Chín Cây Số Tình Nhân

Chương 58

Biên tập: Hà Giang + Lam Ying

​“Sau khi để vuột  mất cậu, rốt cục tôi đã phát hiện ra những điều nhỏ nhen tầm thường của mình, mà người ấy lại cứ mãi luôn rạng rỡ. Ngoại trừ yêu cậu, thì đã không còn bất kì lợi thế nào trong tay, bản thân mình như thế này, còn có thể dành được ưu đãi gì đây?”

Nhâm Viễn đặt vé máy bay tối hôm sau trở về Am-xtéc-đam, buổi chiều ở bệnh viện còn cố ý căn dặn Ông Hiểu Thần nghỉ ngơi cho tốt, gian manh nói đùa với hắn: “Thắt lưng của đàn ông bị thương là nguy hiểm vô cùng, cậu hiểu rõ hơn tôi mà nhỉ.”

​”Được rồi, mẹ cậu gần đây thế nào rồi? Sau khi trở về tôi sẽ thay cậu đi thăm bà.”

​”Vẫn như vậy, cảm ơn.”

​So với Nhâm Viễn mang một nửa dòng máu Hà Lan, chảy trong huyết mạch của Ông Hiểu Thần lại là dòng máu Trung Quốc chính gốc. Trước đây bởi vì quan hệ làm ăn của cha hắn nên mới di cư sang Hà Lan. Mấy năm nay sức khoẻ của mẹ hắn không tốt, xuất huyết não thêm cả những bệnh tật khác, đã hơn một năm đều ở bệnh viện điều dưỡng.

​Trước khi đi, Nhâm Viễn như là nhớ tới cái gì, thế là hỏi Ông Hiểu Thần đang nằm sấp trên giường, “Ngày nào đầu cũng quay về phía bên trái, cậu không sợ bị lệch đốt sống cổ à?”

​Ông Hiểu Thần cười, “Ngoại trừ ngoài cửa sổ có phong cảnh cho tôi nhìn, cả ngày tôi còn có thể làm cái gì đây?”

​”Aiz, thỉnh thoảng thay đổi phương hướng, nói không chừng sẽ có phong cảnh khác bất ngờ, dù sao thì bác sĩ cũng nói có thể thử nghiêng người rồi.”

​”Có người đẹp để nhìn sao?” Vị cơ phó nghểnh mặt cười quái dị, trước giờ vốn không biết hai chữ ngượng ngùng viết như thế nào.

​Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời —— chí ít ngoài mặt thấy rất rõ.

​”… Có thể đấy.” Nhâm Viễn đi đến cửa, cũng cười, “Đúng rồi, nghe nói cậu hỏi mượn Lạc Kiều Xuyên vài đĩa CD?”

​”Ừ, ” Gương mặt Ông Hiểu Thần áp lên gối, ủ rũ chán nản, “Muốn tìm vài thứ để nghe, nếu không thì thật không có cách để vượt qua những ngày tháng như thế này.”

​”Cậu mượn CD gì thế? Khó tìm đến vậy… Y nói hai ngày sau sẽ đem đến cho cậu.”

​Ông Hiểu Thần ngẩng đầu lên, “Nghe xem nghe xem… Giọng điệu của cậu bất mãn thật nha?”

​Nhâm Viễn hừ một tiếng, không nói nữa.

​Ông Hiểu Thần lại gục đầu xuống, “Này, lúc nào có thể về được tôi sẽ báo cho cậu.”

​”Thôi xin cậu, lúc cậu trở về còn sợ không có ai ra đón chắc? Sợ rằng ngay cả mấy vị cấp cao cũng có vài vị muốn ra nghênh đón đấy, cậu muốn một tiếp viên hàng không nhỏ bé như tôi phải đứng ở chỗ nào?”

​ Nhâm Viễn dừng ở cửa, nhìn khuôn mặt oán giận cua Ông Hiểu Thần, cười nghiêm túc, “Đi đây, giữ liên lạc.”

