Đẳng Nhĩ Ngưỡng Vọng (Chờ Anh Nhìn Lên)

Chương 9: Chiếc chìa khóa

Đáp án của Lăng Lang giống như người đại diện tiên liệu, hắn gật gật đầu.

“Lần này tôi có thể nhìn thấy ngài ấy chứ?”

Người đại diện vẻ mặt khó xử đứng một bên.

“Gặp ngài ấy một lần thật sự khó khăn đến vậy sao?”

Người đại diện cẩn thận cười làm lành: “ Cậu cũng biết, trên đời này không có ai gặp qua Mạc tiên sinh.”

“Tôi biết rồi,” Lăng Lang đổi đề tài: “Chuyện lần trước tôi nhờ anh làm thế nào rồi?”

“Chuyện gì?” - Người đại diện giả ngu.

Lăng Lang không nói chuyện, hai người cứ như vậy một lúc, người đại diện mất kiên nhẫn trước: “Cậu nói việc tiếp nhận quảng cáo?” Người đại diện nhìn trời: “Vẫn chưa có tin tức.”

“Nửa năm mà không tiếp được một cái quảng cáo nào?” Lăng Lang cười lạnh, “Tôi đây làm diễn viên thật thất bại.”

“Aizz sao cậu lại nghĩ vậy?” Người đại diện vội trấn an anh: “Không phải tiếp không được, mà là không ai mời nổi, mọi người vừa nghe đến phí để cậu làm người đại diện cho thương hiệu đều bị dọa chạy.”

“Vậy giảm giá.”

“Như vậy sao được!” Người đại diện kiên quyết phản đối, “Đây không chỉ là vấn đề phí quảng cáo, mà còn là giá trị của cậu.”

Lăng Lang trầm mặc, người đại diện chậm rãi khuyên anh, "Cậu xem, từ lúc cậu ra nghề, suốt mười năm, một lần quảng cáo cũng chưa từng tiếp nhận..."

“Cho nên giờ muốn thử một lần cũng không được?”

“Loại việc quay quảng cáo này, không có giá trị nghệ thuật gì, vừa mệt lại không thú vị, còn phải xem ánh mắt nhà sản xuất, thật sự không thích hợp với cậu.”

Thấy Lăng Lang lại không lên tiếng, người đại diện chỉ có thể dùng tất cả thủ đoạn, dùng tình cảm đả động, dùng lý lẽ khuyên răn, “Cậu bây giờ không lo ăn, không lo mặc, rượu quý uống không hết…”

Lăng Lang cắt ngang: “Anh chắc là người đại diện duy nhất trên đời ngăn cản nghệ sĩ dưới tay nhận quảng cáo.”

Người đại diện cười xấu hổ.

“Kỳ thật tiền lương của anh không phải từ thu nhập của tôi đi?”

“Cái này…”

Lăng Lang ánh mắt sắc bén, người đại diện không thể tránh né, hai người giằng co nửa ngày, Người đại diện đành dứt khoát thừa nhận: “Đúng như cậu đoán, cố chủ của tôi là Mạc tiên sinh, tôi cũng giống cậu, ký hợp đồng cùng Diệp Thị chỉ là ngụy trang. Nhưng mà…”

Hắn đi vòng vòng trong phòng, “Nhiều năm qua, vì duy trì hình tượng cao cao tại thượng của cậu, cậu có biết tôi trả giá bao nhiêu không? Tôi vì cậu từ chối bao nhiêu cuộc phỏng vấn, cản bao nhiêu phóng viên, mặc kệ hoạt động gì chỉ cần cậu không muốn thì có thể không đi, cậu trong giới đắc tội ai, mười năm nay số lượng nhà sản xuất nhà đầu tư bị tôi cự tuyệt có thể xếp hàng thành năm vòng địa cầu!”

Hắn kích động vung tay: “Tôi tân tân khổ khổ đem cậu đắp nặn thành hình tượng này, giờ cậu lại nói với tôi cậu muốn đóng quảng cáo?”

Người đại diện đặt mông ngồi vào ghế salon cạnh Lăng Lang, “Năm đó, Mạc tiên sinh chỉ định tôi đi theo cậu, chính là vì muốn cậu có thể muốn gì thì làm nấy, không cần phải bán mình, không bán tiếng cười không bán quảng cáo, cái gì cũng không bán!”

“Bây giờ tuy Mạc tiên sinh không chi trả tiền sinh hoạt phí cho cậu, nhưng thu nhập của cậu cũng đủ cậu dùng, không cần phải ra ngoài làm những việc nặng nhọc như vậy.”

