Thân ảnh kiều nhỏ dừng lại ở bên ngoài lều chủ thượng, lỗ tai dán lên mặt bố thô ráp, lắng nghe động tĩnh bên trong.
Đang ở bên trong viết thư pháp, Đạt Y Đồ ngừng bút, ánh mắt màu lam nheo lại, nhìn chăm chú vào bóng dáng đáng yêu kia. Khẽ mỉm cười, thấp giọng hỏi: “Là Phi Nhi ở bên ngoài sao?”
Được cho phép vào, Phi Nhi mới xốc mảnh bố lên, đi vào bên trong.
Đạt Y Đồ buông bút, nhìn thấy nàng, gương mặt cương nghị thường ngày bất giác nhu hòa vài phần, hỏi: “Có chuyện gì?”
Phi Nhi đi đến trước mặt hắn, con mắt vòng vo vài vòng, có chút xấu hổ, hai tay đan vào nhau, dùng thanh âm rất nhỏ rất nhỏ nói:
“Ta…… Ta muốn hỏi ngươi…… Mượn, mượn tiền.”
“Ân? Ngươi nói cái gì? Ta nghe không rõ lắm.”
Phi Nhi nhíu nhíu mày, quyết tâm hẳn lên, chết sớm siêu sinh sớm. Đi vòng qua cái bàn thấp, quỳ xuống bên cạnh hắn, hai tay đặt trên đầu gối, nghiêm túc cùng hắn nhìn nhau: “Ta muốn hỏi mượn ngươi ít ngân lượng.”
Ánh mắt màu lam nổi lên ý cười, trả lời: “Ngươi muốn mua cái gì, cùng Đạt Nhĩ Mục nói thì được rồi.”
“Không phải. Ta gặp được một bằng hữu, ta lại làm cho nàng ta không có cái để dựa vào, cho nên phải đưa ngân lượng cho nàng, để nàng có thể sống an ổn qua ngày. Chờ phụ thân đến đây, ta sẽ trả lại cho ngươi, được không?”
“Bằng hữu của ngươi? Nàng làm sao có thể đến Đạt Mỗ trại?”
“Nàng trước kia là thị thiếp của phụ thân, bởi vì ta mà bị phụ thân đuổi đi, cho nên……”
“Tiểu Phi Nhi, ngươi rất thiện lương.”
Đại chưởng vươn ra, đem nàng ôm lại đây, ngồi trên đùi mình,
“Nàng là thị thiếp của người khác, cho dù đến đây tuyển phi, kết quả nhất định cũng sẽ bị đuổi đi. Với lại, khi Minh Vương muốn nàng rời đi, nhất định đã cho nàng ngân lượng. Chẳng lẽ nàng đều xài hết sao? Ta tin tưởng Minh Vương ra tay nhất định không phải là con số nhỏ.”
“Điều này ta không biết, nhưng mà nàng từng tặng cho ta một chú mèo con rất đáng yêu nha, cho nên nàng là bằng hữu của ta. Mẫu hậu nói qua, tri ân không cần báo đáp, nàng nói nàng hiện tại nàng không có tiền sống, nếu ta có thể hỗ trợ nàng, nhất định làm hết sức a.”
“Vậy lần sau thì sao? Lần sau nàng lại đòi tiền nữa thì thế nào?”
“Ân……”
Tiểu đầu nghiêng nghiêng nghĩ ngợi, “Nếu ta có, ta sẽ còn cho mượn.”
“Đứa ngốc!”
Đạt Y Đồ nhịn không được cưng chiều vỗ nhẹ đầu nàng một cái, thuần khiết thánh thiện như thế, ai nhìn đến cũng muốn bảo hộ, không muốn buông tay.
Bao gồm hắn, cũng có chút xúc động, muốn đem nàng làm của riêng.
Chính là…… Hắn không thể……
Phi Nhi thấy hắn không đáp ứng, vội vàng dựng thẳng lên một ngón tay, cầu xin nói: “Ngươi cho ta mượn một lần thôi được không? Không có lần thứ hai đâu mà.”
