Đằng Sau Lớp Mặt Nạ

Chương 2

“Cậu định ăn thế nào đây?” Luther lơ đãng hỏi.

Ngày hôm kia họ đã di chuyển từ con tàu đang đi sang một con tàu nhìn như thể sắp đi đánh nhau đến nơi – gỗ sẫm màu, buồm đen kịt. Khi tất cả vừa leo lên boong tàu Giấc Mơ, Luther lập tức ra lệnh đánh đắm chiếc kia.

Kasumi không nói gì, kiên quyết không trả lời tên khốn đã làm được việc chưa ai làm nổi: lừa cậu. Minoru nói đúng – cậu đã bị lớp vỏ ngờ nghệch của hắn làm mờ mắt. Bao nhiêu năm dài khổ luyện, thế mà chỉ trong phút chốc cậu bị hạ gục bởi thói kiêu ngạo của chính mình. Sư phụ nhất định sẽ thấy rất nhục nhã. Kasumi tự thấy nhục nhã cho bản thân.

“Nếu cậu định làm hỏng việc của ta bằng cách tuyệt thực, kể ra cũng khá hiệu quả – ngoại trừ một vấn đề, Minoru.”

Minoru. Trên cơ bản, ngài đã chấm dứt thỏa thuận với cậu, một ưu đãi mà Kasumi không xứng đáng. Tuy nhiên, điều đó có nghĩa là không ai có thể gỡ mặt nạ của cậu ra được nữa và cậu có thể giữ được sức mạnh của nó bên mình.

Chẳng hạn như cậu không cần phải ăn uống gì suốt mấy ngày liền.

“Chừng nào cậu còn không chịu ăn, bọn ta sẽ không cho Minoru ăn.” Luther nói, đứng dậy băng ngang qua phòng, quỳ xuống để nắm lấy tóc Kasumi và kéo ngược về phía sau. Đôi mắt xám xanh lạnh lẽo, tương phản hẳn với sự thân thiện thường trực của tên hậu đậu trước kia. Sự cay đắng lại đổ ập lên đầu Kasumi khi cậu nhận ra cậu chưa bao giờ nhìn kỹ vào đôi mắt ấy. Chỉ nhác thấy cặp kính của hắn thôi cậu đã khó chịu rồi. Quá kém cỏi! Tên khốn này dù là ai đi nữa, hắn cũng nắm quá rõ cách đâm xuyên qua sự cảnh giác của Kasumi. “Vẫn không chịu hợp tác à?”

Kasumi không nói gì.

Cậu ước gì cậu biết Minoru đang ở đâu, nhưng khi vừa đặt chân lên con tàu mới họ đã lập tức bị cách ly – Luther ra lệnh cho người đưa Kasumi đến buồng riêng của hắn, vì hắn “không nghĩ cậu nên được giam riêng một mình một cõi”. Thông minh đấy, vì Kasumi nhất định sẽ không phí một giây nào để thoát khỏi đây và giết từng tên khốn một.

Luther thả tóc cậu ra để lần tay lên chiếc mặt nạ. Kasumi ngồi im chỉ vì cậu không có lựa chọn nào khác – chân bị xích xuống sàn, thân trên cũng bị xích băng ngang người và hai cánh tay dang ra, khóa chặt vào tường. Màn bắt cóc nho nhỏ này được chuẩn bị khá chu đáo.

Việc cậu muốn biết hơn hết thảy là tại sao lại có người muốn bắt cậu. Không ai quan tâm đến cậu và bộ tộc của cậu. Họ là những cái bóng – mạnh thật đấy, nhưng bóng vẫn chỉ là bóng mà thôi. Họ không được xem là dân thường, không được xem là gì cả. Chỉ đặc biệt có một số ít người biết được cách liên lạc với các bộ tộc bí mật.

Hơn nữa, tại sao lại nhất định phải là cậu? Hay chỉ vì cậu là hộ vệ duy nhất trong vùng này? Quả thật không ai đi du ngoạn thường xuyên hoặc đi xa như Minoru. Là một trong những học giả tiếng tăm và gây tranh cãi nhất thế giới, việc ngài bị hăm dọa không phải hiếm. Nhưng có người muốn bắt cóc hộ vệ của Minoru?

Kasumi chán ngán bí ẩn và bất ngờ lắm rồi.

Luther vẫn còn lần mò trên chiếc mặt nạ và cậu dùng hết sức để kềm chế tiếng nạt tên khốn dừng trò ấy lại. Cậu nhất định không phản ứng lại sự khiêu khích của hắn. Nhưng cơn giận vẫn còn đó. Chiếc mặt nạ là của cậu, chỉ chủ nhân và sư phụ có quyền chạm vào. Cậu không cần tên xa lạ, tên lừa đảo, tên hải tặc này đặt tay lên nó – một cách thân mật như vậy. Kasumi sẽ giết hắn.

“Quả là một kiệt tác.” Cuối cùng Luther lên tiếng. “Tại sao nó không chịu rời ra? Có mánh lới gì à? Mạo nhận là phép thuật kể ra cũng khôn khéo, nhưng ta biết thật ra có trò gì mờ ám đây.”

Kasumi vẫn im lặng.

“Hmm.” Luther lẩm bẩm. “Bướng bỉnh à. Hay, ta thích người như vậy.” Hắn cười nhẹ rồi đứng dậy, rảo bước về phía bàn, quay ngược chiếc ghế lại rồi ngồi xuống, hai tay gác lên thành ghế. “Khi ăn cậu sẽ phải gỡ nó ra, và từ giờ cho đến khi cậu chịu ăn, Minoru sẽ nhịn đói cùng cậu. Cậu thì ta biết chắc có thể chịu được một thời gian, nhưng ngài học giả lớn tuổi hơn cậu rất nhiều và bộ dạng xem ra không được dai sức như cậu đâu.”

