Đan Vũ Càn Khôn

Chương 1481: Lôi Thần hồn tiêu

Sau khi nghe được Lôi Thần giải thích, lúc này thái độ của hắn so với trước đây khá hơn một chút.

Lôi Thần trầm mặc một hồi, sau đó mới lên tiếng: 

- Ta lúc đầu tuy cũng nắm giữ thần lực, nhưng không thể không nói, so sánh với Thú Thần còn có một đoạn chênh lệch rất lớn, lại càng không cần phải nói Chân Vũ Thần rồi.

Nói xong, hắn hít một tiếng: 

- Ta thậm chí ngay cả hình dáng của Chân Vũ Thần cũng còn không có nhìn thấy, chân thân Thú Thần hàng lâm cũng chỉ một phút đồng hồ liền hoàn toàn hủy nhục thể của ta, ta cũng chỉ có một đám tàn hồn chạy ra. Phải biết rằng, hắn khống chế chỉ là một quốc gia mà thôi, thần lực kia đã cường đại vô cùng, chớ nói chi là Chân Vũ Thần khống chế toàn bộ đại lục rồi.

- Nếu chỉ luận thần lực, nhân loại chúng ta dựa vào chính là tự mình tu luyện. Còn rất khó so sánh với những Thiên Thần trời sinh có thể hấp thu tín ngưỡng lực kia.

- Đương nhiên, ta nghe nói trong nhân loại chúng ta cũng có người đại năng lực, ở thời đại Viễn Cổ... nhân loại chúng ta cũng có người tu luyện thành Thần, bọn hắn có được thực lực có thể chống lại Thiên Thần, nghe nói bọn hắn cũng có thể tự mình sinh ra năng lượng so sánh với thần lực rồi. Chỉ là, ta so sánh với bọn họ còn có chênh lệch rất lớn, cho nên mới không thể so sánh với hai Thiên Thần như Chân Vũ Thần cùng Thú Thần.

Lôi Thần nói xong, lộ ra thập phần cô đơn, nhìn ra được nhớ tới đoạn tuế nguyệt cùng Chân Vũ Thần và Thú Thần tác chiến kia, hắn vẫn là lộ ra vô cùng cảm khái.

Mà nghe đến đó, Tần Phàm cũng thời gian dần qua rõ ràng xuống dưới. Hắn biết rõ người đại năng lực thời Viễn Cổ theo như lời Lôi Thần kia, đó chính là bát đại Nhân Thần lúc trước có thể so sánh với thập đại Thiên Thần rồi, chỉ là sau khi bát đại Nhân Thần vẫn lạc hoặc là không biết tung tích, thì nhân loại không còn có sinh ra Nhân Thần mới rồi.

Thậm chí nói, không có ai biết làm như thế nào mới có thể trở thành Nhân Thần.

Lôi Thần không biết, hiện tại bảy mươi hai Thần Đảo đảo chủ bên trong Tân Thế Giới cũng không biết.

- Vậy Lôi Thần tiền bối ngươi vì cái gì còn nói Chân Vũ Thần cùng Thú Thần bọn hắn hiện tại chân thân không thể hàng lâm Vũ Thiên đại lục?

Tần Phàm lại hỏi tiếp, hắn nhớ rõ lúc trước Lôi Thần là đối với hắn đã từng nói qua vấn đề này.

- Hừ, nếu như chân thân bọn hắn có thể hàng lâm đến trên đại lục, thì làm sao có thể để cho chúng ta phát triển. Cuối cùng nếu như không phải Thú Thần cưỡng ép phủ xuống một phút đồng hồ để hủy nhục thể của ta...

Lôi Thần hừ lạnh một tiếng, có chút nghiến răng nghiến lợi nói ra:

- Nếu như ta không có đoán sai, có lẽ Chân Vũ Thần cùng Thú Thần này ở thời xa xưa là Thiên Thần may mắn còn sống sót, tuy khống chế lấy một phiến đại lục, nhưng bọn hắn cũng đã bị thương, vẫn còn đang trong thời gian khôi phục, hoặc là đang đợi cơ hội gì đó. Bất quá đến lúc đó nếu thật để cho hắn khôi phục, ngoại trừ Chân Vũ đại lục này, có lẽ đại lục khác cũng sẽ gặp nạn.

