Dáng Vẻ Anh Thích Em Đều Có

Chương 44: Vương Cẩm Châu

Trên màn hình tivi là hình ảnh game WakeBoarding Mayhem, Ngạn Dung và Vương Siêu đều cố gắng vung tay vung chân dùng sức chạy, thi thoảng còn trái uốn phải éo để tránh chướng ngại vật và ăn xu.

Nhìn cái dáng vẻ này, hai người chắc cả tối nay đâm đầu vào game, chơi vui quá nên quên béng mất chuyện ăn cơm.

Vương Cẩm nhìn một lúc, nói: “Game over ván này thì đừng nghịch nữa, đi ra ngoài ăn cơm đi, anh cũng chưa ăn, sắp 10h đến nơi rồi.”

Vừa nghe thấy sắp 10h mà anh còn chưa ăn cơm, Ngạn Dung lập tức không còn lòng dạ nào mà chơi nữa, ba nổi hai chìm trong nước cũng không để ý, chỉ mải quay đầu hỏi Vương Cẩm: “Chúng ta đi ăn cái gì thế? Anh vừa nãy là đi phẫu thuật hay là họp? Mệt không?”

Vương Cẩm nói: “Không mệt, là làm một tiểu phẫu, em muốn ăn cái gì?”

Vương Siêu bên cạnh vừa ra sức chạy vừa xen mỏ vào: “Em muốn đi xiên que ớ!”

Vương Cẩm không để ý đến hắn, cũng không muốn đi, nhưng Ngạn Dung lại hiếu kỳ hỏi: “Xiên que ớ là có ý gì?” Cậu chưa từng dùng từ đệm ‘ớ’ bao giờ nên đọc có chút buồn cười.

NOTE: Giọng Đông Bắc khi nói chuyện thường đệm thêm một từ hậu tố ‘nhi’ (er) sau câu.

Vương Siêu thấy cậu có hứng thú, không chơi nữa, xúi giục cậu: “Chính là BBQ Trung Quốc đó, nhưng không tẩm gia vị giống bên kia của cậu, ăn siêu ngon.”

Ngạn Dung quả nhiên động tâm, rất là mong chờ nói với Vương Cẩm: “Vậy chúng ta đi ăn món thịt nướng đó đi.”

Vương Cẩm không thích đi ăn xiên que, thứ nhất là không uống rượu, thứ hai là không vệ sinh, nhưng nhìn Ngạn Dung như vậy lại không muốn từ chối. Nghĩ lại lần này đi ăn còn có cậu đi cùng, nên đồng ý.

Vương Siêu nhanh chóng chạy đi thay một bộ đồ khác, hơi cải trang một chút, ba người liền cùng đi xiên que.

Ngạn Dung và Vương Siêu cùng nhau chơi game nên đã thân hơn nhiều, không giống như lúc mới đầu Vương Siêu hỏi một câu cậu đáp một câu, hai người họ bây giờ có thể tui buôn cậu chém nói nói cười cười.

Vương Siêu rất có thiện cảm với cậu, không phải cái loại thiện cảm trong tình ái, chỉ thuần túy là thấy người đẹp là không tự chủ được thấy thích, rất muốn trêu chọc, thế nhưng đây là “chị dâu nhỏ chưa vào nhà” của hắn, lỗ mãng quá thì không được tốt cho lắm, dù rằng miệng tiện, nhưng tính ra vẫn rất biết điều.

Vốn dĩ Vương Cẩm không cho Ngạn Dung uống rượu, Ngạn Dung thế nên chỉ được uống nước ép trái cây, tha thiết mong chờ mà nhìn Vương Siêu uống hết chai này đến chai kia, vẻ mặt y như một bé trai ao ước hâm mộ với một thanh niên.

Vương Cẩm buột miệng: “… Chỉ có thể uống một chén.”

Kết quả là uống một chai, khoảng chừng 2 lít.

Về đến nhà thì đã sắp 12h rồi.

Trên đường Ngạn Dung một chút cũng không có vấn đề gì, còn rất hưng phấn cùng bạn mới Vương Siêu buôn chuyện trong trường của mình, ấy nhưng đến nhà liền không ổn, bước được vài ba bậc thang rồi thì đứng yên không nhúc nhích, vẫn phải để Vương Cẩm đem cậu ôm về phòng.

Vương Siêu ở phía sau nhìn, anh hai nhà hắn nuông chiều đứa nhỏ này quá ớ, này đâu chỉ là thích vừa đâu, quả thực là thích chết đi được ấy chứ.

