Đẳng Nhĩ Ngưỡng Vọng (Chờ Anh Nhìn Lên)

Chương 34: Cái giá phải trả

Lăng Lang cố gắng hít sâu hai hơi, ba lần bốn lượt buộc chặt mông, xác định không có vấn đề mới nhặt lên vật trên mặt đất, chậm rãi đứng lên.

Ánh mắt anh phức tạp nhìn lễ vật trên tay, mọi người đều cho là anh đang đắm chìm trong mâu thuẫn sau khi biết được sự thật, làm sao lại nghĩ đến toàn bộ giãy dụa của anh giờ phút này đều đến từ vùng cấm địa không nói nên lời kia.

Lăng Lang thống khổ nhắm mắt lại, giác quan của anh trở nên càng rõ ràng, toàn bộ lực chú ý đều tập trung lên hạ thân, hậu huyệt phảng phất có ngọn lửa thiêu đốt, những quả cầu trở nên nóng bỏng, gần như muốn tổn thương nội bích yếu ớt của anh.

Kích thích trên sinh lý còn chưa phải loại mãnh liệt nhất, nếu Phong Hạo muốn anh làm loại chuyện này trong nhà, có lẽ sẽ không có phản ứng đến mức độ này, có thể do bản thân đang ở trường quay, loại ý thức xung quanh có trên một trăm ánh mắt đồng thời theo dõi khiến cảm giác nhục nhã thẳng tắp bay lên, mà thể chất bất trị lại khiến anh trong nháy mắt nổi lên phản ứng.

Lăng Lang phút chốc mở mắt, đem lễ vật trân quý nhất trong tay ném mạnh lên mặt đất, quơ lấy ghế dựa nện nó đến dập nát, sau đó đá tung những mảnh vụn tán lạc khắp nơi, cậu điên cuồng phát tiết tâm tình mình, cuồng phong mưa rào cuốn qua, động tác cậu lại trở nên chậm chạp, cậu bắt đầu nhặt lên từng mảnh từng mảnh vụn, lại nhận ra chúng không thể nào còn hợp lại như cũ được nữa.

Trên gương mặt đầy bi thương cùng tuyệt vọng, anh vô lực tựa đầu trên tường, lợi dụng thân tường che đi phần hạ thân hơi nhếch, nắm tay phải giơ lên đỉnh đầu, vì ức chế dục vọng mà móng tay hung hăng ấn vào trong thịt, nhưng vẫn vì hưng phấn mà không ngừng run lên.

Thậm chí vai anh cũng bắt đầu run rẩy, diễn cảm gương mặt ngày càng phong phú, mâu thuẫn cùng giãy dụa biểu hiện rất tinh tế, mọi người cơ hồ bị diễn xuất sinh động của anh khiến cho sợ ngây người, đặt mình vào hoàn cảnh đó mà cùng cảm nhận thống khổ anh phải trải qua.

Đạo diễn vỗ đùi, "PERFECT! Tiểu Lang Lang kỹ xảo biểu diễn của không thể nào đạt hơn nữa, thật khiến cho qua..."

"Nghỉ ngơi mười phút, " Lăng Lang đầu cũng không quay lại, câu nói vừa dứt, người đã đi ra ngoài thật xa.

Nhân viên công tác nghe vậy tự giác nghỉ ngơi tại chỗ, đạo diễn nói còn chưa xong đã bị cho qua một bên, nửa ngày mới phát hiện mình bị qua mặt, buồn bực hô lớn, “Nhưng qua mới là đạo diễn a! Mấy ngừ (mấy người) rốt cục nghe ai a!”

Lúc Phong Hạo vào phòng hóa trang, Lăng Lang đang tập trung tinh thần mặc niệm Tâm kinh, có điều lần này tựa hồ Tâm kinh mất đi tác dụng, niệm đi niệm lại hai lần vẫn không xoa dịu được những xao động không dứt trên thân thể, lúc sau ngay cả trật tự kinh văn cũng bị rối loạn.

Phong Hạo ôm thái độ xem cuộc vui đứng một bên, không lên tiếng quấy rầy.

