Một thiên tài với chỉ số IQ 200, vào đại học năm 15 tuổi, tốt nghiệp năm 18 tuổi, hắn nhận được học vị tiến sĩ năm 22 tuổi. Sau đó, hắn ra nước
ngoài nghiên cứu thêm và trở về nước với tấm bằng tiến sĩ thứ hai năm 25 tuổi.
Năm 26 tuổi, các trường đại học hàng đầu cả nước tranh nhau mời hắn về làm giảng viên.
~*~
Tôi nhìn đống thư tuyển dụng chất chồng trên bàn, Nên đến trường đại học nào đây? Tôi tự cười nhạo trong lòng rồi lắc đầu.
Chẳng cần mười phút mình cũng tính ra đi trường nào thì có lợi rồi, còn lo nỗi gì? Đúng – chẳng có gì phải lo lắng hết cả!
Quá buồn bực, tôi chán nản vơ hết mớ thư từ tung sạch lên trần nhà. Giấy tờ bay tứ tung, lả tả, phủ đầy sàn, duy có một tờ hạ cánh trên mặt bàn.
“Tao chọn mày vậy.” Tôi nhặt lá thư mời, nhìn lướt qua tên trường rồi kí tên vào. Đội mũ bảo hiểm, tôi ra ngoài gửi thư chấp thuận.
~*~
Tôi đáp lại ánh mắt si mê của cô gái nhân viên bưu điện bằng một nụ cười ấm áp giả tạo. Sau đó, tôi dạo quanh con phố đầy cửa hàng bán đồ điện tử,
nghĩ đến chuyện nâng cấp máy tính của mình.
Người chủ cửa hàng
vừa bán được hàng liền cười toe toét hỏi tôi, “Thiết bị máy tính xịn thế này, chắc cậu định vào Đệ Nhị Sinh Mệnh đánh một trận ra trò đấy hả?”
“Đệ Nhị Sinh Mệnh?” Tôi nhăn mày, Nó là cái gì?
“Cậu không biết Đệ Nhị Sinh Mệnh sao? Đó là game online thực tế ảo mới phát
hành được 2 ngày trước thôi. Độ thực của game lên đến 99%, cao nhất bây
giờ đạt được đó!”
~*~
Tôi nhìn chằm chằm vào cái mũ bảo
hiểm trò chơi mà người chủ cửa hàng dúi bằng được cho tôi, nghĩ thầm,
Trò chơi thực tế ảo thì có gì hay cơ chứ? Chẳng phải chỉ là cầm thanh
kiếm rồi chém, chém và chém thôi sao?
Nhưng đã lỡ đọc hết hướng dẫn sử dụng rồi…
Thực ghét cái tính cứ thấy cái gì có chữ là tóm lấy đọc của bản thân. Giờ
trong đầu chỉ toàn thao tác chơi game thôi…Thôi kệ –thử một chút cũng
không sao! Dù sao mình cũng chẳng có gì hay ho mà làm cả.
Đầu tiên phải chọn chủng tộc và chức nghiệp… Hôm nọ dùng xúc xắc vất đi đâu rồi nhỉ?
~*~
Lần đầu đăng nhập, tôi có chút ngây người không biết phải làm gì.
Tôi đứng ở điểm trọng sinh, tự vấn, Mới nãy tung xúc xắc ra Thi nhân lãng
du ma tộc, nhưng thi nhân luyện cấp kiểu gì trời? Trong túi vật phẩm chỉ có một cái áo, một cái quần và một cây sáo trúc – chẳng lẽ lại cầm sáo
đập quái? Game thời nay đều kì cục như vậy sao?
~*~
Sau 1
tháng luyện tập, tôi càng ngày càng thích lối sống phóng khoáng nhàn nhã của thi nhân. Tôi lang thang khắp nơi với cây Cổ cầm yêu quý trong tay, thường thì tôi luyện cấp, nhưng thi thoảng cũng vào thành nghêu ngao
hát trên đường.
