Với một vận tốc ánh sáng, sát khí văng ra toán loạn, Bạch Lăng đi trước kéo một cái, Minh Dạ suýt chút nữa ngã quỵ.
Anh quay đầu kinh ngạc nhìn Bạch Lăng, người phụ nữ này từ bao giờ lại trở nên mạnh như vậy?
Đến khi hai người rời khỏi nhà hàng, Sở Tiều đã chạy xe tới ngoài cửa, vừa lên xe Bạch Lăng vừa hỏi Sở Tiều: "Cậu chủ của mấy người sốt thành như vậy mà các người vẫn cho anh ta ra ngoài sao?"
Sở Tiều cực kỳ oan uổng: "Bà chủ, điều này sao có thể trách tôi chứ, tôi làm sao dám đi quản cậu chủ Minh? Lại nói, cậu chủ Minh từ nhỏ tới đớn đều chưa từng bị bệnh mà!"
Bạch Lăng vừa nghe liền kỳ quái, tự tay sờ chán Minh Dạ: "Minh Dạ, anh nói, sao người anh lại nóng như vậy chứ?"
Minh Dạ có chút không tự nhiên quay đầu đi chỗ khác, anh cũng không thể nói rằng đêm qua mình "dục hỏa công tâm", vì vậy lái xe đến đỉnh núi đón gió lạnh được.
Giả bộ ra vẻ không nhịn được: "Cô quản nhiều như vậy làm gì?"
"Anh... anh nghĩ tôi muốn quản anh sao, nếu không phải tôi là mẹ kế của anh, vậy thì tôi còn lâu mới thèm đi quản người như anh!"
Sau khi cô nói ra hai chữ mẹ kế, không hiểu sao anh nghe lại có chút chói tai, anh thẳng thắn tựa vào chỗ ngồi để nghỉ ngơi, không thèm nghe Bạch Lăng ở một bên kêu la.
Một đêm không ngủ, anh bây giờ quả thực có chút buồn ngủ rồi.
Bạch Lăng hồi lâu không thấy anh lên tiếng, lúc này mới cảm thấy khó hiểu quay đầu lại, mới nhìn thấy anh không biết đã ngủ từ bao giờ.
Không khỏi nhỏ giọng oán giận: "Tên thối nhà anh, vậy mà dám ngủ sao?"
Tự tay cô đẩy anh một cái, không nghĩ tới thân thể anh lập tức nghiêng qua hướng cô, toàn bộ trọng lượng đè lên người cô, khiến cô có chút hít thở không thông.
Bạch Lăng cố gắng hết sức đẩy anh ra, nhưng đẩy được một nửa thì không còn sức để đẩy tiếp nữa.
Sở Tiều tốt bụng kêu lên: "Bà chủ, bà chủ trước tiên có thể cho cậu chủ Minh gối đầu lên chân, như vậy sẽ đỡ nặng hơn!"