Những sợi tóc màu nâu vàng che khuất hai tròng mắt, ngón tay thon dài cầm lấy khăn giấy được gấp chỉnh tề chà lau miệng từng chút một, bờ môi mơ hồ lộ ra mấy
phần chua sót.
“Mân Mân, ăn no sao? Chúng ta đi thôi.”
“Kim Chính Vũ….” Nàng yên lặng nhìn hắn không đứng dậy, nàng không thể phán
đoán hắn làm sao vậy. Kim Chính Vũ khác thường như thế, ánh mắt chứa tuyệt vọng
không thể giấu diếm.
Chẳng lẽ thật là chính mình quên cái gì sao? Nàng lại tự hỏi, trước đây nàng
không bị mất trí nhớ, não bộ cũng chưa từng bị thương.
“Buổi chiều không phải em muốn đi cửa hàng bánh ngọt sao? Tôi lái xe đưa em
đi.”
Hắn một phen kéo nàng chạy ra nhà ăn, nàng mẫn cảm bắt giữ đến khuôn mặt nhìn
nghiêng với đường cong lưu sướng của hắn như được bao phủ một lớp màn che u ám,
hình như hắn có rất nhiều lời muốn nói cùng nàng, nhưng cuối cùng nàng lại không
nghe đến cái gì cả.
Trong khoảnh khắc đi xuống cầu thang của nhà ăn, nàng đột nhiên cải biến chủ
ý, lôi kéo hắn dừng lại, “Kim Chính Vũ, hôm nay tôi sẽ không đi cửa hàng bánh
ngọt. Chúng ta tìm một quán cà phê, cậu kể hết mọi chuyện quá khứ cho tôi biết
đi. Nếu thật sự là trước đây tôi từng nói gì đó với cậu nhưng không thực hiện,
xin cậu nhắc nhở tôi một chút, tôi nghĩ tôi sẽ chậm rãi nhớ lại.”
Hắn chậm rãi quay người lại, trên mặt lộ ra nụ cười vô tội, “Nào có nói
chuyện xưa gì đâu? Em suy nghĩ nhiều quá rồi.”
“Không phải cậu nói tôi quên gì đó sao? Tôi nghĩ nếu cậu khẳng định như vậy,
tôi….”
Nhất thời nàng cũng bị hắn làm hồ đồ, rốt cuộc trước đây đã từng xảy ra
chuyện gì nhỉ.
Một tay hắn chặn môi nàng, ngăn nàng nói tiếp, “Mân Mân, hãy quên đi, coi như
tôi cho tới bây giờ chưng từng nói cái gì.”
“Không được! Kim Chính Vũ, cậu nhất định phải nói cho tôi chân tướng sự việc,
cứ kiểu nói một nửa giấu một nửa thế này, tôi thật sự sắp nổi điên. Cậu nói cho
tôi biết đi.” Nàng túm lấy ống tay áo của hắn, ánh mắt kiên định không cho hắn
hoài nghi.
Hắn do dự một lúc, mi mắt hơi nâng lên, “Em thật muốn biết sao?”
“Ưm.” Nàng khẳng định gật đầu.
Tiếng chuông di động vang lên, hắn mở di động vẫn nắm trong tay, nghiêng
người, lúc tiếp nghe sắc mặt có chút ngưng trọng, nghe thấy cuộc nói chuyện là
về công việc, nói một hồi lâu, hắn mới cúp máy.
Hắn hơi chau mày, khẽ nói một tiếng, “Mân Huyên, chuyện kia chắc là không kịp
nói vào hôm nay, ngày khác đi. Buổi chiều công ty còn có một hội nghị cần tôi
tham gia.”
“Được rồi, vậy ngày khác, nhớ rõ anh phải nói hết mọi chuyện với tôi.” Nàng
chậm rãi buông hắn ra, trên mặt rốt cục cũng nở nụ cười, “Vậy cậu đi trước đi,
tôi sẽ về một mình.”
Hắn nhẹ nhàng gật đầu, bước nhanh ra xe thể thao màu đỏ, nàng kéo chặt ba lô
trên lưng xoay người, nghe thấy phía sau hắn lớn tiếng kêu tên mình, vội vàng
quay đầu lại.
“Mân Mân, đêm nay có thể tôi bận đến bảy giờ gì đó, em có thể đến khách sạn
quốc tế Diệc Phàm đón tôi sao?”
Thân hình hắn đưa lưng về phía mặt trời, cách hắn chỉ có vài chục bước, nàng
lại thấy không rõ mặt hắn, trái tim không hiểu sao co rút đau đớn một chút.
Doãn Lạc Hàn còn chưa trở về, dù sao cũng không có việc gì, nàng nghĩ ngợi
một lát, lớn tiếng trả lời: “Được, tôi sẽ tới đón cậu đúng giờ.”
