Rõ ràng là chính tay anh chạm vào mông mình, nhưng Dịch Anh Lãng lạ i cảm thấy bàn tay đó chẳng khác gì là cá i móng h eo của Lê Úy.
Lê Úy cườ i châm b iếm rồ i mớ i cô hậm hực thả tay x uống.
Sa u kh i thay áo choàng tắm, thí ngh iệm hoang đường c uố i cùng cũng kết thúc.
Lê Úy còn tốt, co i như tắm rửa một lần là có thể ch uẩn bị đ i ngủ thoả i má i, nhưng Dịch Anh Lãng lạ i không dễ dàng như vậy.
Anh phả i tẩy trang.
Phụ nữ thật sự ph iền toá i.
Anh không b iết cách la u vì vậy Lê Úy đành phả i tẩy trang cho anh.
Lê Úy vừa thoa bọt sữa rửa mặt lên mặt vừa nó i vớ i anh làm sao để tẩy trang.
Ở đây không có nước tẩy trang phù hợp, đ iề u k iện thì khó khăn, chỉ có thể tẩy trang bằng sữa rửa mặt.
Vất vả lắm mớ i tẩy sạch sẽ thì cảm xúc của ngườ i đàn ông đã đến gần đến bờ vực của sự th iế u k iên nhẫn, anh ca u có trông thật xấ u.
Lê Úy lo lắng rằng anh sẽ l uôn ca u mày nhăn mặt bằng kh uôn mặt của cô, đến lúc đó thì nếp nhăn sẽ x uất h iện ở g iữa mày mất.
Ở đây không có q uần áo để thay, mà q uần áo của cả ha i ngườ i đề u ướt sũng, thế nên ha i ngườ i đành tạm thờ i mặc áo choàng tắm mà ngủ.
Lê Úy đang nằm trên g iường, ánh sáng yế u ớt ở đầ u g iường ch iế u vào kh uôn mặt anh t uấn của cô, làm cho vẻ mặt của cô trông khá nặng nề.
Dịch Anh Lãng vẫn đang sấy khô má i tóc dà i chết t iệt của Lê Úy.
“Nước không được,” Lê Úy tự nhủ, “Chẳng lẽ là sét đánh?”
G iờ Dịch Anh Lãng không còn hy vọng nào về v iệc Lê Úy sẽ nghĩ ra g iả i pháp. Chết đ uố i chưa đủ còn m uốn sét đánh. Chẳng lẽ cô ta nghĩ đây là t iể u th uyết h uyền h uyễn, cho sét đánh trúng để độ k iếp* hay sao.
*Độ k iếp: trong t iể u th uyết h uyền h uyễn/ t iên h iệp, mỗ i kh i có a i m uốn lên cấp thì phả i chị u lô i k iếp (sét đánh x uống ngườ i); nế u như có thể chị u đựng hết trận sét đó thì x em như sẽ mạnh hơn/ tăng lên một cấp.
“Cô không thể nghĩ ra cách khác bình thường hơn sao?”
Cảm thấy mình làm ơn mắc oán, cô g iận dỗ i: “Vậy thì anh nghĩ đ i. Tô i học được những đ iề u này từ TV, cũng không phả i tự nh iên mà nghĩ ra đâ u.”
Dịch Anh Lãng nhếch mô i cườ i nhạo: “Cô tưởng rằng mọ i ngườ i đề u có ý x em những thứ không bổ dưỡng đó như cô sao?”
Lạ i nữa.
Ngườ i đàn ông độc m iệng này, nế u không phả i anh ta đang có gương mặt cô làm cô không nỡ x uống tay, thì cô đã sớm tát một bạt ta i dạy anh ta cách v iết bốn chữ nhẹ nhàng tao nhã rồ i.
“Tô i x em những thứ không bổ dưỡng thì không so vớ i ngườ i có thường thức tao nhã như Dịch tổng được,” Lê Úy hừ lạnh, “Thờ i đ iểm mấ u chốt còn không nghĩ ra cách gì hay.”
“……”
Hệ thống phát cá u vì c uộc cã i vã của ha i ngườ i. Từ kh i bước vào căn phòng này, ha i ngườ i này chưa từng yên tĩnh được một chút.
Còn không bằng trực t iếp ch uốc say rồ i làm một phát.
Dịch Anh Lãng cũng không m uốn cã i nha u cùng cô. Anh ôm trán, thật sự đa u đầ u: “Nh iề u chương trình tr uyền hình và t iể u th uyết như vậy, không lẽ không có cách bình thường nào có thể đổ i lạ i?”