- Hiện tại Vũ Thiên đại lục đích thật là hoàn toàn phong bế, có lẽ cũng là bởi vì Chân Vũ Thần cùng Thú Thần này sợ hãi nhóm đảo chủ của Tân Thế Giới sẽ tiến vào trong đó, mà Chân Vũ Thần sợ những này đảo chủ, nói không chừng thực lực của hắn đích thật là vẫn chưa hoàn toàn khôi phục lại.

Trong nội tâm Tần Phàm cũng âm thầm suy đoán.

Bất quá lúc này hắn bỗng nhiên cũng nhớ tới Cổ Mặc, hắn suy nghĩ, Cổ Mặc đến tột cùng là đối với hắn ẩn giấu bao nhiêu bí mật.

Theo như lời Cổ Mặc lúc trước, hắn chỉ là một vị thành chủ tên là Hắc Hỏa thành ở Vũ Thiên đại lục, thực lực bất quá là cấp bậc Võ Thánh, cuối cùng hắn tại sao lại có khả năng lao ra khỏi Vũ Thiên đại lục? Vừa vặn tìm được vết nứt không gian, thật sự có trùng hợp như vậy sao?

Mà hết lần này tới lần khác sau khi đến Tân Thế Giới. Hắc Hỏa Võ Thánh lại biến thành Hắc Hỏa lão quái, có một đồ đệ cấp thành chủ Thần Đảo.

Hắn đến tột cùng có biết Chân Vũ Thần tồn tại hay không? Hắn có thể cùng Chân Vũ Thần có quan hệ hay không? Vậy đã hắn biết rõ khe hở ở giữa Vũ Thiên đại lục cùng Tân Thế Giới, tại sao lại không thông tri đảo chủ khác tiến vào Vũ Thiên đại lục đối phó Chân Vũ Thần?

Lúc này trong đầu Tần Phàm hơi có chút hỗn loạn, hắn cũng rất muốn tìm Cổ Mặc. Nhưng đáng tiếc từ khi ở phụ cận Hoàng Hôn Thành gặp mặt liền không có tin tức.

- Tiểu tử, ngươi đang suy nghĩ cái gì?

Lúc này Lôi Đình trên người Lôi Thần bắt đầu khởi động, thanh âm trầm thấp hướng Tần Phàm hỏi.

- Không có gì.

Tần Phàm lắc đầu, che dấu nói ra: 

- Ta chỉ là đang nghĩ, nếu có một ngày ta cũng đi lên con đường giống như ngươi, ta sẽ đi đối mặt Chân Vũ Thần cùng Thú Thần như thế nào mà thôi.

- Ha ha, ngươi rốt cục thừa nhận mình cũng là một Nghịch Thần Giả sao? Ta biết ngay, ngươi nhất định sẽ đi đến con đường cùng ta đồng dạng, nhân loại chúng ta cùng Nhân Thần vĩnh viễn là địch nhân, phàm là người có năng lực đều không thể tránh được vấn đề này!

Lôi Thần cất tiếng cười to.

- Có lẽ vậy.

Nhưng sắc mặt Tần Phàm lại bình tĩnh nói.

- Đây là sứ mạng của nhân loại cường giả! Chúng ta phải che chở tộc nhân của chúng ta! Nếu như chuyện này cứ kéo dài xuống dưới, vận mệnh nhân loại chúng ta cuối cùng nhất sẽ biến thành dã thú, hoặc là đối với Thiên Thần mà nói, chúng ta là dã thú! Bọn hắn tùy thời có thể hấp máu của chúng ta, ăn thịt chúng ta!