Ô, phải lắm. Kasumi sẽ giết hắn. Từng nhát, từng nhát một.

Luther bật cười. “Đang nghĩ cách giết ta à? Có nhiều cách để từ từ hành hạ một người đến chết quá nên không biết nên chọn cách nào hả? Ta nói thật nhé, đây không phải thù riêng. Công việc là công việc, thế thôi.”

Kasumi không nói gì.

“Hmm, kín miệng nhỉ.” Luther nhếch mép, vừa đứng dậy vừa đẩy chiếc ghế lại chỗ cũ. “Chỉ khiến ta càng muốn nghe tiếng cậu hét.”

Cậu vẫn im lặng vì đang bận cắn chặt lưỡi. Luther đến gần, lại chạm vào cậu và Kasumi khi ấy chỉ khao khát vùng ra được mớ xích đang ghìm chặt người – nhưng đối phương quả thật vô cùng chu đáo.

“Đã đói chưa?” Luther cười khẩy. “Minoru thì chắc đói rã rồi. Từ đêm đầu tiên ra biển đến giờ ngài ấy đã ăn gì đâu. Ta nghe nói buổi sáng ta bắt cậu, cậu đã ăn một bụng no nê rồi nên nhất định là sẽ cầm cự được lâu hơn.”

Kasumi chỉ mong đến ngày được thấy cảnh hắn chảy máu đến chết. “Cho ngài ấy ăn.”

“Cuối cùng cũng chịu lên tiếng. Cậu gỡ mặt nạ ra và ăn trước đã.”

“Ta không thể gỡ nó ra khi cả hai tay bị xích.” Kasumi nói. “Và nếu mi thả ta ra, ta sẽ giết mi.”

Luther lại chạm vào nó. “Tại sao nó không chịu nhúc nhích một ly?”

“Mi không phải chủ nhân ta, cũng không phải sư phụ ta, dĩ nhiên mi không bao giờ gỡ nó ra được.” Kasumi đáp trả. “Tin hay không tùy mi, nhưng phép thuật là phép thuật.”

“Hmm.” Luther thử kéo thêm lần nữa. “Ta đoán nó bị dán cứng xuống, nhưng nếu vậy cả cậu cũng không gỡ được.”

“Mi quan tâm làm gì? Chỉ là chiếc mặt nạ thôi.”

Luther nhún vai. “Ta vốn muốn biết mặt mũi kẻ địch của mình, và ta không ưa bị đánh đố.”

“Nhưng bản thân mi đánh đố người khác thì không sao.”

“Vẫn còn cay cú chuyện ta lừa cậu à?” Luther cười ngạo nghễ. “Thật tình mà nói, để làm được việc đó không dễ đâu. Ta chưa đóng vai thằng ngốc bao giờ, phải mất mấy tháng tập luyện mới nhập vai đấy nhé.”

Mấy tháng? Kasumi nhíu mày.

Luther cười rộng hơn. “Tốt, có cái cho cậu gặm nhấm suy nghĩ rồi. Mà mắt cậu đẹp thật đấy. Hệt như vàng nung chảy.”

Kasumi phớt lờ câu châm chọc. “Tại sao có người lại muốn bắt cóc ta?”

“Đó không phải chuyện của ta.” Luther trả lời. Hắn định nói tiếp nhưng bị ngắt lời bởi tiếng gõ cửa.

Hắn đứng dậy, lên tiếng cho người ở ngoài vào.

“Thuyền trưởng.”

Luther gật đầu với người đàn ông vừa nói, ra hiệu cho gã cùng một người khác trẻ hơn nhiều vào phòng. Tên thủy thủ trẻ lập tức xếp những thứ cậu ta đang cầm trên tay lên bàn. Bên cạnh, Luther tiếp tục thì thầm với gã kia, mà Kasumi biết chính là thuyền phó.

Vài phút sau tên thuyền phó ra ngoài.

“Được chưa, thuyền trưởng?” Tên thủy thủ hỏi.

“Rồi.” Luther nhanh chóng cởi bỏ chiếc áo sơ mi kệch cỡm hắn vẫn đang mặc, phô ra phần thân trên không học giả nào có được. Nếu là lúc khác thì Kasumi có thể đã tự cho phép mình ngưỡng mộ hắn vài giây. Nhưng lúc này đây, cậu chỉ muốn cướp lấy con dao cạo trong tay tên thủy thủ mà rạch ngang cổ tên khốn Luther.

Luther thư giãn ngồi xuống để cậu ta cắt tóc và cạo râu cho, thỉnh thoảng đáp lại những câu huyên thuyên trò chuyện. Xong việc rồi, cậu ta dọn bàn và bước ra ngoài.

Còn lại một mình, Luther tiến về phía tủ quần áo đóng dưới giường, lôi ra một bộ y phục rồi lột bỏ hết đồ trên người.

Kasumi nhìn đi chỗ khác.

Khi Luther bước vào tầm nhìn của cậu, hắn đang đứng rót rượu bên một cái quầy nhỏ gần bàn, trên người là y phục mới vừa như in. Không còn vương lại chút hình ảnh nào của vị học giả ngờ nghệch. Đây đúng là một thuyền trưởng hải tặc không sai. Mái tóc vàng đã được cắt ngắn gọn gàng, chỉ chừa phía trước phủ gần hết trán. Đôi mắt xám xanh rất sáng và sắc, liếc về phía Kasumi kèm theo nụ cười nửa miệng trên môi. Chiếc áo vải trắng, quần đen và áo khoác làm nổi bật bờ vai rộng, vòm ngực săn, phần hông thon và đôi chân dài. Hắn xỏ vào một đôi ủng cao.

