Dân Mão

Chương 7

CHƯƠNG 7:

“Hô…” Chăm chú nhìn quyển sách với những dòng chữ xa lạ trên bàn hồi lâu, Khải Văn dụi dụi đôi mắt đã sắp cay xè, thở dài một hơi, hữu khí vô lực lật sách, nhịn không được thấp giọng nói, “Vì sao ngôn ngữ này khó học như vậy a?”

Khải Văn đã tới thế giới này một tháng, mà học tập ngôn ngữ ở đây cũng đã hơn nửa tháng, văn tự tối nghĩa phát âm muốn líu lưỡi khiến Khải Văn cảm thấy khổ cực không gì sánh được.

Xoa xoa hai má vì luyện phát âm mà có chút mỏi mỏi, Khải Văn từ trong túi móc ra môt gói giấy sau đó từ bên trong lấy ra một viên mứt hoa quả bỏ vào miệng, cảm giác chua chua ngọt ngọt nhất thời lan tràn toàn bộ khoang miệng, bởi vì mải mê học tập mà tập trung cao độ, lúc này tinh thần cũng thả lỏng một chút.

Nhìn mứt hoa quả trong gói, Khải Văn vô thức nhớ lại người kia —— Arthur. Arthur, là từ đầu tiên mà Khải Văn học được, Khải Văn biết đây là tên của bạch hổ. Từ sau khi lành bệnh, Khải Văn đã bị Arthur giữ lại, không phải không nghĩ đến việc rời khỏi, nhưng tại thế giới lạ lẫm này, Khải Văn căn bản không có nơi nào để đi, lo lắng tranh đấu mãi, Khải Văn vẫn lưu lại, đồng thời trong lòng thầm hạ quyết định chờ sau này khi có thể nói được ngôn ngữ ở đây phải đi tìm một công việc để làm, mẹ đã dạy không được ăn không ngồi không hưởng thụ những thứ không phải của mình.

Quyết định rồi Khải Văn liền an tâm hảo hảo dưỡng bệnh, sau đó Arthur cũng rất tri kỷ bảo người hầu lúc trước đã bưng thuốc tới cho Khải Văn dạy Khải Văn nói ngôn ngữ của thú nhân.

Ogden rất kiên trì giảng dạy, Khải Văn cũng học rất chuyên chú, nhưng thỉnh thoảng cũng khó miễn cảm thấy mệt mỏi, Arthur cũng không biết nghĩ như thế nào, hắn cũng không thường xuất hiện trước mặt Khải Văn, nhưng cứ ba bốn ngày lại sai người mang mứt hoa quả đến cho Khải Văn.

Arthur không xuất hiện nhưng lại dùng hành vi khiến người ta không thể bỏ qua sự tồn tại của mình, điều này khiến cảm giác của Khải Văn đối với hắn càng thêm phức tạp. Arthur là người đầu tiên tại thế giới này mà Khải Văn gặp phải, những ngày ở chung trong rừng khiến Khải Văn từ trong tiềm thức đối với hắn càng thêm thân cận, nhưng Khải Văn lại không cách nào nghĩ ra được lý do Arthur để mình lại trong rừng lâu như vậy, suy nghĩ mãi cũng không ra, nguyên nhân đó khiến Khải Văn vừa cảm thấy Arthur gần gũi nhưng đồng thời cũng giận hắn vô cùng, khi học tập ngôn ngữ mới vô cùng mệt mỏi vất vả, Khải Văn lại nhớ đến Arthur, sau đó nghĩ tới những ngày sinh hoạt trong rừng như con dã nhân thì lại nghiêm mặt đuổi đi nỗi nhớ không lời này.

Arthur có vài lần đứng ở góc khuất nhìn Khải Văn một mình ngồi trong phòng lúc thì vui vẻ lúc thì mất hứng, một hồi cười khẽ một hồi phồng má, cười thầm tới đau cả bụng.

Sau khi phồng mang trợn mắt, Khải Văn nghỉ ngơi một lúc sau đó lại lần nữa tập trung vào việc học, lần này vẫn kiên trì học cho tới khi kết thúc bài học ngày hôm nay.

Lần thứ hai khép sách lại, Khải Văn xoay trái xoay phải cái cổ đang bị tê cứng của mình, thấy còn chưa tới giờ ăn, cuối cùng quyết định ra hoa viên dạo chơi.

.

Hoa viên nhà Arthur rất đẹp, mang theo phong cách của cung đình châu Âu, Khải Văn đã từng thầm nghĩ trong lòng rằng, nhìn người ở đây cung kính với Arthur như vậy, không lẽ hắn là vương tử ở thế giới này sao, sau đó, khi nhìn thấy Arthur, lại nói thầm trong lòng rằng, rất là có khí chất của vương tử nha, nhưng thường ngày chỉ mặc quần áo trắng tinh thì quá “đỏm dáng” rồi, coi như là vương tử thì cũng là một vương tử “đỏm dáng”.

Bây giờ đang là mùa đông lạnh lẽo, trong hoa viên chỉ có một loại hoa nhỏ màu lam nhạt đang nở rộ, đóa hoa tuy nhỏ, nhưng nở trải đầy mặt đất giống như sao trên trời, làm cho cảnh đông vốn muôn hoa úa tàn cỏ cây héo rũ lại tăng thêm vài phần sinh cơ.

Khải Văn rất thích loại hoa này, không chỉ là vì nó trông rất dễ thương, mà còn vì mùi hương thoang thoảng mà nó phát ra, làm cho người ta cảm thấy rất vui vẻ thoải mái.

Lần này Khải Văn cũng như thường lệ, đi vòng qua những khóm hoa nhỏ bước đến thạch đình ngồi xuống, ngắm hoa thưởng hương, Khải Văn nghĩ đây là cách thả lỏng tốt nhất.

Khải Văn vừa ngồi vào đình, thì thấy có ba người hầu bưng khay không biết từ nơi nào đã đi tới đây, bước chân bình ổn mặt mang nụ cười đi tới bên cạnh Khải Văn, châm trà dâng bánh ngọt và đưa cho cậu một lò than nhỏ, ngữ điệu ôn nhu nói vài câu rồi lại khom lưng xoay người rời đi.

Một loạt động tác mây trôi nước chảy lưu loát sinh động không gì sánh được, nhanh tới nỗi câu cảm ơn của Khải Văn còn chưa nói xong đã không thấy tăm hơi.

Nhấp một ngụm trà nóng, ăn một khối bánh ngọt ngào, ngọn lửa trong lò than âm ỉ cháy, cảm thụ được ấm áp đang xua tan lạnh lẽo, Khải Văn híp mắt nhỏ giọng thì thào, “Đúng là hưởng thụ a…”

Ai ngờ, Khải Văn vừa dứt lời thì đã nghe thấy trong bụi hoa truyền đến tiếng soạt soạt, ba giây sau, có một tiểu thịt cầu lông xù vèo một cái từ trong bụi hoa lăn lông lốc đi ra.

Khải Văn nhìn vật nhỏ nọ, hai mắt sáng rực lên, “Gấu trúc?!”

Vật nhỏ ôm đầu lăn hai vòng rồi ngừng lại, sau khi thả lỏng người ra thì ngã một cái choáng váng, sửng sốt một hồi mới chuyển đường nhìn đến hướng Khải Văn.

Bên này Khải Văn đã kích động đến không nói nên được lời nào, đây là gấu trúc bảo bảo hàng thật giá thật a, lúc này nó đang trợn to đôi mắt, dáng vẻ giống như một viên thịt ù ngồi bên kia nhìn mình!

Khải Văn còn do dự có nên tiến lên bế tiểu bảo bảo này một cái hay không, thì tiểu thịt cầu bên kia đã chậm rãi lắc lắc thân thể nhỏ bé chạy tới gần Khải Văn, “pặp” một cái ôm lấy chân Khải Văn cọ cọ mãi không chịu buông.

Từ trước tới nay, sức chống cự của Khải Văn đối với những vật nhỏ lông xù như thế này là bằng không, thấy dáng vẻ siêu “manh” của gấu trúc bảo bảo thì xương cốt đều tê, thật cẩn thận ôm lấy sợ làm đau tiểu thịt cầu nọ, nhìn vào đôi mắt tròn xoe long lanh của nó, nhỏ giọng hỏi, “Ngươi là gấu trúc hả? Sao ngươi lại tới đây? Chẳng lẽ ngươi cũng cũng xuyên việt?”

Bé con quan sát Khải Văn một lát, sau đó cái mông vểnh sang một bên duỗi hai móng vuốt nhỏ bé phì phì đặt lên bàn, thì ra là nghe mùi bánh ngọt mà chạy tới.

Bé con chân ngắn tay ngắn, làm thế nào cũng không với tới bánh ngọt trên bàn, gấp đến độ ô ô kêu to, lại quay đầu dùng sức dụi đầu vào lòng Khải Văn.

“Ai, được rồi được rồi được rồi, ta lấy bánh ngọt cho ngươi.” Nhìn tiểu thịt cầu này thì trong lòng lại mềm nhũn, Khải Văn vội vã ôm chặt lấy vật nhỏ, vươn tay lấy một khối bánh ngọt đặt trước mặt nó, “Chà, thích như thế sao? Ăn đi.”

Vật nhỏ vừa thấy bánh ngọt mà mình thèm đã đưa tới trước mặt, sung sướng vô cùng, tay chân lóng ngóng ôm khối bánh đút vào trong miệng, tuyệt không để ý mẩu bánh vụi rơi đầy bụng mình.

Khải Văn nhìn thế nào cũng thấy vật nhỏ quá dễ thương, ở bên cạnh giúp nó phủi mẩu bánh vụn trên bụng đi rồi lại lấy thêm một cái, “Đừng vội đừng vội, còn nữa mà, thiếu thì ta lấy nữa cho.”

Vật nhỏ cũng không hiểu Khải Văn đang nói gì, dù sao thì nó biết mình vừa ăn xong một khối thì người dễ nhìn này sẽ đưa thêm khối khác, điều này làm cho vật nhỏ rất hài lòng về Khải Văn, cực kỳ thỏa mãn.

Cứ như thế, một vật ăn một người dâng, một đĩa bánh nhỏ không bao lâu đã vơi đi, cuối cùng chỉ còn lại hai tách trà, vật nhỏ lúc này mới thích ý tựa trên người Khải Văn thoải mái mở rộng tứ chi, không muốn động đậy.

Vật nhỏ ăn một trận đã đời, nhưng Khải Văn nhìn cái bụng tròn vo như dưa hấu của nó lại hơi lo lắng, cậu vươn tay nhẹ nhàng xoa vòng trên cái bụng tròn của nó, “Ai, thoáng cái đã ăn nhiều như vậy, bụng có khó chịu không a? Cũng là ta sai, chỉ lo nhìn ngươi ăn vui vẻ, không chịu để ý một chút.”

Vật nhỏ mặc kệ Khải Văn đang nói gì, nó chỉ cảm thấy động tác xoa bụng không nặng không nhẹ của Khải Văn làm cho nó vô cùng thư thái, rầm rì vươn hai chân trước ngắn ngủn đầy thịt ôm lấy tay Khải Văn không buông, ý bảo Khải Văn tiếp tục.

Khải Văn bị vẻ mặt hưởng thụ của vật nhỏ chọc cười, “Uy, bé con, ngươi có tên không?”

Vật nhỏ yếu ớt dựa lên tay Khải Văn, miễn cưỡng mở đôi mắt đang sắp khép lại liếc nhìn cậu, rầm rì hai tiếng rồi ngủ, không hề phản ứng Khải Văn.

“Xem ra, ngươi không có tên a.” Khải Văn tự hỏi tự đáp, “Nếu không ta đặt cho ngươi một cái, ừm, ở nơi ở cũ của ta, đều gọi những vật béo ú như người là Tròn Vo, nhưng ta nghĩ Viên Viên thì dễ nghe hơn một tí, vậy gọi ngươi là Viên Viên, được không?” Vui vẻ đặt quyết định, Khải Văn vô cùng dân chủ mà xoa tai vật nhỏ, đánh thức nó, hỏi.

Vật nhỏ ăn no lại có người xoa bóp đang thoải mái chìm vào mộng đẹp, lại bị Khải Văn quấy rầy véo tai không tha, bất mãn lầm bầm kéo tay Khải Văn xuống, chăm chú ôm lấy, thuận tiện ngậm một ngón tay vào trong miệng, sau đó nhắm chặt mắt, làm thế nào cũng không chịu tỉnh.

“Nga, được, ta coi như đã được ngươi đồng ý rồi đó, sau này gọi ngươi là Viên Viên.” Khải Văn tự động hiểu hành động của vật nhỏ là đồng ý, vì vậy liền cho ra kết luận.

Viên Viên nằm trong vòng tay Khải Văn ngủ say sưa, nhưng Khải Văn bởi vì được ôm một gấu trúc bảo bảo mà kích động không thôi, lại phải cẩn thận để ý tiểu mao đoàn sợ quấy rầy giấc ngủ của nó, đến cuối cùng vẫn duy trì động tác ôm Viên Viên cười ngây ngô.

Nhưng Khải Văn cũng không cảm thấy ôm nó có gì mệt mỏi, cũng không cảm thấy ngồi yên chỗ này có gì nhàm chán, cả đầu óc của Khải Văn lúc này đều tràn đầy suy nghĩ, lát nữa mang Viên Viên về làm một cái tổ cho nó, lát nữa nên cho nó ăn cái gì nha. Trước đây tại TV, nhìn thấy đàn gấu trúc, Khải Văn thấy thức ăn chủ yếu của đám gấu tròn vo này đều là bánh nướng đặc chế, thời gian còn lại chỉ thấy chúng nó ôm cành trúc lá trúc mà gặm, Khải Văn có chút lo lắng, không biết nơi này có cây trúc không a, hay là có bánh nướng đặc chế không a, nếu không thì nên làm sao bây giờ đây?

Bên này Khải Văn còn chưa có ưu sầu xong, một bóng râm lớn đã phủ lên người cậu, ngẩng đầu nhìn lên mới phát hiện có một thị vệ cao to đứng trước mặt mình.

Khải Văn phát hiện đường nhìn của thị vệ này vẫn dừng lại ở Viên Viên đang ngủ trong lòng mình, cậu cho rằng thị vệ này đang bất mãn vì sao trong hoa viên lại xuất hiện một động vật xa lạ, cho nên vội ngọng nghịu nhẹ giọng giải thích, “Nó… là ta… vừa mới phát hiện.” Nói rồi Khải Văn chỉ chỉ bụi hoa, sau đó lại nói, “Nó, ách, rất an toàn, nga, không, là rất vô hại, sẽ không đả thương người, làm ơn, đừng đuổi nó…”

Thị vệ kia thần sắc cổ quái nhìn Khải Văn lắp bắp nói tốt cho vật nhỏ trong lòng, đợi khi Khải Văn lao lực biểu đạt xong ý mình, thị vệ kia cười cười, “Đương nhiên, Khải Văn tiên sinh, ta biết nó rất vô hại, bởi vì nó là con của ta.”

“Hả?” Nghe câu trả lời như thế, Khải Văn ngây ngẩn cả người, nửa ngày mới chỉ chỉ Viên Viên lại chỉ chỉ thị vệ nọ, “Viên Viên nó, là con, của ngươi?”

