“Bắt đầu đi, Tà Linh. Đừng bắt em phải nhắc lại nữa.” Giọng tôi pha một tia giận dữ nhàn nhạt vang lên.
Tà Linh thâm trầm nhìn tôi, thoáng buồn trong đáy mắt anh. Một lúc lâu
sau, anh rút kiếm ra, nói, “Vậy trước hết anh muốn phân thắng bại với
Túy trước đã. Anh không thể để em thu hút hết sự chú ý được.”
Tôi gãi gãi cằm, tự hỏi, Tôi thực sự thu hút hết sự chú ý của mọi người sao? Thôi được…Chắc cũng có chút chút. “Tùy anh thôi.”
Tôi liếc qua chỗ Túy và Phạm. Vừa đúng lúc tôi xem được khoảnh khắc Phạm bị dồn vào chân tường và kết cục bị Túy một kiếm xẻ làm đôi. Có vẻ Phạm
đánh trực diện thì không phải đối thủ của Túy, mặc dù mặt bày binh bố
trận thao lược thì hắn hơn hẳn một bậc…(Hoặc là bỉ ổi hơn một bậc mới
đúng nhỉ?) Có phải tôi quá tàn nhẫn không nhỉ vừa khi cứu Phạm khỏi cửa
tử, lại để cho Túy chém chết hắn? …Thây kệ! Số hắn bị Túy chém chết so
với bị tôi đánh chết còn đỡ thảm hơn nhiều rồi.
Sau khi kết liễu
Phạm, Túy chậm rãi đi về phía tôi. Có lẽ nào anh muốn khiêu chiến với
tôi? Thú vị thật! Tôi nghĩ. Cười nhạt, tôi nâng Hắc đao lên thủ thế. Tôi nhìn anh từ tốn bước lại gần tôi từng bước một, Anh sắp ra tay rồi!,
Tôi trong lòng căng thẳng…
“Cảm ơn em, Vương Tử.” Túy đột nhiên nói.
“…Hử?” Tôi cứng đơ người. Cảm ơn tôi? Tôi đã tàn sát toàn bộ đồng minh bên anh, vậy mà anh còn cảm ơn tôi?
“Em đã cho anh và Phạm cơ hội đấu một trận sinh tử công bằng.” Anh bình
thản giải thích khi nhìn thấy vẻ mặt hoài nghi của tôi, “Mà đây cũng
chính là lí do anh tham gia đại hội.”
“Ồ…À, phải rồi, Tà Linh nói muốn đấu với anh trước đó.” Tôi chỉ tay về phía Tà Linh.
Túy nghe vậy chỉ cười nhẹ, “Không cần đâu, anh chỉ còn lại một mình, vậy
nên không cần giao tranh làm gì nữa. Với lại, anh đã giải quyết xong
việc quan trọng của mình rồi, nên bây giờ em có thể giết anh, Vương Tử
ạ.” Anh ánh mắt tràn đầy ưu thương nói.
Tâm trạng buồn bã của Túy lan cả sang tôi, tôi nhẹ nhàng nói, “Vậy cũng được…”
Lời còn chưa nói xong, một lưỡi kiếm đã xuyên thủng ngực Túy – chủ nhân của thanh kiếm đó không ai khác chính là Tà Linh. Tà Linh mười phần căm
phẫn nhìn Túy.
Ta có thể bỏ qua việc ngươi muốn làm bạn với Tiểu
Lam. Em ấy cứu ngươi, không hề gì. Nhưng giờ ngươi lại dám mở miệng đòi
hỏi Tiểu Lam giết ngươi sao? Sao ngươi không im lặng mà chết quách đi
cho xong?
“Tà Linh, anh làm gì thế? ” Tôi bất mãn kêu lên, “Túy muốn em tự tay giết ảnh cơ mà!”
Khuôn mặt Nam Cung Túy có chút bối rối khi nhìn thấy vẻ căm phẫn trong mắt Tà Linh, “Đừng bận tâm, không sao đâu mà Vương Tử.” Anh nói, “Chờ anh hồi
sinh xong, sẽ tìm em làm một chén…”
Lời còn chưa dứt, một mũi tên trong suốt từ đằng sau phía bên phải tôi đã xé gió lao vút tới găm giữa trán Túy. Thủ phạm bắn lén, Du, nhìn anh lạnh lùng. Tôi nghĩ, Chà, xem
ra Du còn hào hiệp trượng nghĩa hơn Tà Linh, ít nhất hắn ta còn đợi cho
Nam Cung Túy hẹn sẽ quay lại tìm tôi rồi mới hạ sát người ta!
