Đáng Thương Vi Sư Chết Quá Sớm

Chương 4: Thu đồ đệ

Nàng có phải là nữ chính hay không đã không quan trọng, đây là một mạng người đó biết không.

Có điều…… Đây đều là nhân vật hư cấu ở trong sách, có thể tính là mạng người sao?

Tạ Tri Vi chịu đựng đau tim nửa ngày, lại không thể vứt bỏ nam chính để lao xuống mò người. Thật vất cả chịu đựng cảm giác say kiếm bay trở về bờ sông, vì duy trì hình tượng, Tạ Tri Vi liều mạng đứng thẳng tắp, chất vấn: “Chuyện gì đã xảy ra?”

Mặc dù bị hệ thống cưỡng chế, hắn không có cách nào làm ra biểu tình tức giận, ngữ khí nhiều nhất cũng chỉ là có chút lạnh nhạt.

Thế nhưng Mục Hạc lại lộ ra dáng vẻ cực kỳ đáng thương, nói: “Chân nhân đang trách ta đúng không…… Vừa rồi cô nương kia không nguyện ý đi tới đây, ta lôi nàng một cái, ai biết không có đứng vững, chúng ta liền cùng nhau té xuống, hơn nữa sau khi rơi xuống nước bởi vì ta quá sợ hãi, liều chết nắm lấy tay chân nhân, lại khiến cho vị cô nương này… Ta hại chân nhân mất đi một vị cao đồ, chân nhân cứ phạt ta đi… ”

Tạ Tri Vi không còn lời gì để nói.

—— ta phạt ngươi làm gì, đó là nữ nhân của ngươi, ngươi vui vẻ thì tốt rồi! Nhưng bộ dáng ngươi như nàng dâu nhỏ là chuyện gì xảy ra, ngươi rốt cuộc có còn nhớ mình là nam chính hay không vậy đại huynh đệ.

Nữ chính sống chết chưa rõ, về sau còn phải đi tiếp mấy cái kịch bản…… Trời ơi phải đi đâu để tìm em gái cho hắn đây.

Mục Hạc vẫn như cũ líu lo không ngừng: “Chân nhân muốn phạt ta như thế nào cũng được, chỉ xin đừng đuổi ta đi……” Hắn nói xong liền ngẩng đầu, trên lông mi dính không biết là nước mắt hay là giọt nước, sáng lấp lánh, khiến đôi mắt càng thêm trong veo.

Mi tâm Tạ Tri Vi không khỏi hơi nhíu một chút.

Bộ dáng này quá mẹ nó giống tên Hà Tranh kia, cả ngày chỉ biết giả heo ăn thịt hổ lừa fans nữ như vậy. Thiếu niên, ta ghét nhất chính là loại hành vi giả vờ ngây thơ ngốc nghếch đáng thương của đám tiểu thịt tươi các ngươi, ngươi còn cho rằng mình rất tuyệt sao?

…… Từ từ, ta có thể nhíu mày!

Tạ Tri Vi click mở hệ thống ra nhìn, một ngôi sao đã sáng chói rực rỡ.

Giọng của hệ thống rất đúng thời cơ mà vang lên: “Đã mở khóa chức năng nhíu mày, chúc ngài sử dụng vui vẻ.”

Chẳng lẽ chỉ cần giữ vững “Liên hệ” với nam chính, cũng được tính?

Hắn còn đang nghi hoặc, bỗng nhiên Mục Hạc nhắm nghiền đôi mắt, đầu lệch ra một bên.

Đôi tay vẫn gắt gao níu lấy đạo bào của hắn.

Hôn mê?

Tạ Tri Vi tức giận đến buồn cười: Ta có ngất hắn cũng sẽ không ngất, có Hắc Liên và vong hồn bên trong Hắc Liên hỗ trợ, lực lượng tinh thần của nam chính vững chắc không gì có thể phá vỡ nổi. Thậm chí về sau còn lợi dụng điều này để quấy nhiễu cảnh trong mơ của Bạch Kiến Trứ, khiến hắn mỗi đêm đều mơ có oan hồn tới lấy mạng, bị giày vò không nhẹ.

Nhóc con ngươi giả vờ đúng không, ngươi xem ta trừng trị như thế nào……

…… Thôi thôi cứ giả vờ đi, ngươi vui vẻ thì tốt.