Tôi lùa ngón tay vén tóc lên. Sao tôi cứ có cảm
giác còn chưa trọn vẹn lắm nhỉ? Rốt cuộc là còn thiếu thứ gì? Ôi, thây
kệ – cứ tiếp tục hát thôi.
Tôi còn đang hát dở, đám đông trước mặt bỗng có chút xáo động. Tôi ngừng đàn hát, ngẩng mặt lên tìm hiểu nguyên nhân náo loạn.
Một thiếu niên trẻ tuổi đẹp trai đến mức người khác không kìm được phải thở dài cảm thán đập vào mắt tôi. Cậu ta còn…Nhìn tôi say đắm như vậy? Cậu
ta đồng tính?
Hay phết! Chẳng hiểu sao tôi lại nổi hứng muốn trêu đùa thiếu niên đẹp trai kia. Tôi và cậu ta nhìn nhau say đắm có đến một phút. Rồi, tôi đi về phía cậu ta và… – hành xử như thể cậu ta là một
nàng công chúa – xin phép được hôn tay cậu ta.
Ngoài dự tính, người thiếu niên lại đồng ý chấp nhận nụ hôn của tôi, còn đỏ mặt ngượng ngùng.
Phải làm gì tiếp theo đây? Xong đời, mình còn chưa có kế hoạch cụ thể. Làm
thế nào để thoát khỏi vụ tréo ngoe này? Giời ạ, sao lúc trước lại không
tính đến chuyện bị dính vào tình huống này chứ?
Thiếu niên và tôi lại ngẩn ra nhìn nhau một hồi…
“Ừm, hỏi thật nhá, anh có biết tôi là con trai không vậy?” Thiếu niên đột nhiên lo lắng hỏi tôi.
Có trò mới để chơi đùa với tên này rồi!
Tôi mỉm cười, đặt ngón tay dưới cằm cậu ta, nâng khuôn mặt thiếu niên lên.
Cố duy trì vẻ mặt say đắm nhìn thiếu niên đẹp trai, tôi nói, “Đương
nhiên tôi biết. Em cả người khí thế đàn ông bừng bừng thế này. Sao tôi
có thể nhầm em với một cô gái yếu đuối cơ chứ?”
Nhận được câu trả lời của tôi, khuôn mặt thiếu nhiên thốt nhiên đơ ra…
Kì nhỉ…Sao cậu ta lại phản ứng theo hướng này? Nhưng mà, khuôn mặt cứng đờ của cậu ta trông thật tức cười làm sao, Tôi nghĩ, cười thầm trong bụng, trong lòng vạch ra một kế hoạch vô cùng nham hiểm.
Ôm chặt thiếu niên đẹp trai trong vòng tay, còn cố ý thở dài cảm thán một tiếng, tôi
nói thêm, “Đàn ông là tuyệt nhất! Nhìn những cơ bắp mạnh mẽ đàn hồi
tuyệt hảo này xem… Ôm em sướnggg hơn nhiều so với ôm đám đàn bà con gái
mềm nhũn kia.”
Thiếu niên cuối cùng cũng mỉm cười. Đúng như dự
đoán, cậu chàng là dân đồng tính, tôi nghĩ, thật lãng phí khuôn mặt toàn mĩ có sức quyến rũ toàn dân phụ nữ từ 5 tuổi đến 50 kia.
Tuy nhiên chỉ một giây sau, tôi tự biết mình sai lè rồi…
Thật không ngờ thiếu niên xinh đẹp kia lại mạnh đến vậy. Chỉ một chiêu Cửu
Đầu Long Thiểm đã giúp tôi lần đầu nếm trải cảm giác chết trong game là
thế nào.
Tỉnh dậy tại điểm trọng sinh, tôi nghĩ, Chẳng hiểu gì
cả. Trong đầu thằng nhóc ấy rốt cuộc nghĩ cái quái gì vậy? Hành động gì
mà chẳng có chút xíu logic nào.