Nhìn thấy Túy biến thành cột sáng trắng bay vút lên trời, Tà Linh và Du cùng nhau nở nụ cười tà ác đầy hài lòng, Ai bảo thằng cha chết tiệt đó có
chút nhan sắc, lại còn tùy tiện tiếp cận Vương Tử làm chi!?
“Ể,
từ bao giờ hai người hợp nhau ghê vậy?” Đến cả cười mà cũng giống nhau
như đúc, Tôi hoài nghi nhìn 2 tên giết người không gớm tay kia. Tuy
nhiên, tôi chỉ vừa kịp dứt lời, họ đã ngừng toe toét, quay ra nhìn nhau
trừng trừng.
“2 cái người hâm này….” Tôi lầm bầm.
Tôi rút
Hắc đao, chỉ vào Tà Linh, “Mặc kệ thế nào chăng nữa, cũng đã đến lúc 2
ta quyết một trận sinh tử rồi. Em rất nhớ thanh trường kiếm và những
tuyệt chiêu xuất quỷ nhập thần của anh!”
~*~
“Vương Tử…”
Tiểu Lam… Tà Linh đau khổ nghĩ. Làm sao anh có thể chĩa mũi kiếm vào
Tiểu Lam yêu dấu của anh? Ban đầu, anh đã định cùng Nam Cung Túy ‘đôi
bên cùng chết’. Như vậy, Tiểu Lam sẽ không phải lâm vào cảnh tự tay giết bạn bè, và anh cũng không cần phải ra tay với người con gái anh yêu nữa – mặc dù như vậy thì thật có lỗi với đồng đội trong Hắc Ám Tà Hoàng
đội.
Tà Linh nhìn về phía đồng đội anh, họ đều đang mong đợi, đợi anh rút kiếm ra. Còn Phong Vô Tình, nó đã nắm chắc nhuyễn kiếm* từ sớm
rồi… Phong Vô Tình, nếu em biết đó là chị gái em, liệu em có đành lòng
ra tay động thủ với em ấy không?
(Tiểu Lam: Xời ơi, anh khỏi lo
việc đó đi, thằng quỷ ấy sẽ rất vui sướng khi được băm vằm bà chị đã
cướp gái của nó thành ngàn mảnh…)
(*nhuyễn kiếm: là một loại
kiếm mềm. Lưỡi kiếm rất mềm, có thể uốn dẻo được. Theo như tôi biết qua, loại kiếm này để bình thường thì hoàn toàn vô dụng, người sử dụng bình
thường hay cuốn nó lại thành thắt lưng, khi cần sử dụng thì rút ra. Nếu
rót công lực vào kiếm, mũi kiếm sẽ cực kì cứng, không khác gì kiếm
thường. Đây chỉ là tư liệu cá nhân và một số phỏng đoán, độc giả đừng
vội tin tưởng hoàn toàn. Muốn biết thêm chi tiết, mời google. – meomeo)
~*~
Tôi chờ Tà Linh rút kiếm ra, nhưng cả lúc lâu chẳng thấy anh suy chuyển có
động tĩnh tí nào… Hay là Tà Linh muốn nhường tôi? Sắc mặt tôi trầm hẳn
xuống, trong lòng cực kì không vui vẻ, Tôi rất muốn chiến thắng, nhưng
không phải chiến thắng theo cách này! Tôi gầm lên, “Rút kiếm đi!”
Vẻ mặt Tà Linh nhìn tôi càng thêm do dự, khiến cơn giận trong lòng tôi mỗi lúc một dâng trào. Vụ này là sao đây? Chẳng lẽ tôi phải có người nhường mới thắng nổi hay sao? Tôi…
Đột nhiên, Du đặt tay lên vai tôi,
đôi mắt như muốn bảo tôi hãy giữ bình tĩnh. Hắn bước đến, thì thầm vào
tai Tà Linh, “Nếu cậu không muốn mất Vương Tử mãi mãi thì hãy rút kiếm
ra đi. Kiểu nhường này nọ của cậu chỉ khiến cậu ấy điên tiết lên thôi.