Chỉ nhìn hắn thôi cũng khiến cậu giận điên người.

“Cậu muốn uống gì không?” Luther hỏi.

“Tên mi không phải Luther.” Cậu nói.

Luther cười rộng, rót đầy một ly brandy rồi tự tin tiến về phía cậu, quỳ xuống với ly rượu cầm hờ hững trên đầu ngón tay. “Ta có rất nhiều tên, thêm một cái nữa thì có là gì. Nếu có cái nào cậu đặc biệt thích, cứ tự nhiên gọi.”

Kasumi không nói gì.

“Vậy cậu còn muốn ăn không? Cậu phải cho ta biết cách gỡ mặt nạ ra.”

“Chỉ có ta mới làm được.”

“Nếu ta chơi trò này với cậu, thì ta nhớ là cậu nói chủ nhân của cậu có thể. Hay là ta gọi Minoru đến.”

Suýt nữa Kasumi đã ước Luther có thể nhìn thấy nụ cười của cậu. “Ngài ấy đã chấm dứt thỏa thuận với ta trên tàu trước rồi, mi không nhớ sao? Ngài ấy không thể gỡ nó ra được nữa.”

“Việc gì phải giấu diếm như vậy?” Luther hỏi. “Nếu lúc nào cũng khư khư đeo dính cái ấy thì ai mà để ý mặt mũi cậu tròn méo ra sao. Làm vậy để làm gì?”

“Không phải chuyện của mi.” Kasumi nói. “Mi để ý làm gì?”

Luther nhã nhặn cười và chạm vào chiếc mặt nạ. “Ta nói rồi, ta không ưa bị đánh đố.”

Kasumi chắc đã phá ra cười nếu không phải vì tình huống không cho phép. Nhất là khi tên khốn vẫn còn chưa chịu dời tay ra khỏi mặt cậu.

Hắn bỏ tay xuống. “Ha, nếu cậu không tìm ra được cách để ta gỡ nó ra thì cứ việc nhịn đói. Cậu nhịn thì Minoru cũng nhịn. Quyết định thế nào tùy cậu.”

“Ta đã nói rồi.” Kasumi trả lời. “Phải chính tay ta gỡ nó ra mới được. Bằng không thì là chủ nhân hoặc sư phụ ta. Mi muốn ta ăn thì mi phải cởi trói ít nhất một tay của ta, và nếu mi làm vậy, ta sẽ giết mi.”

Luther cười vang. “Trước khi cậu kịp giết hết người của ta thì cậu đã bị giết rồi. Hơn nữa, chỉ hai người cậu làm sao điều khiển được con tàu này. Cậu đang ở giữa biển cả mênh mông mà không biết vị trí của mình là ở đâu. Đến nước này thì lựa chọn tốt nhất và duy nhất của cậu là hợp tác với ta.”

Kasumi im lặng.

“Hmm. Nghĩ cho kỹ đấy nhé. Nếu cậu cứ cứng đầu thì ta không còn lý do gì để cho cậu cơ hội nữa, và bớt đi Minoru thì bớt đi một miệng ăn thôi.”

“Giây phút ta thoát ra được, ta sẽ giết mi.” Kasumi trả lời.

Luther vẫn còn cười. “Ta bảo đảm ta không có thù oán gì với cậu. Công việc nào ta cũng xem như nhau. Thật ra thì, tù nhân à, ta cũng muốn tha chết cho Minoru. Ngài ấy không dính dáng gì đến chuyện này, chỉ là phương tiện để điều khiển cậu. Ta chỉ giết người khi tình huống ép buộc, và ngài ấy vẫn chưa có tên trong danh sách ép buộc của ta – trừ khi ngài ấy phải chết để cậu chịu hợp tác.”

“Giết ngài ấy và ta không còn lý do gì để hợp tác với mi.”

“Nói phải.” Luther nói. “Cậu đúng là rất thú vị.”

Kasumi không nói gì.

Luther đặt lại ly rượu lên bàn, rồi mở cửa bước ra và gọi lớn, xong hắn đóng cửa và quay lại. “Thế nhé. Ta đã cho người đem thức ăn đến, giờ chúng ta chỉ còn việc nghĩ ra cách nào để cậu ăn mà không cần phải giết ta.”

Một lúc sau, sự yên lặng bị gián đoạn bởi tiếng gõ cửa nhẹ, và một thủy thủ bước vào theo lệnh của Luther. Mùi thức ăn ngào ngạt như trêu ngươi Kasumi. Chết tiệt.

“Đặt khay xuống rồi cởi trói một tay của cậu ta.” Luther ra lệnh. “Cẩn thận.”

“Rõ, thuyền trưởng.”

Kasumi chờ.

“Ra ngoài.” Luther nói. Hắn đi theo tên thủy thủ và khóa cửa lại sau lưng gã, rồi quay người tiến về phía Kasumi. “Có định gỡ ra và ăn không?”

“Cho ta thấy Minoru cũng được ăn.”

Luther nhếch môi. “Ta e là cậu đành phải tin lời ta, vì ta không ngu ngốc đến nỗi cho cậu gặp Minoru. Ngài ấy đang ăn. Đối với ta, kiếm tiền là mục tiêu đầu tiên và trên hết giết đi phương tiện duy nhất có thể điều khiển cậu chỉ gây hại cho việc làm ăn của ta.”

Kasumi không nói gì.

