Dẫn Theo Nhãi Con Chạy Nạn Ta Dùng Không Gian Tích Trữ Vật Tư

Chương 14: 14 Ngỗng Thông Minh


Cả Mạch Cốc và Thủy Oa đều nhìn thấy một con ngỗng trắng lớn bất ngờ bay xuống từ sườn núi gần đó, sau đó mổ vào người a tỷ của Mạch Cốc đến mức tỷ ấy bị ngã.Mấy đứa nhỏ định chạy đến giúp đỡ, nhưng ngỗng là trùm của nhà nông, ngay cả chó ta cũng không sợ, nó đang đứng trên mặt đất, ngẩng cổ, vỗ đôi cánh lớn, rất đáng sợ!Nhị Ngưu nghe thấy động tĩnh chạy tới, hắn ta siết chặt rìu tò mò qua xem, ngay lập tức nhìn thấy hai đứa trẻ Mạch gia và hai đứa trẻ lớn khác trong thôn đang run rẩy đứng ở đằng xa, vừa khóc vừa la hét.Nhị Ngưu nhìn kỹ hơn, nguy quá, Tuệ nha đầu đang bị một con ngỗng hoang tấn công, hắn ta hét lớn một tiếng: "Đừng sợ, ta đến đây!"Thật ra con ngỗng này không mổ nàng, nó chỉ đập cánh và liên tục kêu, hơi hoảng loạn.

Mạch Tuệ nghe thấy giọng Nhị Ngưu thì lập tức nhanh tay lẹ mắt tóm lấy chân ngỗng, sau đó xoay người túm ngược con ngỗng lên, còn liên tục mắng cho hả giận."Hừ, con ngỗng này, ngươi hung dữ nữa đi, ta lập tức bắt người về làm thịt ăn!"Nhị Ngưu chạy đến, nhìn thấy Mạch Tuệ đã bắt được con ngỗng lớn, túm ngược nó xách lên.


Mạch Tuệ phủi bùn trên người, nhổ đám cỏ vụn trên đầu, cười với Nhị Ngưu: "Vừa rồi ta đang hái nấm mèo ở đây, một con ngỗng đột nhiên bay xuống làm ta sợ đến nhảy dựng."“Muội không sao chứ?” Tôn Nhị Ngưu cau mày hỏi."Không sao, huynh xem, ta bắt được nó rồi, mới đầu có thể là hơi kinh sợ một chút, huynh nhìn này, bây giờ nó không kêu nữa."Nhị Ngưu cúi đầu nhìn lại, quả nhiên con ngỗng đang rất ngoan ngoãn cúi đầu.Tôn Nhị Ngưu gật đầu: "Hôm nay quả là may mắn, gặp phải một con ngỗng ngốc, tỷ đệ các muội có thể ăn thịt rồi.

Trên núi có rất nhiều động vật hoang dã, nhanh chóng xuống núi đi."“Cạc!” Con ngỗng lớn kêu lên phản đối, ngươi mới là đồ ngốc!Mạch Tuệ gậ đầu, mang theo con ngỗng, nhận lấy nấm mèo và cỏ tươi vừa được cắt của Mạch Lạp và Mạch Cốc đeo lên lưng, đi xuống núi.

Cũng kỳ lạ, Mạch Lạp và Mạch Cốc tò mò tiến lại gần, con ngỗng rất ngoan ngoãn không nhúc nhích chút nào, nhưng Nhị Ngưu và hai đứa trẻ lớn kia vừa đến gần, nó lập tức kêu "cạc cạc cạc", trông vô cùng hung dữ.Mạch Tuệ xách theo ngỗng xuống núi, mọi người vội chạy đến hỏi thăm, lúc này hai nhân chứng mới kể lại một cách sinh động việc Mạch Tuệ bắt được ngỗng.

Ban đầu mọi người không tin Tuệ nha đầu này lại có vận may như vậy, mãi đến khi Tôn Nhị Ngưu cũng gật đầu làm chứng.Ngay lập tức, tin nha đầu Mạch gia bắt được ngỗng ở sau núi lan truyền hơn phân nửa thôn.


Ngỗng ở đây còn quý hơn cả gà vịt, một con ngỗng quay trong tửu lâu có thể bán được bốn lượng bạc, tương đương với năm mươi cân gạo, khiến không biết bao nhiêu người ghen tỵ.Người trong thôn lần lượt kéo đến cửa xem, thấy con ngỗng lớn ngẩng cao đầu đi đi lại lại trong sân, Mạch Tuệ đang ném cỏ cho nó, nó cũng không mổ ai.

Trước giờ Triệu đại nương luôn thích góp chuyện vui, nhìn nó như vậy, nàng ta còn tưởng con ngỗng này là một con ngỗng ngốc, rất ngoan ngoãn, nàng ta lớn gan bước vào sân."Tuệ nha đầu, cháu giẫm phải vận cứt chó gì vậy chứ, con ngỗng này…"Còn chưa nói xong đã thấy con ngỗng lớn đang cúi đầu gặm cỏ lập tức ngẩng đầu lên, giương rộng đôi cánh lao tới, hung hăng mổ vào chân Triệu đại thẩm.

Chân Triệu đại thẩm như bị mổ thủng một lỗ lớn, nàng ta đau đến mức ngã nhào chạy ra ngoài.


Con ngỗng trắng lớn kêu "cạc cạc cạc" về phía cửa, liên tục vỗ cánh, trông vô cùng khí thế.Triệu đại thẩm tức giận đứng trước cửa mắng: "Con súc sinh này mổ người đau chết đi được, sao nó không mổ cháu?"Mạch Tuệ nhún vai, ý bảo cháu cũng không biết.Lúc này, hai đứa trẻ thành thật là Mạch Lạp và Mạch Cốc lại đâm một dao vào tim Triệu đại thẩm: "Đại thẩm, ngỗng lớn cũng không mổ bọn cháu."Phần thưởng của hệ thống này đương nhiên là đồ tốt, có thể phân biệt được ai là người một nhà, khí thế hung hăng, lại mổ rất dữ tợn.

Mạch Tuệ tin rằng người nhắm đến nàng sẽ giảm đi rất nhiều..