Quen biết Vương Tử tám năm trời, chẳng lẽ tính cách của cậu ấy mà cũng
không hiểu nối hay sao?”
Vấn đề là, Tà Linh nghĩ, Tiểu Lam trước
đây không như vậy. Trong trò ‘Thế Giới’, cô luôn núp sau lưng anh, bắt
anh phải dỗ dành và mua đủ thứ đồ cho cô. Tà Linh bỗng thấy nhớ cách
Tiểu Lam ngày xưa hay nhõng nhẽo với anh, nhưng…Bây giờ em ấy đã thực sự trưởng thành! Giờ đây, em luôn đứng trước đội mình, luôn cười sảng
khoái múa đao; bây giờ em đã hiểu thế nào là nỗ lực để đạt được ước mơ.
Vương Tử không còn là Tiểu Lam ngày trước nữa.
“Tôi khâm phục Vương Tử của hiện tại…” Lại càng nhung nhớ Tiểu Lam của những ngày xưa, Tà Linh dưới đáy lòng lặng lẽ bồi thêm.
Tà Linh kiên định nhìn Du, “Thầy cũng cẩn thận một chút đi. Mặc dù thầy
vừa giúp tôi, nhưng 2 ta vẫn là tình địch. Để rồi xem, tôi sẽ xé xác
thầy.”
Khóe miệng Du cong lên, “Tôi cũng đang định nói thế.”
Tà Linh cuối cùng cũng rút gươm ra, tôi múa một đường Hắc Đao, tỏ ý hài
lòng. Cả 2 đội đều sẵn sàng cho trận chiến tới. Lang đại ca vội nhắc
Doll tập hợp binh đoàn cốt tinh và dàn thành thế trận. Khi hai đội chuẩn bị xong, tôi và các cốt tinh đứng thành đội hình cánh quạt che chắn cho toàn bộ những người còn lại. Mà Tà Linh và Phong Vô Tình cũng đứng
trước mặt Hắc Ám Tà Hoàng đội, tạo thành một trận tuyến hai bên đối lập.
Lang đại ca nhắc nhở chúng tôi, “Mọi người, thắng bại chính là vào lúc ma
pháp sư hai bên tung ra đại hình ma pháp. Như vậy, ta phải ra ma pháp
trước, hoặc là giết được Minh Hoàng. Tiểu Long Nữ, em đối phó với Thâu
Hương Công Tử, tuyệt đối không để bọn họ giết Vũ Liên. Nếu có thể, lập
tức xử lí Minh Hoàng. Du, cậu phải lưu tâm đến cung tiễn thủ đối phương. Doll, em núp phía sau, đảm bảo số lượng các cốt tinh. Cái chính là em
ngàn lần vạn lần không được bỏ mạng. Vương Tử, nhiệm vụ của cậu là bảo
vệ các thành viên trong đội.”
Chúng tôi đều ra dấu tay đồng ý với Lang đại ca.
Xú Lang quay ra quan sát Hắc Ám Tà Hoàng đội một lúc. Khi đã đảm bảo họ
đều sẵn sàng, anh xé một mảnh áo mình rồi tung lên không trung. Chúng
tôi nhìn nó chậm rãi rơi xuống và – chạm đất!
Hai bên đồng loạt động thủ.
~*~
Sau khi hít vào thật sâu, bình luận viên Tiểu Lí lại gào tướng lên, “Trận
chiến then chốt cuối cùng đã bắt đầu! Đây là trận giao tranh giữa Phi
Thường đội và Hắc Ám Tà Hoàng đội – đội nào sẽ là bá chủ của mạo hiểm
giả công đại hội đây? Hiện nay chúng ta có thể thấy Huyết Yêu Vương Tử
đang đối phó lại Hắc ám tinh linh Tà Linh và chiến sĩ loài người Phong
Vô Tình. Ánh đao bóng kiếm* thần tốc đến độ Tiểu Lí tôi đây cũng không
biết lấy lời nào diễn tả!