Yêu cầu đáng yêu của nàng, luôn làm cho người ta không thể cự tuyệt. Đạt Y Đồ bất đắc gật đầu, hỏi: “Mượn bao nhiêu?”
“Một ngàn lượng!”
“……”
Khi Đạt Y Đồ đem ngân phiếu một ngàn lượng đưa cho Hồng nhi, nàng có chút hối hận lại vừa cảm thấy có chút may mắn.
Hối hận là, không nghĩ tới Phi Nhi có thể dễ dàng mang tới một ngàn lượng, sớm biết Tộc Đạt Mỗ có tiền như vậy, nàng sẽ đòi nhiều thêm.
May mắn là, thoáng nhìn thấy tộc trưởng cao lớn, khí lực dọa người như thế, so với Minh Vương còn cao hơn một cái đầu, muốn cùng nam nhân cường hãn như vậy ở chung, không bị hắn đè chết mới là lạ.
Cho nên, vừa lấy được tiền, Hồng Nhi vội vàng chạy nhanh như chớp, đầu cũng không dám quay lại, thoắt cái đã biến mất.
Đạt Y Đồ cùng Phi Nhi ước pháp tam chương (đánh tay 3 cái), hứa hẹn về sau không bao giờ tiếp xúc với nữ nhân này nữa, Phi Nhi biết hắn là vì bảo vệ mình nên sảng khoái đáp ứng, Đạt Y Đồ mới nhẹ nhàng thở ra.
Thời gian trôi qua thật mau, nháy mắt đã đến ngày tiến hành lễ trưởng thành, Đạt Y Đồ đặc biệt cho phép Phi Nhi gia nhập nhóm năm người. Bọn họ chỉ cần ở trong vòng 3 ngày săn về môt môt con dã thú, là có thể chính thức trở thành dũng sĩ Đạt Mỗ Tộc.
Sáng hôm đó, khi xuất phát, người khẩn trương nhất chính là Yên Chi, trời còn chưa sáng, nàng đã bắt đầu chuẩn bị lương khô cùng vũ khí cho Phi Nhi, giống con ruồi vo ve bên tai nàng, dặn dò đủ thứ việc. Còn lo lắng nàng chiếu cố không được chính mình, gọi riêng Tạp Kỳ tìm đến, phân phó hắn bảo vệ tốt an toàn của Phi Nhi.
Phi Nhi lại có vẻ thực hưng phấn, bên hông mang theo 3 túi nước, cũng đủ cho nàng ứng phó các loại nguy hiểm. Chỉ cần có nước, đó chính là vũ khí của nàng, nàng sẽ không sợ hãi bất kì chuyện tình hay động vật gì.
Lều vải bị nhấc lên, Đạt Mộc Tề đi vào, đối bọn họ thúc giục nói: “Chỉ còn thiếu hai người các ngươi, nhanh lên.”
“Nha, đến đây!”
Tạp Kỳ giúp Phi Nhi cầm lấy lương khô, cùng Đạt Mộc Tề đi ra ngoài trước.
Yên Chi giúp nàng cột chắc quần áo, nghiêm túc nói: “Chú ý bảo trọng bản thân.”
“Nga.”
Đôi mắt to tròn màu tím lóe ra, nhìn nàng chăm chú.
“Gặp phải nguy hiểm, nhớ kỹ trước tiên phải la to lên, gọi người cùng nhóm đến, mọi người đồng tâm hiệp lực mới là là quan trọng nhất. Có chuyện gì phát sinh cũng hãy nhớ nghe theo lời của bọn họ, dù sao bọn họ đều là những đứa trẻ lớn lên từ trong thảo nguyên, khả năng sinh tồn so với muội mạnh hơn nhiều.”
“Hảo.”
“Túi nước đừng dùng loạn, bảo vệ tốt chính mình.”
“Ân.”
Yên Chi nhăn mi, cùng nàng nhìn nhau: “Muội không có câu nào khác sao? Dùng một chữ để nói lấy lệ với ta sao?”
“Ách…… tỷ…… Rất giống ta mẫu…… nương của ta.”
“…… Muội nói ta quá dài dòng?”
“Không không không! Yên Chi tỷ là quan tâm ta, Phi Nhi đều nhớ kỹ.”
