Dẫn Sói Vào Nhà - Vân Cát Cẩm Tú

Chương 15: Xin đừng XX trên đường cao tốc

Một phút lâu như thế nào? Là đối với người ngồi trong nhà vệ sinh hay là người chờ bên ngoài nhà vệ sinh.

Giờ phút này đối với Hạ Chi Tình mà nói, một phút này tựa như sao băng, chớp mắt một cái nó liền tiến vào đếm ngược.

“Mười……”

“……” A a a!

“Chín……”

“……” Ô ô ô!

“Ba……” Mắt phượng anh hơi nhếch, thanh thanh lãnh lãnh mà nhìn cô, miệng không chút nào hàm hồ mà đếm ngược.

“……” Hạ Chi Tình âm thầm nghiến răng nghiến lợi, lại thấy đối phương không hề nể tình, từng chút từng chút đếm gần xong, cô gấp đến độ giống như người bị tiêu chảy nhưng phải chờ bên ngoài WC, nội tâm dường như là hỏng mất.

“Hai……”

Thế giới này tàn nhẫn nhất, không phải ta lẳng lặng xem ngươi giả vờ diễn kịch, mà là ta khoanh tay đứng nhìn xem ngươi từng bước đi sai đường, Hạ Chi Tình trong lòng đem Tống An Thần quất xác một ngàn lần, lại vẫn như cũ không có cách nào ngăn anh tiếp tục đếm ngược.

Lúc Tống An Thần lại lần nữa hé miệng muốn đọc ra số cuối cùng, Hạ Chi Tình bỗng nhiên linh quang chợt lóe, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, cả người nhào tới Tống An Thần, một bàn tay bịt miệng Tống An Thần không cho anh nói ra.

Nửa thân mình cô gần như là dựa vào trên người anh, vì để ổn định thân mình, tay kia cô còn quàng qua cổ anh, tư thế kia nói có bao nhiêu quỷ dị liền có bao nhiêu quỷ dị, có bao nhiêu ái muội liền có bao nhiêu ái muội.

Tống An Thần bị động tác của cô làm hoảng sợ, có điều rất mau liền trấn định, anh rũ mắt, nhìn thoáng qua người kia gần như là treo trên người mình, khóe miệng không dấu vết mà nhấp nhấp.

Miệng anh giờ phút này bị tay cô bịt lại nên không thể nói chuyện, dù có muốn nói, giờ phút này anh cũng chỉ có thể cạn lời.

Người phụ nữ này thật ngớ ngẩn, giống như con đà điểu vùi đầu vào bên trong cát, cho rằng như vậy người khác liền nhìn không thấy nó, không nghĩ tới cái mông cao cao bên ngoài rất dễ làm người chú ý.

Mà giờ phút này cô giống như con đà điểu kia vừa ngốc vừa đáng yêu, anh nhịn xuống xúc động muốn cười, rũ mắt nhìn cô.

Thấy ánh mắt anh giống như nhìn kẻ ngốc, Hạ Chi Tình hận không thể tìm cái lỗ chui xuống, vừa rồi cô một lòng muốn ngăn cản anh nói ra số cuối cùng cho nên đầu óc nóng lên liền phi thân qua bịt miệng anh lại.

Hiện tại bị anh nhìn như, cũng liền ý thức lại chính mình ngu xuẩn, cô bịt được nhất thời, không bịt được cả đời, bọn họ vốn không thể vẫn luôn ở chỗ này nháo đi.

Hiện tại cô đang ở trạng thái tiến thoái lưỡng nan, buông tay, không cam lòng, không buông tay, không biết tiếp theo nên làm cái gì bây giờ.

Cô vùi đầu vào ngực anh, không dám ngước mắt cùng anh đối diện.

Cả người cô bị hơi thở anh vây quanh, trên người anh có mùi hương bạc hà nhàn nhạt theo thân thể hai người như có như không phiêu lại đây, bỗng nhiên cô cảm thấy có chút khô nóng, có chút vô lực, có chút cảm giác thiếu oxy.

Hơi thở cực nóng của anh phun trong lòng bàn tay cô, một cơn tê dại từ lòng bàn tay lẻn lõi đến lòng cô, bàn tay bịt miệng anh có chút run rẩy. Cô giống như điện giật bị động kinh mà buông bàn tay đặt trên miệng anh ra.

Cả người nhảy dựng lên, tay đụng ngã một cái ngọc Tì Hưu đặt ở trên xe, Tì Hưu rơi mạnh một cái, hung hăng mà đập trúng đầu gối cô, cô ăn đau đến mức kêu lên.

Thấy cô đau đến mức khuôn mặt nhỏ nhăn lại, Tống An Thần gấp giọng hỏi: “Làm sao vậy?”

“Bị Tì Hưu rơi trúng đầu gối.” Cô đau đến nhếch miệng nhe răng, khom người duỗi tay đem ngọc Tì Hưu nhặt lên, có chút giận bản thân mình, nặng nề đặt ngọc Tì Hưu lên.

Anh nhíu mày, ngọc Tì Hưu để bàn kia so với bàn tay còn lớn hơn một chút, rất nặng, như vậy nện xuống, không cần xem biểu tình cô nhếch miệng nhe răng cũng có thể tưởng tượng đau đến mức nào.

“Kéo váy lên, tôi nhìn xem trúng chỗ nào rồi.” Mày anh hơi nhíu lại.

Hôm nay cô mặt váy cộng với tất chân, cho dù đem váy vén lên cũng nhìn không ra, trừ phi đem váy cùng nhau cởi ra, nghĩ vậy cô không khỏi hơi nóng mặt, lắp bắp nói: “Không, không cần đâu.”

“Đừng để tôi lặp lại lần thứ hai.” Anh ngước mắt liếc cô một cái, sắc mặt nhìn qua có chút khó coi.

Chút lửa giận nhỏ trong lòng Hạ Chi Tình “tạch” một tiếng liền bùng nổ, sắc mặt cũng có chút khó coi, nếu không phải anh uy hiếp cô phải đi về, cô cũng sẽ không nhào qua bịt miệng anh lại, nếu không phải anh làm hại cô giống như bị điện giật, cô cũng sẽ không bị Tì Hưu rơi trúng! Người bị uy hiếp là cô, người chịu tội cũng là cô, anh bây giờ dựa vào cái gì tới uy hiếp cô đem váy vén lên?!

Đàn ông thúi! Lớn lên đẹp có gì đặc biệt hơn người, cũng chỉ biết hung dữ, thật con mẹ nó con rùa đen vương bát đản!

Nghĩ vậy, cô không khỏi vừa tức lại có chút ủy khuất, “Tôi nói không cần là không cần, váy tôi phía dưới còn có mang tất chân, anh muốn tôi ở chỗ này cởi ra cho anh xem sao?!”

Tống An Thần hơi hơi sửng sốt một chút, thấy cô bung ra móng vuốt nhỏ mà phản kháng, lúc này mới ý thức được vừa rồi anh quá nóng vội, chỉ muốn nhìn xem một chút cô bị thương thế nào, không nghĩ tới cô phía dưới còn mang tất chân, không thể giống như quần mà trực tiếp cuốn lên.

Thấy khuôn mặt nhỏ của cô bởi vì tức giận mà đỏ bừng, anh dịu giọng, “Là tôi không tốt, quá nóng vội muốn nhìn miệng vết thương cô một chút xem bị thương thế nào liền không nghĩ chu đáo đến như vậy .”

Tính tình Hạ Chi Tình từ trước đến nay rất tốt, khi còn nhỏ, Hạ Chi Sơ cố ý lấy sâu lông ném đến trước mặt cô làm cô oa oa khóc lớn, nhưng quay đầu lại chỉ cần Hạ Chi Sơ cùng cô nói vài lời hay, cho cô một viên đường, cô sẽ cười cong đôi mắt, tung ta tung tăng mà lại lần nữa kêu anh Hạ Chi Sơ.

Cho nên, khi thấy Tống An Thần dịu giọng xin lỗi cô, chút lửa giận nhỏ này trong lòng cô giống như gặp được bình chữa cháy trực tiếp bị dập tắt.

Hơn nữa nghe được anh quan tâm mình, không biết vì sao, trong lòng mạc danh mà cảm thấy cao hứng.

“Chính là có chút đau, bất quá hẳn là không có việc gì.” Cô vừa nói một bên vừa vỗ vỗ đầu gối, muốn chứng minh tự mình không có việc gì, không ngờ lực độ không khống chế tốt, một vỗ này làm cô lần nữa ăn đau đến kêu một tiếng.

Mày anh vừa mới dãn ra lập tức nhăn lại, anh duỗi tay tới đầu gối của cô, nhẹ nhàng chạm vào, “Không biết có ảnh hưởng đến xương cốt hay không, chạm vào như vậy có đau không?”

Cô lắc đầu.

“Vậy còn chỗ này?”

“A ~~ đau ~~” cô nhíu mày, giọng điệu mang theo chút làm nũng mà cô tự mình không biết.

Đáy mắt anh không hề che giấu lo lắng, “Tốt nhất vẫn là nhìn xem bị thương ở đâu.”

Cô nhìn anh một cái thật sâu, tròng mắt tinh quái mà đảo qua một vòng, “Thật ra…… Muốn xem cũng được, có điều……”

Ngước mắt thấy vẻ mặt cô mang thần sắc cổ quái, Tống An Thần bất động thanh sắc hỏi: “Có điều cái gì?”

Cô có chút có tật giật mình mà lảng tránh ánh mắt anh, “Có điều tôi có một điều kiện.”

“Điều kiện gì?” Anh nặng nề hỏi.

“Vừa rồi nói bồi thường liền trở thành phế thải!”

Tống An Thần nhìn chằm chằm cô nhìn đến nửa ngày, không biết là nên tức hay nên cười, đền lúc này cô vậy mà còn có thể lấy miệng vết thương của mình cùng anh nói điều kiện, có đôi khi anh thật muốn cạy đầu cô ra nhìn xem bên trong rốt cuộc có cái gì.

