“Anh đã sai rất nhiều, nhưng lại không biết phải nhận lỗi ra sao, cho đến khi anh biết mình yêu em, thật lòng thật dạ.”
Đã được một tuần kể từ khi nhìn thấy Lê hân.
Trong một tuần này, vết thương trên lưng Ông Hiểu Thần dần dần chuyển biến tốt đẹp, đã có thể nghiêng người xoay, cũng có thể bắt đầu chầm chậm đi lại, tất cả là nhờ có tố chất cơ thể vượt trội. Thỉnh thoảng có đồng nghiệp trong KLM đến thăm hắn, bao gồm cả cơ trưởng Van thường bay cùng.
“Tôi nhìn thấy hình ảnh ngày hôm đó thì đoán ngay là cậu hạ cánh.” Người đàn ông Hà Lan ngồi trước giường hắn nói chuyện, ngón tay khẽ khàng chỉ chỉ chỗ bờ vai, híp mắt thần bí nói: “… Nghe đâu, lúc quay lại sẽ có thưởng đấy.”
“Thật hay giả vậy…” Ông Hiểu Thần không nghĩ là thật, nhưng có trời mới biết hắn muốn thăng lên bốn vạch () như thế nào. Nếu quả thật là như vậy, hắn sẽ là cơ trưởng người Hoa đầu tiên của hàng không KLM.
() số vạch trên vai áo thể hiện cấp bậc của phi công, cũng như các ngành công an hay bộ đội được thể hiện bằng sao và vạch, hình như 4 vạch của phi công thể hiện cấp cơ trưởng.
Ngoại trừ vấn đề này, thì cái hắn quan tâm nhất hiện giờ là lời chuẩn đoán của bác sĩ, khi nào thì hắn có thể xuất viện?
Phía KLM thì hy vọng hắn nhanh chóng hồi phục, càng sớm càng tốt trở về Am-xtéc-đam ngoài ra, Ông Hiểu Thần càng ý thức được, mình có bao nhiêu sốt ruột muốn được gặp người kia, dù cho đợi thêm một phút một giây hắn cũng không muốn đợi.
Chỉ là không ngờ tới, cái tên vừa tuần trước vội vàng bỏ chạy trên hành lang, lại một lần nữa xuất hiện trước mặt mình.
Hai giờ chiều là thời gian thăm bệnh, tiếng bước chân trên hành lang thậm chí còn không vội vã, Lê Hân bước vào phòng bệnh. Vừa mới cùng với y tá tản bộ ở vườn hoa dưới lầu một tiếng, đang lúc eo mỏi lưng đau, lại lại nhìn thấy cái tên mình đã huyễn tưởng vô số lần kia mặt không chút cảm xúc đi vào, Ông Hiểu Thần suýt nữa ngã nhào xuống đất.
Lần này, thế mà lại có chút biểu hiện đi thăm bệnh, học theo người ta cũng đem theo hoa quả tới, cho dù chỉ có mấy quả táo, cũng khiến Ông Hiểu Thần nở nụ cười.
“Tôi chỉ tới lấy CD.” Lê Hân đặt túi hoa quả trên bàn, đứng ở vị trí cách Ông Hiểu Thần không gần.
“Em là nói đĩa của Lạc Kiểu Xuyên?”
Lê Hân liếc nhìn cái đám đĩa đang chất đống bên gối của tên kia, “Không, là của tôi.”
Kỳ thực, ngày Lạc Kiều Xyyên đem đĩa tới, đã đoán ra được chủ nhân chân chính của đám bảo bối này —— nguyên bộ The Artful Dodger, không thiếu cái nào, mặt ngoài thật cẩn thân dùng giấy ghi chú ghi rõ ràng ngày tháng phát hành, người có thói quen này, hắn không tin mình có thể gặp được người thứ hai.
“Anh vẫn phải lại đây mấy ngày nữa, hay là cho anh mượn mấy hôm, lúc nào ra viện anh sẽ tự…”
“Không được.” Dứt khoát đoạn tuyệt, quyết định thật nhanh.
“Lê Hân…”
“Tôi buổi chiều còn có việc, không có nhiều thời gian.”
“Qua đây ngồi một lúc được không?” Ông Hiểu Thần ngồi ở trên giường, nhìn cái ghế bên giường giọng điệu mềm mỏng nói.
“…” Hai chân như là bị đinh ghim vậy, không di chuyển được một bước, khuôn mặt cứng ngắc không cho phép bản thân có bất kỳ biểu cảm dư thừa nào.
“Haiz, em qua đây đi.”… Anh muốn nhìn em.
“…”
Nghĩ đến bộ dáng lúc trước tên này mặc đồng phục phi công có bao nhiêu đẹp trai, nghĩ đến hắn êm đẹp check-in, đăng ký, cất cánh, nhưng chỉ chớp mắt, hạ cánh xuống lại còn… Nghe nói hắn rất anh dũng, thế cho nên tin tức cả ngày đều nói về hắn, hiện tại gần như là người người nhà nhà đều biết cơ phó người Hoa của KLM cực kỳ mạo hiểm hạ cánh khẩn cấp ở sân bay trung ương.
Giờ đây nhìn đến cái tên phóng đãng không kiềm chế mình từng yêu sâu đậm này, bộ dáng ốm yếu tỏ ra bất lực như đứa trẻ… Làm sao không hiểu.
Hai người cứ ngồi như vậy, đôi bên đều không nói gì.
Lê Hân cuối cùng chịu không nổi bầu không khí đặc biệt này, nhận lấy đĩa nhạc sau đó xoay người định đi.
Thanh âm Ông Hiểu Thần từ phía sau vang lên, “Đĩa phát hành mới nhất này để lại cho anh, khi nào xuất viện sẽ tự đến trả lại cho em.”
Lê Hân không quay đầu lại, cũng không có nói tạm biệt.
Đống CD sau khi về nhà lại được cất gọn ngay ngắn lên giá. Nhìn từng cái từng cái, ngay cả thứ tự cũng không hề bị nhầm lẫn.
Cuối cùng lại phát hiện lời nhắn của người kia kẹp giữa hai cái CD.
‘ Anh đã sai rất nhiều, nhưng lại không biết phải nhận lỗi ra sao, cho đến khi anh biết mình yêu em, thật lòng thật dạ. Nếu như em đồng ý mà tin tưởng anh thêm một lần, anh muốn được lần nữa ở bên em. ’