“Cậu nghe tôi nói một câu, cậu tiếp tục duy trì hình tượng vốn có là tốt rồi, những chuyện khác cứ để tôi lo, OK?” Người đại diện đè thấp thanh âm, “Huống chi, cứ coi như cậu bây giờ ra ngoài quay quảng cáo, Mạc tiên sinh cũng sẽ không ra mặt ngăn cản cậu, cậu vẫn không thể thấy ngài ấy đúng chứ?”

Lăng Lang nhắm mắt tựa đầu về sau, “Vậy giờ anh còn làm việc cho ngài ấy không?”

“Không”, người đại diện lắc đầu, “ Lúc hợp đồng Mạc tiên sinh ký với cậu hết hạn, tôi cũng chính thức hủy bỏ giao dịch.”

“Anh cũng chưa một lần gặp qua ngài ấy?”

“Chưa từng, chúng tôi đều liên hệ qua điện thoại.”

Căn phòng an tĩnh thật lâu, thanh âm Lăng Lang mới vang lên:

“Tôi chỉ muốn giáp mặt nói cảm tạ ngài ấy mà thôi, ngay cả như vậy cũng không được?”

Không có câu trả lời, chỉ nghe một tiếng thở dài, chặt đứt mọi hy vọng của anh.

Trợ lý ngồi trong xe ăn khoai tây chiên, chờ người đại diện từ nhà Lăng Lang trở ra.

Ngoại trừ người đại diện, chưa ai từng vào nhà Lăng Lang, ngay cả cô là trợ lý bên cạnh cũng không ngoại lệ.

Trợ lý xem tạp chí, ăn hết hai bịch khoai tây, đang ăn bịch thứ ba thì người đại diện mới mở cửa xe phía ghế lái.

“Vì sao hôm nay anh vào lâu vậy?”

Người đại diện than thở: “Hai đại thần, ai cũng khó hầu hạ.”

“Hai?” Trợ lý miệng còn đang nhai khoai tây: “Ở đâu ra mà hai?”

Vừa định khởi động xe người đại diện lại nhớ một sự kiện trước đó, nghiêng người hỏi: “Ảnh chụp lúc ở trường quay có phải cô lộ ra ngoài không?”

Trợ lý chuyển tầm mắt ra cửa sổ: “Ây dô hôm nay thời tiết thật là tốt nha.”

Lăng Lang đi vào một gian khách phòng khác trong nhà, phòng này trống rỗng, chỉ có một màn hình LCD lạc lõng treo trên tường, trên kệ bên cạnh là một cái bình hoa, trong bình cắm hai bông hoa hướng dương.

Anh đến giữa phòng quỳ xuống. Mười năm, động tác trang nghiêm này đã trở thành thói quen, tựa như một nghi thức cố định.

Anh biết khi anh quỳ gối tại đây thì Mạc tiên sinh sẽ thông qua TV chứng kiến rõ ràng nhất cử nhất động của anh, còn camera của đối phương lại vĩnh viễn đối diện chữ viết trên chiếc bàn bày hoa hướng dương, ngay cả thanh âm cũng qua xử lý biến đổi. Người đại diện nói đúng, trên đời này không ai biết được chân diện mục của Mạc tiên sinh.

Trong giới không ai biết mặt Mạc tiên sinh, mỗi người đều vọng tưởng được gặp mặt một lần, Mạc tiên sinh nói một câu, so với tiềm quy tắc (quy tắc ngầm, thường chỉ việc dùng quan hệ tình dục để đổi lấy lợi lộc nào đó) còn hữu dụng hơn. Bao nhiêu người ngay cả bóng dáng ngài ấy đều sờ không được, như Lăng Lang có thể mỗi tuần một lần nói chuyện trực tuyến thông qua video, đã thực may mắn.

Nhưng đây cũng đã là chuyện nửa năm trước.

“Mạc tiên sinh.”

Không có hồi âm, nhưng thanh âm đối phương đã sớm đâm rễ nảy mầm trong lòng anh.

-Em đã đến.

“Tôi tiếp nhận bộ phim của ngài.”

- Tốt lắm.

“Nhưng tôi thực sự sợ hãi…”

-Em đang sợ cái gì?

“Tôi sợ người đó.”

-Em không phải sợ người đó, mà là sợ dục vọng dưới đáy lòng mình.

-Ước định của chúng ta đã kết thúc, bây giờ em đã tự do.

Một trận trầm mặc.

“Tôi dùng những đồ vật kia được chứ?”

-Đương nhiên, đó cũng là tự do của em.

Lăng Lang vào phòng ngủ, mở tủ đầu giường, lấy ra một rương sắt đã được khóa lại. Sau khi mở ra, bên trong đặt chín cái hộp lớn nhỏ, Lăng Lang tùy tay lấy ra một hộp.