​Tuy rằng chẳng chút để ý tới những lời nói của Nhâm Viễn, thế nhưng vào một ngày ánh mặt trời chói chang nào đó, Ông Hiểu Thần híp mắt, bỗng nhiên lại nghĩ tới lời nói vài ngày trước của tên kia, thế là thử nghiêng đầu sang bên phải, cái cổ cứng ngắc quả nhiên tê rần đau buốt một trận.

​Vang lên bên tai là đĩa nhạc Lạc Kiều Xuyên mang tới, The Artful Dodger.

​Phần sau gáy bị ánh mặt trời chiếu vào nóng lên, nhắm hai mắt lại đắm chìm trong tiếng nhạc, thiếu chút nữa có ảo giác vẫn đang là mùa hè.

​Bỗng dưng nhớ đếm đó trong quán bar mờ tối mê loạn, cậu ấy đứng ở trên đài chơi nhạc, lúc chơi đến tận hứng còn dán sát vào người khác nhảy nóng bỏng, vòng eo nhỏ gầy luôn lộ ra khỏi chiếc áo T-shirt bó sát màu đen mỗi lần giơ tay, hắn không cần nhìn, bởi hắn đã từng tự mình nếm thử cảm giác một tay là có thể kéo người kia vào trong lòng. Cậu vẫn giống như ban đầu, bộ dáng chơi nhạc gợi cảm đến mê người, có thói quen dùng ca khúc của The Artful Dodger, bởi vì cậu chính là “fan cuồng” của bọn họ.

Đêm đó, vẫn vì để gặp lại cậu mà chộn rộn không yên, không khí trong BLEIB vẫn vậy, nóng bỏng, cuồng nhiệt. Nhưng một người như vậy, một người từng giống như động vật thuộc họ nhà mèo chui vào bên cạnh mình, vào giây phút chính thức gặp mặt, lại cười vô cùng cứng nhắc, nói:” HI, xin chào.”

​Tiếng nhạc bên tai không biết là đã phát đến bài thứ mấy, hắn mở mắt ra, nhưng hiện ra trước mắt lại là một người, chân thực đến không thể tưởng tượng nổi. Cậu vẫn mặc một thân màu đen, áo khoác dày cũng không che được vóc người gầy ốm. Trong khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, điếu thuốc giữa ngón tay thiếu chút nữa rơi xuống.

Nếu như không bởi vì vẻ mặt kinh ngạc của người đứng cuối hành lang, hắn căn bản không dám tin đó là thật.

​Còn chưa gọi thành tiếng, người bên ngoài liền bỏ chạy.

​”Lê Hân ——!”

Cuống lên cái gì cũng quên hết, thoáng cái liền muốn trèo xuống giường, nhưng lại bị y tá đúng lúc đến bắt gặp, “Ơ ấy! Anh không được lộn xộn!”

​Vốn dĩ trên lưng đau đến không còn sức lực, lúc này bị ép buộc ấn về giường, cánh tay che đi ánh mắt, bộ dáng nghiến răng chịu đựng cũng không biết rốt cục là vì cái gì. Bên tai là y tá thao thao cằn nhằn, đơn giản chỉ là mấy câu trách cứ sau đó lại an ủi. Hắn không nghe câu nào, thầm nghĩ người kia nếu đã đến rồi, vì sao lại phải chật vật xoay người chạy đi như vậy? Nếu đã đến rồi, chí ít còn có thể chứng minh, cậu vẫn còn lo lắng mình, thế nhưng…

​Lần náo động này khiến Ông Hiểu Thần một tay lão luyện chốn tình trường ảo não mấy ngày liền, không gặp còn đỡ, vừa gặp… Lại càng muốn gặp cậu hơn.

​Mỗi ngày đều trông mong hỏi y tá rốt cục thì khi nào mới có thể xuống giường bình thường được, mấy cô y tá trẻ vốn đang buồn rầu không có cơ hội nói chuyện với anh đẹp trai, thế là trong một ngày giải thích cho hắn mấy lần cũng không chê phiền, kiên nhẫn vô cùng.

​Từ ngày ở bệnh viện bị Ông Hiểu Thần phát hiện, Lê Hân liền không bước vào phòng bệnh ICU nữa.

