Đan Vũ Càn Khôn

Chương 249: Đao Vương mộ

- Ah…

Tần Phàm không khỏi phát ra một tiếng gầm nhẹ, vang vọng cả thông đạo.

Ngay vừa rồi, hắn cảm giác mình giống như đã chết lần thứ nhất, bây giờ là sống lại một lần nữa, một lần nữa đã có tư tưởng, một lần nữa đã có lực lượng hành động.

Mà nhìn lại đại môn kim sắc kia, hình ảnh kim giáp tướng quân hóa thành vô số quang điểm kim sắc tiêu tán bốn phía, nháy mắt sau đó, đại môn kim sắc cực lớn kia "Ầm ầm" mở ra.

Kim sắc đại môn phát ra hào quang có chút chướng mắt, để cho Tần Phàm nhịn không được nghiêng đầu đi, mà lúc quay đầu nhìn lại cánh cửa, lại để cho hắn không khỏi kinh ngạc mở to hai mắt lần nữa, ngây người tại nguyên chỗ, thật lâu không dám tiến lên trước nửa bước.

Ở trong đại môn kim sắc, là một không gian thật lớn, hiện ra trước mặt Tần Phàm chính là một pho tượng cao lớn khoảng chừng hơn ba mươi trượng, còn nguyên nhân chân chính để cho hắn ngây người tại chỗ là, pho tượng cao lớn kia chính là vàng ròng chế tạo, kim quang lóng lánh, dung mạo cùng trọng giáp trên người hắn, còn có Đại Quan đao trong tay, vậy mà giống như đúc cùng hình ảnh xuất hiện trên đại môn vừa rồi kia!

Lúc này pho tượng kia khí thế bất phàm, uy phong lẫm lẫm, uy áp nhàn nhạt kia giống như là tồn tại chân thật, làm cho người ta thiếu chút nữa thở không nổi.

Bởi vì vừa rồi hình ảnh kia để cho Tần Phàm thiếu chút nữa linh hồn tiêu tán, tâm bình tĩnh cũng bị đánh vỡ tạm thời, hôm nay hắn vẫn là lòng còn sợ hãi, trông thấy pho tượng thần bí này, trong nội tâm cũng có ám ảnh, cho nên trong khoảng thời gian ngắn ngây người tại nguyên chỗ, không dám đi thẳng về phía trước.

- Tiểu tử, vừa rồi ngươi đến tột cùng làm sao vậy?

Trông thấy bộ dạng Tần Phàmcó chút không đúng, lúc này Cổ Mặc không mở miệng hỏi. Bởi vì vừa rồi hắn ẩn thân ở trong dược đỉnh giới chỉ, cho nên chỉ chứng kiến trên đại môn kim sắc kia lóe lên kim quang, nhưng lại không biết linh hồn của Tần Phàm thiếu chút bị hình ảnh kim sắc kia đánh tan.

Nghe thấy thanh âm của Cổ Mặc vang lên bên tai, Tần Phàm hơi chút khôi phục một điểm bình tĩnh, hắn hít sâu một hơi, lúc này mới chậm rãi nói: xem tại

- Thời điểm ta mở ra đại môn, hình như bức tượng kia xuyên thấu qua đại môn trực tiếp công kích đến linh hồn của ta, vừa rồi cả người ta không có tri giác, nếu như không phải tinh thần Thức Hải của ta trải qua Trấn Yêu thành trở nên càng thêm ngưng thực, vừa rồi ta có khả năng mất mạng. Tóm lại vừa rồi ta xem như từ quỷ môn quan trở về, cho nên ta cảm thấy pho tượng kia rất có vấn đề.

Cổ Mặc nghe thấy Tần Phàm nói như vậy liền nhướng mày, nhìn vào bên trong một chút, sau đó trầm ngâm nói:

- Xem ra nơi này thật là lăng mộ của một đại nhân vật rồi, vì không cho người tùy tiện quấy rầy đến, cho nên trên pho tượng này lưu lại một đạo ý chí của hắn, vừa rồi ngươi hẵn là bị tinh thần ý chí của chủ nhân pho tượng kia trực tiếp công kích.