“Vương Tử vừa mới xài liên hoàn chém,
giờ tới tung người đá cao, lại hạ thân đá quét… Mà Tà Linh cũng không
chịu yếu thế, anh cúi người một cái tránh được cú đá của Vương Tử, lại
vung kiếm chém một đường chữ Z, suýt nữa bổ trúng Vương Tử…Đến rồi kìa,
đây chẳng lẽ là tuyệt chiêu của Vương Tử? Trời ơi, nhìn xem, đao chém
liên hoàn, mỗi nhát lại có lửa bùng, thật là một tuyệt chiêu cao thâm
nguy hiểm! Liệu có đánh trúng Tà Linh không? Tiếc quá… chỉ trúng có một
đao. Lại là một trận đao kiếm xung khắc ngân rền đấu trường. Lần quyết
chiến giữa trường kiếm và đao này liệu sẽ kết thúc thế nào đây?
“Tiếp theo, hãy xem Phong Vô Tình cùng thanh nhuyễn kiếm quỷ quyệt đang chém
giết các Hỏa giáp cốt tinh kìa, tuy chiến đấu với tận 8 Hỏa giáp cốt
tinh cao cấp, nhưng anh lại không hề rơi vào thế hạ phong. Nhuyễn kiếm
mỗi một chiêu đều không thể tưởng tượng được, vừa ra tay là đánh trúng
chỗ hiểm. Lượng máu của tám cốt tinh đang giảm xuống chóng mặt khiến Tử
linh pháp sư bên này có vẻ luống cuống tay chân… Khoan đã! Nhanh lên
thưa quý vị, hãy nhìn cuộc chiến giữa 2 đạo tặc của 2 đội mà xem, đây
chính là hai cơn gió đối địch với nhau. Quý vị có thấy không? 2 bóng mờ
đang không ngừng lướt trên mặt đấu trường, thoạt đầu lại gần bên Phi
Thường đội, rồi lại sang bên Hắc Ám Tà Hoàng đội, nhanh đến nỗi Tiểu Lí
tôi đây không còn phân biệt nổi ai là ai nữa!”
“Còn ma pháp sư 2
đội… Có phải hai người đang chuẩn bị đại hình ma pháp không? Không, cả
hai đang thiết lập lá chắn phòng hộ. Có lẽ ma pháp sư đôi bên còn đang e dè kẻ tấn công tầm xa nên chưa thể tận lực niệm đại hình ma pháp. Ma
pháp sư và người công kích tầm xa đều đang án binh bất động. Xem ra bọn
họ bây giờ chỉ biết bó gối trông chờ chiến sĩ đội mình phân thắng bại
với đội bên hoặc đạo tặc thành công ám sát được đối thủ thôi.”
(*Ánh đao bóng kiếm: dịch nghĩa cụm từ gốc “đao quang kiếm ảnh”, đây là một
cụm từ quen thuộc chuyên dùng miêu tả cảnh quyết chiến đánh nhau. –
meomeo)
~*~
Hóa ra là vậy, như thế thì chỉ còn trông cậy
vào chiến sĩ và đạo tặc thôi sao?, Tôi mỉm cười, Tôi quyết không thể
thua Tiểu Long Nữ được, bằng không cô nàng sẽ dùng điệu cười khả ố cười
hô hố làm tôi mất mặt đến chết mới thôi mất. Tôi quyết định lên trước
một bước, tăng nhanh tốc độ múa đao.
Em xem anh còn có thể cố sức đuổi kịp em được không đây, Tà Linh? Tôi cười nhạt.
“Hự…!” Đột nhiên, một cơn đau bất chợt nhói lên chỗ đầu gối tôi – Không thể
thế được! Rõ ràng tôi đã né được hết những kiếm của Tà Linh cơ mà! Tôi
cúi đầu nhìn, thấy ngay một mũi tên đang ghim chặt chỗ đầu gối mình. Tôi ngẩng đầu lên nhìn Thư Kích Thủ, không ngoài dự đoán, hắn đang nhếch
miệng đắc ý cười nhìn tôi. Lại càng tệ hơn nữa, hàng loạt mũi tên đang
phóng như mưa về phía tôi. Tôi cố lăn người qua tránh, nhưng một mũi tên đã bắn trúng bả vai trái tôi. Tôi đau đến mồ hôi lạnh ròng ròng mướt
sũng lưng áo. Cũng may, Lang đại ca kịp thời hồi lại gần hết lượng máu
mất đi, tôi mới có thể miễn cưỡng đứng lên được.
