- Hồng Đào, ngươi hôm nay hẳn phải chết rồi!
Kỷ Huyên Nhi sát cơ lăng lệ ác liệt phóng lên trời, muốn xông lên giết Hồng Đào.
- Đợi một chút. . .
Hồng Đào vội vàng nói, sau đó hắn lại chuyển hướng Tần Phàm nói:
- Tiểu tử, ngươi có dám đánh một trận với ta không?
Sắc mặt Tần Phàm nổi lên một tia lãnh ý, hắn biết rõ Hồng Đào là đang kéo dài thời gian. Bất quá hắn và Hồng Đào từng giao thủ, biết rõ thực lực của hắn có bao nhiêu, giải quyết hắn cũng chỉ cần một chiêu thôi, hơn nữa, để mình hắn đánh với hai gã mạo hiểm giả cũng phải mất không ít thời gian, vì vậy hắn dứt khoát nói với Kỷ Huyên Nhi:
- Hồng Đào này giao cho ta, ngày sau Phương Trọng ta sẽ giao cho ngươi tự tay giết chết, hiện giờ ngươi trước tiên giết hai người kia đi đã.
Kỷ Huyên Nhi lạnh lùng gật gật đầu, nói:
- Giải quyết nhanh lên, lập tức sẽ có người đuổi tới rồi.
Sau đó thân hình như ảnh như mị, dao găm lướt ra hai đạo hàn mang, kích sắc mà ra.
- Ha ha, tốt, tiểu tạp chủng, lần này ngươi chết chắc rồi.
Hồng Đào xoa xoa tay nói. Mà hai thành viên của mạo hiểm đoàn nghe xong, chỉ đành lộ vẻ đau khổ, kiên trì đón lấy Kỷ Huyên Nhi đang bừng bừng sát cơ.
- Tiểu tử, ngươi lại muốn dùng Man ngưu nghịch xung sao?
Lúc này Cổ Mặc hỏi:
- Ngươi vừa mới dùng một lần, ngươi còn chịu được sao?
- Ân, trâu điên trùng kích không thể đối phó được hắn.
Tần Phàm một bên chuẩn bị, một bên đáp:
- Ta vừa rồi đã ăn Tiểu Hoàn hoàn, không có chuyện gì đâu, huống hồ bị thương càng nặng, dược lực của Sơ võ hoàn trong cơ thể luyện hóa càng nhanh, ta sẽ cố cầm cự!
Nói xong, thân thể cũng vội xông về phía Hồng Đào, không thể kéo dài thời gian thêm nữa!
- Cái tên điên này. . .
Cổ Mặc lẩm bẩm nói.
- Tiểu tử, chịu chết đi! Nhân giai cao cấp võ kỹ -- Hổ Vương Quyền!
Hồng Đào hô to một tiếng, thanh thế mười phần lao thẳng về phía Tần Phàm, khí kình bao phủ khắp toàn thân
- Man ngưu nghịch xung!
Quyền thủ trong tay áo Tần Phàm có chút co rút lại, sau đó phóng về phía Hồng Đào!
Nhưng ngay khi nắm đấm hai người sắp đụng nhau, thân hình Hồng Đào lại đột nhiên lóe lên, lướt qua Tần Phàm, ngược lại cướp đường mà chạy sau lưng Tần Phàm!
Tần Phàm khẽ giật mình, tiếp theo không khỏi lộ ra một tia dở khóc dở cười, nguyên lai Hồng Đào này làm ra thanh thế lớn như vậy vẫn luốn nghĩ đến chạy trốn! Cũng may mắn lúc này võ khí trong cơ thể hắn còn chưa bạo phát, nếu không lần cắn trả tạo thành cũng đủ để khiến hắn bị thương nặng.
- Hồng ca. . .
Hai tên kia thấy Hồng Đào chạy trốn, càng vô tâm ứng chiến, phát ra một tiếng bi thiết, một người trong đó bị Kỷ Huyên Nhi trực tiếp dùng một dao găm giải quyết.
- Các ngươi cố chịu đựng, ta lập tức sẽ gọi người đến.
Hồng Đào không hổ kinh nghiệm phong phú, một bên chạy một bên cũng không quay đầu lại đáp.
- Chạy trốn được sao?
Trên mặt Tần Phàm lạnh dần, Lưu Tinh Bộ toàn lực triển khai, lập tức đuổi theo. Trước đó Hồng Đào này đã đuổi theo hán không buông, nhưng giờ lại đổi vai, hắn biến thành kẻ chạy trốn! Cũng như lời Hồng Đào vừa nói, trong yêu thú sơn mạch chỉ có thợ săn và con mồi, hiện giờ hắn đã biến thành con mồi rồi.
- Tiểu tử, ta xem ngươi là một nhân vật, không bằng ta đề cử ngươi gia nhập Thanh Ưng mạo hiểm đoàn chúng ta, về sau tiền bạc công quyết nữ nhân đều đủ cả!
Hồng Đào thấy Tần Phàm đuổi theo không bỏ, cuống quít mở miệng nói. Nguồn tại http://Trà Truyện
- Hừ, giờ là lúc ngươi phải chết, nói nhiều cũng vô dụng, để mạng lại đi!
