Đáng Tiếc Em Không Gặp Anh Sớm Hơn

Chương 15: Anh chỉ muốn nói vậy thôi...

Thứ hai rồi cũng tới, một tuần mới bắt đầu bằng việc bắt xe bus đến trường.

Chiếc xe đạp của Hạ Cầm cũng bỏ bên hông nhà, không dùng đến đã đống một lớp bụi. Chân cô đi vẫn còn đau, nó cứ đau âm ỉ, mà phía ngoài nhìn chẳng sưng to cho mấy. Cô cũng không mong nó mau lành, chỉ vì muốn ngồi cùng ai đó trên chuyến xe bus số 4.

Cô bắt đầu động lòng rồi!

Thật buồn cười, cô còn không biết rõ về người ta đã đem lòng yêu mến. Có khi người ta chỉ quan tâm cô vì chân bị trật này, hay cùng tuyến đi đến trường, nên quen biết chút đỉnh rồi hỏi han lẫn nhau và ngồi chung thôi.

Nhưng cô nhớ sự quan tâm của anh ta. Nhớ cái hành động nhẹ nhàng dáng urgo vào trán cô, hay kẹp chặt tay cô đưa chai thuốc trị trật chân Mã Lai. Hay cũng chỉ ánh nhìn dành cho cô với nụ cười tươi như nắng sáng.

Hạ Cầm nhớ rõ, cô như nín thở với nụ cười tươi tắn ấy, đầy ấp chân thành, đầy ấp ấm áp len lỏi. Cô không khỏi xiêu lòng.

Doãn Chí Đằng!

Anh tên Doãn Chí Đằng! Sinh viên khoa Luật Đại học S danh tiếng.

Lúc mở máy tính, lên trang chủ Diễn đàn Đại học S, không khó để biết thêm được thông tin về anh. Gia thế không tầm thường, ba là một Chính trị gia, mẹ là doanh nhân với chuỗi cửa hàng Bách hoá tổng hợp Cửu Long. Còn lại chẳng có thêm tin tức gì ngoài những thành tích đáng kể khi anh học ở Đại học S.

Thông tin của anh ở Sơ trung, Cao trung là con số 0 tròn trĩnh.

Sau khi tra xong tất cả với cái tên Doãn Chí Đằng, Hạ Cầm mới thấy mình thật ra cũng háo sắc quá chừng! Ngồi tìm thông tin về anh hơn hai giờ đồng hồ còn không hay biết. Cô chỉ còn biết úp mặt vào gối, che đi sự xấu hổ.

Bây giờ là 6 giờ 15 sáng.

Hạ Cầm bất giác lấy bàn tay chạm lên mặt, nóng như phỏng. Rụt rè, cô lấy cặp che khuất khuôn mặt, chỉ chừa đôi mắt nhìn ngó xung quanh.

Thật may. Chuyến xe cô đi không phải chuyến xe nhiều người chịu ngồi nhiều. Vì đơn giản, cách chuyến số 4 đã có chuyến số 26 lúc nào cũng đầy ấp người ngồi kẻ đứng. Đa số là công nhân viên chức với lịch làm việc vào 7 giờ sáng.

Lâu lâu, cô vẫn nghe lơ xe tặc lưỡi với tài xế lái than vẫn chuyện tiền nông xăng xe.

Cách đó không xa, vẫn có trạm tàu điện ngầm vừa khánh thành, nhanh tức tốc. Nhưng nhiều người vẫn theo thói quen đi xe bus cho tiện đường và ngắm phong cảnh đường xá vào sáng sớm.

Đã qua hai trạm, chỉ còn hai trạm nữa sẽ đến trường nữ sinh Đồng Hoa.

Cô vẫn chưa thấy Doãn Chí Đằng.