Ánh mặt trời chói lên, nàng rốt cục thấy rõ hắn mỉm cười rất đẹp, vẫy tay với
nàng, hai tay mở cửa xe, một bước nhảy lợi hại, thân ảnh cao lớn của hắn đã
chuẩn xác ngồi vào trong xe.
Nàng lùi về sau vài bước, rẽ vào một góc đường, tâm tình cũng vui vẻ hẳn lên,
thời gian còn sớm, cũng không cần phải bắt xe bus, cứ đi tản bộ như thế này cũng
rất ổn.
Nàng theo ngã tư một đường đi đến cửa hàng bánh ngọt, hồn nhiên không phát
hiện đằng sau có một chiếc Chevrolet màu đen bám theo.
Đến cửa hàng bánh ngọt, đẩy cánh cửa thủy tinh ra, quản lý như hồn ma đứng
đằng sau cửa, nàng hoảng sợ: “Quản lý, bác làm sao vậy?”
Quản lý vẻ mặt kinh ngạc nhìn nàng, “Mân Huyên, sao cháu lại tới đây, buổi
sáng có người gọi điện thoại nói cháu từ hôm nay trở đi không đi làm, vừa vặn
buổi sáng bác đã thuê người khác rồi.”
“Quản lý, ý của bác là nói công việc của cháu đã có người khác làm rồi?” Nàng
không thể tin vào lỗ tai của mình, ai tự chủ trương giúp nàng xin nghỉ, Kim
Chính Vũ hay là Chỉ Dao? Không có khả năng, cả hai người bọn họ đều không có lý
do gì giúp nàng làm quyết định này.
“Một người tên là từ Bang, anh ta nói nếu cháu hỏi đến, liền nói ra tên này,
cháu sẽ biết.”
“Từ Bang?” Nàng hoàn toàn ngây ngẩn cả người, tên này trực tiếp đại diện cho
Doãn Lạc Hàn.
“Quản lý, hôm nay cháu lau nơi này ba lần, bác xem còn muốn rửa sạch thế
nào?” Một cô gái cầm lau chịu khó chạy tới, xem ra đối phương là người làm vệ
sinh mới được thuê đến.
“Góc nơi đó vô cùng bầy bừa, cháu dọn dẹp một chút, còn có nơi đó…” Quản lý
lấy tay chỉ các góc, giao cho cô gái mới tới.
Nàng ngơ ngác lùi về sau từng bước, cúi đầu chạy ra khỏi cửa hàng bánh ngọt,
nghĩ đế về sau không bao giờ có thể tới nơi này làm việc, tất cả đều do Doãn Lạc
Hàn giở trò quỷ. Sao hắn có thể làm như vậy? Dựa vào cái gì? Hắn làm như vậy
chẳng phải là bắt nàng thất nghiệp, từ giờ trở đi bắt đầu lấy không khí ăn
sao?
Nàng phẫn nộ lấy ra điện thoại di động, mười một con số mới nhấn được một
nửa, ngón tay cũng không ấn nổi nữa. Nàng hỏi, hắn chắc chắn sẽ thừa nhận, lúc
đó thì làm thế nào tiếp? Mọi thứ của nàng đều do hắn nắm trong tay, có thể bóp
chết nàng dễ dàng như bóp chết một con kiến.
Nàng cầm di động, mờ mịt đứng trên đường cái, nhìn cảnh tượng mọi người vội
vàng qua đường, bước chân của ai cũng rất kiên định, bọn họ đều đang cố gắng dốc
sức vì cuộc sống của mình, còn nàng thì sao?
Tuy nói tiền lương chỗ cửa hàng bánh ít, nhưng vẫn là một công việc ổn định,
nhưng hiện tại ngay cả việc đó cũng không còn, lúc này nàng cảm thấy như một đứa
trẻ không chỗ để đi, cảm thấy lửa giận phừng phừng.
Tất cả đều do kẻ ma quỷ kia ban tặng, nàng hận hắn, thật thật hận. Làm sao có
thể thoát khỏi hắn đây? Đây là vấn đề gần đây nàng thường xuyên tự hỏi.
Công việc đã mất, hiện tại chỉ có thể về nhà, nảng ngửa mặt lên trời thở dài,
cả người không còn chút sức lực nào, bước từng bước một gian nan hướng về
nhà.
Nhà? Đúng vậy, bất tri bất giác, nàng đã coi căn phòng thuê tạm thời kia trở
thành nhà của mình, nếu không có Doãn Lạc Hàn, nếu nàng không phải tình phụ của
hắn, nàng thật muốn ở nơi đó mãi mãi.