Tần Phàm cười lạnh nói, dưới chân không chút chậm lại, ngược lại bạo tăng hai phần, lập tức đi tới sau lưng Tần Hồng.
- Man ngưu nghịch xung!
Tần Phàm sớm đã chuẩn bị, một quyền đánh ra, võ khí sáng chói lại hung hăng đánh vào trên người Hồng Đào!
PHỐC!
Hồng Đào và Tần Phàm đồng thời đều thổ một bún máu, nhưng Hồng Đào lại thoáng cái bị đánh bay ra ngoài, ngã nhào xuống đất, hai mắt trừng trừng, sinh cơ mất hết, tử tướng thảm thiết.
Một chiêu đắc thủ, Tần Phàm thấy phía trước không xa truyền đến thanh âm ầm ĩ, hắn biết rõ người của Thanh Ưng mạo hiểm đoàn đã chạy đến, nơi đây không nên ở lâu, cũng bất chấp vơ vét trên người Hồng Đào một phen, liền lau vết máu nơi khóe miệng, toàn lực triển khai Lưu Tinh Bộ xông về phía dược cốc.
Mà bên kia Kỷ Huyên Nhi đã sớm giải quyết xong hai tên kia, nhưng cũng không tự rời đi, chỉ đứng nguyên tại chỗ chờ Tần Phàm trở về.
- Giết chết không?
Kỷ Huyên Nhi lạnh lùng hỏi.
- Chết rồi.
Tần Phàm hơi cảm thấy ấm áp mở miệng nói ra. Hắn hiện giờ bản thân cũng bị trọng thương, thể phách Hồng Đào vốn không cường đại bằng hắn, chịu Man ngưu nghịch xung với mười phần lực lượng không lý gì không chết cả.
- Đi về trước đi.
Thân ảnh Kỷ Huyên Nhi lóe lên.
Tần Phàm nhìn thoáng qua sau lưng, nghe tiếng bước chân rậm rạp kia, đoán chừng người tới ít nhất cũng hơn mười, biết rõ hai người cũng không nuốt nổi nhiều mạo hiểm giả như vậy, vì vậy thân ảnh lóe lên, cũng đi theo.
Chỉ là thanh âm của hắn lại vang lên bên tai các thành viên Thanh Ưng mạo hiểm đoàn:
- Các ngươi trở về nói cho Phương Trọng, bảo hắn không cần nóng lòng, Tần Phàm ta rất nhanh sẽ lấy tính mạng hắn thôi!
Trong Thanh Sơn trấn, đại bản doanh của Thanh Ưng mạo hiểm đoàn.
Một thanh viên Thanh Ưng mạo hiểm đoàn vội vã chạy đến, một bên thở phì phò một bên hô:
- Phương thiếu... Lần này chúng ta chết sáu huynh đệ, còn có...
- Cái gì, vậy mà một lần chết sáu người! Hai người bọn họ làm sao làm được? Ta không phải phân phó các ngươi ít nhất phải ba người ở cùng một chỗ sao?
Phương Trọng sắc mặt hết sức khó coi, vỗ lên mặt bàn nổi giận đùng đùng nói.
- Dạ dạ phải.. Bọn họ đều là ba người một tổ cả, còn có Ngô ca ở đó nữa, nhưng cũng đã chết rồi...
Thành viên mạo hiểm đoàn quay lại báo tin nuốt thở ra một hơi, hơi sợ hãi nói.
- Ngô ca? Ngô ca nào?
Phương Trọng biến sắc.
- Đoàn trưởng phân đoàn thứ ba...
Mạo hiểm giả kia cúi đầu xuống nói, căn bản không dám nhìn vào mắt Phương Trọng
- Hỗn đãn, làm sao có thể! Ngô thiếu chính là Võ Sư tứ cấp, làm sao có thể chết trong tay bọn họ được!
Phương Trọng không thể tin nói, một tay dùng sức đè lấy thành ghế trên tay, tựa hồ tùy thời đều có thể đập vụn chiếc ghế này vậy.
Mạo hiểm giả kia không dám trả lời.
- Hồng Đào đâu rồi? Nhanh đi gọi Hồng Đào tới gặp ta!
Phương Trọng lúc này cơ hồ đã tức giận đến đỉnh, đối với Thanh Ưng mạo hiểm đoàn mà nói, mỗi một Võ sư đều thập phần trân quý, không thể tưởng được như vậy liền tổn thất một người, hắn còn phải nghĩ biện pháp giải thích cho phụ thân nữa.
- Hồng ca... Hắn cũng đã chết.
Mạo hiểm giả kia cơ hồ như khóc nói, hắn có thể tưởng tượng được tiếp theo Phương Trọng sẽ phát hỏa thế nào.
Bành!
Nhưng vào lúc này, cái ghế trong tay Phương Trọng cũng hóa thành một đống gỗ vụn, càng có thể nhìn thấy ánh mắt Phương Trọng dâng lên khí thế độc ác như sắp sửa phệ người vậy!
- Là ai làm? Kỷ Huyên Nhi và tiểu tạp chủng kia làm sao có thể có thực lực này được!