Gia Bảo lẩm bẩm, nét mặt sầm lại. Nếu những gì anh đoán là sự thật....thì anh cần phải xác minh ngay lập tức. Nghĩ vậy, anh đứng bật dậy, cầm áo khoác lên và chạy ra ngoài. Anh ngồi vào xe ô tô và phóng xe đi, nhằm hướng bệnh viện, nơi lần trước anh dẫn Đình Nhã tới xét nghiệm. Chuyện này, phải được sáng tỏ. Sự thật, không thể để chôn vùi trong bóng tối được..........................................................................
Tới bệnh viện, Gia Bảo cứ thể chạy vào. Thái độ tức giận và làn khí lãnh lẽo toả ra từ người anh khiến ai cũng rùng mình. Mọi người đều đứng lui ra xa, tránh đụng phải anh. Anh như người mất bình tĩnh, xộc vào hết phòng này tới phòng khác, mắt nhìn xung quanh để tìm kiếm. Đâu rồi? Vị bác sĩ lần trước xét nghiệm cho anh và Đình Nhã? Kẻ đó đâu rồi? Anh cần một câu trả lời, cần một đáp án, để biết sự thật có như anh đoán không. Nếu đúng thì anh với Đình Nhã....anh với cô....có thể....
- Nói cho tôi biết, bác sĩ Quốc đâu? Hắn ta ở đâu rồi hả?- Gia Bảo tóm áo một vị bác sĩ, đôi mắt anh đỏ ngầu, anh hét lên giận dữ
- A....a.....là.....làm....làm ơn tha cho tôi, cậu Gia Bảo....t....tôi.....tôi nghe nói anh ta xin nghỉ rồi ạ. Từ ba hôm trước......- Vị bác sĩ kia sợ hãi đến nỗi lắp ba lắp bắp, mãi mới nói nổi một câu
Gia Bảo trừng mắt, anh gằn từng từ:
- XIN- NGHỈ ? Tại sao hả? Nói mau!
- Cậu Gia Bảo, quả thực tôi không biết ạ. Mong cậu thứ lỗi...Xin cậu tha cho tôi ạ - Vị bác sĩ sợ xanh mặt, cuống cuống van xin Gia Bảo
Gia Bảo im lặng, anh buông vị bác sĩ kia ra rồi lạnh lùng nói:
- Địa chỉ của tên bác sĩ đó...Nói! Tôi cho các người 5 giây để nói cho tôi
- D...Dạ.....Là....Là ở số 23, đường DD ạ- Vị bác sĩ kia run rẩy đáp
Vừa nghe nói, Gia Bảo liền quay vội đi. Mọi người trong bệnh viện đều thở phào nhẹ nhõm. Mặt ai nấy vẫn còn vẻ khiếp sợ. Chiếc xe của Gia Bảo khuất bóng dần....
******************************
Chiều tối , dì An về nhà. Đình Nhã vẫn cư xử bình thường như chưa có chuyện gì, dù trong lòng cô rất thất vọng và có cảm giác không còn tin tưởng dì An nữa. Cô đưa mắt nhìn dì An, cái nhìn không chứa đựng sự ấm áp như mọi khi mà thay vào đó là sự lạnh nhạt. Cô không thể ngờ được là dì An lại giấu cô một chuyện lớn đến vậy, dì còn nói dối cô nữa. Vậy mà, cô đã hết lòng kính trọng, tin yêu dì. Dì An với cha của Gia Bảo....thật không thể ngờ được mà.
- Đình Nhã, con sao thế? Có chuyện gì với mặt dì sao?- Dì An ngạc nhiên hỏi. Từ nãy đến giờ bà thấy Đình Nhã cứ nhìn chằm chằm vào mặt bà, hơn nữa, ánh mắt cô rất lạ. Ánh mắt chứa sự dò xét và lạnh nhạt
- Không có ạ. Thôi con về phòng đây dì. Dì ăn tối ngon miệng ạ- Đình Nhã kéo ghế đứng dậy, cô vội vã chạy vào phòng
Dì An nhìn theo cô, ánh mắt xen lẫn ngỡ ngàng và sâu thẳm, như chứa đựng một suy nghĩ gì đó
Đình Nhã thở dài. Cô lôi hết những tấm ảnh hồi bé chụp với dì ra. Nước mắt lại lăn dài trên má cô. Vì sao vậy? Sao dì lại đối xử như vậy với cô? Dì luôn là người cô kính trọng nhất, là nguồn động lực để cô sống tiếp từ khi cha mẹ cô qua đời, dì cũng như người mẹ thứ hai của cô. Nhưng ngay cả chuyện về mẹ cô, dì cũng nhẫn tâm bịa ra. Rõ ràng dì có quan hệ với cha của Gia Bảo nhưng dì lại đổ hết cho mẹ cô. Thực tình cô không biết nên làm gì nữa. Nếu tiếp tục tìm hiểu chuyện từ quá khứ, có thể cô sẽ rõ sự thật nhưng đau lòng....là chuyện khó tránh khỏi. Cô nhất định sẽ rất đau lòng trước những sự thật từ quá khứ. Cô nên chọn con đường nào đây?
Đình Nhã mím nhẹ môi. Cô nhét hết mấy tấm ảnh vào tủ, leo lên giường nằm trùm chăn. Mệt....Thực sự cô quá mệt mỏi. Mọi chuyện ập đến thật bất ngờ. Từ chuyện anh em, xong lại đến chuyện này. Mọi thứ mờ ảo quá, làm cô rối trí.
