“Đã nói không có việc gì rồi mà.” Nàng phồng má, coi như không có việc gì hai
tay chống hông, “Kim Chính Vũ, rốt cục thì cậu có muốn mời tôi ăn cơm trưa hay
không?”
“Ăn nói hung dữ như vậy, xem ra là thật không có việc gì.” Hắn một mặt nói
thầm, một mặt kéo nàng chạy đến nhà ăn kia, “Đi nhanh đi, đại tiểu thư, lát nữa
em ăn nhiều quá cũng không được nói có quen biết tôi, vì tôi không có nhiều tiền
trả.”
“Hừ, quỷ hẹp hòi. Ngày hôm qua ai nói tôi chấp nhận lời mời vào làm việc ở
tòa soạn tạp chí, phải mời khách ăn mừng, bữa cơm này coi như là cậu mời bù
lại.” Nàng không khách khí phản bác trở về.
Hắn chẹp chẹp miệng, nhịn không được thầm oán, “Em còn nói tôi, ngày hôm qua
em thật khó hiểu, rõ ràng nói qua điện thoại buổi tối đi ăn mừng, em lại đột
nhiên ngắt điện thoại với tôi, sau em lại đi khách sạn chờ tôi, kết quả khi tôi
từ bãi đỗ xe đi ra, em đã rời khỏi…”
“Được rồi, tôi nhận sai còn không được sao!”
Nàng nhanh miệng giải thích, có một hai việc nhỏ mà nói mãi không ngừng, Kim
Chính Vũ thật là đồ lòng dạ hẹp hòi, nàng bất mãn nói thầm với bóng dáng
hắn.
Ai ngờ lỗ tai của Kim Chính Vũ lại thính như thế, đi được vài bước, đột nhiên
quay đầu lại, híp mắt nhìn nàng, “Miệng em đang nói cái gì? Nói bậy tôi
hả?”
“Tôi nào có nói bậy anh cái gì, đi nhanh đi, bụng tôi đói quá. Tuy rằng không
phải nhà ăn cao cấp, nhưng mà món cơm Dương Châu ở đó đặc biệt ngon, nếu không
đi thì không còn chỗ.” Nàng đáp qua loa tắc trách, nhanh chóng kéo tay hắn chạy
hướng nhà ăn.
“Thật sự ngon sao?” Hắn ngẩng đầu nhìn quán ăn trang hoàng bình thường, toát
ra một tia nghi vấn.
“Đương nhiên rồi, tôi cam đoan cậu nếm qua một lần sẽ đi lần thứ hai.” Nàng
nghiêm trang đáp, còn vươn thêm một ngón tay cái.
“Vậy thử xem xem.” Kim Chính Vũ thoạt nhìn đã có vẻ tin nàng, mặc nàng lôi
kéo chạy sang đường.
Đôi môi duyên dáng không khỏi nhếch lên, nàng lộ ra vẻ mặt thư thái tươi
cười.
So với Doãn Lạc Hàn âm trầm, tiểu tử Kim Chính Vũ này dễ đối phó hơn, cùng
hắn một chỗ, tâm tình của nàng cho dù có tối tăm thế nào, chỉ cần cùng hắn tán
gẫu không đến hai câu liền mây tan nắng lên, giống như một cơn gió ấm áp thổi
qua cõi lòng lo lắng, chỉ lưu lại hơi thở ấm áp.
Nếu có thể, nàng thật muốn làm bạn cả đời với hắn.
Hai người vừa đi vừa tranh cãi hoàn toàn không chú ý tới phía sau có một
chiếc Chevrolet màu đen lặng yên bám theo không tiếng động, cửa xe hạ xuống một
nửa, lộ ra một khuôn mặt băng hàn lạnh lùng, không ngừng tản ra lãnh khí quỷ dị
lại âm trầm…
Sau khi hai người chọn chỗ ngồi xuống, cơm trưa bưng lên, nàng còn đang sững
sờ, khuôn mặt đẹp trai của Kim Chính Vũ càng lúc càng phóng đại trước mặt, ý
cười trong mắt nhiễm thêm chút trêu chọc.
“Em nhìn chằm chằm tôi làm cái gì? Lại còn cười đến vẻ mặt cổ quái, hay là
bắt đầu thầm mến tôi rồi? Nếu là như thế, em có thể nói thẳng, tôi sẽ không cười
em đâu.”
Tiểu tử này thật đúng là tự kỉ, nhưng nàng đã có hệ thống miễn dịch tuyệt đối
với loại đàn ông ong bướm lả lơi này, dùng thìa hung hăng xúc một miếng cơm rang
Dương Châu, hai má nàng phồng lên tròn tròn.
Hắn vui vẻ nhìn bộ dáng nàng ăn, ý cười trong mắt càng sâu, “Con gái có dáng
người khô quắt như em phải nên ăn nhiều một chút, buổi tối tôi mời em đi ăn đồ
Hàn Quốc nhé….”
Nàng tự động loại bỏ vế trước của câu, chỉ lo vùi đầu vào ăn, trong óc chui
vào mấy từ, đồ ăn Hàn Quốc?
“Cơm nước xong sớm một chút rồi về biệt thự, đến lúc đó lại gọi điện thoại
cho tôi.” Thanh âm của hắn ở đầu bên kia vẫn bình tĩnh không gợn sóng như
cũ.
“Được rồi, tôi đã biết.” Nàng nhu thuận trả lời, chờ hắn cúp điện thoại
trước, tối hôm qua chắc là hắn không có nghe thấy gì, xem ra hết thảy lại bình
an vô sự.
Ngồi thẳng lưng lại, nàng ngẩng đầu lên giả bộ như không có việc gì cầm lấy
thìa, tiếp tục ăn cơm rang trên bàn. Kim Chính Vũ đã bắt đầu dùng khăn giấy lau
miệng, xem ra hắn đã ăn đủ no.
“Mân Mân, đã là thứ chín mươi chín.”
Đĩa cơm rang trên bàn ăn đã vơi vơi, nàng buông thìa, nuốt xong thức ăn còn
trong miệng, lại là một con số kỳ quái, nàng quyết định bây giờ phải hỏi cho rõ
ràng, bằng không nàng sẽ nghĩ tiểu tử này với số học có chút thần kinh không
bình thường.
“Kim Chính Vũ, sao cậu cứ nói mấy con số kì kì quái quái trước mặt tôi, rốt
cuộc là có ý gì?”
Hắn nhìn thoáng qua nàng, khuôn mặt đẹp trai tràn ngập thất vọng, “Em không
nhớ lời em đã từng nói sao? Thì ra trong trí nhớ của em không còn lưu lại chút
dấu vết gì về tôi. Xem ra căn bản là em không để ở trong lòng, nhưng mà tôi còn
ngây ngốc nghĩ đến em còn nhớ rõ. Tôi thật sự là thằng ngốc….”
Nói xong lời cuối cùng, giọng nói của hắn đầy hối hận bi thương cùng cô đơn,
hắn nói nàng quên, nhưng vì sao không có chút ấn tượng nào, chẳng lẽ trước kia
bọn họ đã quen biết nhau sao?
Sau khi thành niên nàng liền dọn đến ở Lăng trạch, trước đó thì nàng vẫn ở cô
nhi viện mà, căn bản không có khả năng tiếp xúc với người sinh ra ở Hàn Quốc
như Kim Chính Vũ, có thể hắn nhận sai người hay chăng?
“KimChính Vũ,nhất định là có hiểu lầm gì đó, trước đây tôi thật sự chưa thấy
qua cậu.”