Năm đó khi anh nhận đồ có ký tên người gửi Mạc tiên sinh trong tay nhân viên chuyển phát nhanh, chính là một trong số những chiếc hộp này.

Sau đó mỗi năm Mạc tiên sinh đều tặng anh một hộp quà, mỗi năm đồ bên trong mỗi khác, liên tiếp chín năm liền, chỉ trừ năm cuối cùng. Chính là năm đó, Lăng Lang được tự do.

- Ngài đây là có ý gì?

Ngày đó là lần đầu anh từ trong điện thoại nghe được thanh âm Mạc tiên sinh – đã qua máy biến âm.

- Tôi muốn bao dưỡng cậu, kỳ hạn mười năm.

- Đừng nói giỡn!

- Cậu yên tâm, tôi sẽ không động tới cậu, cũng không cho phép người khác động tới cậu. Tôi sẽ bảo hộ cậu, không ai có thể ép buộc cậu. Tôi sẽ giúp cậu dọn sạch chướng ngại trên đường, để cậu không lo lắng, làm chuyện mình muốn làm, giúp cậu đạt đến đỉnh cao trong sự nghiệp.

- Điều kiện của ngài là gì? Tại sao đưa tôi thứ này?

- Tôi tặng đồ cho cậu, không phải muốn cậu đeo nó, tôi muốn dùng nó nhắc cho cậu nhớ kỹ, cậu là người của ai. Nó có thể khóa không phải là thân thể cậu, mà là tâm hồn cậu. Mười năm này, tôi muốn cậu thủ thân như ngọc*, ngay cả trong lòng cũng không được có người khác. Đây chính là điều kiện. Cậu làm được không?

*Thủ thân như ngọc: Giữ mình trong sạch tuyệt đối


Chuyện cũ từng cảnh từng cảnh hiện lên trong lòng Lăng Lang, lúc hồi ức kết thúc, vật trong tay đã bị anh dùng cồn lau đi lau lại mấy lần.

Mạc tiên sinh tặng lễ vật cho Lăng Lang, nhưng anh chưa một lần dùng qua.

Chúng đã khóa trái tim anh suốt mười năm, bây giờ rốt cuộc đã có thể phát huy công năng thực sự.

----OoO----

“Học trưởng, đến đây ngồi đi.” Phong Hạo vui vẻ chỉ vào chiếc ghế trống bên cạnh. Lần này địa điểm quay phim là một hòn đảo ở Thái Bình Dương, đoàn phim đã bao trọn một chiếc máy bay để đến.

Lăng Lang lần này lại không cự tuyệt, cất hành lý, thoải mái ngồi xuống cạnh Phong Hạo.

“Khoảng thời gian này lại phiền anh chỉ bảo nhiều.”

“Hỗ trợ nhau.”

Phong Hạo dán người qua: “Học trưởng xem kịch bản chưa? Bộ này quả thực chính là viết dành cho anh.”

Lăng Lang bình tĩnh: “Tôi đã nói, tôi sẽ không lại để cậu bắt được nhược điểm.”

Phong Hạo thái độ đặc biệt thành khẩn, "Vậy chúc học trưởng thành công chiến thắng bản năng của mình, " hắn hạ giọng, "Tôi thật chờ mong cùng học trưởng chung sống trong ngục."

Ầm---

Lăng Lang bị đẩy mạnh lên song sắt, làm phát ra tiếng vang thật lớn, nhưng cai ngục cách đó không xa lại làm như không nghe đến, tại nơi ngục giam hắc ám nhất trên thế giới này, chuyện bạo lực gì cũng được ngầm đồng ý, cho dù xảy ra án mạng, cũng chỉ coi như bớt một cái họa cho nhân gian.

Hai tên tù nhân đem Lăng Lang kéo trở về, lại một trận tay đấm chân đá, đến khi cảm thấy đủ mới xách Lăng Lang từ mặt đất lên, giải đến quỳ trước mặt Phong Hạo.

Không biết có phải vì liên tiếp diễn hai vai phản diện hay không, hình tượng màn ảnh của gương mặt dương quang (sáng lạn) của Phong Hạo có chút bị định hình, lần này lại là một vai tên tù ác bá trong ngục. Nguồn :

Nhâ viên hóa trang biến khuôn mặt Phong Hạo thành một người trung niên, khóe mắt còn có vài nếp nhăn, trái lại Lăng Lang cảm thấy không cần thiết, diễn xuất của Phong Hạo đủ khiến người ta bỏ qua tuổi tác của cậu ta.

Nghĩ đến đây, Lăng Lang liền nhớ lại năm đó anh cũng lý luận như vậy, từng kiên trì chứng minh quan điểm của mình, vậy mà lần đầu nhìn thấy Phong Hạo giống hình tượng của mình, lại sinh ra thành kiến.