Câu hỏi quay cuồng trong óc, tôi
ôm đầu cố gắng nghĩ thật kĩ, tìm cách lí giải cho hành động bất thường
của thiếu niên kia. Nhưng cố nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra nổi …
Ôi quên đi, cứ quay về luyện cấp cái đã! Dù sao có khi sau này cũng chẳng thể gặp lại cậu ta.
Nhưng sao tôi lại có chút gì đó…hụt hẫng sao sao ấy?
~*~
Vì quái Cương Thi di chuyển cực kì chậm chạp nên chúng là đối tượng luyện
cấp yêu thích của tôi. Tôi có thể vừa từ tốn thong thả di chuyển vừa
dùng Truy Hồn Siêu Âm Tiễn dần dần rút cạn lượng máu của chúng.
“Cố gắng cầm cự, Tiểu Long Nữ!” Một tiếng hét ngắt mạch dòng suy tưởng của tôi, tôi ngẩng đầu lên…
Lại là thiếu niên đó!
Tôi thấy cậu ta hét to với một đạo tặc đang chạy mỗi lúc một xa. Lập tức hiểu ra cơ sự, tôi quyết định giúp họ.
“Tôi rất mong được vào đội mọi người.” Vốn là một kẻ cô độc, lần này tôi lại thốt ra những lời tôi trước giờ đều không nghĩ sẽ nói tới.
Hóa ra tên của thiếu niên ấy lại là Vương Tử – tên này rất hợp với cậu.
Lại càng thú vị hơn, Vương Tử hình như tưởng là tôi có ý đồ xấu với cậu ta. Hehe, tưởng tôi là gay ư? Lần đầu tiên thấy đấy! Thú vị thật… Vậy để
tôi diễn vai này cho em xem nhé!
Từ đó, cách tôi đối xử với Vương Tử trở nên khiến chính tôi còn cảm thấy buồn nôn không chịu được. Tôi
còn hầm canh Long Tiên cho cậu – lần đó, số tôi đen, lần đầu trong đời
bị người ta nện cho nhừ tử, lại còn bị giẫm lên người…
Lại càng quái lạ, chẳng hiểu sao tôi vẫn nhớ như in nét mặt giận dữ của Vương Tử ngày ấy.
Lần đầu tiên tôi thấy những giọt nước mắt của Vương Tử là khi cậu bị một con nhỏ đáng chết đá trúng chỗ hiểm. Tôi liền nổi điên.
Không ai được phép làm thế với cậu, càng không được phép làm cậu khóc! Khuôn
mặt Vương Tử chỉ có thể cười, giả mặt lạnh vô tình hay tức giận chứ
tuyệt đối không hợp với nước mắt…
Đó là lần đầu tiên tôi tát 1 cô gái, cho dù về sau tôi mới biết người đó cũng chẳng phải là con gái.
~*~
Hôm nay, Tiểu Long Nữ hỏi tôi một câu: Cô muốn biết tôi thực ra có cảm xúc
gì với Vương Tử, bởi cô nhận ra tôi thực sự không gay.
Tôi đáp
lại, cảm thấy phản ứng của cậu rất buồn người, muốn trêu cho vui… Nhưng
chết tiệt nó chứ, vừa dứt lời, tự dưng tôi lại cảm thấy nghi ngờ chính
mình.
Chỉ vì thấy vui vui mà tôi để mặc cho Vương Tử đánh đập mình sao?
Tôi không thể nào lí giải được.
~*~
Hôm nay tôi gặp 1 người rất giống Vương Tử ở trường…
Là cậu ấy ư?, Dù có vài điểm cậu ta rất giống Vương Tử, nhưng tôi không khỏi có chút thất vọng, Cậu ta thực sự là Vương Tử sao?
Cuối cùng, tôi quyết định không để tâm trí mình vướng bận về danh tính thật
của Vương Tử nữa. Dù sao tôi cũng chỉ biết Vương Tử tôi quen trong game
mới là người tôi thích.
