Dẫn Sói Vào Nhà - Vân Cát Cẩm Tú

Chương 25: Quả chuối to phát nổ

Khi Hạ Chi Tình dường như đang đắm chìm trong cặp mắt phượng đen hẹp dài kia, hai cẩu độc thân bên cạnh đã không chịu nổi nữa.

“Hai người đủ rồi đó, có thể quan tâm tới cảm thụ của cẩu độc thân một chút hay không?” Hạ Chi Sơ nhìn bộ dáng hai người bọn họ nùng tình mật ý, liền nhịn không được muốn phá hư, anh ngồi xổm một bên nhìn Ô Viên huýt sáo.

Tuy nói sau khi thành lập nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, động vật không thể tu luyện thành tinh, nhưng mà Ô Viên lại tinh khôn như thần khuyển, nhìn thấy Hạ Chi Sơ ra hiệu, “biu” một tiếng liền đứng lên, chạy tới bên cạnh Hạ Chi Tình và Tống An Thần.

Ô Viên là một chú chó nhỏ bảy tuổi, tương đương với một người bốn mươi lăm tuổi, cũng coi như là người trung niên. Nó được ba Hạ nhặt được khi đi chợ, đó là năm mà hai anh em bọn họ lên năm hai đại học. Không biết là bị người ta vứt bỏ hay là đi lạc, nó được phát hiện nằm bênh cạnh thùng rác với hơi thở thoi thóp, trên người có bệnh ngoài da rất nghiêm trọng, lỗ tai có dấu vết bị đốt trọi.

Ba Hạ đem nó tới bệnh viện thú y chữa trị, sau khi chữa trị xong mới mang nó về nhà, mới đầu tiểu gia hỏa này đối với con người rất có ý thù địch, ngoài trừ ba Hạ, ai tới gần nó đều nhe ra hàm răng mà cắn người, lần đầu tiên cô nhìn thấy nó liền bị nó dùng hàm răng tặng cho cô một đại lễ gặp mặt, hại cô đi tới đi lui bệnh viện chích ngừa hai ba mũi.

Hai năm sau Ô Viên mới hoàn toàn giảm bớt thù địch với con người, sau khi dần quen thuộc hơn, Ô Viên đáng yêu giống như tiểu thiên sứ, nó mỗi ngày sẽ đi theo ba Hạ đến công viên chơi cờ, khi ba Hạ chơi cờ, nó liền ngồi xổm bên cạnh chờ ba Hạ, ngẫu nhiên có mấy đứa nhỏ nắm lỗ tai to của nó, nó cũng không tức giận. Chơi cờ xong, bồi ba Hạ đi chợ mua đồ ăn, buổi tối sẽ bồi mẹ Tô đến quảng trường gần tiểu khu nhảy quảng trường, lần đầu tiên cô nhìn thấy Ô Viên thân mình tròn vo một cục ở giữa một đám bà bác trung niên nhảy quảng trường làm cô cười ra nước mắt.

“Gâu gâu gâu……” Ô Viên vọt tới trước mặt Hạ Chi Tình, hai cái chân trước khép lại nhảy dựng lên, đụng vào trên đùi cô, cô trọng tâm không vững ngã về phía trước vừa lúc nhào vào trong lòng ngực của Tống An Thần.

“Ô Viên!” Đầu cô đụng vào trên ngực anh, cái trán có chút hơi đau, đợi cô đứng vững có chút ngượng ngùng mà nhìn Tống An Thần một cái, quay đầu lại muốn giáo huấn cái tên đầu têu kia, chỉ là Ô Viên đã sớm bỏ trốn mất dạng, chạy đến bên người mẹ Tô hòng tìm kiếm che chở.

Hạ Chi Tình cắn răng, tiểu gia hỏa này cơ linh đáng sợ, biết ở Hạ gia mẹ Tô địa vị tối cao cho nên ngoài trừ mẹ Tô, những người khác nó đều dám ăn hiếp.

Ô Viên kêu ô ô dưới chân mẹ Tô, một đôi mắt to ngập nước, làm ra một bộ dáng đáng thương giống như cầu cứu mẹ Tô, quả nhiên mẹ Tô nhìn thấy một ngụm một câu bảo bối mà kêu, quay đầu lại mang theo vẻ mặt mẹ kế nhìn cô: “Ai dám đánh gãy cánh đứa nhỏ của ta, ta sẽ tự tay hủy diệt toàn bộ thiên đường của hắn!”

Giống như sấm sét từ trên trời rơi xuống, tự nhiên bén rễ đến ngón chân của cô, đánh cô đến ngoài khét trong mềm!

Mẹ của con ơi, về sau mẹ có thể đừng lên mạng xem những thứ lung tung đó được không? Nếu xem rồi thì cũng đừng có tùy tiện nói ra được không, thật là đem sét đánh cô không nhẹ a!!

Hạ Chi Tình, Hạ Chi Sơ còn có Tống An Thần ba người đều bị lời của mẹ Tô nói ra khóe miệng không khỏi run rẩy, chỉ có ba Hạ bộ dáng bình yên vô sự, không chỉ có bình yên vô sự, còn ngẩng đầu lên cho mẹ Tô một cái động tác “fighting”, lại lần nữa khiến ba người bọn họ tay chân run rẩy.

Cả nhà cùng nhau nói nói cười cười, sủi cảo rất nhanh đã tràn đầy một mâm, mẹ Tô đem sủi cảo gói xong trước bỏ vào lồng hấp, bọn họ tiếp tục gói mấy cái nữa.

Hạ Chi Tình từ nhỏ đến giờ chưa bao giờ khéo tay!

Khi còn học tiểu học, mỗi khi có tiết học thủ công, cô đều gấp đến độ hai mắt mở to, cho dù món đồ thủ công đơn giản thế nào tới phiên cô lại khó như lên trời, cô giáo dạy thủ công mới đầu không tin tà, cô giáo cho rằng không có ai là trời sinh ngu ngốc, chỉ có người không nỗ lực lại còn lười.

Vì thế mỗi lần đi học đều chú trọng phụ đạo cho cô, ngồi bên cạnh cô chỉ dạy từng động tác một, nhưng cho dù như vậy, cô vẫn có thể làm thủ công thảm không nỡ nhìn, cuối cùng làm cô giáo dạy thủ công tức muốn phun máu, không thể không tin tưởng rằng thật ra vẫn có người là trời sinh ngu ngốc, từ đó về sau, khi tớt tiết thủ công, cô giáo đều không hề cưỡng cầu Hạ Chi Tình nộp lên tác phẩm hoàn thiện, cho dù cô nộp lên cái dạng tác phẩm thảm không nỡ nhìn gì, cô giáo đều thương tình cho cô sáu mươi điểm.

Hạ Chi Tình ngước mắt liếc thấy Hạ Chi Sơ động tác thành thạo, lại nhìn lướt qua Tống An Thần gói sủi cảo đa dạng chồng chất, cúi đầu nhìn thứ không ra hình dạng gì trong tay mình, yên lặng đem nó bỏ vào lồng hấp.

“Tránh ra tránh ra, sủi cảo ra lò đây! Đều tránh ra một chút, cẩn thận phỏng.” Mẹ Tô bưng mẻ sủi cảo đã nấu chín đầu tiên lên, vừa hét vừa đi lại đây.

Ô Viên mông nhỏ ngắn ngủn cùng với chiếc đuôi nhỏ chạy nhanh hăng hái như chiếc mô tô nhỏ theo sau mẹ Tô, mẹ Tô đặt sủi cảo lên trên bàn, Ô Viên đứng dậy, hai chân ghé vào trên bàn, chỉ là với không tới, chân ngắn thật bi ai a.

“Thơm quá a!” Cô giống Ô Viên, nhăn lại cái mũi, dùng sức mà ngửi.

Tống An Thần liếc mắt cô một cái, nhìn hai mắt cô lấp lánh, nước miếng sắp chảy ra y như  Ô Viên, khóe miệng cong cong, cầm lấy chiếc đũa, gắp lên một cái sủi cảo tự mình gói, thổi nguội một ít sau đó chấm nước tương đưa tới bên miệng cô, như nhìn đứa bé mà nói: “Tới, mở miệng, a ——”

Mặt cô không biết là do thấy đồ ăn quá hưng phấn hay là bị hơi nước làm cho có chút hơi đỏ ửng, cô nhìn sủi cảo trước mắt mình, nuốt một ngụm nước miếng, có chút ngượng ngùng nói: “Em, em tự mình ăn là được.”

Tống An Thần khóe miệng nở ra nụ cười phúc hậu và vô hại, tiếp tục hướng dẫn từng bước nói: “Ngoan, a ~~~”

Cô nhìn mắt phượng anh nhộn nhạo ý cười, cả người bị mê hoặc, mở miệng ra cắn một ngụm. Sủi cảo mới lấy ra khỏi lồng hấp, tràn đầy nước dùng, cô một bên nóng đến hít hà mà nhai, một bên hai con mắt tràn đầy thoả mãn mà cong lên thành hình trăng non.

Cắn vào một miếng, cô đang muốn há mồm ăn luôn sủi cảo còn dư lại kia thì cô lại cắn vào không khí. Khi cô mới ăn một nửa miếng sủi cảo kia thì Tống An Thần đã thu tay về, đem sủi cảo còn dư bỏ vào trong miệng mình.

Anh một bên nhai, một bên nghịch ngợm chớp chớp mắt nhìn cô, cô tức giận nhu miệng, chưa kịp mở miệng thì thấy Tống An Thần thò đầu qua, thấp giọng nói: “Ở quê của anh, khi kết hôn, chú rể sẽ đút cho cô dâu ăn sủi cảo như vậy, ngụ ý sớm sinh quý tử.”

“Anh bớt, bớt nói hươu nói vượn đi!” Mặt cô "vèo" một tiếng liền đỏ, trong lòng lại có vết cào nhỏ hơi hơi ngứa, trong não cũng không khống chế được tưởng tượng đến cảnh cô và Tống An Thần kết hôn rồi hình ảnh bị mọi người nháo động phòng.

Mất mặt! Thật là quá mất mặt! Ở cùng với gia hỏa Tống Kim Nhứ này lâu như vậy làm cô cũng học được anh không biết xấu hổ, vô liêm sỉ mà yy, thật là họa thủy a!

Ba người bọn họ gói sủi cảo có ba phong cách khác nhau rất dễ nhận biết, Tống An Thần gói chính là sủi cảo nghêu sò, Hạ Chi Sơ gói chính là sủi cảo thỏi vàng, mà dư lại những cái sủi cảo hình dáng rối loạn lung tung tất nhiên là tác phẩm của Hạ Chi Tình.

Tống An Thần gắp lên một cái sủi cảo của cô gói, khóe miệng nhếch lên một độ cong cười như không cười nhìn cô gằn từng chữ một nói: “Anh muốn ăn em…… sủi cảo.”

Hai chữ sau biến mất ở giữa môi răng của anh làm Hạ Chi Tình nghe thấy là “Anh muốn ăn em”, khuôn mặt nhỏ của cô lập tức đỏ như tôm luộc, cũng dần dần lan tràn lên bên tai, vẻ mặt anh bỡn cợt mà nhìn cô.

Cô nhìn môi của anh hồng nhuận có chút bóng, nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng, trái tim đập nhanh như thỏ chạy trốn.

Tống An Thần nhìn động tác của cô, ý cười bên khóe miệng càng đậm, vừa chăm chú nhìn cô vừa ăn một cái bánh sủi cảo xấu xí mà cô gói.

Hạ Chi Sơ bên cạnh liếc thấy bọn họ đút đồ ăn cho nhau tức đến mắt trợn trắng, đang muốn nói cho mẹ Tô quản hai người bọn họ thì lại thấy ba Hạ cũng đang gắp lên một cái sủi cảo khác đút cho mẹ Tô, anh lập tức lệ rơi đầy mặt.

Làm một con cẩu độc thân, anh thật sâu cảm nhận được ác ý của thế giới này, anh cầm lấy chén, gắp mấy cái sủi cảo, sau đó gắp thêm mấy cái bỏ vào chén con cẩu độc thân khác.

Ô Viên vòng quanh chén sủi cảo bốc khói, hưng phấn đong đưa cái mông tròn vo, mọi người bị bộ dáng của nó chọc cười ha ha không ngừng.

**************

Sau bữa cơm tất niên, mọi người tụ họp trong phòng khách cùng nhau đón giao thừa.

Ba Hạ và mẹ Tô là fans trung thành của Xuân Vãn, mấy chục năm dù sét đánh vẫn bất động duy trì xem Xuân Vãn. Hạ Chi Tình tắm rửa xong đi xuống dưới lầu, cầm lấy di động vừa thấy vậy mà thu được hai bao lì xì đến từ Alipay của mẹ Tô và ba Hạ khiến cô mừng rỡ cười đến không thấy mặt trời đâu.

“Cảm ơn ba, mẹ, con yêu hai người một vạn năm.” Hạ Chi Tình ôm mặt mẹ Tô hôn một cái thật mạnh.

Mẹ Tô tại chỗ lau mặt, thấy cô mừng rỡ ôm lấy điện thoại, ghét bỏ nói: “Chỉ có chút tiền đồ này!”

Cô hắc hắc cười không ngừng, bỗng nhiên di động “leng keng” một tiếng, có tin nhắn gửi đến, cô mở ra vừa thấy mặt mày lập tức tức hớn hở, lại nhận được bao lì xì.

