- Trong hang đó quần tụ hàng vạn con rắn kỳ độc, hình thù quái dị chẳng thiếu thứ gì nên gọi là hang Vạn Xà.
Vũ Văn Hàn Đào ngẫm nghĩ một lúc rồi nói :
- Ông bạn đi lấy cho lão phu hai viên đá trứng ngỗng, một ít hoa nhỏ và một nắm cỏ khô.
Phan Long hỏi :
- Vũ Văn tiên sinh không đi hay sao?
Vũ Văn Hàn Đào đáp :
- Sáng mai lão phu sẽ đi coi.
Dứt lời lão đặt cái tráp xuống, ngồi xếp bằng nhắm mắt lại. Dường như lão mệt quá, chỉ trong khoảnh khắc lão đã đi vào giấc thiền định.
Phan Long xoay lại nhìn Tiêu Lĩnh Vu và Bách Lý Băng nói :
- Hai vị hãy chầu chực Vũ Văn tiên sinh ở đây.
Rồi hắn trở gót rảo bước đi nhanh.
Tiêu Lĩnh Vu từ từ bước tới phía sau Vũ Văn Hàn Đào.
Chàng nghĩ thầm trong bụng :
- Bây giờ mà ta muốn giết lão thì chỉ cất tay một cái là xong. Ta muốn kiềm chế lão để bức bách lấy hợp tác thì cũng chẳng khó gì vì lão là người ham sống sợ chết. Chu Triệu Long tuy ở đây nhưng cũng không thể cản trở được. Chỉ còn khó ở chỗ Thẩm Mộc Phong sắp thân hành tới nơi. Hắn là người cơ mưu mà kiến thức không phải tầm thường tất tra ra nội tình vụ này...
Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, suy tính mấy biện pháp nhưng đều thấy có chỗ không ổn.
Giữa lúc ấy chàng ngó thấy Bách Lý Băng giơ tay mặt lên từ từ điểm vào sau lưng Vũ Văn Hàn Đào. Nguyên cô nhớ đến vụ kiềm chế Phan Long rất công hiệu, cô lại muốn dùng thủ pháp này để kiềm chế Vũ Văn Hàn Đào.
Tiêu Lĩnh Vu thấy vậy cả kinh, muốn cản trở thì đã không kịp nữa mà cũng không dám lên tiếng ngăn lại. Chàng vội vươn tay mặt ra, vận kình lực đẩy tay Bách Lý Băng trệch qua chỗ khác.
Bách Lý Băng cảm thấy một luồng ám kình xô lại lực lượng rất uy mãnh làm tay cô bị chấn động. Nhưng cô kịp thời nhìn tới luồng kình lực này do Tiêu Lĩnh Vu phát ra, nên chưa bật tiếng la.
Tiêu Lĩnh Vu nhìn Bách Lý Băng dùng phép truyền âm nói :
- Băng nhi! Không nên hại y.
Bách Lý Băng mỉm cười lùi lại.
Nguyên trong lòng cô cũng có một kế hoạch khác với Tiêu Lĩnh Vu mà không có cách gì giải thích được.
Vũ Văn Hàn Đào không ngờ trong hang thẳm này lại có hai công nhân trá hình, trông lúc nhập định lão đã trải qua một phen khiếp nạn.
Sau chừng nửa giờ, Phan Long lật đật chạy về, tay cầm nào sơn hoa, nào cỏ khô và hai viên đá trắng.
Tiêu Lĩnh Vu thấy lão đứng lại rồi vẫn còn thở hồng hộc. Hiển nhiên lão đã chạy một đoạn đường khá dài.
Phan Long thấy Vũ Văn Hàn Đào ngồi nhắm mắt, không dám kinh động đành ngồi bên chờ đợi.
Sau chừng nửa giờ nữa, Vũ Văn Hàn Đào từ từ mở mắt ra nhìn Phan Long nói :
- Phiền ông bạn lại một phen lao khổ.
Lão giơ tay đón lấy viên đá trắng, nắm sơn hoa và nắm cỏ khô bỏ vào trong tráp.
Bách Lý Băng nghĩ thầm :
- Lão này cái gì cũng bỏ vào tráp gỗ. Nếu mình đánh cắp cái tráp này chạy đi thì chẳng khác gì con khỉ mất gậy là hết đồ chơi.