Anh dời đi tầm mắt trên người cô, ngồi lại chỗ của mình, bộ dáng lười biếng nói: “Đáp ứng điều kiện của cô cũng được, có điều tôi cũng có điều kiện.”

“Điều kiện gì?” Cô cúi đầu, thanh âm ấp úng.

Vừa rồi dưới ánh mắt của anh, cô cảm giác mình như bị trĩ đứng ngồi không yên, cái loại bất an này cô không biết nên hình dung như thế nào, như sợ hãi, lại không giống, khi tầm mắt anh cuối cùng dời đi khỏi người mình, cô nhẹ nhàng thở ra, đáy lòng lại dâng lên một loại nho nhỏ mất mát nói không rõ.

Đối với cảm xúc mâu thuẫn lại xa lạ này của chính mình, nội tâm Hạ Chi Tình cho ra cái bình luận không cảm xúc đơn giản thô bạo đó chính là: Làm ra vẻ!

Tuy rằng tầm mắt không có nhìn trên người cô, nhưng biểu cảm trên mặt cô vẫn không thoát khỏi mắt anh, Tống An Thần khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhẹ, “Tôi có thể không cần khoản bồi thường vừa rồi, có điều chân của cô trị liệu như thế nào sẽ do tôi quyết định, cô đồng ý không?”

Đồng ý đồng ý, đồng ý đến mức không thể không đồng ý, hai tay hai chân đồng ý! Hạ Chi Tình gật đầu như giã tỏi, có lời như vậy, giao dịch một vốn bốn lời, không đồng ý đều là đồ ngốc.

Kỳ thật, mới đầu lúc nghe được anh muốn trị liệu chân cô, cô muốn cự tuyệt. Cô từ nhỏ sợ hãi khi thấy bác sĩ, cái gọi là giấu bệnh sợ thầy ở trên người cô có thể nói là phát huy đến vô cùng nhuần nhuyễn. Nhớ rõ lớp ba năm ấy, cô phát sốt đến 39 độ, nhưng vì để không đi gặp bác sĩ, cô không dám biểu hiện ra ngoài, sau lại thật sự nhịn không được té xỉu ở phòng học, lúc này mới vội vàng bị đưa đi bệnh viện, mẹ Tô ở bệnh viện mắng cô đến máu chó phun đầy đầu.

Nhưng tiền tài dụ hoặc thật sự quá lớn, thật là người nghèo chí ngắn, cô thật sự không cách nào lại bỏ ra thêm năm ngàn tệ đưa cho Tống Kim Nhứ.

Bàn tính nhỏ trong lòng cô bùm bùm tính một chút, Tống Kim Nhứ nói muốn trị liệu chân cho cô, xem bộ dáng vừa rồi đầy vẻ quan tâm của anh sẽ không lấy chân cô làm chuột bạch, vì thế dưới sự dụ dỗ của tiền tài, cô sảng khoái mà cùng Tống An Thần đạt thành giao dịch.

“Cô vừa rồi nói có thể xem miệng vết thương, làm thế nào để thấy?” Sau khi hai người đạt thành hiệp nghị, Tống An Thần hỏi ra nghi vấn trong lòng.

Cô cười hắc hắc, từ bên trong ba lô lấy ra một cái kéo nhỏ, kéo lên một tầng tất chân, “xoẹt xoẹt” cắt một vòng chỗ đầu gối.

Thấy cô dùng kéo cắt đi tất chân, anh có cảm giác thật là cạn lời, có điều khi thấy đầu gối kia bị sưng đỏ lại còn rách da lập tức cảm giác cạn lời bị lo lắng bao trùm lên hết.

Tống An Thần mày hơi nhăn lại, cẩn thận kéo ra tất chân xem xét miệng vết thương, miệng vết thương bên ngoài có vẻ không nghiêm trọng, chỉ sợ là vết thương cũ tái phát.

Cô gái này sợ gặp bác sĩ như vậy, vừa rồi anh còn hao hết tâm tư nghĩ như thế nào mới khiến cô đi bệnh viện, không nghĩ tới cô tự mình nghĩ ra cái biện pháp hay đó là đem chính mình đi bán.

Chỉ số thông minh này, anh chỉ có thể nói anh cũng say theo luôn.

Khi Tống An Thần cúi người kiểm tra miệng vết thương của cô có hai người mặc đồng phục cảnh sát đi tới gõ cửa sổ xe của bọn họ, gọi xuống xe kiểm tra.

Hạ Chi Tình sửa sang quần áo lại một chút liền đi xuống, cho rằng hai vị cảnh sát đại ca là tới cảnh cáo bọn họ việc dừng lâu bên đường, không nghĩ tới cô còn chưa kịp mở miệng, đối phương liền nã một viên thiên lôi không báo trước xuống nói:

“Hai vị đồng chí, tuy rằng làm *** trên xe rất kíƈɦ ŧɦíƈɦ, chỉ là sinh mệnh đáng quý, chớ vì nhất thời kíƈɦ ŧɦíƈɦ mà bỏ qua an toàn sinh mệnh.”