“Cựu chủ nhân của cậu đang được chăm sóc chu đáo. Ta thậm chí còn không đụng đến một sợi tóc của ngài ấy. Gỡ mặt nạ ra, ăn, bằng không ta sẽ cho cậu thấy ngài ấy đang bị hành hạ như thế nào.”

Kasumi rủa thầm nhưng chịu thua. Cho hắn thấy mặt cậu cũng không sao vì ngay sau khi làm sáng tỏ được nội tình chuyện này, cậu nhất định không cho hắn sống. Cậu đưa tay lên mặt.

“Chà chà, xinh đẹp thật đấy. Có phải cậu đeo mặt nạ để không làm người ta mất tập trung không?”

Kasumi lờ hắn đi, lẳng lặng gài chiếc mặt nạ lên cái móc bên tay trái rồi, trong tư thế bất tiện đó, ăn một cách nhanh chóng và gọn gàng nhất có thể. Cậu cứng người và làm rơi muỗng khi Luther xích lại gần, nhưng không bận tâm phản ứng khi bàn tay sần sùi của hắn siết chặt lấy cổ tay cậu.

Chỉ khi Luther chạm vào mặt cậu, cậu mới phản ứng – né đầu qua một bên, giật phăng tay ra xong chụp lấy mặt Luther mà đẩy mạnh. Hắn vừa loạng choạng lùi về phía sau, cậu lập tức vớ lấy chiếc mặt nạ đeo lên trở lại.

Luther ngồi thẳng dậy, khẽ gầm gừ. “Giờ ta đã hiểu tại sao cậu phải đeo cái ấy rồi, người đẹp à.”

Kasumi trừng mắt nhìn hắn, co duỗi bàn tay không bị xiềng. “Ta không đeo mặt nạ vì lý do nhảm nhí của mi.”

“Phải rồi.” Luther trả lời đầy nhạo báng. Hắn lại gần và xích tay Kasumi lên tường như cũ. “Gương mặt xinh đẹp đến vậy, thêm một thân hình cũng quyến rũ không kém dưới lớp y phục đen đó, thảo nào mà bọn họ tìm cách bưng bít cậu. Hộ vệ nào cũng đẹp được như cậu à?”

“Ta không biết.” Kasumi nạt. “Ta không biết mặt đồng môn của ta.”

Luther kéo nhẹ chiếc mặt nạ và cau mày khi thấy nó không dịch đi một ly. Hắn buông ra với vẻ khó chịu. “Ta thấy có đeo cái này cũng vô dụng. Có hay không có mặt nạ, dù đi đâu ta vẫn nhận ra đôi mắt cậu.”

Kasumi không nói gì.

Luther cười, đứng thẳng dậy. “Không biết đến khi cho cậu đi nhà xí thì cậu sẽ gây ra bao nhiêu rắc rối đây.”

Rất nhiều, Kasumi thề trong đầu.

“Đáng tiếc là ta và cậu không chung sống hòa thuận với nhau được.” Luther cười lớn, tay lần theo những vết cắt trên mặt một lần nữa. Kasumi biết vừa được thả ra mà đã tấn công là không khôn ngoan, nhưng cậu chán cảnh ngồi không lắm rồi.

Tăng thêm vô số mảng bầm tím nhức nhối trên người sẽ gây bất lợi sau này, nhưng để cắt được vào mặt tên khốn hợm hĩnh đó thì cái giá phải trả là đáng.

Cậu vẫn không hiểu tại sao một tên thuyền trưởng hải tặc hèn mọn lại có khả năng đánh lại cậu. Càng nghĩ cậu càng tức tối. Tại sao? Chết tiệt.

“Cậu không làm khó dễ cho ta được bao lâu nữa đâu.” Luther nói. “Nhưng nếu cậu thoát được khỏi tay của người thuê ta, ta nghĩ ta sẽ được gặp lại cậu rất sớm. Lúc đó chắc không mời cậu đi uống ly rượu được đâu hả.”

Kasumi im lặng.

Luther cười. “Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, đây không phải thù riêng. Ta khá là thích cậu nữa kia. Rất sung sức, rất nóng bỏng. Thông thường đến lúc này, tù nhân của ta đã khóc lóc van xin, trừ một số vẫn còn tìm cách mua chuộc ta. Cậu là một thay đổi thú vị và rõ ràng là cậu vẫn còn lo cho Minoru. Chắc cậu không biết là khi lâm nạn, người ta có thể bán đứng bạn bè mình trong chớp mắt.”

“Chuyện gì đã xảy ra với Luther thật?”

“Ta không biết.” Luther đáp. “Bọn ta dàn xếp để cầm chân Luther lại và tiêu hủy đi bức thư ngài ấy gửi cho chủ nhân cậu, nhưng bắt được cậu rồi thì bọn ta cũng không để tâm nữa. Chắc chắn lúc này bọn họ đã phát hiện ra vấn đề và đang vò đầu bứt tóc tìm cách giải quyết – nhất là khi ai cũng cho rằng Minoru mới là mục tiêu.” Hắn ngửa cổ cười. “Sao hả, cậu thấy trò chơi ta chuẩn bị có chu đáo không?”

Kasumi không trả lời, cũng nhờ tiếng gõ cửa đã kịp ngăn cậu bật ra bất cứ lời phản bác nào.

“Thuyền trưởng.” Thuyền phó thông báo. “Đã thấy chiếc Vực Xanh.”

“Tốt.” Luther nói. “Ta ra ngay. Nói anh em cảnh giác cao độ.”

“Rõ.”

Luther quay về phía Kasumi khi cửa vừa đóng lại. “Sắp kết thúc rồi, tù nhân thân mến. Cuối cùng cậu cũng được gặp kẻ đã chịu nhả ra nửa triệu bạc cho cái đầu của cậu. Cậu có đáng cái giá đó không? Ta có tính quá rẻ không? Hay là quá mắc?”