Bỗng Đình Nhã thấy cổ họng khô vô cùng, bụng như nhói lên. Phải rồi, cả trưa nay và hồi nãy cô chưa ăn gì hết, nên đau bụng là phải thôi. Cô nhẹ nhàng mở cửa, đi xuống dưới lầu uống một cốc nước cho đỡ cơn đói.
Uống nước xong, cô quay người, định đi lên phòng. Ngang qua phòng dì An, Đình Nhã bỗng nghe có tiếng nói. Cô thắc mắc ghé sát tai vào cửa phòng, lắng nghe. Từ trong phòng vọng ra tiếng dì An. Dì đang nói chuyện điện thoại với ai đó
- Tôi bảo rồi, cậu cứ yên tâm mà nghỉ ngơi. Chuyện đó sẽ không ai biết đâu. Đừng gọi điện cho tôi nữa, con bé ấy mà biết chuyện này thì sẽ hỏng hết chuyện đấy. Mai tôi sẽ gửi tiền cho cậu- tiếng dì An, rồi tiếng ai đó nói trong điện thoại
- Mà hình như con bé biết chuyện gì đó rồi. Nó nhìn tôi rất lạ. Thật là bực mình!- Dì An gắt lên, xong chuyển sang giọng mỉa mai- Mà chắc nó không biết đâu nhỉ. Mọi chuyện đều do tôi sắp xếp. Ngay cả chuyện nó với Gia Bảo là anh em....ha ha, cũng là do tôi bịa ra. Hôm ấy may nhờ có cậu, đánh tráo kết quả xét nghiệm. Dù sao tôi cũng phải cảm ơn cậu rồi. Tốt nhất con bé với Gia Bảo không nên đến với nhau...
Sao cơ ? Đình Nhã sững sờ. Cả người cô run lên, như không còn chút sức lực nào. Đánh tráo kết quả? Bịa ra chuyện anh em ? Tất cả là do một tay dì An sắp xếp sao? Cô đang nghe cái gì vậy? Có phải cô đang mơ không? Dì An đã nói dối cô sao? Mọi chuyện....chỉ là một trò đùa? Tim Đình Nhã nhói lên. Cảm giác khi biết sự thật, không vui chút nào. Lẽ ra cô nên thấy vui, vì cô với Gia Bảo không phải anh em, nhưng sao như có cái gì nghèn nghẹn ở cổ cô thế này? Nước mắt cô không ngừng tuôn rơi, Đình Nhã run rẩy lùi lại. Bỗng.....
Xoảng!
*********************************
Trong một căn phòng nhỏ, có một gã đàn ông đang ngồi. Tay gã cầm chiếc điện thoại, trên màn hình còn hiện thời lượng của một cuộc nói chuyện. Mặt gã vênh lên, đôi mắt híp lại vì sung sướng. Chỉ mai thôi, gã sẽ có tiền để tiêu xài. Lúc trước, hắn chỉ là một bác sĩ quèn, nhưng nhờ cái lần đó, gã lại có cơ hội đổi đời. Thật sung sướng mà!
Gia Bảo vội vã lên xe, phóng đến nhà Đình Nhã. Không được, có thể cô đang gặp nguy. Tại sao anh quá ngu ngốc, không nhận ra từ đầu chứ? Người phụ nữ ấy...bà ta quá nguy hiểm.....
Đình Nhã giật mình. Cô sợ hãi nhìn chậu cây bị đổ trước mắt. Tiêu rồi! Sao cô hậu đậu thế chứ? Không được, cô phải trốn nhanh thôi, nếu không, dì An sẽ phát hiện ra cô. Nhưng cô chưa kịp chạy đi thì đã nghe một giọng nói dịu dàng quen thuộc vang lên:
- Đình Nhã! Con đang làm gì vậy?
Nụ cười của dì An lúc này, đối với Đình Nhã thật kinh tởm. Dì đã lừa dối cô, suốt thời gian qua, đáng sợ! Quá đáng sợ! Đình Nhã lùi lại, đôi mắt lạnh lùng đầy khinh bỉ nhìn thẳng vào dì An:
- Đừng gọi tên tôi, bà không xứng đáng! Đồ dối trá !
Dì An nhếch môi, ánh mắt vẫn bình tĩnh và phẳng lặng nhưng nó sâu xa như ẩn chứa điều gì đó. Mắt bà như loé lên sự hận thù:
- Ha ha, con cũng biết chuyện rồi sao? Vậy ta không cần mất công diễn kịch nữa.
Bà vừa dứt lời, thì Đình Nhã cảm giác sau lưng cô có người, rồi miệng cô bị ai đó bịt lại, cô thấy trước mắt tối sầm, tất cả mờ dần đi, và cô không còn thấy gì nữa
- Có trách cũng trách cháu quá ngây thơ thôi, Đình Nhã- Dì An cười đểu và bà quay sang kẻ vừa đánh thuốc mê Đình Nhã - Cảm ơn cậu, Killer!
- Không có gì- Gã đàn ông bí ẩn mặc bộ đồ đen phủi phủi tay, cười đắc ý.
*********************************
Khi Gia Bảo đến nơi, anh đã vội chạy thẳng vào nhà cô. Điều anh lạ nhất là tại sao nhà cô không khoá cửa và phòng nhà lại tối om. Anh chậm rãi bước đi, nhẹ giọng gọi: