Một thiếu niên thanh nhược mặc đồ trắng đứng chắp tay, vẻ mặt lờ đờ. Tuyết mịn bay vào mặt, thấm ướt mi mắt.
Tiếng bước chân tiến gần đến phía sau người.
Người đến có hơi thở hơi dồn dập, cúi đầu thấp giọng nói: "Điện hạ, tìm được rồi."
Thiếu niên như bị đánh thức, mi mắt run lên, mím môi xoay người lại, "Mạnh Quý, ngươi có tin rằng thế gian này có chuyện quỷ thần không? Hoàng gia gia chợt mở thiên nhãn trước khi băng hà, nhìn thấy kim quang chói lọi thế gian, chính là hiền thần đại công đức ra đời, quả thật có chỗ nào mảy may đáng tin sao?"
Nam tử tên Mạnh Quý ngẩng đầu lên, vẻ mặt anh tuấn uy vũ, nhưng đoan trang nghiêm túc.
Tuy không biểu hiện ra mặt, nhưng trong lòng than nhẹ một hơi. Đế vương từ xưa đa nghi thành tính, cho dù là Hoàng thái tôn chỉ có mười mấy tuổi, chẳng qua sắp bước lên ngôi hoàng đế cũng chẳng tránh được.
"Thần không biết."
Mạnh Quý nói: "Có điều, hôm qua gió mây đổi sắc, bầu trời đột ngột xuất hiện một đôi mắt to, bách tính trong kinh tận mắt nhìn thấy. Ví như, Khâm Thiên giám không thể đưa ra cách lý giải, e sẽ có lời đồn đại vô căn cứ, gây bất lợi cho điện hạ."
"Đúng vậy, cô vẫn chỉ là điện hạ, mà không phải là bệ hạ."
Hoàng thái tôn Văn Húc mập mờ nở nụ cười, khoát tay nói, "Chuẩn bị ngựa, cô với ngươi cùng... đi xem vị năng thần trị thế, quốc sư đại nhân tương lai."
Hoàng thái tôn triều Đại Kỳ cùng Uy vũ tướng quân mang theo một đội kỵ binh nhẹ, cố gắng càng nhanh càng tốt, dựa theo chỉ thị của lão hoàng đế trước khi băng hà, đi tới một tòa biệt viện nằm ở ngoại thành.
Biệt viện ngoại thành là tài sản riêng của An Dương hầu.
Vài ngày trước, An Dương hầu đưa người nhà đến tòa biệt trang ôn tuyền này để tránh bạo tuyết. Vừa khéo sao, ngày hôm qua, An Dương hầu phu nhân lâm bồn vào thời khắc lão hoàng đế băng hà, sanh ra tiểu Thế tử.
"Tham kiến Hoàng thái tôn điện hạ, điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!"
Hoàng thái tôn đột nhiên giá lâm khiến cho An Dật An Dương Hầu phủ quen nhàn tản không biết phải làm sao.
Văn Húc cũng không để tâm những chuyện ấy, trực tiếp vén rèm, nhìn về phía tiểu Thế tử ngủ say đang được bà vú ôm trong lòng, nói: "Đây chính là đứa bé kia?"
"Điện, điện hạ, " An Dương hầu run sợ trong lòng, "Đây là khuyển tử Trầm Uyên, chẳng hay điện hạ..."
Ánh mắt Văn Húc xoay chuyển, nhàn nhạt rơi vào người An Dương hầu, Văn Húc che miệng ho khụ một tiếng, sắc mặt biến trắng, hình như có hơi suy yếu, nhưng mặt mày vẫn mang theo một luồng ác liệt uy nghiêm, ép tới An Dương hầu phải cúi đầu.
"Nó gọi Lục Trầm Uyênsao? Tên rất hay." Văn Húc nhẹ giọng nói, "Sau khi hài tử mãn trăm ngày, sẽ có người đón nó vào cung. Mười năm sau, nó sẽ là quốc sư đời tiếp theo."
Tất cả mọi người ngạc nhiên ngẩng đầu.
Là một vương triều thần trao hoàng quyền, quốc sư Đại Kỳ không chỉ là một tên gọi trang trí, mà có thể chân chính chi phối triều đình và lựa chọn sự tồn tại của vị trí hoàng đế siêu phàm. Quốc sư Đại Kỳ đời đầu đã giữ chức quốc sư vài chục năm, nhưng vài chục năm lại như một ngày, dung mạo không thay đổi. Bách tính tôn sùng quốc sư là thần, địa vị trên cả hoàng đế.
Nhưng nếu quốc sư thật sự là thần, Văn Húc nhẫn cũng không sao. Nhưng nếu không phải thì quốc sư chỉ là một con người.
"Điện hạ, ngài thật sự muốn làm như thế sao?"
"Cô nghĩ đây chính mong đợi của các triều đại Văn gia cô, cô sẽ hoàn thành nó."
Kéo thần quyền cao quý, bồi dưỡng tín ngưỡng của chính mình.
Cứ như vậy, Văn Húc gạt quốc sư bế quan mấy năm, ba tháng sau, đón đứa bé mới sinh Lục Trầm Uyênvào hoàng cung, dốc lòng bồi dưỡng.
Cũng vào ba tháng trước, lúc con mắt lớn xuất hiện trên bầu trời.
Bên trong một khe núi nằm cách biệt viện của An Dương Hầu phủ không xa, một nữ tử vật lộn bước đi trong trời tuyết, một dòng máu đỏ uốn lượn dưới chân.
Nàng té lăn trên đất, dung mạo thanh tú vặn vẹo đau đớn, tiếng trẻ con nỉ non xé tan bầu trời tuyết trắng tĩnh mịch.
"Cha đặt tên cho con... là Tử Kỳ."
Một lúc lâu sau, môi thấm đầy máu, nụ cười dần xuất hiện.
Nàng co rúc ở trong tuyết, giọng nói yếu ớt, dùng tấm chăn nhỏ rách nát bọc kín bé con đỏ hỏn nhăn nheo.
"Nghiêm Tử Kỳ..."
Nàng ôm bé con tựa như tất cả người mẹ dịu dàng khác, ngồi quỳ trong tuyết lớn, ngân nga khẽ cười, "Quả là một cái tên rất hay."
Tuyết lớn dữ dội, chỉ cách nửa dặm, nhưng lệch một đời.
Có một người mẹ xuất thân kỹ nữ, khoảng thời gian ấu thơ của Nghiêm Tử Kỳ chẳng hề dễ dàng.
Tuy đã hoàn lương nhưng vì mẫu thân Phất Nhu của Nghiêm Tử Kỳ vẫn còn rất xinh đẹp, thường bị bọn du côn lưu manh trong thôn quấy rối, rước lấy ánh mắt lạnh lẽo căm thù của các thôn phụ, trở thành đề tài buôn chuyện khắp nơi.
Lời nói truyền vào tai bọn nhỏ, Nghiêm Tử Kỳ liền trở thành "tiểu nam kỹ", bị ức hiếp cô lập.
Phất Nhu là một người đàn bà mạnh mẽ.
Nàng làm công không ngày không đêm, hi sinh rất nhiều để đưa Nghiêm Tử Kỳ vào trường, mong mỏi con mình sẽ giống như cha, thăng quan tiến chức, trở thành một người chính trực, bụng có thi thư.
Nghiêm Tử Kỳ không hề phụ lòng mong đợi của Phất Nhu.
Từ nhỏ, hình như y chẳng bao giờ gặp may, nhưng hình như cũng luôn gặp dữ hóa lành. Đám trẻ con vốn ghét y bị sự chân thành của y lay động, dần dần trở thành bằng hữu. Bởi vì mấy lời bịa đặt mà bạn cùng trường xa lánh y, nhưng sau khi cùng nhau ôn tập, bọn họ lại cùng chung chí hướng với y, kết làm tri kỷ.
Y thông minh chăm chỉ, chính trực lương thiện, dường như không có khuyết điểm.
Mặc cho con đường khoa cử có bao nhiêu gập gềnh, nhưng đến cuối cùng y vẫn đoạt giải nhất, trở thành Hội nguyên (tên gọi người đỗ đầu khoa thi Hội), tham gia thi Đình (kỳ thi cuối cùng ở cung điện do nhà vua chủ trì).
"Chẳng hay Nghiêm huynh có nghe nói?"
Có một hảo hữu cùng đi thi bước đến bên cạnh Nghiêm Tử Kỳ, nhíu mày nói khẽ: "Thi đình ngày mai, hình như quốc sư mới nhậm chức cũng phải vào giám sát phòng thi."
Nghiêm Tử Kỳ nở một nụ cười nhạt, trong mắt lộ ra lo lắng, nói: "Hoàng thượng không lùi, quốc sư không nhường, e rằng triều đình sẽ không còn an bình nữa."
Hảo hữu hạ thấp giọng, than thở: "Có vài lời, chúng ta không nói được đâu. Nghiêm huynh, ngày mai... vẫn cần cẩn trọng từ lời nói đến việc làm."
Cuộc trò chuyện giữa cử tử (những người đọc sách được tiến cử tham gia khảo thí) được giữ kín như bưng, song triều đình hiện nay như thế nào, mọi người đều hiểu rõ trong lòng.
Mười tám năm trước, tiên đế băng hà. Vào thời khắc lâm chung, có thần nhãn trời cho, nhìn được thiên cơ, thấy kim quang diệu thế (ánh sáng vàng chọi lọi thế gian), có thần minh chuyển thế ra đời, nay lập quốc sư, làm tâm khắp thiên hạ.
Tân đế Văn Húc tìm được thần minh, chính là con trai Lục Trầm Uyêncủa An Dương hầu. Lục Trầm Uyênnhập cung khi còn bé, tu tập đạo thuật ở Khâm Thiên giám, thiên tư tung hoành. Mười tuổi cầu mưa xóa đại hạn của thiên hạ, mười lăm tuổi bước lên đài Thiên Cơ, thay quốc sư đương thời tiến hành lễ tế. Bởi do quốc sư đời trước bế quan ngộ đạo, không quan tâm phàm tục, cộng thêm Lục Trầm Uyêntạo phúc cho dân, công tại xã tắc, liền được hoàng đế Văn Húc tôn làm quốc sư, đăng vị vào Hàn Thực (tiết trước Thanh Minh một ngày. Cũng có nơi gọi tiết Thanh Minh là Hàn Thực) năm rồi, làm chủ đài Thiên Cơ.
Những điều này đều rơi vào mắt của tất cả bách tính bình thường.
Nhưng Nghiêm Tử Kỳ cũng hiểu rõ, thế tử Lục Trầm Uyênbằng tuổi với y, từ đầu cho đến cuối cũng chỉ là một con rối của tân đế Văn Húc mà thôi.
Thần quyền vượt đế vị, sao hoàng đế có thể nhẫn nhịn? Nói không chừng, ngay cả câu chuyện lão hoàng đế mở thần nhãn cũng chỉ là một bàn đạp của tân đế chỉ để nắm đại quyền, biến vị trí quốc sư thành một con rối trong túi.
Hiện tại xem ra, tân đế có lẽ đã mua dây buộc mình.
Lục quốc sư trưởng thành, đã không còn là một con rối mặc người định đoạt, mà là một con sói răng nanh sáng bóng.
Điện Kim Loan, khoa thi Đình.
Lần đầu tiên Nghiêm Tử Kỳ nhìn thấy vị Lục quốc sư trong truyền thuyết kia.
Y và hắn có cùng niên kỷ, nhưng trông hắn uy nghiêm và khí thế hơn nhiều. Hắn khoác đạo bào màu trắng, không thấy tang thương mà lại có một luồng tâm linh lúc ẩn lúc hiện, vẻ mặt đoan chính và trang nghiêm, gương mặt tựa như được bao phủ bởi một lớp sương mù như có như không, không thể nhìn rõ. Song, đôi mắt lại tối om, khiến người run sợ.
Sương mù trên mặt Lục Trầm Uyêntản ra trong chớp mắt, để lộ gương mặt anh tuấn trẻ tuổi, mang theo vài phần bỡn cợt trêu đùa, hắn cong môi cười với Nghiêm Tử Kỳ, ánh vàng lóe lên trong đồng tử đen thần bí rồi biến mất.
Tâm thần run lên, chợt thấy rối bời.
Đôi mắt kia tạo cho Nghiêm Tử Kỳ cảm giác như đi bên rìa vực sâu, như giẫm trên băng mỏng.
Đợi đến lúc gặp lại, vòm trời rực rỡ, từng tiếng truyền xuyên thấu điện Kim Loan huy hoàng và bậc thềm cẩm thạch kéo dài.
"Tuyên tân khoa trạng nguyên Nghiêm Tử Kỳ yết kiến ____!"
Đế vương quanh năm ốm yếu ngồi trên long ỷ, một bức rèm buông thõng bên cạnh, một chiếc ghế tựa đắp ngọc thạch ẩn phía sau. Một bóng người xuất trần như ẩn như hiện, có ánh mắt sắc bén bắn ra, đè nén đến tim của Nghiêm Tử Kỳ đập thình thịch.
Văn Húc che miệng ho khù khụ, nói: "Nghiêm ái khanh tài học hơn người, chẳng hay..."
"Bệ hạ."
Bức rèm nhẹ lay động, người ở phía sau cắt lời Văn Húc không chút kiêng kị, một bàn tay mảnh mai thiếu sức sống thò ra, vén rèm.
Thanh niên khoác đạo bào chậm rãi bước ra, từng bước tiếp cận Nghiêm Tử Kỳ, gương mặt mơ hồ, giọng nói lại lạnh lùng châm biếm: "Lúc nào mà Đại Kỳ ta ngay cả con của kỹ nữ cũng được làm trạng nguyên vậy?"
Nghiêm Tử Kỳ bỗng ngẩng đầu, sắc mặt tái nhợt.
Bàn tay lạnh lẽo giữ chặt cằm dưới của Nghiêm Tử Kỳ, dùng sức nâng mặt y lên.
"Quốc sư!" Mặt Văn Húc ửng hồng vì bệnh, hắn quát một tiếng, rồi chợt ho dữ dội.
Nội thị vội vàng tiến lên dìu, nhưng bỗng hốt hoảng hô to: "Bệ, bệ hạ... người hộc máu!"
Trong lúc nhất thời, cả triều kinh hoàng.
Hoàng đế bệnh nặng, không thể rời giường, triều chính do thái tử chủ lý, thái sư phụ tá.
Mưa núi sắp tới, gió tràn khắp lầu*, ai ai cũng đánh hơi được mùi khác thường, cảm thấy bất an khó bảo toàn. Không ai nhận ra rằng tân khoa trạng nguyên Nghiêm Tử Kỳ đã sớm biến mất chẳng còn tăm hơi.
*Ví với không khí căng thẳng trước khi bùng nổ chiến tranh, biến động. (Google)
"Tử Kỳ, ngươi xem kìa."
Màn tơ buông thõng, nguy lâu cao vút, bốn bề tiếng gió xen lẫn hoa rơi lả tả bay vào đài bạch ngọc.
Ánh trăng trong vắt, phác họa hai bóng người đan xen.
Trên đài Thiên Cơ, bàn tính quẻ nát vụn, quân cờ đen trắng rải đầy đất.
Một bàn tay thò đến từ phía sau, vén lên một đoạn lụa mỏng, cho phép Nghiêm Tử Kỳ gặp lại ánh sáng.
Ánh nến sáng rực lay động trong mắt, y bị nhấn trên mặt đất, một bàn tay bóp lấy cổ y, buộc y phải ngẩng đầu, từ đỉnh đài Thiên Cơ trống rỗng nhìn về bầu trời sao bao la.
"Địa vị cao cao tại thượng, đạo pháp tuyệt thế vô song..." Giọng nam trầm thấp áp sát bên tai Nghiêm Tử Kỳ, mang theo ý tứ tàn nhẫn, "Những thứ này nên thuộc về người đại công đức của ta. Nhưng hiện tại, ma xui quỷ khiến, chúng nó đều là của ta. Tử Kỳ, ngươi hận không?"
"Quốc sư đại nhân..."
Nghiêm Tử Kỳ ổn định hơi thở hổn hển, khó khăn nói: "Những thứ này đều là của ngươi. Sẽ không ai cướp, sẽ không ai nghi vấn. Ngươi đã có hết thảy địa vị ngự trị trên thế gian, còn chưa thoải mãn hay sao? Lạc đường nhưng biết quay lại, vẫn chưa muộn đâu."
"Ngươi thật ngu xuẩn." Lục Trầm Uyênthất vọng thở dài, chậm rãi lui về sau.
Trong đôi mắt hé mở của Nghiêm Tử Kỳ lóe lên chút vui mừng.
Nhưng chẳng để y mừng rỡ thật sự thì đã có một đôi tay bóp lấy eo y, nụ hôn chằng chịt và điên cuồng rơi xuống.
Lục Trầm Uyênnở nụ cười: "Ngươi cho rằng ta sẽ buông tha ngươi sao? Tử Kỳ, cho dù ngươi có là một kẻ ngu xuẩn đi chăng nữa, chỉ bằng ngươi là người đại công đức, ta không thể thả ngươi đi. Nếu như có người nhìn ra thân phận của ngươi, vậy thì quốc sư ta đây chẳng phải là danh bất chính, ngôn bất thuận hay sao? Một nhược điểm lớn như vậy, ta hiển nhiên phải đặt trong tay mình, bóp chết... nghiền nát mới đúng."
Hắn nắm lấy bàn tay đang siết chặt màn tơ, đặt lên đó một nụ hôn nhẹ, sau đó dùng sức bóp nát xương ngón tay của Nghiêm Tử Kỳ.
"Bổn tọa nghe nói nếu muốn trừ long mạch, cần phải tế sống linh hồn và thân thể của người đại công đức... Tử Kỳ, ngươi đang run rẩy ư? Đừng sợ, làm sao bổn tọa cam lòng để ngươi chết chứ?"