Lăng Lang rốt cục mở mắt, Phong Hạo cho là anh đã nghĩ thông suốt , ai ngờ anh lại bắt đầu tìm kiếm khắp nơi cái túi chườm nước đá lúc sáng nhân viên hóa trang đã dùng cho anh.

Khi phát hiện ý đồ của anh Phong Hạo hiển nhiên không thể cười nữa, “Tư vị mạnh mẽ áp chế làm lạnh không dễ chịu đâu, anh có chắc anh muốn dùng?”

Lăng Lang tìm được túi chườm nước đá rồi, lại thất vọng phát hiện đá đã tan hết. Anh cam chịu đem túi chườm ném lên bàn, bắt đầu suy xét đề nghị của Phong Hạo, “Cái giá phải trả là gì?”

“Khi anh quyết định sử dụng quyền trợ giúp thì sẽ biết.”

Lăng Lang cúi đầu suy tư một phen, Phong Hạo mắt nhìn đồng hồ, “Anh chỉ còn thời gian năm phút.”

Lăng Lang dứt khoát thống nhất tư tưởng, đến trước mặt Phong Hạo, lấy tư thế tiêu chuẩn quỳ xuống.

“Suy nghĩ kỹ rồi?”

Anh gật đầu.

"."

Phong Hạo bình thường động tác luôn thong thả và tao nhã, thông qua việc kéo dài thời gian gia tăng cảm giác nhục nhã của Lăng Lang, nhưng hôm nay hành động của hắn không chút nào dài dòng dây dưa, trong nháy mắt quần Lăng Lang đã rơi trên đất.

Lăng Lang nhìn thấy hắn từ gian hóa trang của m ình mang tới một thùng đồ hóa trang nhỏ, cái thùng còn được khóa.

Phong Hạo mở khóa, lấy từ bên trong một thanh nhỏ dài cỡ ngón tay bằng bạc, “Biết đây là cái gì không?”

Lăng Lang đương nhiên nhận ra, “Son môi.”

Trong khi anh nói chuyện, cây son môi kia đã bị nhét vào phía sau mình, “Bát cửu bất ly thập* rồi chứ.” Phong Hạo không phủ nhận suy đoán của anh.

*Bát cửu bất ly thập: Tám chín không rời mười, ý anh Hạo nói mấy quả cầu đó không rời ra được rồi.

Tiếp theo hắn lại lấy từ tầng dưới thùng hóa trang một cái đai dùng để cố định, kết cấu tương tự cái Lăng Lang bình thường dùng khi rèn luyện ở nhà, nhưng cái trong nhà là bằng da, còn cái trên tay Phong Hạo là sợi, còn có thể co giãn, mang bên dưới quần áo hoàn toàn nhìn không ra.

Phong Hạo đeo đai cố định cho Lăng Lang, khí quan không an phận bị cố định lại bên người, mặt sau cũng bị chèn chặt, vừa không cần lo phía trước sẽ bị lộ, cũng không cần lo những quả cầu sẽ rơi ra, Lăng Lang thật sâu thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Cái Phong Hạo gọi là trả giá có lẽ là cây son môi kia, nó khiến những quả cầu bị đẩy vào trong thân thể sâu hơn một chút, nhưng mức độ này Lăng Lang vẫn có thể tiếp thu được.

“Cậu đây là làm càn,” Lăng Lang vẫn là nhịn không được muốn nói, “Cậu để tôi chọn một trong hai phương án, cuối cùng cả hai phương án đều đem ra dùng hết.”

Phong Hạo buồn cười, “Anh biết là tốt rồi, thế này sẽ giúp cho đầu óc anh mỗi lần chọn lựa sẽ phán đoán bằng tốc động nhanh nhất, đề cao lực phản ứng của anh.”

Cùng với âm thanh cuối cùng phát ra, Lăng Lang đã khôi phục trạng thái ban đầu, nhìn từ bên ngoài, không ai nhìn ra có gì khác biệt so với khi anh bước vào cửa.