Tôi vội quay lại nhìn Tà Linh, đề phòng anh nhân lúc này mà đánh lén tôi…nhưng Tà Linh
chỉ đứng im như phỗng sửng sốt nhìn tôi. Tôi giận dữ trừng mắt nhìn anh, Hắc Đao hai đường chém về phía Tà Linh. Lòng nghĩ thầm, Đánh một trận
không những phải nhắc nhở kẻ thù đừng mềm lòng, còn phải dạy người ta
tận dùng thời cơ mà đánh lén, tôi đúng là kẻ đầu tiên trên đời* nha!
(*đầu tiên trên đời: nguyên tác là ‘sử vô tiền lệ’, nghĩa là trước giờ trong lịch sử đều không có. – meomeo)
Tà Linh cuối cùng cũng quyết định thôi nương tay, “Viên Hoa Áo Nghĩa – Kiếm Bổn Cô Nhân!”
Chiêu thức gì tên kì lạ quá…Đương nhiên đừng hòng em chịu thua anh!
“Xem em đây! Đao Khiếu Chiêu Cuồng!”
Hắc đao của tôi như thiên biến vạn hóa từ một thành trăm, mỗi lưỡi đao một
hướng điên cuồng bổ về phía Tà Linh. Chém trúng chỗ nào trên người Tà
Linh, chỗ ấy liền phun máu, nhưng…
Kiếm Bổn Cô Nhân khá lắm, Tôi
nghĩ, Hóa ra là vậy.Chiêu này hoàn toàn khác hẳn với Đao Khiếu Chiêu
Cuồng của tôi. Tà Linh mỗi khi sử dụng đều chỉ đánh một lần. Một lần này lại chỉ đánh đúng một chiêu, nhưng chiêu này lại nhằm đúng chỗ hiểm
nhất trên người mà đâm tới.
Thật không may, do cái đầu gối phản
chủ, tôi chỉ có thể lách người tránh một chút, khiến kiếm kia đâm chệch
trái tim một chút xíu. Đao của tôi còn chếch xa cổ Tà Linh đến tận 20cm, trong khi thanh trường kiếm của anh lại chôn sâu nơi ngực phải của tôi. Hơn nữa, mũi kiếm có phần chếch sang bên trái, hướng quả tim tôi. Nhìn
kiểu gì cũng thấy chắc là tôi sẽ bỏ mạng trước anh…
~*~
Lại nói, đứng giữa đấu trường, Vũ Liên đang duy trì lá chắn phòng hộ và Du
đang tìm cơ hội tấn công đều không thể ngờ đối thủ dám âm thầm hạ tường
bảo hộ để cũng tiễn thủ đội mình an toàn lách ra bắn lén Vương Tử. Rõ
ràng đó là chiến thuật thần phong*… nhưng lại càng đáng giận hơn là dù
Vũ Liên đã hạ rào chắn để Du có cơ hội điên cuồng tấn công Thư Kích Thủ, tên cung tiễn thủ vẫn cố sống cố chết bắn một loạt tên về phía Vương Tử trước khi về chầu trời.
Du lập tức nhìn về phía tình hình bên
Vương Tử. Vừa nhận thức được cơ sự, trái tim hắn như muốn dừng đập,
nhưng may mắn thay, đôi bàn tay hắn lập tức phản ứng bắn tên với công
suất thần tốc. Tà Linh còn chưa kịp nhìn ra Du đã trúng ngay một tên
giữa trán. Anh trợn mắt kinh ngạc nhìn Du rồi hóa thành cột sáng trắng
bay vút lên bầu trời.