Cô mừng trời mừng đất mở tin nhắn ra thì thấy được dòng tin nhắn “Bạn thân của bạn ‘ quả chuối to phát nổ ’ đã phát cho bạn một bao lì xì”, cô không khỏi có chút sửng sốt, “Quả chuối to phát nổ” là ai?

Tên trên mạng của Hạ gia đều là thống nhất, ba Hạ là dưa hấu to phát nổ, mẹ Tô là anh đào nhỏ phát nổ, Hạ Chi Sơ là sầu riêng to phát nổ, cô là quả táo nhỏ phát nổ, gọi chung là “Gia tộc phát nổ”.

Cho nên nhìn thấy “Quả chuối to phát nổ”, cô hơi sửng sốt một chút, sau khi nhận lấy bao lì xì liền click mở xem tường của đối phương, vừa thấy cô liền “Phụt ——”

Cô thiếu chút nữa bị nước miếng của mình làm nghẹn, Tống An Thần khi nào đem tên trên mạng của mình đổi thành bộ dáng này? Hơn nữa lấy trái cây gì không được lại cố tình muốn lấy loại trái cây dễ làm người ta hiểu lầm này, trái chuối to cùng gì gì kia thường xuyên bị người ta liên tưởng với nhau.

Quả thật là quá tà ác, quá tà ác!

Hạ Chi Tình ném liên tưởng tà ác ra khỏi đầu mình, ngước mắt nhìn thấy Tống An Thần cười như không cười nhìn cô, mặt cô có tật giật mình “xoát” một tiếng liền đỏ, “Ha hả…… Anh sửa tên lúc nào đó?”

Tống An Thần còn chưa có trả lời, mẹ Tô liền quay đầu qua mở miệng nói: “Về sau chính là người một nhà, ta kêu nó sửa.”

Hạ Chi Tình thiếu chút lại bị sặc nước miếng của mình, mẹ Tô chủ động kêu Tống An Thần đổi tên, chứng minh nội tâm bà vẫn vô cùng xem trọng và tán thành Tống An Thần, chỉ là lấy cái tên như vậy rốt cuộc là ai, là mẹ Tô hay là Tống An Thần? Nhưng cho dù là ai lấy, loại vấn đề này đều không tiện mở miệng a.

Có điều mặc kệ là ai lấy tên đều không sao cả, mấu chốt là cho cô bao lì xì thì tốt rồi, Hạ Chi Sơ nhìn cô một bộ dáng tham tiền, chế nhạo nói: “Cẩn thận cười sái hàm, em rể tương lai cho mày bao nhiêu tiền mà làm mày cười thành dáng vẻ này.”

“.....” Mẹ Tô và ba Hạ đã phát cho cô bao lì xì hai ngàn tệ, hơn nữa Tống An Thần còn phát bao lì xì cho cô, lập tức liền có hơn sáu ngàn, nhìn số tiền Alipay từ từ tăng lên cô cười đến không khép miệng được.

“Chỉ có chút tiền đồ này!” Hạ Chi Sơ nói ra y như mẹ Tô.

Cô nhân lúc mẹ Tô và ba Hạ không chú ý mà hướng Hạ Chi Sơ trộm giơ lên ngón giữa, “Ai như anh, vắt cổ chày ra nước!”

“Anh đây dùng tiền làm choáng ngợp cái đồ ngốc mày!” Hạ Chi Sơ tức giận cầm lấy di động nhấn tới nhấn lui.

Hạ Chi Tình cho rằng anh chỉ là nói suông mà thôi, không nghĩ tới chưa đến một phút, di động của cô “tích tích tích” vang lên không ngừng, cô mở mục bao lì xì trên QQ ra vừa thấy, má ơi, hoá ra người sống được lâu rồi thật sự có thể nhìn thấy rất nhiều điều kỳ tích, không nghĩ tới có một ngày cô thật sự có thể bị tiền làm choáng ngợp.

Hạ Chi Sơ liền phát cho cô mười bao lì xì, mỗi bao 250 tệ, nhắn là: Tặng mày gấp mười lần 250*.

*250: đồ ngốc

Mặc dù nhận được tin nhắn ác độc của anh, có điều xem lại số tiền cô quyết định hào phóng không cùng anh so đo.

Hạ Chi Sơ liếc mắt một cái người nào đó đang ôm di động đếm tiền, quay đầu nhìn Tống An Thần nhướng mày, thấp giọng nói: “Anh thua rồi.”