Mới vừa nói xong ánh mắt Bạch Lăng đã nhìn anh ta như phi dao, khiến anh ta sợ đến ngậm miệng.
Nhưng Bạch Lăng vẫn dựa theo lời cậu ta để Minh Dạ gối đầu lên đùi mình, mặc dù có chút không tình nguyện.
Ở trước mặt người khác, cô vẫn là muốn giữ một chút khoảng cách với Minh Dạ, thân phận giữa hai người quá mức xấu hổ, chồng sau khi chết, mẹ kế và con riêng tuổi tác không chênh lệch bao nhiêu, điều này thực sự khiến người ta không nhịn được mà suy nghĩ.
Sở Tiều lái xe rất ổn, vừa đi thỉnh thoảng vẫn nhìn động tĩnh hai người ngồi phía sau.
Bạch Lăng nghiêng đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, Minh Dạ gối đầu lên đùi cô, thu lại vẻ kiêu ngạo bình thường, từ bỏ cái vỏ bọc cậu chủ Minh, nhìn anh lúc này cũng chỉ như một người đàn ông bình thường khi bị bệnh mà thôi.
Sở Tiều cảm thấy, đó là một hình ảnh rất đẹp, chí ít anh ta cảm thấy như vậy.
Hoặc là không biết cậu chủ có thực là đang ngủ, hay là...
Nếu như nói người hiểu Minh Dạ nhất trên đời này, chỉ có thể là Sở Tiều, anh ta từ nhỏ đã đi theo bên người Minh Dạ.
Khi Sở Tiều biết nhận thức, Minh Dạ luôn là một người ở dưới bất kỳ hình thức nào cũng sẽ không giao phó bản thân mình cho người khác, anh tự cao tự đại, đối với anh cũng có lòng phòng bị.
Có đôi khi Sở Tiều cảm thấy, Minh Dạ quả thực không phải là một con người, bởi vì ở chung hơn hai chục năm, anh ta chưa bao giờ nhìn rõ được cực hạn của Minh Dạ ở đâu, anh... mạnh mẽ quá đáng, quá mức thu mình.
Minh Dạ đứng ở trên cao, không ai có thể với tới, cho dù là lớn lên cùng anh, anh ta cũng chỉ có thể đứng từ xa mà ngắm nhìn, ngưỡng mộ anh mà thôi.
Cuối cùng cũng tới nhà họ Minh, Bạch Lăng cảm thấy hai đùi đã sắp mất đi cảm giác rồi, ngược lại không phải là vì thời gian dài, mà là... cậu chủ Minh đây thực sự là quý như vàng!
Bạch Lăng khẽ rung người đàn ông phía dưới: "Minh Dạ, tỉnh lại đi, đến nhà rồi, nhanh lên một chút, chân tôi sắp gãy rồi!"
Anh bất động, Bạch Lăng nói thêm lần nữa, anh vẫn không có phản ứng.
Cô đưa ngón tay tới gần người anh, âm ngoan nói: "Anh... anh bất tỉnh đừng trách tôi ra tuyệt chiêu nha!"