“Cái giá cho sự nhục nhã này sẽ là máu của mi.”

“Chuyện đó thì ta không nghi ngờ gì.” Luther mỉm cười. “Rất tiếc, nhưng đời là vậy.” Hắn bước ra ngoài, để lại Kasumi một mình.

Cậu bắt đầu lo.

Cậu không muốn phải thừa nhận, nhưng đến những nửa triệu bạc? Một con số đáng ngại. Ai lại chấp nhận trả một số tiền lớn như vậy vì cậu, và tại sao? Câu hỏi lớn nhất là đây – tại sao? Thôi thì cậu sẽ sớm được biết và hy vọng là biết xong cậu vẫn còn mạng để cứu Minoru.Từng phút trôi qua, cho đến hai tiếng sau, Luther quay trở lại và Kasumi âm thầm nhìn hắn trang bị vũ khí. Một thanh đoản kiếm, bốn con dao găm, ba cây súng kíp, đạn và thuốc súng.

“Đừng giở trò.” Luther cầm chìa khóa lại gần. “Minoru đã được đưa lên boong, có thể đi theo chúng ta hoặc bị ném xuống biển cùng sợi xích dưới chân bất cứ lúc nào.”

Kasumi ngồi im và ngoan ngoãn cho hắn kéo dậy – mục tiêu trước mắt là thoát khỏi đây rồi mới trừng trị tên khốn này sau. Cậu cắn răng đứng bất động khi hai tay bị trói oặt ra phía sau, hai chân bị xiềng chặt, chỉ chừa vừa đủ chỗ để đi.

Nhục nhã.

Cậu loạng choạng bước tới và được một cánh tay vòng qua thắt lưng giữ lại cho khỏi ngã. “Cẩn thận nào, người đẹp.”

Kasumi nhất quyết không màng đến lời châm chọc của hắn.

Luther mạnh tay lôi cậu ra khỏi buồng và xuống tàu. Kasumi không để ý đến tiếng cười nhạo và bình phẩm của đám thủy thủ, mắt dán vào người mà cậu nhẹ nhõm nhận ra rằng vẫn còn sống khỏe mạnh.

“Kasumi, tạ ơn trời.”

“Chủ nhân.” Kasumi nói. “Tôi vô cùng xin lỗi. Tôi không còn mặt mũi nào nhìn ngài.”

“Đừng nói linh tinh, Kasumi.” Minoru cười hiền từ. “Ta chỉ quan tâm tại sao có người muốn bắt cậu.”

Luther đẩy cậu về phía trước và ra hiệu cho người của hắn cũng làm vậy với Minoru. “Đi nào, khách hàng đang đợi và ta muốn làm cho xong việc.” Hắn ra hiệu cho gã thuyền phó dẫn đường. Kasumi cười thầm khi nhận ra Luther không tin tưởng giao Kasumi vào tay ai. Cười thầm và thở dài, vì nếu là ai khác cậu đã có thể thoát khỏi tay kẻ đó rồi.

Dặn dò thuộc hạ trên tàu xong, Luther gọi hai gã thuyền phó lên đường, tổng cộng là năm người. Họ đi trong im lặng, khung cảnh xung quanh hoang vắng, chỉ là một mảnh đảo nhỏ được bao phủ bởi cát và đá. Cả một bụi cây cũng không thấy. Họ càng đi càng lên cao, cho đến khi đường dốc đến nỗi Kasumi không leo được nữa. “Mi phải cởi trói cho ta.” Cậu thả lỏng hàm răng nghiến chặt nãy giờ ra để nói.

“Nhìn ta giống thằng ngốc lắm à?” Luther vừa hỏi vừa cười. “Cậu sẽ tìm được cách, sắp đến nơi rồi.” Hắn cười toe toét và nói thêm trước khi Kasumi kịp phản đối. “Tìm cách mà đi, không thì ta rất vui lòng được vác cậu lên vai. Nào.” Hắn thúc mạnh. Kasumi dò dẫm tìm nơi để bấu víu, nhích từng bước khó nhọc, thỉnh thoảng lại được Luther xô hoặc lôi giúp.

Tên khốn.

Cuối cùng họ cũng lên được tới đỉnh đồi và Kasumi thở hổn hển, nhìn xuống thung lũng hẹp bên dưới. Trước khi kịp quan sát kỹ, cậu đã bị ném xuống dốc và ngã quỳ gối dưới chân đồi bên kia.

Cậu ngẩng phắt lên nhìn Luther nhưng thay vì cái cười ngạo mạn thường thấy, cậu nhận ra Luther bấy giờ đang tập trung vào đám người đứng giữa thung lũng. Sau một lúc, hắn cúi xuống và vực cậu dậy, nhưng mắt vẫn không rời đám người đó.

Mắt Kasumi mở lớn khi bị lôi đến trước mặt bọn chúng.

Bên cạnh cậu, Minoru há hốc miệng, kinh ngạc không kém gì Kasumi.

“Lẽ ra ta phải đoán ra từ sớm.” Minoru nói khẽ. “Jun.”

Người đàn ông đối diện mỉm cười. Ấn tượng đầu tiên của Kasumi khi gặp lão là một con chuột thối tham lam. Tám năm sau, ấn tượng đó vẫn không thay đổi. Lão bước lại gần, tách ra khỏi đám người đứng sau và dang rộng tay. “Thuyền trưởng Cenel, không ngờ ngài rất biết giữ chữ tín.”

“Ta cứ xem như ngài vừa khen ta vậy.” Luther nhã nhặn đáp, tay này rút ra khẩu súng kíp, tay kia kéo Kasumi về phía trước. “Đây nhé, ngài thiếu ta 250 ngàn bạc.”