“Người mới, cho mày biết luật của bọn tao ở đây, dập đầu trước lão Đại ba cái, liếm giày lão Đại cho sạch, sau này sẽ là người một nhà, nếu xảy ra chuyện gì, có lão Đại bảo vệ mày. Bằng không…” Tên tù cười gian

Đầu Lăng Lang bị hai người cố sức đè xuống, anh chỉ có thể liều mạng ngưỡng đầu nhìn Phong Hạo. Phong Hạo không nói một lời ngồi chỗ kia, biều tình lãnh khốc, ánh mắt nhìn anh như nhìn con sâu cái kiến, Lăng Lang trong lòng vừa động, hạ thể liền truyền đến từng trận đau đớn.

Hai tên tù đè đầu Lăng Lang xuống càng ngày càng thấp, cơ hồ muốn đụng vào giày Phong Hạo, Lăng Lang chỉ cảm thấy mắt tối sầm, kêu to lên: “Buông ra, tôi có lời muốn nói!”

Tên tù nhìn nhìn Phong Hạo, Phong Hạo hất hàm, bọn hắn mới thoáng nới lỏng tay.

Lăng Lang ngẩng đầu, không hề úy kỵ nhìn thẳng Phong Hạo, “ Anh thả tôi, tôi có giá trị lợi dụng.”

Hai tên tù nghe vậy cười to, ngay cả Phong Hạo khóe miệng cũng nhếch lên.

“Nói thử xem, mày có giá trị lợi dụng gì?” Phong Hạo không nhanh không chậm hỏi.

Lăng Lang ngữ khí vô cùng kiên định: “Tôi có thể mang các anh ra ngoài.”

“WELL DONE!” Đạo diễn tây dương đối với biểu hiện của hai người rất vừa lòng.

Phong Hạo nâng Lăng Lang dậy, ghé vào bên tai anh nói: “Học trưởng hôm nay biểu hiện không tệ nha.”

Lăng Lang làm như không hiểu lời hắn, lập tức quay về phòng hóa trang lấy đồ. Trên đảo điều kiện không bằng đất liền, phòng ốc cũng có hạn, cho dù là nhân vật lớn như Lăng Lang cũng chỉ có thể dùng chung phòng nghỉ với Phong Hạo.

Lúc sáng, Lăng Lang lo lắng nhân viên vệ sinh động đến đồ đạc của mình, nên cầm luôn chìa khóa theo, cất ổn thỏa tại phòng hóa trang. Lúc này anh muốn nhân lúc người khác chưa về thì lấy chìa khóa đi. Nhưng khi anh trở lại phòng nghỉ, hộp cất chìa khóa đã trống không.

Lăng Lang toát mồ hôi lạnh, lục tung phòng hóa trang nhưng vẫn không thấy bóng dáng nó.

Không tìm thấy chìa khóa! Sao có thể như vậy? Lăng Lang lạnh cả người, cảm thấy một nỗi khủng hoảng trước nay chưa từng có.

“Học trưởng, anh đang tìm gì vậy? Phải là cái này không?” Phong Hạo lặng yên không tiếng động xuất hiện sau lưng anh.

Lăng Lang quay phắt người, chỉ thấy Phong Hạo dùng hai ngón tay nắm lấy vật mà anh muốn tìm. Anh muốn bắt lấy, không ngờ động tác của Phong Hạo còn nhanh hơn, co tay lại, nhốt chiếc chìa khóa trong tay.

“Đưa tôi!” Lăng Lang đã sớm không còn trấn định lúc trước.

“A,” Phong Hạo cự tuyệt, “Tôi đã nói, nếu lại bắt được nhược điểm của học trưởng, tôi sẽ không cho qua dễ dàng như vậy.”

“Đây chẳng qua chỉ là một cái chìa khóa mà thôi.”

“Đúng là chỉ là một cái chìa khóa thôi, học trưởng cần gì phải kích động như vậy?”

“Cái chìa khóa đó đối với tôi rất quan trọng.” Lăng Lang liều mạng khống chế tâm tình của mình.

“Phải không? Quan trọng đến mức nào?” Phong Hạo mở bàn tay, “ Đúng là một cái chìa khóa rất khác biệt, tôi cũng rất tò mò, rốt cuộc học trưởng anh mang là 3000, hay là 6000? (là phân loại của ‘cái đó’ thì phải?)

Lăng Lang trong nháy mắt mặt không còn chút máu.

Phong Hạo đưa chiếc chìa khóa đến bên môi, khẽ hôn xuống, khi mở mắt ra đã nghiễm nhiên biến thành một loại tư thái khác: “Muốn lấy về? Đêm nay đến phòng tôi.”