- Lăng mộ này cũng không biết đã tồn tại bao nhiêu năm, chỉ lưu lại tinh thần ý chí còn cường đại như vậy?

Tần Phàm trong tâm rung động, vừa rồi một đao từ hình ảnh kim sắc kia truyền đến, thật sự là tinh thần công kích cường đại nhất mà hắn bình sinh tao ngộ đến, coi như là lúc trước cùng tinh thần ý chí của Ma chủng đụng nhau, cũng không có đạt tới trình độ này, bất quá thời gian Ma chủng tồn tại tự nhiên so với lăng mộ này càng thêm lâu dài.

- Ân, chủ nhân lăng mộ này hẳn là thượng cổ đại năng, thực lực là bản Võ Thánh căn bản không cách nào có thể so sánh. Vào thôi, bất quá ta nghĩ chắc có lẽ không có lần thứ hai, vừa rồi cái kia xem như khảo nghiệm đối với ngươi, ngươi đã thông qua được, đoán chừng chủ nhân lăng mộ này sẽ không đối phó ngươi nữa.

Cổ Mặc nhẹ gật đầu nói, lập tức còn nói:

- Đương nhiên, cẩn thận một ít vật gì đó khác.

- Ách, vật gì đó khác là ý tứ gì? (.

Trên mặt Tần Phàm không khỏi co rúm, hôm nay hắn đối với lăng mộ vô danh này xem như sợ hãi phát ra từ đáy lòng rồi.

- Không biết, nhưng mà lăng mộ một đại nhân vật như vậy, cho dù bản thân đại nhân vật cho ngươi thông qua được, nhưng tùy tùng của hắn sẽ không để cho ngươi tùy tiện xông loạn, ngươi cẩn thận một ít là được.

Thanh âm Cổ Mặc thận trọng nói.

- Viên Ma chủng thứ ba vậy mà ở một chỗ như vậy.

Cảm giác được Ma chủng kia lần nữa truyền đến cảm ứng mãnh liệt, Tần Phàm không khỏi thầm nói.

Nghe thấy Cổ Mặc nói như vậy, hắn cũng chỉ có thể cẩn thận đi đến bên trong, bởi vì trong nội tâm hắn nghĩ đến viên Ma chủng thứ ba kia, tuy nguy hiểm, nhưng vẫn đáng giá mạo hiểm.

Đi vào trong lăng mộ này, phát hiện ở bên trong đều bày đặt không ít Dạ Minh Châu cực lớn, nhưng Dạ Minh Châu ở bên trong lại chẳng biết tại sao không có ánh sáng mờ ảo giống như hai viên bên ngoài, ngược lại là lộ ra thập phần ánh sáng, chiếu rọi pho tượng cực lớn sáng đến kim quang lóng lánh, rất là chói mắt, làm cho người ta có chút không dám xem.

Trong nội tâm hơi lo lắng, sau đó Tần Phàm chậm rãi đi đến trước mặt pho tượng kia, cung kính xoay người vái chào, trong miệng lẩm bẩm nói:

- Bất đắc dĩ tới quấy rầy, mong tiền bối chớ trách.

- Hắc, tiểu tử ngươi khi nào thì trở nên lễ phép như vậy?

Trông thấy Tần Phàm như vậy, lúc này Cổ Mặc không khỏi cười nói.

Tần Phàm không nói gì, chỉ tiếp tục thi lễ một cái. Vô luận là ai, trải qua chuyện vừa rồi kia, cũng sẽ đối với chủ nhân pho tượng kia tâm sinh kính sợ, hơn nữa tùy tiện hành lễ tôn trọng người chết thoáng một phát, cũng không phí bao nhiêu thời gian, xem như cầu được cái an tâm.