Jun liếc nhìn hắn, rồi tập trung chú ý vào Kasumi. “Lâu quá không gặp, môn đồ của Đông tộc.”

Kasumi từ chối trả lời – vậy ra đây là kẻ đã chi tiền ra để bắt cóc cậu? Con chuột bẩn thỉu thối tha này? Cậu đá Luther xuống một bậc trong danh sách những kẻ cần giết, lập tức đưa Jun vào vị trí thứ nhất.

“Đúng là khó tin.” Minoru lắc đầu. “Mà có lẽ ta cũng không nên ngạc nhiên. Mục tiêu của mi vẫn luôn là bí mật của bộ tộc. Tại sao lại phải bất chấp tất cả như vậy?”

Jun mỉm cười. “Vì phép thuật, quý ngài thân mến.”

“Phép thuật.” Kasumi lập lại, sự ghê tởm không giấu diếm. “Loại người như mi chính là lý do tại sao thế giới từ bỏ phép thuật để đến với khoa học. Mi làm đủ trò như thế này để mong mỏi học được những bí mật mà ta thà chết chứ không nói ra sao?”

“Ngài Minoru, rất vui được gặp lại ngài.” Jun lờ Kasumi đi.

“Về phần ta thì không.” Minoru lạnh lùng đáp. “Không lý nào mi không nhận ra mi đang làm chuyện ngu xuẩn?”

“Ngu xuẩn? Không hề. Nhưng lại vô cùng phấn khích. Tôi đã thuyết phục ngài đi theo tôi từ nhiều năm trước rồi, ngài Kasumi.”

Gọng kìm của Luther trên tay cậu siết chặt hơn một chút.

“Mi không xứng đáng với sự bảo vệ của ta.” Kasumi nói. “Cha ta đã giải thích rõ với mi. Bí mật của chúng ta là để sử dụng chứ không phải chia sẻ.”

Jun phá ra cười, ngón tay dài xương xẩu vuốt ve hàm râu dài. Lão ốm hơn trước, càng khiến Kasumi mường tượng đến một con chuột đói khát sẵn sàng làm bất cứ thứ gì để có miếng ăn. Đáng tiếc thứ con chuột này muốn ăn lại là phép thuật. “Thưa quý ngài, ta vừa học được một mẹo vặt mà mười lăm môn đồ của bộ tộc đã phải bỏ mạng để dạy cho ta. Tất cả đều trút hơi thở cuối cùng trong đau đớn và câm lặng, nhưng vẫn kịp cho ta biết vài bí mật nho nhỏ.”

Như một phản xạ, Kasumi rụt người lại khi Jun đến gần, e ngại cái nhìn tăm tối trong mắt lão, sự khẳng định tự tin của lão – rằng mười lăm hộ vệ đã hy sinh. Không thể nào. Mấy năm qua chẳng lẽ cậu đã đi du ngoạn quá nhiều đến độ tin sét đánh như vậy cũng không đến tai?

Có lẽ bộ tộc muốn giữ im lặng.

Cậu kềm cái rùng mình khi những ngón tay gớm ghiếc chạm vào mặt nạ của cậu – và tiếng kêu đau đớn bị nghẹn trong cổ khi Jun lẩm nhẩm vài tiếng rồi xé toạc nó ra khỏi mặt cậu.

“Sao mi làm được?” Minoru kinh ngạc hỏi. “Chỉ Kasumi mới có thể gỡ nó ra.”

“Biết ngay là có mánh lới gì đó mà không ai chịu chỉ ta mà.” Luther lầm bầm. “Phép thuật gì ở đây!”

Jun cười lớn. “Thuyền trưởng thân mến ơi, đây đúng là phép thuật. Ngài Kasumi, ta đã học được cách giải trừ câu chú trên mặt nạ rồi.”

“Không phải mặt nạ nào cũng bị giải trừ được.” Kasumi lặng lẽ nói. “Ai đã tiết lộ bí mật này?”

“Ta nhớ hình như là một nữ hộ vệ tên Aiko.” Jun lơ đãng nói, tay vuốt ve chiếc mặt nạ của Kasumi. Nhìn thấy cảnh ấy cậu chỉ chực gào lên. Nó là của cậu, không ai khác cậu chỉ muốn chặt tay lão già và nhìn lão chảy máu đến chết. “A phải, sau khi ta tiễn tên chủ nhân và con trai gã về trời xong, cô ta không bận tâm giấu diếm gì nữa. Ta nghi thằng lỏi là con cô ta, điều mà thỏa thuận không cho phép, nhưng mà…” Lão ngẩng lên, nụ cười bạnh ra trên mặt làm Kasumi thấy lạnh người mắt cậu dán chặt vào đôi tay lão đầy căm giận. “Nếu cô ta xinh đẹp chỉ bằng một nửa ngài thôi, ngài Kasumi, dĩ nhiên gã chủ nhân sẽ nôn nóng thuyết phục cô ta chấm dứt thỏa thuận rồi.”

Kasumi cười khinh bỉ. “Hạng như mi còn không đáng kiếm được một thỏa thuận chứ đừng nói đến việc chấm dứt thỏa thuận để được yêu – trên tấm thân mi làm gì có chỗ nào cho người khác yêu nổi.”

Jun nheo mắt giận dữ nhưng không đánh Kasumi như cậu đã nghĩ – đã mong.