Trở về phòng, đem người thả lên giường, Vương Cẩm sờ sờ trán Ngạn Dung, hỏi: “Say rồi sao?”

Ngạn Dung nói: “Nỏ có say.” (không có say)

Vương Cẩm cười lên, nói: “Đừng học thằng em anh nói chuyện.”

Ngạn Dung cũng cười hai tiếng, nói: “Anh ấy nói chuyện rất thú vị, em thật sự không có say.”

Vương Cẩm nhìn cậu thần trí vẫn tỉnh thật, nói: “Có phải chóng mặt không? Bảo em uống ít thôi em lại không nghe.”

Ngạn Dung kiên trì nói: “Đứng im nhưng không ngất, em không có uống say.”

Vương Cẩm không muốn cùng cậu tranh luận, dỗ dành: “Vậy thì ngủ một chút, tỉnh ngủ là không sao.”

Anh muốn đứng dậy, Ngạn Dung lại tóm chặt tay anh, nghiêm túc nói: “Đêm xuân một khắc, ngủ cái gì mà ngủ.”

Vương Cẩm: “…”

Ngạn Dung suy nghĩ một chút, hỏi: “Em dùng thành ngữ sai à?”

Đây là một vấn đề làm cho người ta cảm thấy phóng đãng, cậu thế mà hết lần này đến lần khác lộ ra vẻ mặt “vấn đề này thì có sao đâu cơ chứ”.

Đêm xuân một khắc đáng ngàn vàng.

Ngàn vàng ngàn vàng ngàn vàng ngàn vàng rồi lại ngàn vàng, Ngạn Dung mới ngủ thiếp đi.

Ngủ thẳng đến 12h sáng hôm sau, Vương Cẩm đã sớm đi đến bệnh viện, cậu rửa mặt đánh răng thay quần áo chỉnh tề xong mới xuống lầu.

Vương Siêu ngồi ở dưới tầng nghịch điện thoại, cười hì hì chào hỏi: “Chào buổi sáng nha.”

Hắn mặc vừa chỉn chu vừa hoa lệ, còn vuốt keo xịt tóc, đeo khuyên tai với vòng cổ.

Ngạn Dung nói: “Chào buổi sáng, anh muốn đi ra ngoài à?”

Vương Siêu nói: “Đúng vậy, tôi đi đến đài truyền hình thu tiết mục, cậu hôm nay định làm gì? Có muốn đến xem chương trình không? Tôi mang cậu theo.”

Ngạn Dung có chút muốn đi, lại do dự nói: “Không đi, em phải làm bài tập.”

Vương Siêu xúi bậy: “Ngày mai làm cũng được.”

Ngạn Dung nói: “Ngày mai Vương Cẩm Châu không có ca, chúng em còn phải nói chuyện yêu đương.”

Vương Siêu nghi cậu đang cố tình show ân ái, nhưng vẻ mặt kia lại không giống thế, cố ý hỏi: “Yêu sớm không tốt lắm đâu, ảnh hưởng việc học.”

Ngạn Dung nói: “Cái gì là yêu sớm?”

Vương Siêu nghĩ thầm, Châu Âu căn bản là không có khái niệm ‘yêu sớm’. Ở Thụy Điển với tuổi của Ngạn Dung còn kết hôn được luôn rồi ý chứ.

Hắn nói tiếp: “Cậu ngay cả tên anh hai tôi cũng gọi sai rồi, ảnh gọi Vương Cẩm, không phải Vương Cẩm Châu.”

Ngạn Dung gật đầu nói: “Em biết mà, em chỉ là thích gọi anh ấy như thế, em thấy rất đặc biệt, anh ấy là Vương Cẩm Châu của mình em.”

Dùng ngôn ngữ thứ hai nói ra lời tâm tình vừa vụng về lại vừa chân thành.

Vương Siêu nổi hết cả da gà, nghĩ thầm, đùa nhau à, không phải tiếng Trung không tốt sao? Này đạt cấp 10 luôn ấy chứ.

Hắn quay chương trình đến nửa đêm mới về, lăn ra ngủ nguyên ngày hôm sau, tối lại bị đói bụng tỉnh, muốn xuống lầu kiếm ăn, cầu thang mới đi được nửa đã có cảm giác không đúng, nhanh chóng dừng chân rụt đầu ngó nghiêng xung quanh.

Ai yoo, sofa play, kiểu cắt kéo, kêu thiệt zâm.

Ai yoo yoo, ái chà chà.

Hắn nửa đêm hôm qua mới về, trợ lý đưa hắn về xong là lái xe đi luôn, hắn ở trong phòng ngủ yên tĩnh cả ngày, trong nhà để xe lại không có xe hắn bên trong, anh hai và Ngạn Dung xem chừng đều cho rằng hắn không có nhà.

Vương Siêu không tiện đi xuống lầu, đứng góc tường nghe cũng không được, bị phát hiện nhất định sẽ bị treo lên oánh, vậy là quay đầu rón ra rón rén chuồn về phòng.

Thái độ của anh hai đối với Ngạn Dung, cho dù mù cũng thấy được là rất thích, đứa nhỏ này cũng đủ dính anh hai, lớn lên đẹp, tính tình cũng ổn, tuy rằng tuổi hơi nhỏ, nhưng nhỏ tuổi cũng có cái tốt, sẽ nghe lời anh hai, không đến nỗi giống như người trước kia dắt mũi anh hai rồi còn chạy.

Lấy kinh nghiệm của chính mình, Vương Siêu cho rằng trong tình cảm, người làm chủ sẽ hạnh phúc hơn nhiều, hắn đương nhiên hy vọng anh hai mình sẽ có được hạnh phúc.

Hai người kia sau này có thể ở bên nhau thật lâu thật lâu, vậy thật là quá tốt rồi.

Nhưng mà bây giờ có thể kết thúc nhanh một chút hơm? Còn không kết thúc là hắn sắp chết đói luôn đó.

May mà hắn chuồn nhanh, từ đầu đến cuối không bị Vương Cẩm phát hiện, nếu không đời hắn chuẩn bị lên hương.

Vương Cẩm đến chân còn không nỡ để hắn xem, sao mà cam lòng để hắn thấy được mị thái của Ngạn Dung lúc ấy ấy chứ, âm thanh nghe một chút cũng còn chả được.



Thứ hai, Vương Cẩm đưa Ngạn Dung về trường, sau đó đến bệnh viện đi làm, lúc nghỉ trưa nhận được điện thoại của Ngạn Dung gọi đến, cậu ủ rũ nói: “Có thành tích kỳ thi trước rồi, em đứng thứ hai, người đứng đầu là bạn học mới chuyển đến từ Đức, tổng điểm cao hơn em 3 điểm.”

Vương Cẩm an ủi: “Em đứng thứ hai cũng rất siêu, đến kỳ thi sau sẽ tốt hơn.”

Ngạn Dung nói: “Cậu ta vừa mới chuyển đến, đã lợi hại như vậy rồi, em sợ thi cuối kỳ cũng không thắng được. Hơn nữa cái người bạn học này không dễ chơi chút nào, cư xử rất cao ngạo, em không thích cậu ta, cũng không muốn thua cậu ta.”

Vương Cẩm chung quy không phải làm nghề liên quan đến giáo dục, nhất thời không biết phải an ủi cậu như thế nào.

Ngạn Dung rất nhanh nói: “Anh có phải rất bận không? Đừng để ý mấy câu em nói làm gì, em chỉ là thấy hơi thất bại, chút nữa là tốt lên thôi, anh yên tâm đi.”

Vương Cẩm cũng đành nói: “Vậy thì tốt, em cũng đừng vì một lần thua cuộc mà để trong lòng, phải cùng bạn học quan hệ thật tốt, nếu không nhất thiết phải chung đụng, thì cách xa người này một chút là được.”

Ngạn Dung nói: “Được… Mới tách ra nửa ngày, em đã rất nhớ anh, anh nhớ em không?”

Vương Cẩm nhẹ giọng nói: “Nhớ.”

Không đề cập đến vấn đề thành tích mà chuyển sang bàn chuyện yêu đương, tâm tình của Ngạn Dung so với ban nãy tốt hơn rất nhiều, nói: “Lớp trưởng nói rằng trưa nay sẽ đo chiều cao, chúng em sẽ được phát đồng phục mùa hè, không biết sẽ là kiểu gì, cũng không biết có đẹp hay không nữa.”

Vương Cẩm cười lên: “Em mặc cái gì cũng dễ nhìn cả.”

Ngạn Dung nói: “Anh cũng vậy.”

Đây không phải là câu nói tán tỉnh thông thường, cậu thật sự cảm thấy Vương Cẩm mặc cái gì cũng đẹp hết trơn, Vương Cẩm Châu của cậu là đẹp trai nhất quả đất.

Buổi chiều đo chiều cao xong, cậu cao đến 1m79, cao hứng vô cùng luôn, ngay lập tức đem tin này chia sẻ cho Vương Cẩm.

Vương Cẩm không cao hứng xíu nào hết.