“Mười phút, không nhiều không ít.” Phong Hạo xem giờ rồi xác nhận, từ thùng đồ hóa trang lấy ra vật gì đó nhét vào túi quần, lại lần nữa đem thùng khóa kỹ, cất về chỗ cũ. “Đi thôi.”

Hắn ngả ngớn sờ soạng mông Lăng Lang một cái, dẫn đầu ra khỏi phòng hóa trang, Lăng Lang chậm rãi thích ứng với tình trạng mới của thân thể một chút, mới bước đi trầm ổn đuổi theo.

Lăng Lang lần nữa trở lại trường quay một mảnh hỗn độn, đạo diễn giảng giải phần diễn tiếp theo cho anh.

“Lúc tiểu Hạo Hạo xuất hiện, cần phải thể hiện được một chữ “nhẫn”, trong lòng rất phẫn nộ, nhưng bề ngoài nhất định phải nhịn xuống, thân thể không thể đối diện cậu ta, nhưng ánh mắt phải nhìn chằm chằm cậu ta, có vấn đề gì không?”

Lăng Lang lắc đầu.

"OK, " đạo diễn rút khỏi phạm vi quay, hạ lệnh bấm máy, "ACTION!"

Lăng Lang khôi phục tư thế ở màn kết cục cảnh quay trước, đầu tựa vào vách tường, Phong Hạo mở cửa bước vào, thấy nhà một đống hỗn độn, biểu cảm có chút ngoài ý muốn.

Lăng Lang nghe được âm thanh mở cửa phòng, chậm rãi quay đầu sang, tại một khắc ánh nhìn chạm đến tầm mắt Phong Hạo, cả thân mình anh chấn động.

Động tác này tới rất tự nhiên, mọi người đều cảm thấy Lăng Lang bộc lộ thật hoàn mỹ loại tình cảm mãnh liệt từ đáy lòng khó có thể ức chế của một người dưới tình huống thế này nhìn thấy Phong Hạo. Chỉ có Lăng Lang mới nắm bắt, trong nháy mắt khi anh quay đầu lại, bàn tay trong túi quần Phong Hạo hơi giật giật, cái gọi là thanh son môi trong hậu đình lập tức bắt đầu chấn động không dứt.

Anh sớm nên đoán ra Phong Hạo tuyệt đối sẽ không dùng một cây son trở thành đại giới, mỗi lần Lăng Lang cho rằng đối phương đã làm đến cùng, hắn đều có thể xuất hồ ý liêu (bất ngờ) làm nảy sinh nhận thức mới trong anh.

Khiêu đản tác động khiến những quả cầu nhỏ rung động theo, dù trên thực tế không có bất kỳ thanh âm nào từ sâu trong cơ thể truyền tới, nhưng bên tai Lăng Lang lại luôn có âm thanh chấn động ong ong không lái đi được.

Anh quay đầu lại vách tường, một lần lại một lần thở sâu, nhìn qua tựa như đang cố gắng bình ổn tức giận, như thể nếu không làm vậy, anh sẽ lập tức làm ra hành động một bước dài vọt đến trước mặt Phong Hạo, níu cổ áo hắn chất vấn.

Trong lòng anh dậy lên kinh đào hải lãng (sóng to gió lớn), ngoài mặt vẫn là nhẫn! Nhẫn! Nhẫn!

Đạo diễn kìm lòng không đậu lui một bước về sau, hắn chưa từng gặp qua một diễn viên nào có thể đem chữ “nhẫn” diễn sống động đến thế, vẻ ngoài bình tĩnh đè nén tình cảm kịch liệt đó, tựa như nham thạch nóng chảy đang sôi trào quay cuồng nơi tận sâu trong lòng đất, bất cứ lúc nào cũng có thể từ màn ảnh phun trào ra ngoài làm tổn thương chính mình.

Phong Hạo mặt không chút thay đổi quét mắt một vòng quanh phòng, "Ngươi làm sao vậy?"

Lăng Lang lúc này mới lại một lần nữa nhấc đầu chuyển hướng hắn, "Phong gia, tôi không sao."