Cô quyết định chủ ý đánh cắp cái tráp của Vũ Văn Hàn Đào, nghĩ đến chỗ cao hứng bất giác nhìn Tiêu Lĩnh Vu mỉm cười.
Đôi môi hé mở để lộ hai hàm răng nhỏ nhắn đều đặn trắng như ngọc.
Tiêu Lĩnh Vu chau mày dùng phép truyền âm nói :
- Băng nhi phải luôn nhớ thân thế mình mới được.
Bỗng nghe Vũ Văn Hàn Đào cất giọng ôn tồn hỏi :
- Phan huynh! Tại hạ có mấy điều muốn thỉnh giáo, chẳng hiểu Phan huynh có vui lòng cho biết không?
Phan Long thấy mình được sủng ái vội khom lưng đáp :
- Thuộc hạ không dám. Vũ Văn tiên sinh có lời hạ vấn, dĩ nhiên thuộc hạ biết điều gì là phải nói hết.
Vũ Văn Hàn Đào hỏi :
- Các vị ở trong hang núi này làm công trong mấy năm, đến phân nửa vì cực nhọc quá mà chết, vậy nhất định công trình nơi đây rất đỗi gian nan?
Phan Long đáp :
- Bọn thuộc hạ nhất thiết tuân theo chỉ thị của Đại trang chúa mà làm công tác.
Vũ Văn Hàn Đào hỏi :
- Đại trang chúa chỉ thị ra sao?
Phan Long đáp :
- Ý Đại trang chúa là phải tìm bốn chỗ vách núi chia nhau khởi công đào hầm tiến vào lòng đất mà không được cho người ngoài trông thấy.
Vũ Văn Hàn Đào hỏi :
- Công trình của các vị tiến bộ thế nào?
Phan Long đáp :
- Lúc ban đầu khởi công còn thuận lợi, nhưng vách núi càng vào sâu càng rắn chắc chẳng khác nào thành đồng vách sắt. Búa bổ vào đá, tia lửa bắn tung tóe chỉ vỡ ra những mảnh vụn nhỏ bằng nắm tay.
Vũ Văn Hàn Đào mỉm cười ngắt lời :
- Mấy trái núi này toàn đá hoa cương rất cứng rắn. Nếu không am hiểu địa chất thì khó lòng phá vỡ được.
Phan Long đáp :
- Bọn thuộc hạ đã công tác năm năm, vẫn chưa tiến bộ được bao nhiêu.
Vũ Văn Hàn Đào từ từ đứng dậy nói :
- Được rồi! Bữa nay chúng ta nói tới đây là chấm dứt. Sau này tại hạ nghĩ đến điều gì sẽ thỉnh giáo Phan huynh.
Phan Long đáp :
- Không dám. Vũ Văn tiên sinh muốn hỏi điều gì bất cứ lúc nào tại hạ cũng xin nói hết.
Vũ Văn Hàn Đào xách tráp đứng dậy trở gót đi về lối cũ.
Phan Long theo sau Vũ Văn Hàn Đào. Tiêu Lĩnh Vu và Bách Lý Băng cố ý lọt lại phía sau cách xa hơn một trượng.
Lúc đi vào bụi cỏ, Tiêu Lĩnh Vu dùng phép truyền âm hỏi Bách Lý Băng :
- Băng nhi! Trung Châu nhị cổ bây giờ ở đâu?
Bách Lý Băng đáp :
- Họ ở trên lữ điếm lúc tiểu muội trọ mấy bữa trước.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
- Đêm nay Băng nhi bảo họ bí mật lên núi cải trang lần xuống hang núi rồi ẩn vào trong đám cỏ rậm này.
- Còn lão Đoàn Văn Thăng thì sao?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Lão này mới thật khó xử. Chúng ta không thể giết lão để bịt miệng, mà lưu lão lại trên núi Nhân Duyên, chỉ lo sợ bọn thuộc hạ của bon Thẩm Mộc Phong bắt được tra hỏi, lão thụ hình không nổi cung xưng ra hành tung của chúng ta thì mọi việc đều hư hết.
Bách Lý Băng đáp :
- Tiểu muội coi người đó cũng chẳng tử tế gì, giết quách y là xong.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
- Nếu mình cũng giết người để bịt miệng thì so với hành động tàn ác của Thẩm Mộc Phong phỏng có khác gì?