Hành lễ hoàn tất, sau đó Tần Phàm mới bắt đầu dò xét tình huống bốn phía lăng mộ này, trong lăng mộ này thập phần to lớn, thậm chí so với diễn võ trường của Nam Phong Tần gia còn muốn rộng lớn hơn rất nhiều.

Mà trong lăng mộ này có rất nhiều tượng đồng bộ dáng binh sĩ, giống như hai cái hắn gặp ở ngoài đại môn gặp kia, đều là người mặc trọng giáp, tay cầm trường đao, trông rất sống động, uy phong lẫm lẫm.

Pho tượng binh sĩ như vậy khắp nơi đều có, Tần Phàm ước chừng một chút, có chừng vài ngàn pho tượng, trang phục từng pho tượng đều như nhau, nhưng mà khuôn mặt lại bất đồng, cái này để cho hắn không khỏi nhớ tới binh mã đất nung của Tần Thủy Hoàng kiếp trước.

- Chủ nhân lăng mộ này khi còn sống hẳn là một đế vương hoặc là tướng quân a.

Tần Phàm trông thấy tình hình này, không khỏi nói.

- Người này so với trong tưởng tượng của ngươi còn muốn uy phong hơn nhiều.

Lúc này Cổ Mặc chỉ vào tấm bia đá trong lăng mộ nói ra:

- Ngươi nhìn xem chỗ đó.

- Đao Vương mộ!

Tần Phàm nhìn mấy chữ như Long Phi Phượng Vũ kia, như cảm giác được có một cổ đao khí ngập trời đánh tới trước mặt, cái cảm giác đoạt tâm phách người kia để cho hắn không khỏi mồ hôi lạnh đầm đìa lần nữa.

- Tuy danh tự chủ nhân lăng mộ này còn không biết, nhưng có thể ở thời thượng cổ xưng là Đao Vương, nhất định đao đạo có được thành tựu cực lớn.

Lúc này Cổ Mặc nói ra.

- Đao ý này tồn tại không biết bao nhiêu năm, còn kéo dài bất diệt như vậy, người này thật đúng với hai chữ Đao Vương rồi.

Tần Phàm nhẹ gật đầu nói, lập tức lòng hắn khẽ động, chậm rãi đi về phía trước mộ bia kia.

- Ồ? Tiểu tử ngươi làm gì?

Cổ Mặc cũng phát hiện Tần Phàm dị thường, không khỏi hiếu kỳ hỏi.

Lúc này Tần Phàm lại tiến nhập một loại trạng thái kỳ dị, không có nghe được thanh âm của Cổ Mặc, chỉ là đứng ở trước mộ bia, yên lặng nhìn văn tự trên bia mộ, như hóa thành điêu khắc, vẫn không nhúc nhích.

Hồi lâu, hắn bỗng nhiên vươn tay ra, nhẹ nhàng sờ lên ba chữ "Đao Vương mộ" trên tấm bia mộ kia.

Nhưng vào lúc này, khi Tần Phàm vừa chạm vào bia mộ, nó lại xuất hiện ánh sáng màu xanh lưu chuyển, tựa hồ có một cổ lực lượng kỳ dị huyền diệu nào đó đang dần dần tỉnh lại.

Ông!

Trong nháy mắt này đột nhiên Tần Phàm cảm nhận được ý cảnh đao đạo ẩn chứa trong ba chữ kia. Bạn đang xem tại Trà Truyện - www.Trà Truyện

Vừa chạm vào liền cảm nhận được ý cảnh.

Oanh!

Phảng phất hồng thủy vỡ đê, từ trên ba chữ to kia như có một ít đồ vật cực kỳ huyền diệu, như hồng thủy ngập trời, lập tức bao phủ Tần Phàm.

Tần Phàm giống như là một chiếc thuyền lá lênh đênh trong biển rộng, không ngừng phiêu linh, tựa hồ tùy thời sẽ lật ngã.

Mà lập tức Tần Phàm liền tiến nhập một trạng thái huyền diệu, hắn ở bên trong mông lung chứng kiến có vài chục bóng người thanh sắc có thể thấy được, đang ở trước sóng to gió lớn vung vẩy đao pháp.