(*Chiến thuật thần phong: chính là chiến
thuật cảm tử tự sát. Hy sinh một người để lấy lợi ích cho cả đội. Trong
thế chiến thứ II, phi công của một phi đội Nhật chủ tâm đâm vào tàu chết của địch, để giúp quân Nhật thắng lợi, gọi là ‘đội thần phong’ –
meomeo)
~*~
Tôi nhẹ cả người yên lòng thở ra một hơi,
nhưng lập tức cơn đau nơi ngực phải làm tôi choáng váng suýt ngất. Tôi
ôm ngực cố chịu đau đợi Lang đại ca niệm xong chú ngữ trị thương. Mình
phải thừa lúc Minh Hoàng còn đang niệm đại hình ma pháp của nó, cho nó
một đao về ở với giun…
“Hự!” Tôi mở to mắt không dám tin nhìn
lưỡi gươm trồi ra khỏi ngực mình, rồi quay lại nhìn chủ nhân thanh kiếm… Ôi, chết dưới tay em trai ruột cảm giác thật là vô cùng phức tạp nha!
Tôi nghĩ, Phong Dương Danh thằng quỷ chó chết này, mày chọn đúng giờ đẹp mà đâm chết chị mày đấy!
“Vương Tử!” Du thê lương gào lên một
tiếng inh tai nhức óc, lại chỉ đành trơ mắt nhìn tôi theo gót Tà Linh
biến thành cột sáng trắng rời bỏ hồng trần.
~*~
Xú Lang
không thể hồi máu kịp thời, lập tức thay đổi chiến thuật, “Doll, ngăn
Phong Vô Tình lại. Du, xử lí ma pháp sư. Vũ Liên…” Xú Lang quay đầu nhìn Vũ Liên, vốn định giục cô bắt đầu niệm chú đại hình ma pháp. Nhưng Vũ
Liên thoáng thấy Minh Hoàng đã bắt đầu lẩm bẩm mấy câu chú đầu, liền lập tức lầm rầm đọc chú ngữ.
Phong Vô Tình mắt đã thấy tình thế xoay chuyển bất lợi cho Hắc Ám Tà Hoàng đội. Cậu nên quay lại bảo vệ Minh
Hoàng hay chạy sang Phi Thường đội giết ma pháp sư đội đó?
“Thâu
Hương, đừng có la cà bên kia nữa, qua đây giúp tôi mau!” Cậu chỉ còn
biết gào to. Nói đoạn, Phong Vô Tình lùi về sau lấy thân che cho Minh
Hoàng, nhuyễn kiếm trong tay điên cuồng cản phá Truy Hồn Siêu Âm Tiễn
của Du.
Thâu Hương Công Tử nghe xong cũng chỉ biết âm thầm cười
khổ, Vô Tình thực sự nghĩ ta đang chơi đùa hay sao? Nếu hắn không ngăn
chặn nữ đạo tặc kia – kẻ nhanh hơn cả vũ bão và còn thông tường thuật
độn thổ – một cách chặt chẽ như vầy, thì chẳng hiểu cô ả đã ám sát sạch
sẽ bên Hắc Ám Tà Hoàng đội từ đời tám hoánh nào không chừng? Tuy nhiên,
khi thấy tình thế đang xoay chuyển thấy rõ, thì Thâu Hương Công Tử cũng
thôi truy đuổi Tiểu Long Nữ mà chú ý vào những người khác trong Phi
Thường đội.
Thâu Hương Công Tử và Tiểu Long Nữ cứ chạy vòng vòng
quanh Vũ Liên một lúc lâu. Thâu Hương Công Tử tự biết hắn không thể giết Vũ Liên ngay trước mắt Tiểu Long Nữ được. Hắn liền cười lạnh một tiếng, thân mình lùi về sau vài thước. Người vừa xoay chuyển, chủy thủ trong
tay đã một đường cắt đứt yết hầu Doll. Doll đáng yêu vì thế mà ‘ngọc nát hương tan’, còn bọn Cốt Tinh đang điên cuồng truy đuổi Phong Vô Tình
cũng nhanh chóng răng rắc rơi xuống đất.
“Khốn nạn!” Tiểu Long Nữ nhón chân nhảy một bước, đã nhảy tới trước mặt Thâu Hương Công Tử.
Chẳng thèm bận tâm công lực bản thân so với Thâu Hương Công Tử kém rất
nhiều, chủy thủ trên tay không ngừng lưu chuyển đánh tới. Chỉ thấy hai
người loang loáng ánh đao, tiếng kim khí va chạm ‘keng keng’ vang rền.