“Ân! Biết là tốt rồi!”
Vỗ vỗ bả vai nàng, nắm tay nàng,“Đi thôi, đoàn người chờ đã đâu.”
“Hảo!”
Hai người rời khỏi lều vải, chạy đến cửa Bắc của trại Đạt Mỗ, thân ảnh cao lớn của Đạt Y Đồ nhìn chăm chú vào thân ảnh nhỏ bé chạy vội mà đến, ánh mắt màu lam cũng là lo lắng.
Phi Nhi chạy đến bên cạnh hắn, nhe răng cười, ngọt ngào đáng yêu, nói: “Thật có lỗi, ta đến muộn.”
“Ách…… Không có gì.”
Hai má ngăm đen có điểm nóng lên, quay đầu đi chỗ khác, đối với năm thành viên khác một lần nữa thuyết minh quy định của lễ trưởng thành.
Mọi người sáng tỏ gật gật đầu, thân nhân của cả nhóm đều đều đến bên cạnh lũ trẻ dặn dò, chuẩn bị xuất phát.
Đạt Mộc Tề đem Yên Chi đang tiếp tục dong dài ở bên cạnh Phi Nhi lôi ra, cấp cho đại ca cơ hội cùng mỹ nhân tán gẫu vài câu.
Đạt Y Đồ thấy bọn họ tránh ra, mới từ bên hông lấy ra một cây chủy thủ màu đen, đưa cho Phi Nhi, thấp giọng nói: “Cầm lấy phòng thân.”
“…… Đây là đao sao?”
Phi Nhi trái phải đánh giá một phen, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở chuôi đao, trên đó nạm một viên bảo thạch màu đen, nhìn thật tà ác nha.
“Nó gọi là chủy thủ, thực sắc bén, ngươi phải sử dụng thật cẩn thận.”
Phi Nhi dùng sức rút chủy thủ ra, phát hiện tiểu đao này ngay cả thân đao đều là màu đen, ngay đỉnh chóp còn có khắc một cái chữ “Nguyên” rất nhỏ
“Đây là đao chuyên dụng của ngươi sao?”
Đạt Y Đồ nhìn chăm chú vào nàng, gật gật đầu, nhưng không nói đây là chủy thủ chuyên dụng của hắn này nọ, nhưng mà tại thảo nguyên này, chỉ có duy nhất 1 cây hắc chủy thủ, sắc bén đệ nhất.
“Được rồi, ta hoàn thành nhiệm vụ xong lập tức trả lại cho ngươi.”
Phi Nhi không khách khí đem chủy thủ cắm ở bên hông, hai tay với lên bờ vai của hắn, mỉm cười nói,
“Tuy rằng Đa Duy từng nói qua không thể tùy tiện hôn nam nhân khác, nhưng ngươi là bạn tốt của ta, không phải là nam nhân khác.”
Thân thể cao lớn bỗng dưng cứng ngắc, mắt lam dại ra nhìn nàng kiễng chân, ở hai bên má « ba, ba » hai cái.
Nàng nói, hắn là bạn tốt của nàng!?
Phi Nhi vội vàng buông tay ra, cười khẽ, le le lưỡi, dựng thẳng lên một ngón tay, nhẹ giọng cảnh cáo:
“Đây là cám ơn ngươi cho ta mượn tiểu đao, đừng nói cho phụ thân biết, bằng không lần sau không hôn ngươi nữa.”
“…… Nga.”
Xa xa, Yên Chi cùng Đạt Mộc Tề đồng thời nhìn đến ngây dại cả người, bàn tay mềm khoát lên trên vai Đạt Mộc Tề, chỉ vào bóng dáng cao lớn hộ pháp kia:
“Ngươi…… Đại ca? chiến sĩ cường hãn nhất thảo nguyên?”
“……”
“Nguyên Vương? Tộc trưởng có tài lãnh đạo bậc nhất?”
“……”
“Thí! Liền ngốc tử một cái!”
“Ta cũng thấy vậy a! Một chút cũng không di truyền được một chút phong lưu tiêu sái như ta, ngốc tử!”