Động tác những bóng người kia khác nhau, mà đao ý ẩn chứa trong đao pháp tựa hồ tất cả cũng không giống nhau.

Khi thì mờ ảo, tựa như cầu vồng ở chân trời;

Khi thì Bá Đạo, như ánh mặt trời sau giờ ngọ.

Khi thì âm nhu, như Lãng Nguyệt trời quang.

Khi thì thay đổi, như tinh vân đầy trời.

Nhìn xem những bóng người không ngừng vung vẩy kia, lúc này Tần Phàm lại lâm vào một loại trạng thái mê mang, cái loại cảm giác kia tựa hồ đã nhớ kỹ, nhưng sau một khắc lại quên hết không còn một mảnh.

Trong đầu của hắn diễn luyện lấy những đao pháp đã "Xem" được kia, một loại một loại diễn luyện lấy đao ý, mờ ảo, đao ý Bá Đạo, đao ý âm nhu, đao ý thay đổi...

Các loại đao ý không ngừng diễn luyện lấy, nhưng luôn chỉ có thể nhớ kỹ một loại, vừa diễn luyện đao ý tiếp theo, tựa hồ sẽ rất nhanh quên loại trước.

- Chẳng lẽ ta chỉ có thể nhớ kỹ một loại đao ý?

Tần Phàm trầm ngâm lấy.

Lại thử một hồi, vẫn là không thu hoạch được gì.

- Như vậy ta chỉ nhớ kỹ đao ý Bá Đạo kia a.

Trong tâm Tần Phàm gầm nhẹ một tiếng, tựa hồ cũng tiến nhập bên trong sóng to gió lớn kia, giơ một thanh trường đao lên, chém về thủy triều phía trước.

Duệ không thể đỡ, chưa từng có từ trước đến nay!

Một đao kia xuống dưới, thủy triều trước mắt trực tiếp bị tách ra hai nửa, nhưng nháy mắt sau đó, biển cả không ngừng lăn lộn, đao khí kia triệt để biến mất, những bóng người diễn luyện đao pháp mơ hồ kia cũng nhìn không thấy nữa.

Bịch!

Tiếng vang thanh thúy vang lên.

Tần Phàm bỗng nhiên thanh tỉnh lại, sau đó hắn trợn tròn mắt nhìn mình nắm Hỏa Vân đao, một đao chém vào trên tấm bia mộ "Đao Vương mộ" kia, đúng là thanh âm kia đã đánh thức hắn.

Nhưng nhìn lại mộ bia kia, nhưng lại phát hiện thượng diện một chút vết rách cũng không có, không hư hao chút nào, mà ba chữ "Đao Vương mộ" kia cũng không có thanh sắc lưu quang như vừa rồi, trở nên bình thản, không có để lại một tia dấu vết, tựa hồ nguyên lai là cái dạng này.

- Tiểu tử, vừa rồi ngươi làm sao vậy? Bản Võ Thánh kêu ngươi rất nhiều lần cũng không thấy ngươi đáp.

Lúc này thanh âm của Cổ Mặc có chút bất mãn truyền đến.

- Chuyện tốt.

Trong tâm Tần Phàm bỗng nhiên dâng lên đao ý của một đao vừa rồi kia, không khỏi mỉm cười, nếu như hắn có thể ở trong Phá Nguyệt trục vân đao gia nhập ý cảnh Bá Đạo kia, uy lực nhất định có thể tăng lên sâu sắc.

- Ha ha...

Nhưng vào lúc này, đột nhiên có một thanh âm hết sức lông bông vang lên trong lăng mộ.

- Ai?

Tần Phàm không khỏi nhướng mày, nhìn lại bốn phía, nhưng bốn phía ngoại trừ vài ngàn tượng đồng kia, lại không có trông thấy những nhân ảnh khác.