Tạ Tri Vi trong một giây đã nhận sợ, ai bảo đối phương là nam chính, không phục không được.

Trước mắt còn có chuyện quan trọng hơn, không thể lại trì hoãn.

Tạ Tri Vi cuối cùng cũng tới kịp trước khi đại hội kết thúc, bước lên Nhất Bộ Nhai.

Hắn không phải tới một người.

Lòng ngực hắn còn mang theo một thiếu niên hôn mê bất tỉnh, thiếu niên này toàn thân lại ướt đẫm, khiến cho nửa bên đạo bào của Tạ Tri Vi cũng bị ướt theo.

Lúc này đại hội tiến hành được phân nửa, phần lớn đệ tử không có liên quan đã rời đi. Nhất Bộ Nhai to lớn như vậy, chỉ còn lại có mấy ngàn người có thân phận trong Đạo Tông.

Hắn vừa xuất hiện, lập tức đưa tới mấy ngàn ánh mắt đồng loạt nhìn qua, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc.

Tạ Tri Vi chậm rãi đi về phía hàng ghế ngồi phía trên cao, mặt mang theo ý cười: “Xin lỗi, ta đến chậm.”

Người ngồi giữa nhíu mày: “Tri Vi, ngươi xảy ra chuyện gì sao? Thiếu niên này lại là ai?”

Lúc này vừa mới hoàn tất thí luyện đối với đám đệ tử mới, pháp khí trên tay mọi người vẫn chưa thu hồi. Người này cầm trên tay chính là một thanh kiếm toàn thân trắng như tuyết, chuôi kiếm dùng hắc ngọc khảm nạm đồ án hình bát quái, Tạ Tri Vi nhận ra đây là Thái Tố Kiếm xuất hiện trong nguyên tác, chính là tín vật của chưởng môn Ngọc Kinh Đạo Tông.

Vậy nên người này tất nhiên chính là lão đại của Đạo Tông, Nhan Tri Phi.

Tạ Tri Vi khom lưng một chút, nói: “Chưởng môn sư huynh, việc này…… Tội đến trễ, kính xin trách phạt.” Bộ dáng nhún nhường như vậy, diễn như thế nào cũng không có cách nào kéo lại mặt mũi, tính cách Tạ Tri Vi nguyên gốc vốn là người không tranh giành không biện bạch, cứ như vậy đi…… Mẹ nó thằng nhóc Mục Hạc này vậy mà chọn đúng thời cơ giả vờ ngất xỉu, có mưu đồ chọc tức ta đây mà!

Mi tâm Nhan Tri Phi nhíu càng chặt.

Bên cạnh lập tức có người hoà giải: “Nghĩ chắc là do thiếu niên này tinh nghịch, trượt chân rơi xuống nước. Nhị sư huynh vì cứu người cho nên mới đến muộn. Nhị sư huynh một lòng hướng thiện, tiểu đệ bái phục.”

Ai mà hiểu chuyện như vậy?

Người này mặc áo bào đen đội mão trắng, đứng bên cạnh một người trẻ tuổi thần sắc lạnh lùng, cũng ăn mặc giống y như hắn.

Trong sách có ghi, lúc này Bạch lão chưởng môn tiền nhiệm qua đời không bao lâu, con cháu của ông ta đều phải mặc áo tang.

Xem ra đây chính là đôi cẩu phụ tử kia, Bạch Kiến Trứ và Bạch Dự không có sai.

Không hổ là miệng nam mô bụng bồ dao găm con hổ biết cười, ngụy trang thật không tồi, nhưng cũng chẳng làm được cái tích sự gì, kịch bản nơi tay thiên hạ ta có.

Tạ Tri Vi nhàn nhạt nói: “Tứ sư đệ quá khen.”

“Nhàn nhạt”, diễn cái thần thái này chắc không sai đâu nhỉ? Tuy rằng trong nguyên tác đất diễn của Tạ Tri Vi ít ỏi, nhưng hắn là người ôn hòa đức độ, nhìn rõ thế sự, chắc là nhìn không quen loại tiểu nhân như Bạch Kiến Trứ. Có điều hắn lại không tranh với đời, đối với người mà mình bất mãn cũng sẽ không biểu hiện rõ ràng.