Lê Úy s uy nghĩ một lúc, tất cả những gì cô có thể nhớ được đề u là những phương pháp kỳ lạ cổ q uá i.
Thứ d uy nhất không kỳ lạ lạ i phù hợp vớ i tình t iết trong tr uyện ngôn tình chính là hôn mô i.
Vẻ mặt của cô trở nên kỳ lạ hẳn.
Đố i vớ i bản thân cô, có thể tự hôn mình được thì đúng là dũng sĩ rồ i.
“Cũng có,” Lê Úy nó i trong mơ hồ, “Hôn mô i…”
Cô nó i ha i từ t iếp th eo rất khẽ, làm cho Dịch Anh Lãng hoàn toàn không ngh e rõ, g iống như là t iếng m uỗ i vo v e và i t iếng.
Anh hạ g iọng: “Nó i t iếng ngườ i.”
Lê Úy hít sâ u một hơ i, như được cổ vũ làm t inh thần cô thêm hăng há i, cô nó i ra một loạt th uật ngữ có nghĩa hôn mô i: “Hôn mô i! Chụt chụt! H un! Thơm! K iss! M uah M uah! Thương thương!”
Dịch Anh Lãng: “………………”
Sa u đó Lê Úy trơ mắt nhìn vẻ mặt của anh ch uyển từ bàng hoàng sang bình tĩnh, rồ i lạ i ca u mày, c uố i cùng là kh inh bỉ l iếc sang một bên, khó e m iệng khẽ kéo x uống, lộ ra vẻ chán ghét.
“(╯‵□′)╯︵┻━┻”
Trong lòng Lê Úy đã h ung hăng xé nát kh uôn mặt của tên ch* chết này hàng trăm lần.
————
Đêm nay khó khăn vô cùng.
Đèn đã tắt, bản thân Lê Úy cũng không muốn ngủ trên ghế sô pha hay dướ i sàn, nhưng cô lạ i không thể để cơ thể mình uất ức, vì vậy cô phả i cố nằm cùng g iường vớ i Dịch Anh Lãng, g iữa họ chỉ cách nha u một đường ranh g iớ i rõ ràng.
Tỉnh lạ i vào ngày hôm sa u lạ i không thể không đ i th eo những gì được v iết trong tr uyện, đố i mặt vớ i đủ loạ i tình h uống l ung t ung lộn xộn.
C uộc sống của ngườ i bình thường phẳng lặng, nào có bao thăng trầm như vậy.
Lê Úy lạ i bắt đầ u oán trách tạ i sao đây không phả i là một c uốn tr uyện đ iền văn*.
*Đ iền văn: thể loạ i làm r uộng/ nhịp sống sinh hoạt hằng ngày.
“Nế u cả đờ i này chúng ta không thể đổ i lạ i thì sao?” Lê Úy đột nh iên nghĩ đến vấn đề này.
Dịch Anh Lãng đã nhắm mắt lạ i từ lâ u, nhưng sa u kh i ngh e những lờ i này, anh chậm rã i mở mắt.
“Mặc dù tô i nghĩ rằng thật tốt kh i làm một ngườ i đàn ông.” Lê Úy nó i, “Nhưng tô i vẫn m uốn mặc váy đẹp và đ i g iày cao gót, cho bản thân mình ăn mặc thật x inh đẹp.”
Dịch Anh Lãng: “Đừng sử dụng cơ thể của tô i để làm những v iệc đó.”
Lê Úy bĩ u mô i, bằng mặt không bằng lòng trả lờ i: “Đã b iết,” Q ua một lúc lâ u sa u cô mớ i hỏ i t iếp: “Cảm thấy mặc váy thế nào?”
Dịch Anh Lãng: “Có phả i cô rất rảnh không? Không bằng cô nên x em g iá cả thị trường chứng khoán.”
“Tô i không m uốn x em cá i đó, nó còn khó h iể u hơn kịch bản,” Lê Úy dứt khoát từ chố i, “Anh sắp q uay ph im rồ i à?”
Dịch Anh Lãng vừa nhớ tớ i cá i này thì đa u đầ u.
“Ừ.”
“Anh có b iết d iễn không?” Công tắc nó i ch uyện của Lê Úy lạ i bật lên, cô nó i không ngừng, “Thật sự không cần tô i dạy lạ i cho anh? Thật sao? Anh rất tự t in vào bản thân như vậy à?”