Bách Lý Băng mỉm cười đáp :
- Tiểu muội quên mất đại ca là một vị anh hùng đại nhân đại nghĩa.
Tiêu Lĩnh Vu toan nói thì đột nhiên nghe một hồi còi thét lên lanh lảnh vọng lại.
Vũ Văn Hàn Đào dừng bước lại hỏi :
- Thanh âm gì vậy?
Phan Long đáp :
- Đó là tiếng còi báo động.
Vũ Văn Hàn Đào hỏi :
- Còi báo động là có địch nhân lẻn vào hang hay sao?
Phan Long đáp :
- Đúng thế.
Khu cỏ rậm này mọc cao đến trước ngực. Người nọ chỉ nhìn thấy người kia chĩa lên một cái đầu. Bách Lý Băng người nhỏ mà thấp bị cỏ che kín mất chỉ còn trông thấy cặp mắt cô chuyển động không ngừng.
Lại nghe ba tiếng còi thật dài sau cùng rồi đột nhiên ngừng lại.
Phan Long khẽ nói :
- Ba tiếng cói đó báo hiệu khẩn cấp. Người ta đã tiến vào hang núi rồi.
Vũ Văn Hàn Đào khẽ nói :
- Chỉ mong người tới đây không phải là Tiêu Lĩnh Vu.
Đột nhiên lão rảo bước chạy ra ngoài.
Phan Long quay lai nhìn Tiêu Lĩnh Vu một cái rồi chạy theo sát Hàn Đào.
Bách Lý Băng dùng phép truyền âm bảo Tiêu Lĩnh Vu :
- Đại ca! Dường như bọn họ đều sợ đại ca quá. Lão này hy vọng người tới không phải là đại ca. Nếu hắn biết đại ca đi đằng sau tất phải hồn vía lên mây.
Tiêu Lĩnh Vu trong lòng hồi hộp, chỉ sợ người đến đây là Trung Châu nhị cổ. Nếu chúng bị bắt sống tất chàng phải ra tay cứu viện thì bao nhiêu tiền công đều hỏng hết.
Chàng nghe Bách Lý Băng nói vậy, bất giác động tâm tự nhủ :
- Vạn nhất vì tình thế bắt buộc thì trong hai người chúng ta chỉ còn một ở lại đây, và một phải ra tay.
Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ miệng chàng đáp :
- Băng nhi! Tinh thần cảm giác của Vũ Văn Hàn Đào rất bén nhạy. Băng nhi chớ có sơ tâm bại lộ hành tung.
Hai người đang nói chuyện thì đã xuyên qua đám cỏ cao đến trước ngực.
Vũ Văn Hàn Đào đột nhiên dừng bước, lắng tai nghe một lúc rồi hỏi :
- Tiếng còi dừng lại vậy tình thế ra sao?
Phan Long đáp :
- Chắc là bắt được cường địch rồi.
Vũ Văn Hàn Đào hỏi :
- Nếu thế thì hang núi này chẳng còn gì là bí ẩn nữa?
Phan Long đáp :
- Mấy năm nay chẳng có chuyện gì, nhưng mấy ngày gần đây xảy ra biến cố luôn luôn.
Vũ Văn Hàn Đào sửng sốt hỏi :
- Sao? Có người trà trộn vào hang núi rồi ư?
Tiêu Lĩnh Vu trong lòng rất đỗi khẩn trương. Chàng ngấm ngầm vận công đề phòng. Nếu tình thế bắt buộc, Phan Long phải nói rõ thân thế mình thì chàng đành ra tay đột ngột để kiềm chế hai người.
Bỗng nghe Phan Long đáp :
- Canh hai đêm hôm kia cũng có hai người trà trộn vào hang, đúng chỗ giám thị của thuộc hạ, chúng đã bị đánh chết rồi.
Vũ Văn Hàn Đào hỏi :
- Hai người đó là ai?
Phan Long đáp :
- Hai tên đạo tặc chưa từng nghe danh trên chốn giang hồ.
Vũ Văn Hàn Đào nói :
- Chỉ cần không phải là Tiêu Lĩnh Vu, còn ngoài ra đối phó chẳng khó khăn gì.
Phan Long máy môi, chợt nghĩ tới thân phận mình liền khẽ hắng đặng một tiếng rồi dừng lại.