Tiểu Long Nữ lại đến tìm tôi và hỏi câu lần trước.
Nhưng thay vì trả lời cô, tôi lại có chút ghen tức hỏi vặn lại: rằng mối quan hệ giữa cô và Vương Tử là sao? Rằng tại sao cô lại quan tâm đến Vương
Tử nhiều đến vậy? và rằng sao Vương Tử lúc nào cũng thân thiết với cô ấy như thế?
Tiểu Long Nữ không đáp, chỉ nhìn tôi mỉm cười.
Nụ cười đó… có vẻ cô ta hiểu tôi hơn cả tôi hiểu chính mình, thật chết tiệt!
~*~
Hôm nay xảy ra rất nhiều chuyện. Thứ nhất, tôi phát hiện ra mình đã nhầm
Vương Tử với Vô Tình, vậy ra Vương Tử vốn không phải là Phong Dương
Danh.
Thứ hai, Vương Tử gặp chuyện. Nghe giọng cậu đau đớn thống khổ trên kênh tổ đội, hốt nhiên trong lòng tôi cũng quặn thắt lại.
Tôi ghét phải nghe giọng nói đau đớn ấy, Tôi đã chạy khắp nơi như một kẻ
điên. Nhưng tôi chẳng thể tìm thấy một dấu vết nào của cậu… Cho đến khi
tôi thấy cậu nằm trong vòng tay Tà Linh.
Tôi dang cả 2 cánh tay
ra muốn đón lấy cậu vào lòng, nhưng Tà Linh chỉ lướt qua tôi, đôi mắt
tràn đầy phẫn nộ. Tôi bỗng bất an trong lòng…
Tại sao? Tại sao
Vương Tử lại dùng vẻ mặt ấy khi cậu và Tà Linh nhìn nhau? Tôi không
thích cái cảm giác này, thực sự, thực sự chẳng thích chút nào hết.
“Tiểu Long Nữ, Vương Tử thích Tà Linh à?” Tôi điên cuồng hỏi cô, như thể bản thân đã hóa rồ.
“Hả? Em không biết, nhưng em biết Tà Linh thích Vương Tử…” Tiểu Long Nữ nhìn tôi.
“Nhưng anh cũng thích cậu ấy mà!” Tôi mặc kệ thế nào, gào lên.
Tiểu Long Nữ trả lời, “Anh đang trong thế bất lợi đó.”
Bất lợi?
“Nhưng tại sao? Anh biết Vương Tử lâu hơn mà. Tà Linh…Tà Linh mới chỉ gặp cậu
ấy có vài lần.” Tại sao tôi lại ở thế bất lợi chứ? Hay là Vương Tử thích Tà Linh hơn?
“Vậy là anh thực sự rất yêu Vương Tử? Đã bao giờ anh nghĩ đến giới tính của anh ấy chưa?”
Một nụ cười đau khổ và tuyệt vọng thoáng lướt qua gương mặt tôi, “Cũng đã
từng, nhưng… so với nụ cười của Vương Tử, giới tính nào có hề gì. Anh
chỉ muốn bảo vệ nụ cười của cậu ấy. Anh không quan tâm đến giới tính của cậu.”
“Tình cảm anh dành cho Vương Tử thật rất sâu đậm.”
“Ừ, anh sẽ mãi mãi bảo vệ cậu ấy, ở sau lưng ủng hộ cậu ấy, chấp nhận mọi
khiếm khuyết của cậu, chia sẻ mọi nỗi đau đớn của cậu. Anh xin thề.”
Tôi nguyện, với tất cả trái tim này, rằng sẽ mãi mãi bảo vệ nụ cười ấy. Vương Tử, em là tình yêu duy nhất cả đời tôi.
~*~
Tà Linh:
Lần đầu tiên tôi gặp em, em mặc một bộ váy liền màu hồng, mái tóc em thắt
một cái nơ nhỏ. Đôi mắt em rất to, trong veo biết nói, tưởng như nếu
muốn hiểu hết về em, thì chỉ cần nhìn vào đôi mắt em là đủ.