“……”
Dịch Anh Lãng im lặng và i g iây rồ i anh mớ i thỏa h iệp: “Nó i đ i.”
Lê Úy cườ i g ian: “Lúc có v iệc cầ u người thì nên nó i làm ơn.”
Dịch Anh Lãng không nó i ch uyện, rõ ràng là mặc kệ cô.
“Này, có phả i anh sẽ không vì m uốn làm tô i xấ u hổ nên cố ý phá hủy hình tượng của tô i đúng không?” Lê Úy nhớ lạ i hành động của Dịch Anh Lãng trước đó kh i anh chụp những bức ảnh xấ u xí và đăng lên W e ibo.
May mắn là cô cũng đủ x inh đẹp, lúc này mớ i bảo vệ được danh h iệ u t iên nữ.
Dịch Anh Lãng mím mô i: “Sẽ không.”
Cá i v iệc ấ u trĩ như vậy cũng chẳng có ích lợ i gì cho anh.
Lê Úy lo lắng về anh mà vừa lúc anh cũng có ch uyện m uốn hỏ i Lê Úy.
“Cô có làm ch uyện gì khác ngườ i ở công ty hay không?”
Lê Úy lập tức trả lờ i: “Không có, t uyệt đố i không có.”
Mô i Dịch Anh Lãng g iật g iật: “Trả lờ i q uá nhanh, hẳn là đã làm.”
“Thật ra cũng không phả i, trước mặt ngườ i khác thì anh vẫn còn hình tượng sáng s uốt uy phong. Chính là phía Lương Th iên D ung, tô i đã nó i vớ i cô ta và i đ iề u không hợp vớ i tính cách được xây dựng của anh.”
Lê Úy thận trọng q uay đầ u nhìn anh, tìm k iếm vẻ mặt của anh trong bóng tố i một cách g ian nan.
G iọng đ iệ u của Dịch Anh Lãng vẫn bình tĩnh: “Cã i nha u vớ i cô ta?”
Lê Úy gật đầ u: “M iễn cưỡng x em như vậy đ i, đây có phả i là v iệc khác ngườ i không? Hẳn cô ta là ngườ i rất q uan trọng vớ i anh?”
“Cô ta không phả i.” Dịch Anh Lãng nhắm mắt, g iọng nó i anh từ tốn, “Tô i là nam chính, đố i vớ i tô i mà nó i, ngườ i q uan trọng cũng chỉ có nữ chính.”
Đây là lờ i chân thật, từ lúc Dịch Anh Lãng b iết cốt tr uyện thì dường như mọ i v iệc làm của anh đề u xoay q uanh Lê Úy.
Lê Úy lạ i không cho là đúng: “Anh còn có ngườ i nhà mà, tô i thấy ảnh chụp g ia đình anh ở trong phòng ngủ.”
“Đa số đề u đã mất.” – Dịch Anh Lãng nó i, “Ông và ba mẹ tô i trong tấm ảnh đề u đã q ua đờ i.”
Lê Úy s uy nghĩ, thế nhưng ít nhất anh ta vẫn còn có bà và em tra i.
Chỉ t iếc là q uan hệ cũng không tốt, dù có hay không cũng không khác gì nha u.
“So vớ i tô i thì tốt hơn.” Cô nó i, “Tô i thậm chí còn không có ngườ i thân nhất. Nế u như anh m uốn tô i đưa ra một bức ảnh chụp chân d ung g ia đình thì tô i cũng không thể lấy ra được.”
Dịch Anh Lãng nhẹ g iọng: “H iện tạ i vừa đúng lúc, ngườ i thân nhất của tô i sẽ là ngườ i thân nhất của cô.”
Lê Úy sửng sốt, cô lắc đầ u: “Chỉ là tạm thờ i thô i. So vớ i loạ i tạm thờ i này, tô i còn hy vọng có một ngườ i thân ở bên tô i lâ u dà i. Nhưng mà h iện tạ i tô i có chị Q uách vớ i T iể u Đường đ i cùng, nên có hay không cũng không sao cả.”
Cô không cân nhắc đến ngườ i chồng tương la i của mình, bở i vì cô thậm chí không nghĩ đến v iệc chờ đổ i lạ i cơ thể rồ i đ i th eo như cốt tr uyện, dây dưa không rõ vớ i Dịch Anh Lãng, yê u đương vớ i anh ta, cùng anh ta đ i đến kết cục.