Lòng bắt đầu nôn nóng. Không biết anh ta có xảy ra chuyện gì không, tại sao lại chưa thấy mặt? Ngủ trễ dậy không kịp chuyến xe? Mà cô suy nghĩ lại, đối với những người theo nghành Luật, tác phong đó không hợp... cho lắm. Hay có tai nạn gì chăng? Cùng lắm, cô nghĩ có lẽ anh ta chẳng thích đi xe bus vừa nóng vừa chật chội, muốn ngừng là ngừng đón khác, đầy đủ mùi tạp nham, không khí lại càng khó chịu. Nghĩ đến đó thôi, sao lòng cô lại khó chịu vô cùng.

Đưa mắt nhìn ra phía xa ngoài ô cửa, xe cộ vẫn tấp nập, hàng quán đã mở cửa tiếp khách. Cách vài đoạn đường lại thấy những toà nhà cao thấp cạnh nhau, hay đôi ba toà nhà đang xây dỡ. Phố xá ồn ào, đầy không khí náo nhiệt khác với tâm trạng trống rỗng nơi Hạ Cầm.

Đến trạm thứ ba, xe dừng lại đón khách.

Hạ Cầm cũng thôi ngóng đợi ai kia rồi.

Lần lượt, lần lượt người lên xe, đâu đó văng vẳng tiếng nói, tiếng cười khe khẽ.

Có người đến gần ghế của cô, không khỏi vui sướng quay phắt lại nhìn, là một người sạch sẽ gọn gàn trong bộ đồng phục nhân viên văn phòng.

Thất vọng muốn quay đầu đi, vừa nghe tiếng rầm rập mạnh mẽ bước lên cửa xe.

Là Doãn Chí Đằng.

Khi người đàn ông nhân viên văn phòng bước đến cạnh ghế Hạ Cầm. Đôi chân dài kia càng thoăng thoắt bước hai bước dài, cúi đầu xuống lách qua dáng người đàn ông đó, ngồi phịch xuống ghế thân quen, cùng cô gái thân quen.

Hành động nhanh đến không kịp chớp mắt.

Doãn Chí Đằng thở phào một tiếng khẽ, xong cười lịch sự với người đàn ông nhân viên văn phòng, cúi lỗi: “Thật xin lỗi, cô gái bên cạnh là bạn tôi, cho nên đã giành ghế trước anh. Cho tôi xin lỗi.”

Người đàn ông cũng không làm khó dễ, mỉm cười bỏ qua, đi xuống hàng ghế phía sau ngồi vào.

Hạ Cầm kích động không ngừng. Tim còn muốn nhảy ra ngoài khi Doãn Chí Đằng ở đâu xa chạy lại, ngồi xuống điềm nhiên chưa có chuyện gì. Cô bây giờ mới nhìn kỹ được khuôn mặt bơ phờ của anh và quần áo anh đang mặc.

Hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, quần âu màu xám nhạt trong thật lịch lãm, tay còn kẹp áo vest cùng màu. Mái tóc rối xù lên trong thật buồn cười nhưng không làm mất nét đẹp tuấn tú trời ban của anh.

Anh hôm nay khí chất khác hoàn toàn mọi hôm, rất chững chạc, rất cuốn hút. 

Anh dựa lưng về sau, thở hắt một cái mạnh. Lộ vẻ lười biếng nhưng cũng đầy vẻ nam tính.

Mùi hương hoa nhài thoang thoảng lan tỏa, làm cô ngây ngất.

Hạ Cầm còn đang đánh giá Doãn Chí Đằng, khuôn mặt đã ửng đỏ. Trong lúc mơ hồ, anh đã quay sang nhìn cô, cùng lúc theo tự nhiên cô cũng nhìn anh.

Đôi bên nhìn nhau, rất lâu.

Trong phút giây nhìn vào ánh mắt Doãn Chí Đằng. Hạ Cầm thấy con ngươi nâu sáng ngời, in bóng hình cô trên đó. Khảm sâu vào lòng cô hình ảnh đấy, tim cô đập chậm hai nhịp...