Phong Hạo trên mặt hiện lên một tia không vui, "Ta không thích người khác nói dối với ta."

Lăng Lang hít một hơi thật sâu, "Chuyện em trai tôi tham gia buôn bán thuốc phiện, Phong gia ngài biết không?"

Phong Hạo trầm mặc vài giây, mặt không đổi sắc, "Ta không biết."

Đáp án này khiến khóe miệng Lăng Lang gợi lên một nụ cười khổ, cậu cúi đầu, “Chỉ là tôi đột nhiên biết được chuyện này, cho nên có chút kích động. Thực xin lỗi, tôi lập tức thu dọn hết chỗ này.”

Tầm mắt Phong Hạo rơi xuống mảnh nhỏ trên đất, đó chính là một bộ phận của món quà sinh nhật hắn tặng Lăng Lang, chẳng qua giờ đây đã trở nên hoàn toàn biến dạng, ngay cả bản thân mình cũng không nhận ra.

"Vậy là tốt rồi, " Phong Hạo trầm ngâm một chút, "Những thứ này để về hãy dọn, ta muốn ra bến tàu gặp một người, ngươi theo ta cùng đi."

Lăng Lang thong thả gật đầu, "Tôi sẽ đóng chặt cửa sổ."


Mỗi chữ anh đều gằn thật mạnh, Phong Hạo nghe hiểu, lúc xoay người ra ngoài gảy ngón tay một cái, chấm dứt tra tấn Lăng Lang.

Lăng Lang thân mình mềm nhũn, lập tức đưa tay chống đỡ vách tường, tựa hồ nếu không làm như vậy, cậu sẽ lập tức quỵ trên đất, như thể màn đối thoại nghe như không có gì với Phong Hạo vừa rồi đã rút cạn sức lực cả đời của cậu.

Vừa về tới nhà, Phong Hạo vừa ngồi xuống Lăng Lang đã giải khai đai lưng hắn, Phong Hạo cười đè lại tay anh, "Anh làm gì?"

Bị cự tuyệt, Lăng Lang vùi đầu giữa khố hạ đối phương, mê luyến cọ xát hai má, trong miệng nỉ non thanh âm ‘chủ nhân’.

Phong Hạo ôn nhu vuốt ve tóc anh, “Chó con của tôi hôm nay sao lại chủ động như vậy, chẳng lẽ ở trường quay nhịn đến hỏng rồi?”

Hắn cho tay vào túi quần gảy một cái, Lăng Lang lập tức tràn ra một tiếng ngâm tiêu hồn.

Nhẫn nại cả một ngày anh không bao giờ còn muốn nhịn nữa, anh thậm chí quên mất đây chỉ là một nhiệm vụ để trao đổi số điện thoại mà chỉ nửa giờ nữa thôi anh đã thành công qua ải. Anh mấp máy trong lòng Phong Hạo cầu hoan, tận lực nhếch mông lay động vài cái, ám chỉ giờ phút này anh vô cùng chờ mong được chủ nhân sủng hạnh.

Phong Hạo như nguyện giải khai toàn bộ trói buộc trên người anh, vừa cởi vừa khen, “Anh không biết là hôm nay anh biểu diễn phấn khích thế nào đâu, quả thực có thể tấn công giải Oscar.”

Vô luận lúc này Phong Hạo nói gì, đối với Lăng Lang đều như phiêu hốt trong mây mù, hạ thể vừa được giải phóng liền khẩn cấp đặt tay lên, lại bị Phong Hạo không chút lưu tình ngăn lại.

“Quên lời tôi nói rồi sao?”

Lăng Lang gian nan đem tay dời đi, tiếp tục hạ thấp tư thái tìm kiếm âu yếm của chủ nhân, trong ánh mắt ướt sũng không che giấu được ý cầu xin.

“Tôi hẳn là người duy nhất trên thế giới nhìn thấy anh lộ ra vẻ mặt này đi.” Phong Hạo vươn tay tới, Lăng Lang lập tức áp mặt vào lòng bàn tay đối phương cọ xát, “Thật sự là mê người, tôi sắp không thể kiềm chế nổi rồi.”