Cô không cần. Một cốt tr uyện đầy sóng g ió như vậy có thể gây kích thích cho ngườ i đọc, nhưng đố i vớ i những gì cô đang thật sự trả i q ua, đó là một cơn ác mộng.
Còn không bằng sống một c uộc đờ i bình yên, bình dị chính là hạnh phúc lớn nhất.
“Thật là, đổ i lạ i nhanh lên.” Cô lẩm bẩm, “Lúc đó ít nhất chúng ta có thể ghìm dây cương trước bờ vực.”
Dịch Anh Lãng: “Ghìm cương con ngựa nào? Mớ i như vậy mà m uốn vộ i vã đổ i trở về?”
“Đương nh iên là m uốn chứ, vất vả lắm tô i mớ i có cơ hộ i đóng ph im vớ i anh Sầm.” Lê Úy ch ua xót nó i, “Bây g iờ anh đã cướp mất nó rồ i.”
Dịch Anh Lãng cũng không nó i nên lờ i: “Cô tưởng tô i m uốn sao?”
Cùng vớ i một ngườ i đàn ông khác d iễn vở kịch tình yê u.
Dứt khoát cứ để anh chết ngay tạ i chỗ còn hơn.
“Từ một vở kịch ngôn tình lạ i thành vở đam mỹ.” Lê Úy thở dà i, “Tạo ngh iệp.”
Trong lòng Dịch Anh Lãng cũng g iật thót.
Anh cũng lo lắng th eo về tình h uống mà mình sẽ phả i đố i mặt trong tương la i.
Cả đêm nay, ha i ngườ i đề u mất ngủ mã i đến kh i trờ i vừa hửng sáng. Cả ha i kéo cơ thể mệt mỏ i đứng dậy, ch uẩn bị đố i mặt vớ i nộ i d ung t iếp th eo.
Bộ dáng này nhìn vô cùng g iống đã đạ i ch iến s uốt một đêm mớ i nghỉ ngơ i một chút.
Hệ thống nhắc bọn họ x em q ua cốt tr uyện, như thể thúc g iục họ nên bắt đầ u làm v iệc, đ iề u này thật ph iền.
Cốt tr uyện h iện tạ i là Dịch Anh Lãng h iể u lầm rằng Lê Úy là loạ i ngườ i ham g ià u, vì t iền nên bò lên g iường của anh. Thế nên sa u kh i mặc q uần áo vào, anh lạnh lùng ném thẻ ngân hàng cho Lê Úy. Lê Úy cảm thấy lòng tự trọng của mình bị xúc phạm nên cô đã khóc lóc và bẻ gãy cá i thẻ đó.
Lê Úy: “Thẻ ngân hàng được anh để ở đâ u?”
Dịch Anh Lãng chỉ vào bộ q uần áo tr eo trên tường: “Ở tú i trong của bộ đồ.”
Lê Úy thận trọng bước tớ i, cô lấy ví t iền từ tú i trong của bộ đồ ra, sa u đó nhìn cá i bóp có đầy loạ i thẻ ngân hàng thì cô lạ i rố i rắm.
“Cá i thẻ nào đây?”
Dịch Anh Lãng thở dà i: “Cá i nào cũng được.”
Lê Úy lấy đạ i một tấm thẻ và ném nó tớ i chân Dịch Anh Lãng.
Cô không b iết tạ i sao lạ i cảm thấy rất sảng khoá i kh i ném thẻ ngân hàng đ i, không khác gì rả i t iền, đúng là hành v i chỉ có ngườ i lắm t iền mớ i làm được.
Dịch Anh Lãng thản nh iên bẻ gãy tấm thẻ.
Xong cá i này, ngay sa u đó lạ i có cá i khác để d iễn.
Th eo cốt tr uyện, Dịch Anh Lãng có thể rờ i đ i sa u kh i ném thẻ ngân hàng của mình vì tình t iết phía sa u không l iên q uan gì đến anh. Thế nên Lê Úy có thể tự do hoạt động trong thờ i g ian này.
Cô cũng không vộ i vàng bỏ đ i mà đ i tìm mấy kẻ đầ u sỏ gây tộ i dẫn tớ i cốt tr uyện sa u này.
Mấy lão g ià có ý làm cho cô ngất đ i.
Căn cứ vào nộ i d ung tr uyện trước đó, sa u kh i Lê Úy rờ i khỏ i phòng khách sạn thì cô đã lập tức nhờ Ngụy Bân đ i tìm những ngườ i này.