“Viên Viên?” Thị vệ cũng sửng sốt một chút, nhưng vẫn gật đầu, “Đúng vậy, Nath là con của ta.”

“Nath?” Khải Văn nhìn biểu tình hàm hậu của thị vệ, còn có cái tai tròn lông xù màu đen, không hiểu sao lại tin tám chín phần, “Đó là tên của Viên Viên sao?”

“Đúng vậy.” Thị vệ gật đầu, “Ta là Abu, rất vinh hạnh gặp ngài, Khải Văn tiên sinh.”

“Ách, ta cũng rất vinh hạnh gặp ngài, Abu tiên sinh.” Khải Văn suy nghĩ một chút lại thêm một câu, “Viên, nga, không, Nath nó rất khả ái.”

Nghe Khải Văn nói vậy, nụ cười trên mặt Abu càng tươi rói, “Cảm tạ ngài khích lệ, mong rằng nó không gây nhiều phiền phức cho ngài.” Gia trưởng trên thế giới đều là một dạng, nghe người khác khen con mình thì đều vui vẻ.

“Không, không có.” Khải Văn liên tục xua tay, “Là Nath nó, theo ta, một lúc.”

Hiểu được Khải Văn nói chính là Nath cùng cậu làm bạn để giết thời gian, Abu cười cười, khom lưng muốn từ trong lòng Khải Văn tiếp nhận Nath đang say ngủ, ai ngờ ngón tay còn chưa đụng tới Nath, Nath đã chun chun mũi, dùng hai bàn tay phì thịt dụi dụi mắt, Nath thấy papa mình đang đứng trước mặt, nhất thời rầm rì kêu to một tiếng, bổ nhào lên.

“Này, bé con, vừa nãy ở đây không quấy rầy Khải Văn tiên sinh chứ?” Abu hớn hở hung hăng hôn Nath hai cái, sau đó hỏi.

Nath chi chi kêu hai tiếng, sau đó tay chân cùng giơ lên, bò lên cổ Abu, mà Abu cũng tiện tay đỡ cái mông tròn vo của Nath, để nó thuận lợi leo lên cổ mình.

Sau khi để Nath ngồi xong, Abu cười nói với Khải Văn đứng bên cạnh, “Khải Văn tiên sinh, ta phải dẫn Nath về rồi, cảm tạ ngài đã chiếu cố nó cả buổi chiều hôm nay, Nath nó rất thích ngài.”

“Ta cũng rất thích Nath.” Mặc dù không muốn để vật nhỏ rời đi, nhưng nhìn dáng vẻ Viên Viên cưỡi trên cổ papa mình loay hoay, cũng liền cười cùng Abu tạm biệt, “Đi đường cẩn thận, sau này có cơ hội mong rằng còn thể cùng chơi đùa với Nath.”

“Đương nhiên, đây là vinh hạnh của chúng ta.” Abu sảng khoái đáp ứng, mà Nath đang ôm đầu papa mình cũng vung bàn tay phì thịt hô lên vài tiếng chào Khải Văn.

“Hẹn gặp lại, bé con.” Khải Văn tiến lên nhón chân nhéo nhéo móng vuốt nhỏ của Nath, vừa cười vừa nói.

“Chi chi.” Nath dùng cái mũi ướt át huých mu bàn tay Khải Văn vài cái, rốt cuộc nói lời từ biệt.

Nhìn Abu cười ha hả cõng Nath ngồi trên vai mình đi xa, Khải Văn có chút thất lạc thở dài một hơi, xoay người chuẩn bị trở về phòng —— Nguyên bản còn tưởng rằng sẽ có một người làm bạn với mình.

Nhưng tâm tình phiền muộn ấy cũng không duy trì được bao lâu, Khải Văn vừa xoay người thì đã thấy Arthur đang mang theo nụ cười nhẹ trên mặt dựa vào cây cột cách đình không xa nhìn mình, cũng không biết là đã tới từ lúc nào.

Tuy nói đã ở đây hơn một tháng, nhưng số lần Khải Văn gặp Arthur thì có thể đếm trên đầu ngón tay, Khải Văn biết Arthur bận rộn, hơn nữa chính cậu cũng không quá muốn gặp Arthur, nguyên nhân thì Khải Văn cũng chẳng rõ, chỉ là cảm thấy khi gặp thì không quá tự nhiên.

Nhưng tình huống hôm nay là không thể tránh, Khải Văn thu dọn mọi thứ rồi cuối cùng cũng kiên trì đi tới trước trước mặt Arthur, “Chào, Arthur tiên sinh.”

“Ngô, học ngôn ngữ của chúng ta không tồi.” Nghe Khải Văn vấn an, Arthur cười tủm tỉm nói, “Xem ra mấy ngày nay ngươi rất chăm chỉ a.”

“Không, là, Ogden tiên sinh, dạy dỗ, tốt.” Khải Văn vừa nghe giọng của Arthur đã khẩn trương, nói năng bắt đầu lộn xộn, vừa nói xong thì mặt Khải Văn hơi đỏ lên, đôi mắt không tự nhiên mà nhìn nơi khác, chỉ là không dám nhìn Arthur trước mắt.

Arthur bị hình dạng của Khải Văn chọc cười, trong giọng nói cũng mang theo ý cười, “Ogden tiên sinh mà nghe được sẽ rất vui đó. Vậy, gần đây có khỏe không? Có chỗ nào bất tiện không?”

“Không không không.” Nghe Arthur nói vậy Khải Văn vội đáp, “Mọi người chăm sóc ta rất tốt, tốt đến không còn chỗ nào tốt hơn nữa.”

Arthur lúc này xì cười ra tiếng, “Xem ra rất nhiều người nghe ngươi nói đều sẽ thật vui đó.”

“Ha hả, phải.” Khải Văn không rõ mình đã nói gì khiến Arthur hài lòng như thế, có gì buồn cười à? Mặc dù trong lòng nghĩ vậy, nhưng Khải Văn vẫn gượng cười.

Từ biểu tình của Khải Văn có thể nhìn ra suy nghĩ của cậu, Arthur cười càng chói mắt, trước đây Arthur từng thấy Khải Văn nói chuyện với người khác vài lần, chỉ bất quá Khải Văn không biết mà thôi, cộng với lần này, Arthur cuối cùng đã nhận ra một thói quen nhỏ của Khải Văn, bình thường nói chuyện bởi vì không thuần thục mà tốc độ nói rất chậm, một khi khẩn trương thì sẽ lắp lắp lộn xộn, nếu như quá gấp thì sẽ phát huy vượt xa người bình thường, lưu loát không gì sánh được. Đồng thời, cho tới bây giờ đều không học được cách giấu đi suy nghĩ thật của bản thân, trong lòng nghĩ sao thì trên mặt biểu hiện thế ấy, điều này làm cho Arthur vô cùng thích nhìn Khải Văn nói.

Đang lúc Khải Văn bởi vì nụ cười của hắn mà không được tự nhiên, vành tai đã bắt đầu đỏ lên, Arthur rốt cuộc cũng hơi nghiêm mặt nói, “Ngươi tới đây lâu như vậy, cũng không ra ngoài hảo hảo dạo chơi, vừa lúc ta vừa làm việc xong, ngày mai ta dẫn ngươi ra ngoài một chút có được không? Lộ Đan thành vào mùa đông rất náo nhiệt!”

“Hả?” Nghe Arthur đề nghị như thế, Khải Văn sửng sốt một chút, ánh mắt lập tức sáng lên, vẻ không tự nhiên vừa nãy cũng bị quét sạch, “Thật sao?”

“Đương nhiên.” Thấy cặp mắt sáng sủa long lanh của Khải Văn, Arthur nhịn không được vươn tay vuốt nhẹ lên mũi cậu một chút, cười đáp.