“Anh sẽ là hàng xóm của em à?” Em mở to mắt hỏi.
“Ừ, phải. Tên em là gì?” Tôi tò mò nhìn em.
“Phong Lam, nhưng papa và mama gọi em là Tiểu Lam.”
Tôi mỉm cười, Tên rất dễ thương, rất hợp với em.
“Anh là Trác Linh Bân, nhưng em cứ gọi anh là Trác ca ca đi. Tiểu Lam, em có muốn vào nhà uống nước quả không nào?”
“Dạ có!” Tiểu Lam vui vẻ reo lên.
~*~
“Trác ca ca, sau này em lớn anh sẽ lấy em chứ?” Tiểu Lam đầy mong đợi hỏi tôi.
Tôi thở dài. Chẳng lẽ con gái 12 tuổi ngày nay đều lớn sớm thế này à?
“Ừ. Nhất định anh sẽ lấy em.” Làm sao anh nói không được, khi em nhìn anh đầy trông đợi như vậy chứ?
Tôi đã chăm sóc Tiểu Lam từ khi em còn bé, đến giờ em đã 12, đến cái tuổi
mà em hỏi 1 người có muốn lấy em không rồi! Tôi xoa đầu em trìu mến.
Cưới Tiểu Lam? Nghe cũng tuyệt đấy chứ.
~*~
“Trác ca ca, anh chuyển đi sao? Tại sao?” Tiểu Lam hỏi tôi, nước mắt tuôn rơi.
Đừng khóc mà, nước mắt không hợp với em chút nào.
“Anh…Do công việc của bố anh mà. Đừng lo, chắc chắn sau này anh sẽ quay lại tìm em mà. Anh hứa, anh nhất định sẽ tìm em.”
Với trái tim quặn thắt đau đớn, tôi lau đi những giọt lệ nơi khoé mắt Tiểu
Lam. Tôi thầm hứa với lòng mình rằng tôi chắc chắn sẽ quay lại tìm em,
và không để em phải khóc lần nữa.
~*~
Online trong ‘Thế giới’…
Tiểu Lam? Tôi ngây dại nhìn cô gái đứng trước mặt tôi, nhìn đôi mắt mà tôi
đã gặp hàng nghìn lần trong mơ, đôi mắt tôi không bao giờ có thể quên
được. Là em sao? Cô bé ngốc đã hỏi tôi có muốn lấy em không đây ư?
Liệu Tiểu Lam có còn nhớ Trác ca ca không? Một Trác ca ca đã từng hứa sẽ lấy em? Trái tim tôi đập rộn ràng trong lồng ngực.
Tôi đến cạnh em, hỏi, “Em có muốn làm vợ trong game của anh không?”
Em nhìn tôi ngạc nhiên, rồi hỏi một câu ngớ ngẩn. “Và anh sẽ chăm sóc cho em chứ?”
Cô nhóc ngốc này, em không nhớ em còn có Trác ca ca ư? Tôi có chút lo là
em thực sự đã quên mất tôi, dù tôi chưa bao giờ quên được em.
“Ừ!”
“Vậy được rồi.” Em cười vui vẻ, nói tiếp, “Nhưng tại sao anh lại chọn chơi người thú ạ?”
“Bởi vì người thú rất mạnh.”
“Ồồồ. Nhưng mà xấu lắm đó!”
Em đúng là một cô ngốc, bảo sao em ấy đồng ý làm vợ tôi trong game ngay mà không thèm suy nghĩ gì trước. Tôi cá là em đã quá thẳng thắn rồi, dọa
chạy bao nhiêu thằng con trai nên đến tận bây giờ vẫn chưa có chồng.
Dù trong lòng nghĩ vậy, tôi vẫn sướng phát điên.
~*~
Tôi đọc lá thư trong tay, cảm thấy mình bất lực, Tiểu Lam, em chuyển sang
‘Đệ Nhị Sinh Mệnh’ à? Anh còn có sự lựa chọn nào khác sao?