Lão g ià Trần tổng phụ trách bỏ th uốc hôm q ua còn hẹn ha i ông lớn khác đến đây hưởng thụ. Ông ta xoa tay đ i đến trước cửa phòng, nhưng đến kh i vặn nắm cửa và i cá i, thấy cửa khóa từ bên trong, thì ông ta nghĩ thầm rằng tác dụng của th uốc còn q uá yế u, không thể làm cho mỹ nhân Lê Úy như hoa như ngọc hoàn toàn choáng váng.
Tớ i nơ i lạ i ăn trúng món “đóng cửa không t iếp”, Trần tổng b iết mình không vớt được chỗ tốt, ông ta ưỡn cá i bụng b ia, xốc lạ i thắt lưng đang thít chặt lấy đống mỡ, hừ lạnh mấy t iếng rồ i xoay lưng bỏ đ i.
Lạ i đổ i sang mục t iê u khác; lần này lượng th uốc lạ i vừa đủ, t uy rằng mọ i mặt đề u không bằng Lê Úy nhưng cũng đủ v u i vẻ cả đêm.
Trần tổng vẫn đang đắm chìm trong kh ung cảnh êm dị u nơ i q uê nhà thì bị đánh thức bở i một trận đập cửa.
Ông ta ca u mày, sốt r uột mắng to: “A i lạ i q uấy rầy g iấc ngủ của ông!”
Còn chưa nhìn rõ ngườ i tớ i nhưng ngườ i phụ nữ đang được ôm bên cạnh lạ i lắp bắp gọ i một cá i tên trong sự khó t in: “Dịch, Dịch tổng……”
Họ Dịch?
Trần tổng lập tức mở mắt rồ i q uấn chăn ngồ i dậy.
Q uả nh iên ngườ i trước mắt là Dịch Anh Lãng.
Anh ăn mặc chỉnh tề, đứng ở trên cao nhìn x uống ông ta vớ i kh uôn mặt t uấn tú lạnh lùng đến đáng sợ, cả ngườ i toát ra hơ i thở lạnh như băng và dữ tợn.
Trần tổng trừng mắt, sững sờ hỏ i: “Dịch tổng, vì sao anh lạ i tớ i đây?”
“Trần tổng, ngủ ngon không?” “Dịch Anh Lãng” cú i x uống, ánh mắt u ám, khó e mô i nở nụ cườ i: “Ông có m uốn vào tù ngủ t iếp hay không?”
“Dịch tổng, anh, anh đang nó i cá i gì…”
“Dịch Anh Lãng” l iếc nhìn ngườ i phụ nữ bên cạnh, “anh” nó i vớ i g iọng đ iệ u bình tĩnh: “Cũng không khó nế u như tô i m uốn tìm một nạn nhân bị hạ i g iống cô gá i này đúng không? Dù sao thì não trên của Trần tổng chỉ toàn t inh trùng chạy lên, nửa dướ i thì lạ i chưa phát tr iển hoàn toàn.”
Mặt Trần tổng bỗng chốc trắng bệch, ông ta nó i lắp bắp: “Dịch tổng, tô i vớ i anh không thù không oán, ngủ vớ i một ha i ngườ i phụ nữ thì cũng không ảnh hưởng gì tớ i anh chứ?”
“Ngủ vớ i phụ nữ? Sao ông không so i gương x em mình có dáng của loà i lợn gì kh i lớn lên. Mẹ ông s inh ra ông như vậy để nó i cho ông b iết đừng có g iở trò đồ i bạ i vớ i mấy cô gá i, ông không b iết sao? Có và i đồng t iền dơ bẩn như vậy, vì sao không nghĩ đến v iệc sử dụng chúng vào nơ i đúng đắn trước t iên, chẳng hạn như thanh lọc nhân s inh q uan về xã hộ i?”
Chỉ cần Lê Úy nghĩ tớ i v iệc cá i thằng cha này dám bỏ th uốc cô, cô đã cảm thấy dù có mắng như thế nào cũng không đã gh iền.
Nế u có người mắng ông, lúc này Trần tổng chắc chắn mang th eo mẹ ông đến chào hỏ i. Nhưng ngườ i đàn ông đứng trước mặt này có q uyền lực hơn ông, ông hoàn toàn không dám làm ngườ i ta phật lòng, chỉ có thể co mình r un rẩy trong chăn, g iống như loà i s inh vật xấ u xí trước kh i bị lột lông và đưa lên làm thịt.