​Rõ ràng hôm ấy nói chỉ đến nhìn một cái, nhìn xong sẽ đi ngay, dù sao cũng là mình nói những lời ác độc nguyền rủa hắn, mang theo nỗi hổ thẹn và bất an sợ rằng nhất ngữ thành sấm đi tới bệnh viện, lại được cho biết hai giờ chiều mới là thời gian thăm bệnh. Không biết còn có thể đi đâu, thế là ngồi luôn trên ghế dài ở bệnh viện suốt hai tiếng đồng hồ. Sau khi được thông báo có thể vào thăm bệnh, cậu bước đi trên một hành lang dài, mỗi lần đi qua một phòng bện là một nỗi dằn vặt. Cậu không biết hắn ở phòng nào, cho nên chỉ có thể tìm từng phòng từng phòng, xuyên qua cửa sổ thủy tinh và khe cửa nhìn thấy những người bệnh khác nhau trong phòng ICU, bỗng cảm thấy sống lưng lạnh buốt.

​Cuối cùng, trong giây phút đi đến cuối hành lang nhìn thấy người kia, ánh mắt không thể dời khỏi.

​Người ấy mệt mỏi nằm trên giường, bộ dạng không thể động đậy vô cùng đáng thương… Cái gáy màu đen ấy, cậu nhìn thật lâu.

​Sau lần đó, mỗi ngày cậu đều tới. Mỗi ngày, buổi chiều, hai giờ, cuối hành lang lầu ba. Việc làm quen thuộc.

Đến đó, cũng chỉ là đứng ở bên ngoài, nhìn vào phần gáy màu đen kia, nhìn đến phát ngốc. Biết rõ lưng hắn bị thương rất nghiêm trọng, trong thời gian ngắn không thể hoạt động linh hoạt, cho nên rất an tâm mà nhìn.

Cho đến một ngày, bỗng nhiên thấy cái đầu ấy chuyển hướng sang phía mình – lúc nhìn thấy gương mặt kia, đầu óc trong nháy mắt đóng băng, một bước cũng không đi được, cho đến khi dần dần đọc được kinh ngạc và giật mình trên mặt hắn.

​Lúc rời đi bước chân nhanh đến mức không giống như là của mình nữa, toàn bộ trước mắt là vẻ mặt lúc nãy của người kia.

​Lê Hân nghĩ không ra bất kì tính từ nào để dùng, chỉ là, hắn gầy.

——

​Ườn người rúc ở trong nhà, vừa rúc là trốn luôn tận mấy ngày.

​Lý do duy nhất để ra ngoài thường ngày đã không còn nữa, ngoại trừ buổi tối cố định đến BLEIB, thời gian còn lại đều ở trong nhà, thấy kỳ quái mấy ngày nay mình u sầu ưu tư, vậy mà tâm tư ra ngoài tìm thú vui cũng không có, âm nhạc trở thành bầu bạn lớn nhất trong những ngày này.

​Lúc tìm đĩa nhạc mới phát hiện tất cả đĩa The Artful Dodger của mình đều bị Lạc Kiều Xuyên mượn đi. Mà lúc này, người ở đầu bên kia điện thoại dường như giờ mới nhớ ra vụ những đĩa nhạc kia.

​”Này, mượn lâu như vậy, trả tiền thuê hay không đây?”

​”Fck, cậu còn hỏi tôi tiền thuê à?” Lạc Kiều Xuyên không lưu tình chút nào mắng luôn, mắng xong vài câu lại sảng khoái nói: “Nói đi, muốn bao nhiêu?”

​”Gì chứ, nhiều hay ít cũng trả à?”

​”Đúng vậy.”

​”Thế thì, hôm nào mời tôi một bữa thật ngon đi, Lai Thiên Hoa () thế nào?”

() tên hệ thống chuỗi nhà hàng ăn cao cấp nổi tiếng của Thượng Hải

​”Hừ, đừng nói ăn một bữa Lai Thiên Hoa, phỏng chừng cả máy bay cũng nguyện ý tặng cho cậu.”

​”…?”

​”Cậu hiểu mà.”

​”……” Lê Hân trầm mặc lâu thật lâu, cuối cùng mắng một câu thô tục, tức tối ngắt điện thoại.