Vậy nên, tôi cũng chuyển sang Đệ Nhị Sinh Mệnh chơi luôn… Nhưng rốt cuộc em ở đâu, Tiểu Lam?
Tôi điên cuồng liên tục PM Phong Tiểu Tiểu, Phong Tiểu Tiểu mãi, nhưng hệ thống vẫn báo rằng không có game thủ nào nick như vậy.
Tiểu Lam, em đang ở đâu? Chẳng lẽ em không nhớ anh một chút nào sao?
Em không quan tâm đến anh một chút nào sao? Cay đắng trong lòng… đến tận đầu lưỡi tôi còn cảm nhận được.
~*~
Tôi khó có thể tin vào mắt mình, Cô gái vừa đi qua tôi chẳng phải là Tiểu
Lam sao? Vậy trước giờ tôi và Tiểu Lam học cùng trường đại học với nhau
ư?
Tôi điên cuồng vẫy tay gọi em, hy vọng em nhận ra tôi,
nhưng…Em không hề nhớ ra tôi, tôi chợt hiểu ra. Tim tôi sao lại đau, đau đến thế.
Tối đó, tôi đăng nhập vào Đệ Nhị Sinh Mệnh, tâm tình
rất tệ hại. Minh Bân lại cáu kỉnh làu bàu, nhưng tôi chẳng còn tâm trí
đâu mà quản nó nữa. Hình như nó chọc giận đội trước mặt rồi. Phi Thường, đội*? Tên gì kì quặc vậy.
Hừ! Nếu các người muốn đánh nhau thì nhào tới đi. Dù sao tâm trạng ta cũng đang tệ lắm đây.
(*Phi Thường, đội: như đã nói trước kia, cái tên này có 2 nghĩa, dựa theo 2
cách ngắt khác nhau. Phi, Thường đội nghĩa là đội bất thường, đội kì
quặc. Phi Thường, đội là đội cực kì. Nghĩa đúng phải là cái đầu, nhưng
mọi người thường hiểu theo nghĩa thứ hai, nên cảm thấy tên đội này rất
kì quặc và vô nghĩa. – meomeo)
~*~
Chết tiệt! Tôi không thể chịu được nữa rồi, Tôi quyết định đến nhà Tiểu Lam.
Vừa hay, tôi gặp Tiểu Lam ở bến xe buýt. Lần này, ngay khi thấy tôi, phản ứng của em đã thay đổi, em cứ nhìn tôi chằm chằm suốt…
Cuối cùng em cũng nhận ra tôi ư? Đúng vậy sao? Thật khó để giữ cho mình không cười toe toét lúc này.
Cho đến tận lúc xuống xe, em vẫn cũng chẳng nói câu nào với tôi, vậy nên tôi quyết định mở lời với em.
“Tiểu Lam…em là Tiểu Lam phải không?” Tôi làm ra vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy em.
Thật không ngờ em lại trợn mắt há mồm kinh ngạc nhìn lại tôi. Hóa ra em
chẳng hề nhận ra tôi. Trái tim đã quặn thắt của tôi nay lại siết chặt
đau đớn gấp bội.
“Em quên anh rồi? Anh là Trác Linh Bân. Trác ca ca, nhớ chưa nào?” Tôi cố nặn ra một nụ cười.
Ít ra thì em cũng nhớ mình… Bây giờ chỉ còn biết lấy câu đó làm vui thôi, Tôi tự chế giễu bản thân.
Tôi đi theo Tiểu Lam về nhà em. Tôi vô cùng kinh ngạc phát hiện ra, Phong Vô Tình hoá ra lại là Phong Dương Danh.
Hóa ra không chỉ mình Tiểu Lam là mắt kém trong chuyện nhận người quen cũ. Tôi méo mặt cười khổ.