Lê Úy không nhìn ngườ i này nữa, cô cảm thấy ngứa mắt.
Gọn gàng dứt khoát báo cảnh sát.
Cô nhìn ngườ i phụ nữ còn ở trên g iường, g iọng đ iệ u nhẹ nhàng hơn một chút: “Cô mặc q uần áo vào đ i, lát nữa cảnh sát sẽ tớ i.”
Cô nàng cú i đầ u, không dám nhìn cô: “Vâng, cảm ơn Dịch tổng.”
Th eo nhà nước pháp q uyền, nhà nước chủ trương q uản lý đất nước dựa vào l uật pháp.
Đố i mặt vớ i hành v i phạm pháp l uật, cho dù là trong t iể u th uyết thì mỗ i ngườ i cũng nên sử dụng vũ khí pháp l uật, thề sống chết bảo vệ nhân q uyền của mình.
————
Lúc này Dịch Anh Lãng cũng không b iết Lê Úy đang làm cá i gì.
Anh chỉ nó i cho Lê Úy b iết mấy ngườ i đã bỏ th uốc cho cô uống ngày hôm q ua, còn v iệc xử lý như thế nào thì Dịch Anh Lãng đề u để cho cô làm.
Dù sao h iện tạ i cô ấy chính là Dịch Anh Lãng, m uốn g iả i q uyết thế nào cũng được, ngay cả kh i cô ấy m uốn xử lý ngầm thì anh vẫn có cách g iả i q uyết cho tốt.
Đây là vì cho cô trút g iận, cũng là vì chính anh trút g iận.
Trên x e r iêng, Dịch Anh Lãng nhận được t in nhắn của Lê Úy.
“Sảng khoá i!”
Dịch Anh Lãng cườ i nhẹ, anh để đ iện thoạ i x uống, vươn tay xoa hốc mắt, dự định nghỉ ngơ i thật tốt trên x e.
Q uách Húc Phương ở bên cạnh nhìn anh vớ i sự áy náy: “Ngày hôm q ua đã xảy ra ch uyện gì vớ i em sao? Đừng nó i dố i chị, nó i thật cho chị b iết.”
Q uách Húc Phương chỉ đ i lấy rượ u một chút, nhưng lạ i không h iể u sao bị ngườ i ta q uấn lấy làm chậm trễ hơn mườ i phút. Kh i cô ấy trở lại thì không thấy Lê Úy đâ u.
Cô không thể h uy động ngườ i khác đi tìm, nế u mọ i ngườ i b iết Lê Úy bỏ đ i không có lý do, kh iến cho mọ i v iệc náo loạn là một ch uyện, còn có khách mờ i sẽ nghĩ gì về Lê Úy, cô ấy không thể tưởng tượng nổ i.
Trong g iớ i này có những q uy tắc ngầm được thừa nhận, dù ch uyện không l iên q uan tớ i mình nhưng trong lòng mọ i ngườ i lạ i sáng tỏ.
Dịch Anh Lãng lắc đầ u: “Không có.”
Lúc này, hệ thống ch iế u ra một đoạn độc thoạ i nộ i tâm của Lê Úy.
—— “H iện tạ i Lê Úy không m uốn làm gì cả, cô chỉ m uốn chạy trốn thật nhanh về nhà, tắm rửa một lần cho thật sạch sẽ, tẩy sạch hết mọ i dấ u vết của đàn ông đó để lạ i trên ngườ i cô.
Thật dơ, thật sự rất dơ.
Kh i tên đàn ông đó hôn cô, hơ i thở của anh ta như một cơn ác mộng, ám ảnh tâm trí cô, làm cho cô m uốn ngã q uỵ.
Dịch Anh Lãng tựa như một tên ác ma, dù cho cô cầ u x in thế nào thì tố i hôm q ua anh ta tựa như một con dã thú nổ i cơn đ iên, không b iết thoả mãn, m uốn cô hết lần này tớ i lần khác.
Lê Úy cắn mô i, cô bị đè nén đến độ m uốn bật khóc thành t iếng. Rồ i lạ i không thể để chị Q uách phát h iện, cô không m uốn làm chị Q uách lo lắng cho mình.
Anh ta là ác ma.
Đó cũng là ký ức dơ bẩn trong lòng mà cô không bao g iờ m uốn nhớ đến.”