Đăng Phong Thành Thần

Chương 37: Phối hợp

Đùng

Đùng

Từng tiếng nổ vang lên, Lệnh Hồ Xung bị đánh văng vào ngọn tiểu sơn mà vùi thân trong đống đất đá. Cả một mảng rừng bạt ngàn chỉ trong nháy mắt đã bị san bằng, ma thú yêu thú sợ hãi tụ thành thú triều liên tục bỏ chạy, dẫm đạp lên nhau tử thương vô số. Lẫn lộn trong đó cũng có nhân loại, họ hòa vào dòng yêu thú cố gắng chạy thật nhanh tránh đi thứ gì đó đang đuổi theo ở phía sau.

" Con mẹ nó, không ngờ mấy vạn năm sau này lại một lần nữa đụng độ hắn "

Lệnh Hồ Xung từ trong đống đất đá chui ra, cơ thể hắn đầy rẫy thương tích, máu chảy ướt đẫm cả bộ y phục rách nát. Mái tóc đen hơi ngã vàng do bị cháy nắng lúc này biến thành một màu trắng xóa, ánh mắt đen cũng chuyển thành màu máu đỏ. Tay phải của hắn đã bị gãy, hắc kiếm trong tay trái đã có vài vết nứt như sợi tóc, trong dáng vẻ của hắn vô cùng chật vật.

Vừa thoát ra khỏi đống đất đá, chưa được thả lỏng một chút thì từ xa từng đạo ánh sáng đen bắn tới, kiếm trong tay Lệnh Hồ Xung liên tục đưa lên chống đỡ, từng chút từng chút lùi về phía sau. Tuy có ngăn chặn được đạo ánh sáng đen, nhưng lực chấn động từ va chạm và vụ nổ khiến cho hắn ít nhiều bị tổn thương, tay cầm kiếm lúc này đầm đìa máu là máu.

Phong Sát

Vô số cơn gió mang kiếm khí từ sau lưng Lệnh Hồ Xung chém đến nơi khởi nguồn của sự công kích, ngăn chặn khiến cho mấy đạo ánh dáng đen kia không còn tiếp tục lao đến nữa. Lệnh Hồ Xung như trút bỏ được gánh nặng, hắn thở ra một ngụm khí thì liền khụy xuống, thở dài " Ngươi đến muộn chút nữa chắc cái mạng này không còn giữ được nữa rồi "

Dạ Du đi đến bên cạnh Lệnh Hồ Xung mà mỉm cười " Người quan trọng luôn xuất hiện lúc thời khắc quan trọng "

" Đa tạ hảo tâm" Lệnh Hồ Xung ánh mắt khinh thường nhìn Dạ Du, xong rồi lại lắc đầu ngao ngán

" Ta và tên sâu rựu chắc không còn giữ được mạng nữa rồi, ngươi đến làm gì chứ, lúc này ta vẫn còn sức để ngăn hắn được một lúc, ngươi mau rời đi gọi cứu viện " Lệnh Hồ Xung trầm giọng nói

" Lệnh bài đã phát đi, ta sẽ cố gắng hết sức câu giờ, ngươi đừng lo, nhấc mông lên và chiến thôi " Dạ Du mặt lạnh như băng nhìn về phía trước, lời nói liền mạch với hành động, gậy trúc trong tay nắm chặt đâm về hướng đó, cuồng phong rít rào hóa thành ngọn gió thổi đến

" Bổn gia gia còn chưa nghỉ ngơi xong mà, hầy " Lệnh Hồ Xung ngao ngán, bật dậy tiếp bước theo Dạ Du

Xè xè

Ngọn gió như bị thứ gì đó thiêu đốt, phát ra âm thanh vài tiếng rồi tiêu tán, vô số kiếm khí củng theo đó mà tan biến. Gậy trúc lại chém, từng đạo cuồng phong tụ lại thành lốc xoáy, ẩn trong đó là vô số kiếm khí, cuốn về nơi đó.

Tách tách

Lại một lần nữa lốc xoáy bị đốt cháy, nổ ra từng tiếng lách tách, thoáng chốc đã tiêu tán. Như đáp trả đòn tấn công vừa rồi của Dạ Du, bầu trời bắt đầu xuất hiện hằng hà sa số kim đen, phóng về phía hai người bọn họ

Phá Tiễn Thức

Kiếm trong tay Lệnh Hồ Xung liên tục biến hóa, chém nát vô số kim châm đang lao đến, ngăn cản được đợt mưa châm vừa rồi. Nhưng chưa dừng lại ở đó vô số đợt mưa châm liên tiếp xối xả trút xuống, Lệnh Hồ Xung điên cuồng chống trả.

Dạ Du cũng không ngồi yên, từng cơn gió mang kiếm khí từ mặt đất bùng lên như một ngọn lửa, tao thành một bức tường ngăn cản số kim châm còn sót lại mà kiếm Lệnh Hồ Xung không chém hết được. Hai người phòng ngự vô cùng chặt chẽ, không để lọt một kim châm nào vào phạm vi họ đứng, có thể coi là tạm thời không có nguy hiểm gì lớn.

" Ngươi cùng ta tiến công lên, dù sao chủ động củng hơn bị động " Lệnh Hồ Xung bước dần về phía trước, Dạ Du bước theo sau nhìn thân ảnh kẻ bình thường ngốc nghếch lần này vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng thì nhàn nhạt hỏi " Lần này đối thủ có vẻ nguy hiểm, sợ ta và ngươi không còn toàn mạng trở lại, tốt nhất một trong hai chúng ta nên chạy đi, ít ra còn có kẻ sống "

Lệnh Hồ Xung phun một ngụm máu xuống đất, cau có nói " Muốn chạy thì ngươi chạy, sớm muộn thì hắn củng sẽ tìm ra ta mà thôi, liều lần này câu thời gian đợi viện binh đến, hắn mà rời khỏi đây thì Đại Thế Giới coi như đối mặt với sự hủy diệt "

" Ngươi biết hắn " Dạ Du nghi hoặc hỏi

Kiếm trong tay đang điên cuồng chém ra bỗng nhiên hơi châm lại, vẻ mặt Lệnh Hồ Xung hơi trầm xuống, xong rồi hắn nhả ra một ngụm khí nói " Đợi còn sống thì ta kể ngươi nghe "

" Không ổn coi chừng " Dạ Du lớn tiếng, gậy trong tay đâm tới, một chiêu đâm kiếm hóa thành một ngọn gió cực mạnh thổi đi, mang theo một từng đạo kiếm khí rít rào bên trong mà đâm về phía trước

Một bàn tay khổng lồ bằng máu máu đáng định bóp đến Lệnh Hồ Xung thì bị kiếm kia của Dạ Du đâm nát, hóa thành một luồng khí đen rồi tiêu tán đi mất. Lệnh Hồ Xung trán đổ đầy mồ hôi, một chút nữa là bản thân hắn đã bị bàn tay kia làm trọng thương, củng may Dạ Du ra tay kịp lúc.

" Tập trung vào, đừng để bị thương khi chưa nhìn thấy kẻ địch"

Lệnh Hồ Xung gật đầu, hai người họ tiếp tục tiến tới, mặc cho thứ trước mặt kia là cái quái gì cũng phải ngăn chặn việc nó đang giết ra tứ phương, khiến máu chảy thành sông, thây chất thành núi.