“…Lôi Nộ Cửu Thiên!” Minh Hoàng phun ra đoạn cuối của chú ngữ đại hình ma pháp.
“…Lưu Tinh Vũ!” Vũ Liên chỉ chậm hơn có một nhịp tim.
Lập tức, đất trời rung chuyển dữ dội…
“M* K**p!” 2 đội đồng thời nghĩ.
~*~
Vì di chứng vừa chết, tôi choáng váng đầu óc xiêu xiêu vẹo vẹo chạy vào
đấu trường đứng cạnh Thư Kích Thủ, hắn đến trước tôi cũng được lúc lâu
rồi. Tôi về vừa kịp lúc chứng kiến cảnh tượng vô cùng ngoạn mục – sấm
sét của Minh Hoàng đã hợp thành Lôi trụ trên bầu trời, và hỏa thạch
trong trận mưa sao băng của Vũ Liên đại tẩu nhiều đến nỗi bạn có thể ước hết những điều bạn mong muốn chẳng thiếu câu nào. Tôi tìm kiếm trên đấu trường dấu hiệu của người còn sống sót – không may, tôi tìm mãi mà
chẳng thấy ai hết trơn…
“Chẳng lẽ lại hòa! Lần trước ít nhất còn có mình với Tà Linh sống sót, lần này lại ‘tèo’ hết rồi à?” Tôi lầm bầm.
Tôi lẳng lặng chờ đến khi ma pháp tiêu tan, lúc ấy thắng bại mới phân rõ
ràng. Vừa hay, Tà Linh lặng lẽ tới đứng bên tôi… Rồi đến Doll nước mắt
hai hàng khóc lóc vì đau rên rỉ đến gần. Từng giây giờ đây trôi qua thật chậm chạp, sự căng thẳng trên khán đài mỗi lúc một tăng.
Bình
luận viên Tiểu Lí cũng nóng lòng muốn biết kết quả chung cuộc không kém
gì khán giả, “Quý vị khán giả thân mến, đây là giờ phút quan trọng nhất
trong đại hội. Đội nào sẽ là nhà vô địch đây? Hắc Ám Tà Hoàng đội hay
Phi Thường đội? Hay cả đội đều đã bị tiêu diệt hết? A… Ma pháp đang dần
tiêu tán. Hình như trong màn khói lấp ló bóng người, hãy xem người đó
thuộc đội nào nhé. Đó, đó là…Người nằm trên sàn đấu là Phong Vô Tình,
chiến sĩ loài người của Hắc Ám Tà Hoàng đội! Mặc dù trông anh như sắp
chết đến nơi thế kia, nhưng vẫn còn thoi thóp. Đội chiến thắng đã được
quyết định!”
“A! Là Vô Tình sao!” tôi không khỏi có chút thất
vọng, nhưng cũng phải thôi. Dù sao muốn sống qua được hai đại hình ma
pháp mạnh đến biến thái thế kia, chỉ có chiến sĩ máu nhiều phòng ngự cao mới trụ nổi thôi. Tôi quay sang nhìn Tà Linh chúc mừng, “Chúc mừng
chiến thắng!”
Khán đài bùng nổ những tiếng la hét chúc mừng.
Giọng Tiểu Lí như lợn bị chọc tiết, anh ta hét tướng lên, “Hắc Ám Tà
Hoàng đội! Hắc Ám Tà Hoàng đội vô địch!”
Một bàn tay đột nhiên
xuất hiện! Từ dưới nền đấu trường đầy bùn đất, một bàn tay đột ngột trồi lên. Lúc đầu chỉ có một vài khán giả trợn mắt há mồm trừng mắt nhìn,
nhưng như dịch bệnh truyền nhiễm, sự im lặng lan đi khắp phần còn lại
của khán đài. Mọi người đều nín thở chú mục vào bàn tay đang quờ quạng
trên nền đất… Đấu trường chìm trong yên lặng!
“Cái gì thế vậy?”
Tôi cả người đều run lên cầm cập, Đừng có nói hôm nay là ngày 14 tháng 7 âm lịch* chứ! Có phải ảo ảnh không? Không thể nào! Cái bọn ma quỷ kia
mà cũng chơi game online sao?