- Hậu bối, ngươi đã lĩnh ngộ được đao ý của bổn vương, như vậy bổn vương liền cho ngươi một cơ hội hảo hảo tôi luyện một chút, chớ để cho bổn vương thất vọng.

Thanh âm kia tiếp tục nói, sau đó dần dần nhạt đi, như chưa từng có tồn tại qua.

- Là Đao Vương!

Trong nội tâm Tần Phàm cả kinh.

Ầm ầm!

Nháy mắt sau đó, tiếnf vang cực lớn ở trong lăng mộ lan tràn, ngay sau đó, Tần Phàm liền phát hiện vài ngàn pho tượng đao thủ trong lăng mộ, vào lúc này vậy mà bắt đầu chậm rãi động đậy, người mặc trọng giáp, tay cầm trường đao, thật giống như đột nhiên đã có được tánh mạng, nguyên một đám đều vọt tới hắn!

- Tiểu tử, ngươi vừa rồi đến tột cùng là làm cái gì hả?

Nhìn xem đao thủ bốn phương tám hướng kia vọt tới, Cổ Mặc không khỏi kinh ngạc hỏi thăm. Mà vài ngàn tượng đồng đồng thời bôn tẩu, làm cho cả lăng mộ đều chấn động lên.

- Ta vừa rồi không cẩn thận ở trên bia mộ lĩnh ngộ đến đao ý mà Đao Vương lưu lại, thời điểm nhập thần một đao chém tới trên bia mộ, sau đó liền nghe thanh âm Đao Vương, hắn giống như nói là để cho ta hảo hảo tôi luyện thoáng một phát, nhưng không thể tưởng được lại là ma luyện như vậy...

Tần Phàm nhìn những tượng đồng đột nhiên sống lại kia, trong khoảng thời gian ngắn cũng có chút giật mình.

- Tốt tiểu tử, không thể tưởng được ngươi vậy mà bằng ba chữ kia, có thể lĩnh ngộ đến đao ý trong đó! Đây đối với võ đạo tiến cảnh của ngươi ngày sau sẽ có trợ giúp thật lớn! Bất quá Đao Vương kia đã nói muốn tôi luyện ngươi một chút, vậy lão đầu tử ta sẽ không ra tay rồi.

Cổ Mặc trước sợ hãi thầm than vận khí của Tần Phàm một chút, sau đó liền có chút trêu tức nói.

- Nhưng những cái kia rõ ràng chỉ là tượng đồng bình thường mà thôi, như thế nào đột nhiên đều động đậy?

Hỏa Vân đao trong tay Tần Phàm đã cầm thật chặt, nhưng trong lòng vẫn là không khỏi có chút nghi hoặc, đây hết thảy thật sự là quá mức quỷ dị rồi.

- Nếu như bản Võ Thánh không có đoán sai, những tượng đồng này đều là tùy tùng của Đao Vương khi còn sống, sau khi Đao Vương chết, bọn hắn liền buông tha huyết nhục thân thể của mình, tự nguyện anh linh của mình nhập vào bên trong tượng đồng, dùng thủ hộ lấy Đao Vương mộ.

- Bất quá qua lâu như vậy, những người này chỉ sợ cũng chỉ còn lại có trung thành với Đao vương cùng bản năng chiến đấu rồi, chỉ cần ý chí của Đao Vương ra lệnh, bọn hắn sẽ lập tức tỉnh lại.

- Nhưng ngoại trừ chiến đấu ra, bọn hắn đã không có bất luận tư tưởng gì khác rồi, xem ra ngươi chỉ có đả đảo bọn hắn mới có thể tiếp tục tiến lên đi tìm ma chủng.

Cổ Mặc suy nghĩ một chút đáp.

- Nơi này chính là có vài ngàn tánh mạng ah!

Trong lòng Tần Phàm rung động, thậm chí có vài người vì Đao Vương hi sinh chính mình, cam nguyện ngàn vạn năm thủ hộ lấy mộ địa của hắn, cái kia đến tột cùng là một vương giả như thế nào, mới có nhiều tùy tùng trung thành như thế.