Quả nhiên, Bạch Kiến Trứ tập mãi thành thói quen cười cười, sau đó phân phó hai tên đệ tử: “Còn không mau qua giúp đỡ đưa người xuống, lại lấy chút đan dược tới cứu vị thiếu niên này.”

Thái độ Nhan Tri Phi có chút hòa hoãn: “Ngồi đi.”

Nhiều người nhìn như vậy, Mục Hạc cũng không muốn nổi bật sớm quá, rất biết điều mà buông tay.

Tạ Tri Vi nói lời cảm tạ với Nhan Tri Phi, liền có một người cầm phất trần chỉ chỉ chỗ ngồi bên cạnh hắn, hô lên: “Nhị sư huynh, mời.”

Tạ Tri Vi thuận thế ngồi xuống: “Đa tạ tiểu sư đệ.”

Tay trái phất trần, tay phải trọng kiếm, thiên hạ chỉ có một người hiếm thấy như vậy.

Sở Tri Thị, thành chủ Càn Dương Thành, tất cả nam võ tu của Đạo Tông đều do hắn quản giáo. Bởi vì tên gọi lên khá giống “Chi sĩ”*, cho nên đám độc giả thân thiết gọi hắn là “Phô mai”.

Vị này trong nguyên tác là thành chủ duy nhất trong năm vị thành chủ được may mắn chết già.

Không phải bởi vì dáng dấp hắn đẹp trai, mà vì về sau hắn ôm chính là đùi của nam chính. Thời điểm sau này Mục Hạc quật khởi, hắn trở thành nội ứng bên trong Đạo Tông.

Hắn làm người chính trực, có quan hệ không tồi với Tạ Tri Vi, đợi đến khi biết được nguyên nhân cái chết của Tạ Tri Vi, vì việc nghĩa chẳng từ nan mà quyết định báo thù. Mục Hạc sau này giết trở lại Đạo Tông, cũng nhờ hắn tự mình mở cửa sơn môn.

Nữ đạo cô mặt lạnh như tiền ngồi bên cạnh hắn kia, khẳng định chính là thành chủ Khôn Nguyệt thành, sư phụ của nữ chính Đạm Đài Mộng, Hạ Tri Ỷ.

Hạ Tri Ỷ bởi vì trong lúc vô tình nghe được cha con Bạch gia nói chuyện, biết được âm mưu của bọn họ, bị giết diệt khẩu. Nàng mang theo trọng thương trốn về Khôn Nguyệt thành, dặn dò Đạm Đài Mộng ngày sau thanh lý môn hộ, lại liều chết tiễn người trốn đi, cũng coi như chết vĩ đại.

Mà cha con Bạch gia nóng lòng diệt khẩu, tất cả cũng bởi vì tính tình nàng quái gở, không dễ thương lượng.

Thật là tính cách quyết định vận mệnh……

Tạ Tri Vi yên lặng thở dài, đưa mắt nhìn Mục Hạc đang nằm ngay đơ trên mặt đất, trong nháy mắt tang thương kéo đến khiến hắn muốn hút một điếu thuốc.

Ngoại trừ hắn, còn ai biết nơi này ngoại trừ hai người kia ra, những người khác nếu không phải là diễn viên quần chúng thì cũng là pháo hôi!

Hiện tại nữ chính Đạm Đài Mộng đã không còn, lỡ như Hạ Tri Ỷ bị diệt khẩu, trước khi chết ngay cả một người tán gẫu cũng không có, quả thực quá bi thảm rồi.

Tạ Tri Vi chỉ lo cảm thán, không khống chế tốt tầm mắt của mình, bị Hạ Tri Ỷ ném một ánh mắt lạnh băng qua: “Nhị sư huynh, có việc gì sao?”

Tạ Tri Vi vội che dấu nói: “Tông phái chúng ta luôn luôn rất ít nữ tu, không biết năm nay như thế nào?”

Hạ Tri Ỷ thu hồi ánh mắt: “Không phiền nhị sư huynh phải lo lắng.”

Nhan Tri Phi trách mắng: “Tri Ỷ, sao có thể nói chuyện với nhị sư huynh ngươi như vậy?”

Tạ Tri Vi nghĩ thầm, trường hợp này ta nên ứng phó thế nào đây? Nếu nói không sao, là đánh mặt Nhan Tri Phi, nếu hùa theo Nhan Tri Phi, lại đắc tội Hạ Tri Ỷ.