- Lúc trước ta muốn ngươi dùng bách niên đan dược cung phụng ta, cũng không phải ta sợ chết, là ta sợ sau khi ta chết đi, sẽ không còn có người như ta phản kháng Thiên Thần! Cho dù lưu lại một giọt huyết cuối cùng của nhân loại chúng ta, chúng ta cũng phải phản kháng! Không giết Thiên Thần, uổng làm nhân loại!

Lúc này Lôi Thần nghiêm túc nói ra, từng chữ Lôi Đình cuồn cuộn, trịch địa hữu thanh.

Tần Phàm lần nữa trầm mặc, hắn thừa nhận trong lòng của hắn cũng bị cảm xúc của Lôi Thần lây nhiễm.

Hắn cũng là nhân loại!

Hắn cũng không cam tâm bị điều khiển! Không cam lòng vận mệnh của mình nắm giữ ở trên tay người khác!

Chỉ là... trong lòng của hắn tinh tường, sự tình bây giờ mình đối mặt nếu so với Lôi Thần còn muốn phức tạp hơn rất nhiều. Hắn còn phải tìm Tần Li, sau khi tìm được Tần Li, hắn có thể làm ra lựa chọn cuối cùng nhất.

- Tiểu tử, ta có dự cảm, ngươi sẽ tiếp nhận sứ mạng của ta! Tiềm lực của ngươi quá lớn, cho dù hiện tại ngươi muốn dùng đan dược cung phụng ta, ta cũng sẽ không tiếp nhận, bởi vì ngươi có thể là hi vọng của nhân loại chúng ta!

Lôi Thần thở dài nói ra: 

- Ta một đám tàn hồn này, hiện tại đoán chừng đã khó khôi phục lại rồi, hơn nữa cho dù khôi phục thực lực lúc trước, cũng khó có tiến bộ, đồng dạng là không có cách nào đả bại Chân Vũ Thần cùng Thú Thần.

Chính hắn cũng tinh tường, vốn một đám tàn hồn này của hắn đã hết sức yếu ớt, lại bị Tần Phàm trấn áp lâu như vậy, trên cơ bản không có hi vọng rồi.
Chương 1720: Lôi Thần hồn tiêu. (2)

- Lôi Thần... thật sự xin lỗi.

Lúc này Tần Phàm xin lỗi rồi.

Lúc trước hắn đối với Lôi Thần cũng không biết, cho nên trực tiếp liền trấn áp hắn.

Lúc trước Lôi Thần cũng không có cơ hội giải thích.

- Mà thôi, mà thôi.

Lôi Thần lại là cả người buông lỏng xuống, Lôi Đình cuồn cuộn, tựa hồ đang cười: 

- Kỳ thật bây giờ nghĩ lại, ta lúc đầu cũng quá mức tự cho là đúng, tưởng rằng nhân loại không có ta sẽ không được, nhưng không có ta cũng không có gì đấy. Ha ha, cuối cùng trước khi ta biến mất, để cho ta vì nhân loại làm một chút ít cống hiến a, hi vọng ngươi có thể phát triển nhanh hơn.

Ánh mắt của hắn lúc này di động, rơi ở phía trên Phiên Thiên Ấn màu đỏ thắm ở một bên kia.

- Cái Phiên Thiên này Ấn, chính phẩm tuy không biết tung tích, nhưng nghe nói lúc trước Phiên Thiên Ấn chính là bảo vật có thể đối kháng Thiên Thần, cái hàng nhái phẩm này, tuy chênh lệch rất nhiều, nhưng đối với ngươi bây giờ mà nói, cũng là vũ khí không tệ rồi.

Lôi Thần tiếp tục nói.

- Đây không phải cần thần lực mới có thể điều khiển sao?

Tần Phàm nói ra, hắn đã thử qua nhưng không có thể khống chế đến đại ấn này.

- Ha ha, không sai, hiện tại đúng là như thế, bất quá rất nhanh ngươi có thể điều khiển nó, hơn nữa uy lực của nó cũng sẽ lần nữa gia tăng.

Lôi Thần cười to.

- Lôi Thần tiền bối ngươi...