“Nhân Yêu?” Tôi không thể nào tin vào tai mình nữa, Tiểu Lam mà lại đi làm
nhân yêu sao? Hóa ra vì vậy em mới không dùng tên Phong Tiểu Tiểu…
Tuy nhiên, Tiểu Lam nhất định không chịu nói em là ai, đến cả Dương Danh cũng chịu luôn.
Tôi có hơi thất vọng, nhưng không hề gì. Quan trọng là, cuối cùng tôi cũng
có thể quang minh chính đại nói chuyện với em trên trường, hơn nữa, lúc
rảnh rỗi tôi còn có thể cùng em lên lớp. Tôi hạnh phúc hình dung ra bản
thân ngồi chung lớp với Tiểu Lam.
~*~
Để tăng cơ hội sống
sót trong cuộc chiến này, tôi đã thay mặt Hắc Ám Tà Hoàng đội thành lập
liên minh với Phi Thường đội, mặc dù Minh Hoàng cứ càu nhàu ầm ĩ không
yên suốt…
Phi Thường đội thực sự rất kì quái! Họ dám bắt chiến sĩ duy nhất trong đội đi tha quái sao? Họ không sợ Vương Tử có thể chết ư?
Vương Tử chưa chết. Nhưng lại nghe nói, cậu ta đã rơi xuống vực, vậy còn thảm hơn chết nhiều.
Nếu nói vấn đề đạo đức, chúng tôi – Hắc Ám Tà Hoàng Đội – nên giúp đỡ họ
mới phải đạo. Tôi thử suy luận theo hướng mà trước đó Vương Tử đã chạy…
và kịp thời thấy cậu ta nằm nửa sống nửa chết thê thảm trong vũng máu.
Tôi đi qua chỗ cậu ta, cố cho cậu uống bình máu. Cậu ta thậm chí còn hỏi tôi có phải là Du không.
Vậy ra Minh Hoàng nói Vương Tử và Du có quan hệ kì quái không phải là sướng mồm nói lung tung, Tôi buồn cười nghĩ.
“Ồ, hóa ra là Trác ca ca!” Vương Tử nhỏ giọng lẩm bẩm.
Trác ca ca? Tôi cứng người, Chỉ có Tiểu Lam là gọi tôi như vậy thôi…thêm nữa bây giờ em đang chơi nhân vật nam trong game…Tôi cẩn thận quan sát
gương mặt Vương Tử.
Chính đôi mắt ấy…Tiểu Lam? Chết tiệt, sao tôi có thể ngu ngốc như vậy được chứ? Vương Tử là Tiểu Lam, và quan trọng
hơn, em đang nằm trong vũng máu, đau khổ tột cùng!
Ngay sau đó, Du xuất hiện ở chỗ chúng tôi. Và tôi ngùn ngụt lửa giận.
Tại sao họ có thể để Tiểu Lam phải đau đớn vật vã như vậy chứ? Em ấy phải
được bảo vệ cẩn thận chứ. Mà sao gã Du kia còn dám đưa tay ra muốn cướp
lấy Tiểu Lam từ tôi? Và Minh Hoàng còn nói giữa 2 bọn họ có 1 quan hệ
quái lạ gì đó nữa?
Tôi trừng mắt nhìn Du, sải bước qua hắn.
Cuối cùng, Tiểu Lam cầu xin tôi đừng nói cho ai biết sự thật về em.
Tôi quyết không nói, đặc biệt là với giáo sư Mẫn thì càng không! Hắn không
xứng đáng với Tiểu Lam, hắn còn không thể bảo vệ em nổi.
“Anh sẽ
bảo vệ em với tất cả sức lực của mình. Anh sẽ luôn đứng trước em, che
chắn cho em khỏi mọi hiểm nguy. Anh sẽ không bao giờ để em phải đau đớn
hay buồn phiền đâu, Tiểu Lam của anh.”
Tôi xin thề sẽ không bao
giờ, không bao giờ để đôi mắt ấy thêm một lần ngấn lệ sầu… Tiểu Lam,
người con gái trân quý nhất đời anh, người con gái anh yêu.