Doãn Chí Đằng nhìn Hạ Cầm với nét ôn nhu khó gặp. Cô lúc này rất đẹp, nét đẹp thanh xuân e thẹn, như hớp hồn anh. Đôi mắt ướt át đầy đa tình, đen lay láy sâu thẳm khó lường trước giống như tâm tình cô. Anh thấy nét phớt hồng trên má, có phải anh hoa mắt không?

Má cô có phải ửng hồng vì anh không?

Chỉ có tiếng ồn ào xung quanh, chẳng ai thèm trả lời câu hỏi này của anh cả.

Trạm dừng ở trường nữ sinh Đồng Hoa.

Kết thúc cuộc đọ mắt với nhau, hai mươi giây trái tim cùng nhịp đập. Lần đầu tiên trong đời, cô và anh nhìn ai lâu đến như thế.

Hạ Cầm xấu hổ đứng dậy, cô ngại ngùng bước qua Doãn Chí Đằng. Cô muốn đi thật nhanh, khuôn mặt cô giờ chắc chắn rất đỏ như quả cà chua rồi. Cô muốn kiếm lỗ nào đó chui xuống.

Có bàn tay to lớn, mát lạnh nắm lấy cổ tay cô, làm cô phải ngây người.

Doãn Chí Đằng bây giờ mới nhận thức được tay mình vô thức đã nắm lấy tay người ta lại. Nhưng không vì vậy mà anh buông tay, lại kiên định mở miệng nói: “Anh tên Doãn Chí Đằng, sinh viên năm ba khoa Luật,Đại học S.”

“Anh... chỉ muốn nói như thế!”

Hạ Cầm mở mắt trợn to, anh làm cô thật bất ngờ. Ngay vài giây sau đó, cười đến xuân sắc trên khuôn mặt càng đẹp mê hoặc lòng người.

Doãn Chí Đằng bắt đầu lúng túng, bàn tay nắm lấy cô càng nớ lỏng.

Hạ Cầm cảm nhận lòng mình dâng lên cảm xúc lạ thường. Như dòng suối nóng hổi chảy vào tim, ấm áp lan toả.

Khi anh định buông khỏi tay cô, cô đã nhanh nhạy nắm lấy bàn tay anh, mở lòng bàn tay anh viết lên đấy một từ “Hạ” tính viết tiếp, cô bị giục phải xuống xe.

Ngượng ngùng nhìn anh mỉm cười, xong cô quay đầu bước xuống xe.

Khi xuống xe rồi, cô nhìn anh một lần nữa. Trên xe anh đã đứng dậy nhìn về phía cô. Cô giơ tay vẫy tạm biệt cùng anh, hé môi nói gì đó, nhưng anh lại không nghe được một từ nào...

Doãn Chí Đằng, em mong anh và em sẽ mở ra một mối quan hệ khác... một mối quan hệ mà em và anh không phải e dè, sẽ có thể nắm lấy tay nhau thật chặt!

Phía trên xe, Doãn Chí Đằng nhìn đăm đăm vào lòng bàn tay mình đã đổ đầy mồ hôi, cô đã viết được một từ “Hạ” chưa hoàn chỉnh được từ tiếp theo đã phải xuống xe.

Hạ An? Em có phải tên Hạ An? Người mà anh đã không nhìn lầm ở Sở giáo dục đúng chứ?

Lòng anh càng tăng thêm niềm tin, hy vọng. Cũng tăng niềm hy vọng với Mùa Hạ An Lành đó chính là cô. Là người con gái đã cùng anh tâm sự trên mạng với những điều vui vẻ, tuyệt vời nhất, là cảm xúc vừa chớm nở anh đã đốt nó thành tro than ngay lập tức? Có phải em không?

Anh dùng hai tay ôm mặt mình lại. Chỉ còn là cầu mong...

Anh không biết sao lại mong mỏi như thế.

