- Ha ha, Tần Tiến, tốt! Vốn là ta muốn trước tiên đánh bại Tần Phàm sau đó lại khiêu chiến ngươi, sau đó đả đảo toàn bộ một đời trẻ tuổi của Tần gia các ngươi, nhưng nếu gươi lên đây, ta đây cũng bớt được rất nhiều phiền toái! Liền trực tiếp bắt đầu từ ngươi đi!
Ngô Phong nhìn tử sam thanh niên thong dong tự tin trước mắt, ánh mắt âm lãnh và thần sắc cao ngạo nói.
Sau đó liền trông thấy Ngô Phong vung tay lên, một đạo võ khí màu cam như một tấm lụa, vậy mà thẳng tắp đánh trúng vào trắc võ thạch cách đó gần mười trượng!
Bành! Bành!
Hai thanh âm vang dội vang lên, ý nghĩa cảnh giới của Ngô Phong này là Võ Sư nhị cấp!
- Ngô Phong này thật đúng là đủ cuồng đấy!
Dưới đài có Tần gia tộc nhân nhìn hắn không vừa mắt nói.
- Bất quá Ngô Phong này quả thật có vốn liếng để cuồng, mười bảy tuổi, Võ Sư nhị cấp, hơn nữa lại có thể võ khí ly thể xa như vậy! Thực lực này thập phần đáng sợ!
Cũng có người tuy rằng tức giận Ngô Phong này liều lĩnh như thế, nhưng không thể không thừa nhận thực lực kinh người của hắn.
- Hừ, thì tính sao, Tần Tiến biểu huynh của chúng ta chẳng phải cũng là Võ Sư nhị cấp sao, chưa chắc sẽ thua bởi hắn đâu!
- Ân, cho nên ai mạnh hơn, vậy phải thử qua mới biết được.
- Ngô Phong thiếu gia, hảo thủ đoạn, ha ha...
Tần Tiến thần sắc bình tĩnh nhìn biểu hiện của Ngô Phong, sau đó cười nhạt một tiếng, theo đó cũng vung ống tay áo lên, một đạo võ khí màu cam càng thêm cô đọng hùng hậu cũng ly thể mà ra, đánh lên trắc võ thạch ở xa xa!
Bành! Bành!
Cũng là hai tiếng chấn động, nhưng thanh âm do Tần Tiến phát ra càng to hơn! truyện được lấy tại Trà Truyện
- Tốt! Tần Tiến biểu huynh vậy mới tốt chứ!
- Tần Tiến biểu huynh cố gắng lên, đánh cho tên tiểu tử Ngô gia không biết trời cao đất rộng này nằm đất đi!
Theo Tần Tiến phấn khích đánh trả, tộc nhân dưới đài liền phát ra tiếng trầm trồ khen ngợi như lôi minh!
Thiếu niên áo tím trên đài, đang đại biểu cho toàn một đời trẻ tuổi trong toàn bộ Tần gia để xuất chiến!
Tần Phàm sắc mặt trầm trọng, hắn mà Tần Tiến mặc dù có không ít ân oán, nhưng hắn không thể không thừa nhận, Tần Tiến này đích thật một thiên tài tu luyện! Hắn cao ngạo, hắn vênh váo hung hăng, bởi vì hắn có vốn liếng này!
Lực lượng trong cơ thể do Cổ Mặc và tăng khí hoàn mang đến chậm rãi biến mất, hắn lại khôi phục đến cảnh giới Võ Giả nhất cấp, hắn lúc này lại đi nhìn Tần Tiến, càng cảm thấy chênh lệch giữa hai người như một cái hào rộng vậy.
Chậm rãi cầm chặt hai đấm, Tần Phàm biết rõ, hắn cần càng thêm cố gắng mới có thể đuổi theo người nọ!
- Tốt, Tần Tiến, ngươi xứng cùng ta đánh một trận!
Ngô Phong trông thấy một kích này của Tần Tiến, trong nội tâm khẽ nhúc nhích, sau đó lạnh giọng nói.
Tần Tiến nghe vậy khóe miệng nổi lên một vòng biểu lộ khinh thường mịt mờ, nhưng cũng không để quá nhiều người trông thấy liền chuyển thành mỉm cười, sau đó lạnh nhạt nói:
- Chỉ mong ngươi sẽ không khiến cho ta thất vọng a.
- Hừ!
Ngô Phong nghe được cảm giác không coi trọng hắn trong lời Tần Tiến, không khỏi hừ lạnh một tiếng, thầm nghĩ một hồi nhất định phải cho tên Tần Tiến này một giáo huấn cả đời cũng không thể quên
Lúc này, tộc nhân phụ trách trọng tài cũng đã nhìn ra ý tứ hàm xúc đặc thù của hai người, không khỏi có chút không thể làm gì.