(*Ngày 14 tháng 7 âm lịch: Trong
truyền thống của nhiều nước Phương Đông, đặc biệt là Trung Quốc. Ngày
14/7 âm lịch hằng năm thường được gọi là ‘lễ hội ma’. Ngày này thường
được những người theo đạo Lão và đạo Phật kỉ niệm. Tháng 7 âm cũng là
tháng ma, trong tháng này, cổng địa ngục mở ra, tất cả ma quỷ linh hồn ở dưới âm tào địa phủ đều được cho phép lên trần gian chơi. Ngày 14 âm
lịch cũng được gọi là ngày ma, là ngày mà tổ tiên quay lại thăm con cháu họ hàng. – nhóm PR)
Sau đó, một bàn tay khác lại trồi lên khỏi
mặt đất. Vài khán giả không thể chịu đựng đựng màn kinh dị trước mắt la
hét thất thanh…
“Phù…Công nhận mình trải qua bao nhiêu đau thương luyện thuật Độn Thổ cũng có ích thật đấy.” Tiểu Long Nữ lầm bầm, cô từ
từ trèo lên khỏi mặt đất, bắt đầu phủi bụi trên áo quần.
Đầu óc
tôi trống trơn há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mắt. Nhưng mà miệng tôi
so với Hắc Ám Tà Hoàng đội đứng cạnh, khán giả và Tiểu Lí há vẫn còn
chưa ăn nhằm gì.
Tiểu Long Nữ cuối cùng cũng phủi sạch bụi trên
người, cô nhìn xuống chỗ Phong Vô Tình, khinh bỉ cười, ” Anhhhhhh trông
như sắp chết đến nơi rồi ý!” Nụ cười ác tà trên mặt cô cộp mác quỷ sa
tăng, dù cười quyến rũ mị hoặc* như vậy, nhưng lại khiến người ta tuyệt
đối không dám nhìn lại lần thứ hai!
(*quyến rũ mị hoặc: nguyên tác là ‘thiên kiều bá mị’, đại ý là cực kì mị hoặc, quyến rũ, đẹp đến không cưỡng được – meomeo.)
Tiểu Long Nữ giơ chủy thủ lên, nhưng rồi lại hạ xuống, nụ cười khinh thị
trên mặt mỗi lúc một đậm hơn. Cô nàng duyên dáng nhấc chân lên và đạp
thật mạnh liên tục vào người Phong Vô Tình. Khi tàn nhẫn giẫm chân lên
ngực thằng bé, cô nàng còn duyên dáng e ấp nói, “Nghe nói có câu, ‘Dưới
tay Mẫu Đơn một lần chết, làm quỷ thác xuống cũng phong lưu*. Chàng nói
xem chẳng phải rất đúng sao, hả đại hiệp Sở Lưu Hương**?”
Cuối
cùng, Phong Vô Tình phun ra đầy một miệng máu rồi biến thành cột sáng
trắng bay mất… Ai chà, thật không hiểu nổi là thằng nhóc bị đạp chết hay bị chọc tức chết đây?
“Phi Thường đội vô địch!” Trọng tài hét lên.
(*Dưới tay Mẫu Đơn một lần chết, làm quỷ thác xuống cũng phong lưu: Vì đây vốn là hai dòng thơ nên tôi tạm dịch thế này cho có chút ý thơ. Câu gốc là
‘chết dưới tay mẫu đơn, thác xuống làm quỷ cũng phong lưu’. Cụm từ ‘chết dưới tay mẫu đơn’ ở đây có nghĩa là ‘bị một mỹ nữ giết chết’. Đại ý câu nói này là ‘làm anh hùng trượng nghĩa là phải hành xử đàn ông và không
ngại chết trong tay gái đẹp.’ – nhóm PR và meomeo.
**Sở Lưu
Hương: như một chú thích trước đây từng đề cập, Sở Lưu Hương là một nhân vật tiểu thuyết và là thần tượng của Phong Vô Tình. Vô Tình rất thích
bắt chước người này. Người này được coi là một anh hùng trượng nghĩa,
nhưng tán gái cũng rất thần sầu. – nhóm PR)