Phong Hạo miệng thì nói vậy, hành động lại không có một chút dáng vẻ vội vã, Lăng Lang cọ rồi lại cọ, càng không thể cầm lòng ngậm ngón cái của hắn vào miệng mút vào, chẳng được bao lâu lại đi thân mật liếm lòng bàn tay của hắn.

“Được rồi được rồi, biết đầu lưỡi của anh linh hoạt rồi,” Phong Hạo bị anh liếm đến ngứa ngáy, cười đẩy anh ra, ra lệnh: “Ngồi!”

Nhận được mệnh lệnh Lăng Lang lập tức thu lại mị thái, đoan chính quỳ ngồi xuống, lưng thẳng, vẻ mặt đoan trang, chỉ có nhìn vào trong mắt anh mới thấy tràn ngập khát vọng.

Cái thùng đựng đồ hóa trang nhỏ cũng được Phong Hạo mang từ phim trường về, hắn tìm kiếm bên trong đạo cụ thích hợp, đụng đến một cái, quay đầu đánh giá Lăng Lang một chút, tựa hồ đang suy xét có nên dùng nó hay không, vài giây sau lắc đầu, lại chuyển dời đến cái tiếp theo. Tâm Lăng Lang bị hắn treo ngược bất ổn, không biết cuối cùng hắn sẽ từ bên trong lấy ra thứ gì.

Cuối cùng Phong Hạo lấy từ trong thùng ra một bao đựng đồ nghề trang điểm thật, Lăng Lang dù là một nam nhân, nhưng theo nghề nhiều năm như vậy, đối với những đồ vật này rất quen thuộc. Thế nhưng từ sau khi có vết xe đổ cây son môi, anh không dám vọng hạ phán đoán (võ đoán, đoán khi chưa nắm chắc) nữa.

"Đến trên ghế đi, " Phong Hạo ra lệnh.

Nhà Phong Hạo không hề giống như trong tưởng tượng ban đầu của Lăng Lang sẽ có vài thứ đồ dùng đặc thù SM —— ví dụ như dụng cụ kiểm tra phụ khoa hoặc hình giá (giá dùng để trói người lên và dùng hình hoặc tra tấn…). Hoàn toàn tương phản, ngoại trừ cái lồng sắt kia, toàn bộ đồ dùng trong nhà nhìn qua đều bình thường đến không thể bình thường hơn, dù cho có khách đến cũng sẽ không gây chú ý.

Cái gọi là ghế dựa của Phong Hạo lại là một cái ghế rất thông thường, lưng ghế được tạo thành từ bốn chấn song dựng thẳng, bệ ngồi lớn hơn loại ghế bình thường một chút, vừa lúc đủ cho Lăng Lang tách chân ra quỳ gối bên trên.

Phong Hạo lấy ra hai bộ còng tay, vòng qua chấn song tại lưng ghế, khóa tay chân Lăng Lang lại một chỗ, lại dùng dây thừng luồn xuống đáy bệ ngồi, phân biệt cố định chặt chẽ hai đầu gối, như vậy Lăng Lang không chỉ có tay chân không thể động đậy, ngay cả hai chân cũng vô pháp khép lại.

“Đây là để phòng ngừa một lát anh lại lộn xộn làm thương tổn chính mình.” Phong Hạo giải thích.

Lăng Lang không rõ cái gọi là tổn thương là có ý gì, đến tận khi Phong Hạo từ trong bộ đồ nghề hóa trang lấy ra vật đó, chính là một con dao cạo râu.

"Biết trang điểm không?" Hắn hỏi.

Là một diễn viên, Lăng Lang không có cách nào nói không, đành phải nói, “Hiểu sơ.”

“Hiểu sơ là đủ rồi,” Phong Hạo mấp máy khóe miệng, “Trang điểm bước đầu tiên là gì?”

Lăng Lang trầm ngâm vài giây, nói ra đáp án tiêu chuẩn: “Tu mi.” (sửa chân mày)