Tần gia Ngô gia tuy rằng là quan hệ cạnh tranh, nhưng dù sao đều là Chân Vũ thế gia của Nam Phong thành, nếu một trong hai thiên tài thiếu niên trên đài này tùy tiện một ngươi bị tổn thương, đều khiến quan hệ giữa hai nhà càng thêm chuyển biến xấu, vì vậy hắn thận trọng nói với hai người trên đài:
- Hai vị chính là tỷ thí luận bàn, mà không phải là sinh tử tương bác, hi vọng song phương điểm tới liền ngừng, chớ khiến cho hai nhà Tần Ngô chúng ta tranh chấp.
Tần Tiến nhẹ gật đầu, sau đó mỉm cười nói với trọng tài:
- Tuyên bố bắt đầu đi, dù sao người tới là khách, ta sẽ không nặng tay đâu!
- Nói khoác không biết ngượng!
Ngô Phong nghe xong, trên mặt hiện lên vẻ như bị vũ nhục rất lớn, dâng lên một tia giận dỗi, hận không thể lập tức đánh cho Tần Tiến ngã lăn xuống đất.
- Hiện giờ, tỷ thí bắt đầu đi!
Sau đó tộc nhân phụ trách trọng tài tuyên bố một tiếng.
- Vậy hãy để ta một chiêu giải quyết ngươi đi!
Nghe thấy tuyên bố của trọng tài, Ngô Phong sớm đã mất kiên nhẫn, bàn chân đạp mạnh dưới mặt đất, thân hóa lưu tinh, mang theo một đạo khí bén nhọn phóng về phía Tần Tiến.
Cho đến nửa đường, liền trông thấy song chưởng của Ngô Phong hơi nắm thành hình chộp, bắt vài cái giữa không trung, mấy chục đạo võ khí màu cám thoạt nhìn cực kỳ sắc bén nhanh chóng thành hình trên không trung, tiếng xé gió không dứt bên tai, giống như từng thanh phi đao lăng lệ ác liệt, phong thiên lấp địa, bắn thẳng về phía Tần Tiến bất động trên mặt đất.
Trên đài cao, Ngô Hồng Thiên nhìn tình huống dưới đài luận võ, có chút vuốt chòm râu dê, lộ ra thập phần có lòng tin, một chiêu "Đoạt hồn chi thủ này" chính là võ kỹ Nhân giai cao cấp, uy lực kinh người, dù cho Võ sư cao hơn Ngô Phong một cấp cũng phải tranh đi mũi nhọn.
Mà rất nhiều tộc nhân của Tần gia trông thấy Ngô Phong tạo thành uy thế cường đại trong hư không, cũng không khỏi biến sắc, bắt đầu cho lắng cho Tần Tiến. Một trận chiến này thế nhưng lại quan hệ đến toàn bộ vinh dự của một đời tuổi trẻ Tần gia ah!
- Ngô Phong này thua rồi.
Đúng lúc này, thanh âm của Cổ Mặc nhàn nhạt truyền đến.
Tần Phàm cũng nhíu mày, nhẹ gật đầu, Ngô Phong bị Tần Tiến nói khích một hai câu liền mất kiên nhẫn, mà trái lại Tần Tiến, đối mặt với công kích lăng lệ ác liệt như thế mặt lại không đổi sắc, phi thường tỉnh táo, nhìn ra được là hắn đã tính trước.
Vô luận kinh nghiệm hay tâm cơ, Tần Tiến đều trội hơn Ngô Phong.
Quả nhiên, ngay khi hơn mười đạo vết trảo sắp đụng phải Tần Tiến, tất cả mọi người cho rằng sẽ sắp xuất hiện một màn huyết tinh! Nhưng vào lúc này, Tần Tiến động, không biết sử dụng thân pháp quỷ dị gì, lập tức liền trực tiếp lướt qua hàn quang sắc bén phô thiên cái địa mà đến này, đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Ngô Phong!
Chậm rãi duỗi một ngón tay ra, ánh mắt Tần Tiến lạnh lùng, dưới cao nhìn xuống, khí thế cường đại áp bách, võ khí hùng hậu tản mát ra, lại hóa thành vô số tơ nhện, trói Ngô Phong lại nguyên tại chỗ!
Hoàn toàn không thể động đậy!
Một chiêu!
Chỉ một chiêu, Ngô Phong liền thất bại!
Tần Tiến cường đại như vậy! Tiếng hoan hô của tộc nhân như nổ tung cả quảng trường, ngaycar rất nhiều thiếu niên còn mang theo tâm tính ghen tị vào lúc này cũng đều bị sự cường đại mà Tần Tiến bày ra làm rung động thật sâu!
Nhưng vào lúc này Tần Phàm như có cảm ứng, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, liền phát hiện ánh mắt nhàn nhạt của Tần Tiến mang theo một tia khiêu khích và trêu tức, nhìn như không đếm xỉa tới mà đảo qua người hắn.
Tần Phàm sắc mặt lập tức trở nên vô cùng khó coi, hắn chăm chú cúi thấp đầu, nắm đấm nắm chặt. Ngày đó, hắn đúng là bị một chiêu này của Tần Tiến vũ nhục, một ngón tay này, giống như là một tòa núi lớn vậy, hung hăng đè trong lòng hắn, thậm chí còn để lại bóng mờ không nhỏ nữa.