Trái lại, hắn phe phẩy chiếc mặt nạ trong tay. “Ta ngờ rằng tuy đẹp đẽ thế này, ngài Kasumi, có được ngài trong tay không tốt lành gì. Bởi vậy ta chỉ cần chiếc mặt nạ này và những bí mật của nó. Thành thật trả lời thì không phải chịu đau đớn. Còn nếu cứng đầu thì ta sẽ đem ngài Minoru ra làm mục tiêu. Móng chân, móng tay, cứ thế mà rút lên dần.”

“Cậu ấy sẽ không tiết lộ nửa lời.” Minoru bình tĩnh nói.

“Cứ chờ mà xem.” Jun vuốt râu ngâm nga. “Thuyền trưởng, đưa chúng lên tàu của ta.”

Luther lắc đầu. “Ta vẫn chưa nhận được bạc.” Hắn lạnh lùng phán. “Chừng nào ta chưa thấy tiền của ta thì không ai được ra khỏi đây một bước.”

“Tiền của ngài ta để trên tàu.” Jun lười biếng nói.

“Vậy thì đem xuống đây.” Luther trả lời. “Ta không ngu ta biết kẻ nào là người, kẻ nào là chuột.”

Kasumi giật mình khi nghe suy nghĩ của mình được kẻ mà cậu không ngờ nhất nói ra. Cậu nổi giận. “Mi thì có hơn gì, bán bọn ta vào chỗ chết chỉ vì một mớ bạc.”

“Ta làm ăn vốn không hỏi han nhiều.” Luther nói, mắt vẫn dán vào Jun. “Chuyện này có thể kết thúc trong yên bình hoặc thảm họa. Đưa tiền cho ta.”

Jun nhăn mặt. “Thành thật mà nói, ta chẳng thà giết mi cho xong.” Xung quanh hắn, đám người nãy giờ đứng bất động bỗng đồng loạt xông lên.

Luther bóp cò và một trong bảy tên vô lại ngã xuống. Kasumi nguyền rủa trong miệng khi cậu bị xô xuống đất, lụp chụp tìm cách né chân và xác người, kiếm và máu và hỗn loạn.

Đầu cậu bỗng bị đập mạnh đến độ trời đất bắt đầu mờ dần đi. Cậu dùng hết ý chí để ép mình tỉnh táo và chỉ vừa kịp quỳ gối lên thôi đã bị tóm lấy một cách thô bạo và ném lên vai ai đó.

Bị xóc lên xóc xuống một lúc, Kasumi suýt nữa là bất tỉnh thật nhưng cậu nhất quyết không đầu hàng. Tuy bị giữ chặt, cậu vẫn dùng hết sức để vùng vẫy, thầm ước đám dây xích trên tay chân mình biến mất.

Cậu nghe tiếng súng nổ chát chúa và đột nhiên thấy mình nằm dài trên nền đất đá, đè lên một cơ thể bất động. Cảm giác được cái gì ướt át nóng ẩm sau lưng, cậu biết áo mình đang bị thấm máu từ xác chết ấy.

Chưa kịp định thần, cậu lại bị lôi phắt dậy.

Bộ dạng Luther khá thê thảm – và vô cùng phẫn nộ. Kasumi có thể thông cảm, hoặc sẽ thông cảm cho hắn nếu bản thân cậu không phải cũng đang phẫn nộ với hắn. “Chuyện gì xảy ra vậy?”

“Lão Jun khốn kiếp là con chuột tham lam tráo trở chứ còn chuyện gì nữa.” Luther gắt. “Ta cứu được cậu nhưng ta e là con chuột thối đó đã bắt được Minoru rồi. Chúng ta phải mau quay về tàu.”

Kasumi bật cười. “Lão vừa định giết mi mà mi vẫn còn mơ tưởng con tàu được bình yên vô sự sao? Thủy thủ đoàn của mi chắc đã chết không còn ai. Thật không tin nổi Jun lại là chủ mưu.”

“Nếu ta cởi trói cho cậu, cậu có định giết ta không?”

Kasumi định trả lời, nhưng rồi lưỡng lự. Hai phút trước nhất định cậu sẽ nói có ngay lập tức. Cậu không muốn dây dưa thêm với tên khốn này. Nhưng Minoru là trên hết. Cậu biết rằng một khi Minoru không còn ở đây, tình thế sẽ thay đổi. Cậu không thể giết hắn. Vẫn chưa. Nhận ra điều này chỉ như châm dầu vào lửa giận, nhưng cậu không còn cách nào khác. “Ta muốn biết rõ căn cơ chuyện này.”

“Lão thuê ta bắt cóc và đưa cậu đến đây. Tiền công là nửa triệu bạc – cái giá hợp lý vì mục tiêu là một hộ vệ khét tiếng nguy hiểm. Ta không biết lão muốn làm gì cậu. Lão nói nếu ta giữ được mạng của Minoru thì tốt, nhưng nếu phải giết thì cũng không hề hấn gì. Khi nãy lão định giở trò lật lọng và dù muốn ta cũng không cản nổi phe lão quá đông và dùng toàn thủ đoạn ta chưa thấy bao giờ – cậu mà nói hai chữ phép thuật thì đừng mong được cởi trói.”

“Đó là phép thuật.” Kasumi bướng bỉnh cãi. “Nhưng ta không biết chắc là thuộc dòng nào. Vậy là lão bắt Minoru rồi chạy mất. Đúng là Jun.”

“Sao cậu biết lão? Tại sao lão gọi cậu là ‘quý ngài’?”

Kasumi nhăn nhó. “Trước kia lão có ý định mua một hộ vệ. Thỉnh thoảng tộc bọn ta cũng có khách hàng là người xứ khác, nhưng dù là ai cũng phải thông qua được một số yêu cầu của tộc. Mục đích thật của lão không phải cần được bảo vệ, và bọn ta cũng không tin lão. Lão gọi ta như vậy nguyên nhân chính là để chế nhạo ta.”