Doãn Chí Đằng khi đã bình tĩnh trở lại, anh thắt lại caravat và mặc áo vest vào. Dùng năm ngón tay chỉnh sửa qua loa tóc. 

Chết tiệt! Mọi hôm, anh phải bắt một chuyến xe bus ngược đường đến trường chạy xuống qua ba trạm rồi mới đến trạm trước cửa nhà bạn mình, cũng là trạm chuyến xe bus số 4 hay dừng lại đón khách nhất.

Hôm nay ra thì chuyến xe trước cửa nhà đã chạy đi mất, anh phải bắt chuyến sau nên đâm ra trễ. Lên ngồi cùng cô chỉ được năm phút!

Bước xuống cổng trường Đại học S, đã thấy hai người bạn đứng đợi sẵng, bận vest chỉnh tề vẫy tay với anh.

Một người đến bên cạnh Doãn Chí Đằng, tên Trực Bình, khoác vai anh, hí hửng cười: “Đại thần, dạo này cậu hay đến trễ thật! Có phải đã lên chuyến xe bus ‘Tình Yêu’ gì gì đó mỗi ngày không? Cậu đã cùng người ta hẹn hò chưa?”

Người ở sau lưng cũng bước đến, đút hai tay vào túi quần, cau mày nhăn nhó: “Còn ra sao nữa chứ? Mẹ nó, nhà cậu gần trường chưa đầy năm phút đi xe đạp. Thế mà đi đường vòng xa xôi, bắt ba chuyến xe để đến được trạm xe bus ngang đường cô gái đó. Tớ thật sự rất nể cậu đấy, đại thần!”

Trực Bình kinh ngạc, nhìn người nói chuyện lỗ mãng tên Kính Vũ không tin hỏi lại: “Sao cậu biết? Cậu đi theo rình đại thần à?”

“Cái đếch gì, tớ không rãnh hơi như thế! Cậu quên trước nhà tớ là trạm xe bus, chuyến xe số 4 hay chạy ngang à?” Kính Vũ liếc xéo Trực Bình xong chỉ Doãn Chí Đằng nói: “Cậu với cô gái đấy ra sao rồi?”

Trực Bình lườm Kính Vũ còn đem theo tiếng “hứ” khinh thường.

Lòng Doãn Chí Đằng cũng là một mớ rối rắm, tuy nhiên nhớ đế khuôn mặt cô mỉm cười cùng anh không khỏi bất giác nở nụ cười. Anh chưa chắc chắn về điều gì cũng như không muốn ai biết về cuộc sống riêng của mình quá nhiều. Dù hai người này là hai trong ba người đã cùng lên chuyến xe số 4 lần đầu tiên sau khi gặp cô, nên có tò mò cũng là điều hiển nhiên.

Anh lãng tránh câu hỏi, thờ ơ bước vào cổng trường Đại học S, đi xuyên qua căn tin, đến tầng hầm giữ xe của trường. Vừa đi vừa nhìn đồng hồ. “Hẹn 7 giờ có mặt tại viện kiểm sát đấy.”

Trực Bình như tuân lệnh tướng quân, hớn hở. “Wow, một chỗ thực tập thật tốt!”

“Mẹ kiếp! Tốt thật.” Kính Vũ chửi thề trong miệng. Không khỏi ngưỡng mộ Doãn Chí Đằng, nhờ vào gia thế một tí xíu đã được thực tập trong viện kiểm sát Thành phố S.

Bộ ba lịch lãm bước từng bước ung dung như trình diễn catwalk, vì chưa đến giờ lên lớp không khỏi biết bao nhiêu ánh mắt thiếu nữ ngó nghiên nhìn trộm. Họ bước về bãi đổ xe của trường, chân bước thẳng chẳng thèm ngó nhìn xung quanh, cho đến khi khuất dần trong hầm đổ xe hơi.

Năm phút sau, chiếc xe hơi đen chạy ra khỏi hầm đỗ xe, lao thẳng vung vút ra đường lớn.