Nghĩ tới nghĩ lui, Tạ Tri Vi như cũ hơi hơi mỉm cười, không nói tiếng nào.

Tức khắc không khí như thường, không còn xấu hổ.

Sở Tri Thị nghiêng đầu qua nhỏ giọng nói: “Năm nay Khôn Nguyệt thành như cũ thu mấy đồ đệ bình thường, tỷ ấy còn đang tức giận.”

Thu mấy đồ đệ bình thường? Quả nhiên Đạm Đài Mộng đã xuống sân khấu.

Tạ Tri Vi tiếp tục hơi hơi mỉm cười, vẫn là không nói tiếng nào.

Mẹ nó “Hơi hơi mỉm cười” này quả thật là vũ khí sắc bén dùng để trang bức!

Nhan Tri Phi giơ tay, ý bảo tất cả mọi người ngồi xuống, đại hội tiếp tục tiến hành.

Vừa rồi chiêu thu đệ tử đã kết thúc, lúc này chính là lúc giao nhiệm vụ cho các lâu chủ và thành chủ.

Tạ Tri Vi cảm nhận được mấy luồng ánh mắt, đưa mắt nhìn qua, trong lòng lộp bộp một tiếng.

Đậu xanh hai tên họ Bạch, chỉ kém viết hai chữ uy hiếp ở trên mặt.

Đặc biệt là tên Bạch Dự này, ta tốt xấu gì cũng là sư bá của ngươi, con mắt ngươi từ đầu đến cuối cũng chưa nhìn ta. Tốt thôi ngươi tiếp tục đắc ý đi, trong toàn quyển sách này ngươi là người chết thảm nhất.

Tạ Tri Vi vừa định quăng ra một cái hơi hơi mỉm cười, bỗng nhiên nghe thấy Nhan Tri Phi gọi hắn một tiếng, vội vàng thu hồi ánh mắt đáp: “Chưởng môn sư huynh.”

Nhan Tri Phi nói: “Tri Vi, lúc trước ngươi nói có chuyện tìm ta, sáng nay lại tới muộn, rốt cuộc là chuyện gì?”

Theo trong nguyên tác, Tạ Tri Vi không có tham gia đại hội, chỉ trực tiếp đi tìm Nhan Tri Phi nói chuyện mình muốn thoái ẩn.

Hiện tại hắn đã xuyên qua, kịch bản đã đi lệch, trách không được cha con Bạch gia lại có loại thái độ này.

Tạ Tri Vi nói: “Rừng trúc của đệ gần đây mọc ra không ít măng mùa xuân, muốn hỏi sư huynh một chút xem có cần hay không để đệ đưa qua.” Bạch Kiến Trứ ngươi có giỏi thì trừng đi, ta đây nhìn không thấy cho ngươi tức chết.

Mi tâm Nhan Tri Phi lại bắt đầu nhăn, “Mấy chuyện như vậy, sao ngươi lại nói lúc này?”

Tạ Tri Vi khom người nói: “Đệ lỡ lời.”

Nhan Tri Phi “Ừ” một tiếng, dừng một chút, nói: “Vậy đưa qua hai giỏ đi.”

Sở Tri Thị cũng vội vàng thấp giọng nói: “Nhị sư huynh, đừng quên cho ta nữa……”

Còn chưa nói xong, Nhan Tri Phi hắng giọng một cái, hắn lập tức ngồi nghiêm chỉnh.

Nhan Tri Phi tiếp tục nói tiếp: “Vị trí thành chủ Tạo Cực thành đã bỏ trống mấy năm nay, nghĩ tới nghĩ lui, ta quyết định để Tri Vi gánh chức vụ này.”

Câu nói này vừa rơi xuống, Tạ Tri Vi cảm thấy ánh mắt cha con Bạch gia càng thêm rõ ràng.

Trong lòng cười lạnh một tiếng, Tạ Tri Vi đứng dậy, trịnh trọng nói: “Nếu chưởng môn sư huynh đã giao cho trọng trách lớn này, Tri Vi sẽ cố gắng hết sức.”

Ô? Sao Bạch Kiến Trứ không tiếp tục trừng mắt nữa, rốt cuộc là trừng mệt mỏi quá hay là lại tính toán ý đồ xấu gì khác?