“Nguyên nhân chính?”

“Bọn chúng đâu rồi?” Kasumi hỏi. “Cởi trói cho ta.”

“Cậu có định giết ta không đây?”

Kasumi liếc. “Dù rất muốn được tự tay giết mi, ta e rằng bây giờ hợp tác với mi là con bài duy nhất ta có. Ta không thích thú gì, nhưng giải cứu chủ nhân phải được đặt lên hàng đầu và lúc này đây, mi là hy vọng cuối cùng của ta. Nhưng mi không có lý do gì để hợp tác với ta.”

Luther hừm trong miệng và bắt đầu cởi xích và dây trói ra cho cậu. “Cậu biết hắn, cậu có thể giúp ta tìm hắn. Ta không biết chúng chạy đi đâu. Theo thỏa thuận, ta chỉ cần đưa cậu đến đây và nhận tiền.”

Tay chân được tự do xong, Kasumi lập tức vung chân lên. Cú đá phang thẳng vào ngực Luther, hất hắn ngã đập mạnh lưng xuống nền đá. “Đồ khốn.”

Vừa gầm gừ Luther vừa ngồi dậy.

Kasumi đấm vào mặt hắn nhưng không quá mạnh tay đến nỗi làm vỡ hàm. Luther vừa đứng vững, cậu lại tấn công – nhưng lần này cổ tay cậu bị Luther chụp cứng và giật phăng về phía trước, ghì chặt cậu vào bờ ngực rộng của hắn. “Thôi đi. Ta không có thời gian đánh nhau với cậu. Cậu tức tối chứ gì, được thôi. Ta đã bảo ta không có thù oán gì với cậu, nhưng nếu cậu vẫn muốn tẩn cho ta một trận thì để sau. Chúng ta có nhiều việc quan trọng hơn phải làm.”

Kasumi túm lấy hắn và kéo lại gần. “Khi nào chuyện này kết thúc, ta sẽ giết mi.”

“Người đẹp cứ tự nhiên mà thử.”

Kasumi đấm hắn lần nữa.

Lần này đứng lên, Luther cười lớn. “Nóng nảy. Bướng bỉnh. Xinh đẹp. Đáng tiếc là cậu không ưa ta. Chậc. Thôi nào, trở lại thuyền.” Hắn không chờ cậu trả lời mà quay người chạy thẳng về nơi con tàu đang thả neo.

Vừa lên tới đỉnh đồi, Kasumi giật ngược hắn lại. “Khoan. Nhìn đi.”

Luther cau mày. “Quá yên tĩnh. Không thấy người của ta đâu.”

“Chết hết rồi.” Kasumi thẳng thừng nói.

“Nhảm nhí.” Luther bác bỏ. “Nếu có xô xát thì ta nghe tiếng la hét rồi rồi.”

“Tốt nhất chúng ta không nên xuống đó.”

“Nếu lão giết họ thật thì ta cũng phải xem có ai còn sống sót không.” Luther nạt. “Ta không thể–”

Câu nói bị cắt ngang bởi một tiếng nổ long trời. Luther gào lên căm phẫn khi nhìn thấy khói lửa bùng lên từ con tàu.

“Khốn kiếp.” Một lúc lâu sau, giọng hắn vang lên nhẹ như hơi thở.

Kasumi nhìn hắn, rồi đảo mắt về phía con tàu rực cháy đang chìm dần. “Ta chắc là lão không có thù oán gì với mi đâu.” Cậu nói.

“Sai.” Luther quát. “Sau khi đã làm việc đúng như giao ước, người của ta lại bị lão thủ tiêu. Chuyện này – bây giờ chính thức trở thành thù riêng của ta.” Hắn nắm cổ tay Kasumi lôi đi.

Cậu giằng ra và đá cho Luther một cú trời giáng, lạnh lùng nhìn hắn lăn lông lốc xuống đồi. Cậu thong thả bước theo sau.

Luther bật dậy. “Chừng nào chưa hợp tác xong thì thôi trò ám sát ta đi – trừ khi cậu không muốn hợp tác nữa.”

“Muốn chứ.” Kasumi nói. “Chỉ có điều, cho ta một lý do tại sao ta lại phải tử tế với kẻ khi nãy sắp đẩy ta vào chỗ bị tra tấn đến chết mà không chớp mắt, trong khi người của hắn bị giết thì lại đùng đùng nổi giận.”

“Ta không biết hắn định tra tấn cậu.” Luther lặng lẽ nói. “Ta cứ đinh ninh là hắn chỉ muốn có chiếc mặt nạ và mưu mẹo vớ vẩn gì đó trên ấy mà thôi. Ta không định hại cậu. Nhưng ta không thể rút lui mà không gây nguy hiểm cho người của ta – hơn nữa, ta đã nhận việc là phải làm. Cậu nói đi, nếu hành hạ ta hoặc người của ta có thể cứu chủ nhân của cậu, cậu có làm không?”

Kasumi mím môi cay đắng.

“Ta thấy phán xét nhau như thế là đủ rồi.” Luther bước đi. “Lối này.”

“Chúng ta đi đâu đây?”

“Sống phải biết phòng xa.” Luther nhếch môi cười. “Cách đây hai dặm có một cái vịnh nhỏ. Ở đó có đầy đủ những gì cần thiết để về lại đất liền, và từ đó chúng ta sẽ truy ra tên khốn tráo trở. Nếu thông minh thì đáng ra lão phải cho người đi khẳng định rằng chúng ta đã chết.”

Kasumi gật đầu đồng tình và theo hắn đi qua vùng đất trơ trọi hoang vu.