Tần Phàm khẽ giật mình, sau đó kinh ngạc.

Mà đúng lúc này, toàn bộ Liệt Diễm ở trong không gian, Lôi Đình đại chấn, cái thanh thế kia to lớn, vậy mà cường như thiên kiếp hàng lâm.

Sau đó hắn trông thấy một đám tàn hồn này của Lôi Thần, đem tất cả Lôi Đình đều thu nạp đến ở trong thân thể.

Ầm ầm!

Tiếp theo trong nháy mắt, toàn bộ tàn hồn nổ tung, phát tác Lôi Đình càng thêm thuần túy, lập tức toàn bộ chui vào đến trong đại ấn màu đỏ thắm.

Xuy xuy…

Lúc này Phiên Thiên Ấn kia thoạt nhìn là Lôi Đình đại tác, biểu hiện ra đều là từng chuỗi tia chớp lao nhanh, thoạt nhìn uy thế bất phàm, so với vừa rồi còn cường đại hơn rất nhiều.

Lôi Thần dĩ nhiên là dùng lực lượng cùng cuối của hắn bám vào phía trên Phiên Thiên Ấn này!

Tần Phàm không khỏi toàn thân chấn động.

Không thể tưởng được Lôi Thần mới bắt đầu lộ ra khống chế vô cùng này, vậy mà sẽ có chủng tộc chi tâm mạnh như vậy, vì nhân loại, hắn thậm chí ngay cả một tia Chân Linh tàn hồn cuối cùng của mình cũng hi sinh mất.

Chỉ vì hắn, cái gọi là người nối nghiệp có hi vọng đả bại Chân Vũ Thần mà tăng thêm một phần lực lượng.

Vấn đề là hiện tại hắn cũng không xác định mình phải chăng thật sự có tâm đối kháng Chân Vũ Thần hay không!

Trong nội tâm Tần Phàm áy náy.

Ông ông.

Sau đó Tần Phàm thử đem tinh thần liên lạc với Phiên Thiên Ấn kia, tựa hồ còn có thể cảm ứng được một ít khí tức của Lôi Thần, nhưng đã hoàn toàn mất hết Chân Linh, chỉ là biến thành lực lượng thuần túy mà thôi.

Mà ở phía trên Phiên Thiên Ấn kia, cũng phụ thuộc lấy một tia thần lực cuối cùng mà Lôi Thần lưu lại, có thể cung cấp hắn sử dụng.

Khởi!

Đại ấn màu đỏ cực lớn, như là một tòa Lôi Sơn đằng đằng mà lên. Đã có thần lực của Lôi Thần, hắn liền có thể điều khiển Phiên Thiên Ấn này thuận buồm xuôi gió rồi.

- Đã có Phiên Thiên Ấn này, đoán chừng dù là Thất Kiếp Bán Thần cường giả như Bạch Trường Thiên, một cái đại ấn che xuống, cũng có thể trực tiếp trọng thương thậm chí giết chết đối phương a.

Tần Phàm cảm giác được trong đó uy lực bất phàm.

Đây đều là Lôi Thần dùng linh hồn cuối cùng của mình đổi lấy đấy.

Hắn cũng có chút cảm khái.

- Ồ? Bên ngoài tựa hồ có người hướng bản thể của ta tới gần?

Mà cũng đúng vào lúc này, trong nội tâm hắn bỗng nhiên khẽ động, lập tức cảnh giác.

Nhìn xem linh hồn Lôi Thần cứ như vậy hoàn toàn nhạt nhòa, không hề lưu lại một chút Chân Linh.

Mà ở cuối cùng, lại để cho mình rốt cục có thể sử dụng đến Phiên Thiên Ấn này.

Trong lòng Tần Phàm có chút xúc động.

Nghịch Thần Giả này tính cách hết sức lông bông, nhìn như không ai bì nổi, lại có thêm một lòng trung thành chủng tộc mãnh liệt. Vì nhân loại, hắn cam nguyện buông tha cho tánh mạng cuối cùng của mình, một phần phách lực này vẫn là để cho Tần Phàm bội phục.