Hắn còn đang nghi ngờ, bỗng nhiên phát hiện chẳng những cha con Bạch gia ngây ngẩn cả người, tất cả mọi người đều bất ngờ mà nhìn hắn.

Ngay sau đó, Nhan Tri Phi đột nhiên đứng bật dậy: “Tri Vi, ngươi quả nhiên không để ta thất vọng.”

Sở Tri Thị cũng rất kích động, “Đệ biết mà, nhị sư huynh cũng không đành lòng nhìn tông phái mất đi thanh danh đệ nhất, thật tốt quá!”

Chỗ nào không đúng, Tạ Tri Vi quả thật rất lợi hại, cũng không đến mức khiến cho các ngươi rưng rưng muốn khóc chứ nhỉ?

Có điều hình như đúng là như vậy…… Sau khi Tạ Tri Vi chết không được bao lâu, Đạo Tông bị Ma tông tới phá quán, tuy không đến nỗi thua thê thảm, nhưng Nhan Tri Phi bị thương, từ đó bị cha con Bạch gia nắm lấy cơ hội mà hạ độc thủ.

Liên tiếp mất đi cao thủ, từ đây Đạo Tông không gượng dậy nổi, khiến người tiếc hận.

Tạ Tri Vi cảm thấy, mặc kệ bên chỗ nam chính như thế nào, ít nhất kịch bản Ngọc Kinh Đạo Tông đã phải sửa lại.

Nhan Tri Phi trầm ngâm nói: “Nhưng hôm nay ngươi đến quá trễ, thu đồ đệ đã xong. Ngươi thân là chủ của Tạo Cực thành, bên người không có người nào, chỉ sợ……”

Tạ Tri Vi lúc này mới nhớ tới nam chính bị hắn phơi nằm ngay đơ ở một bên nãy giờ, vì thế ở trước mặt tất cả mọi người, đi đến trước mặt Mục Hạc.

Lúc này Mục Hạc đang bị mấy tên đệ tử Đan Đỉnh thành nâng dậy, nào là đút uống thuốc, nào là đút uống nước.

Tạ Tri Vi chỉ chỉ hắn, nói: “Từ hôm nay trở đi, vị thiếu niên này chính là đồ đệ của ta.”

Bích Hư chân nhân Tạ Tri Vi, cả đời không quan tâm chuyện gì, không thu một đồ đệ, hôm nay vậy mà phá lệ vì thiếu niên này?

Ánh mắt mấy nghìn người ở đây, tất cả đều rơi trên người Mục Hạc.

Mục Hạc còn giữ được bình tĩnh, vẫn như cũ giả vờ nhắm mắt bất tỉnh, mới vừa ăn đan dược, lúc này không thể có tác dụng nhanh như vậy.

Sở Tri Thị nghi hoặc nói: “Nhị sư huynh, thiếu niên này sắc mặt tái nhợt, thân thể gầy yếu, ngoại trừ mi thanh mục tú, nhìn không ra có tư chất gì tốt.”

Phô mai lão đệ, suy nghĩ này của ngươi rất nguy hiểm, trong nguyên tác ngươi ôm đùi ôm đến vô cùng trôi chảy. Có điều nếu đã nhường cho ta, ngươi cũng đừng suy nghĩ lại.

Tạ Tri Vi cao thâm khó đoán nói: “Tâm ý ta đã quyết, hắn không chỉ là nhập thất đệ tử của ta, cũng là quan môn đệ tử* của ta.”

Toàn bộ Nhất Bộ Nhai một mảnh xôn xao.

Vẻ mặt Mục Hạc vốn đang bình tĩnh bỗng nhiên nổi lên một tia chấn động, ngay sau đó bị sặc ngụm nước trong cổ họng, ho khan kịch liệt.



* FM: Tri Thị phát âm tương tự Chi sĩ = cheese = phô mai =)))

** Nhập thất đệ tử 入室弟子đệ tử nhập vào môn phái của mình; Quan môn đệ tử 关门弟子 nghĩa đen là đệ tử đóng cửa, nghĩa bóng là đệ tử cuối cùng, đệ tử chốt sổ =))) sẵn tiện nói luôn đệ tử đầu tiên (đại đệ tử) gọi là Thủ đồ, bởi vì Tạ Tri Vi không có đệ tử nào khác nên “quan môn đệ tử” cũng có nghĩa là đệ tử duy nhất.