Nếu như thay đổi là hắn, hắn nghĩ mình cũng chưa hẳn hiểu rõ như thế.

Thật giống như nếu Lôi Thần thật sự muốn hắn không ràng buộc cung ứng đan dược trăm năm, hắn chưa hẳn có thể làm được.

Hắn không khỏi cảm khái.

Bất quá hắn cũng không có cảm khái bao lâu, bởi vì vào lúc này, hắn cảm giác được ở bên ngoài đang có người hướng về phương hướng bản thể của hắn tới gần. Hiện tại hắn chẳng khác gì là linh hồn xuất khiếu tiến vào Lôi Viêm không gian này, nếu bản thể xảy ra vấn đề, đối với hắn ảnh hưởng là thật lớn. Cho nên hắn vội vàng buông Phiên Thiên Ấn vừa mới lấy được này, trở về bản thể, chậm rãi mở hai mắt ra.

- Là hắn?

Sau đó Tần Phàm là khẽ động, sau đó nhíu mày.

Ở bên trong cảm ứngcủa hắn, có một người lúc này cách hắn chưa đủ 3000m, dùng thị lực cùng lực cảm ứng của hắn, rất dễ dàng liền nhận ra đây là Liễu Tri Thánh tiến nhập Top 10 của Thần Đảo Thiên Tài Chiến lúc này đây.

Liễu Tri Thánh này đến từ Thư Thánh Thần Đảo, bọn hắn ở tiến vào chiến trường cuối cùng của Top 10 đã từng gặp qua.

Ở bên trong giao phong, hắn nhìn ra được đối phương là một người thập phần thông minh.

Nhưng đã đến lúc này, trong lòng hắn vẫn là nghi hoặc lấy tại sao đối phương lại ở cửa thứ nhất của Top 10 đã bị loại bỏ rồi, còn có Liễu Tri Thánh này đối với hắn phát ra vui vẻ quỷ dị kia, làm hắn cảm giác trên thân người này tràn ngập bí mật.

Thậm chí hắn hoài nghi đối phương rất có thể là Thiên Thần dư nghiệt.

Hiện tại, bọn hắn sẽ phải chạm mặt lần nữa rồi.

- Ta ở đây cũng không có chỗ đặc thù gì, không có bảo vật cũng không có Thần Thi, hắn tới đây làm gì?

Hai mắt của Tần Phàm có chút ngưng tụ, đề cao cảnh giác, hắn cảm thấy đối phương rất có thể là vì mình mà đến.

Khoảng cách chừng ba ngàn mét, đối với loại cường giả cấp độ bọn hắn mà nói, có thể nói là lập tức liền đến.

Rất nhanh, Liễu Tri Thánh kia đã đi tới trong phạm vi trăm mét.

- Hắc hắc Tần Phàm, trùng hợp như vậy a.

Liễu Tri Thánh kia chủ động chào hỏi.

- Ngươi có chuyện gì không?

Tần Phàm trực tiếp mở lời hỏi.

Lúc này trên mặt Liễu Tri Thánh vẫn mang theo mang theo vui vẻ mấy phần quỷ dị kia, sau đó nói: 

- Nghe nói ngươi bị nhóm đảo chủ mời đi nói chuyện rồi, cảm giác như thế nào?

- Ngươi đây là ý gì?

Nghe vậy, Tần Phàm nhướng mày, trong nội tâm càng thêm cảnh giác.

- Cũng không có gì, là muốn nói cho ngươi biết. May mắn là có ngươi, nếu không lúc này đây chúng ta sẽ bại lộ. Là ngươi hấp dẫn chú ý của đám đảo chủ, lúc này mới khiến chúng ta không có bạo lộ.

Liễu Tri Thánh nói ra.

- Bạo lộ?

Tần Phàm không khỏi chấn động toàn thân, lập tức như lâm đại địch.

Lời này của Liễu Tri Thánh ý tứ hết sức rõ ràng, hắn là làm kẻ chết thay rồi!