Vũ Văn Hàn Đào hỏi :
- Phan huynh có điều chi muốn nói?
Phan Long đáp :
- Thuộc hạ e rằng không tiện hỏi.
Vũ Văn Hàn Đào nói :
- Cứ hỏi đi, không sao đâu.
Phan Long hỏi :
- Theo lời Vũ Văn tiên sinh thì Tiêu Lĩnh Vu là một nhân vật khó chơi lắm hay sao?
Vũ Văn Hàn Đào mỉm cười nói :
- Nào phải chỉ khó lòng đối phó mà thôi, nói thẳng ra gã lợi hại vô cùng! Một nhân vật anh hùng như Thẩm đại trang chúa mà gặp phải Tiêu Lĩnh Vu cũng không khỏi ớn da gà. Bách Hoa sơn trang kiến tạo nên những Phân đà nổi danh mà đều bị gã đến khiêu khích. Hiện giờ hào kiệt bốn phương dám đối địch với Bách Hoa sơn trang đều do hành động của Tiêu Lĩnh Vu khích lệ. Gã đã thành chủ soái phản kháng Bách Hoa sơn trang rồi.
Phan Long hỏi :
- Vũ Văn tiên sinh đã gặp Tiêu Lĩnh Vu bao giờ chưa?
Vũ Văn Hàn Đào nói :
- Dĩ nhiên tại hạ đã gặp gã rồi.
Phan Long hỏi :
- Vũ Văn tiên sinh có thể cho thuộc hạ biết hình dáng Tiêu Lĩnh Vu phòng sau này thuộc hạ có gặp y phải cẩn thận hơn một chút.
Vũ Văn Hàn Đào nói :
- Tại hạ có nói Phan huynh cũng không tin.
Lão ngừng lại một chút rồi tiếp :
- Chẳng những Phan huynh, ngay chính tại hạ nếu chưa mắt thấy sự việc chỉ nghe người ta kể lại cũng không tin được.
Phan Long hỏi :
- Tại sao vậy? Vũ Văn tiên sinh nói ra một lời coi bằng chín vạc. Có lý nào tại hạ dám không tín nhiệm?
Vũ Văn Hàn Đào đáp :
- Được rồi! Chúng ta không cần về sớm, hãy ngồi lại đây chơi đã.
Lão đặt cái tráp xuống nói tiếp :
- Tiêu Lĩnh Vu năm nay chưa đầy hai chục tuổi mà võ công cao thâm, chính Đại trang chúa cũng phải điên đầu với gã.
Phan Long ngắt lời :
- Có lý nào thế được?
Vũ Văn Hàn Đào nét mặt sa sầm nói :
- Nếu không thế thì sao gọi là kỳ tích được?
Phan Long nghiêng mình đáp :
- Tiên sinh nói phải lắm.
Vũ Văn Hàn Đào nói :
- Hai năm trước trên chốn giang hồ đã xuất hiện một tên Tiêu Lĩnh Vu. Kiếm thuật của gã cao thâm một cách kỳ dị mà ra chiêu nhanh như điện chớp. Nhiều tay cao thủ võ lâm đối trận với gã chưa kịp rút kiếm đã bị đâm chết. Vì thế mà thanh danh gã khét tiếng giang hồ.
Lão đưa mắt nhìn Phan Long thấy hắn chăm chú nghe liền nói tiếp :
- Nhưng một năm trước đây, trên chốn giang hồ lại xuất hiện Tiêu Lĩnh Vu thứ hai. Gã này võ công cao thâm gấp mấy Tiêu Lĩnh Vu thứ nhất.
Phan Long nói :
- Có chuyện đó ư? Đã hai Tiêu Lĩnh Vu thì phải một thật một giả. Chắc người sau này muốn mượn uy danh của người trước để tăng thêm giá trị cho mình.
Vũ Văn Hàn Đào đáp :
- Nếu thế thì còn khá. Tiêu Lĩnh Vu thứ nhất tuy kiếm thuật cao cường nhưng không thể đối đầu với Đại trang chúa. Vả lại gã chẳng có ý gì kình địch với Bách Hoa sơn trang. Nhưng Tiêu Lĩnh Vu thứ hai thì khác hẳn, chẳng những kiếm pháp tuyệt diệu mà võ công của gã lại rất phức tạp. Quyền chưởng, khinh công, ám khí, chỉ phong, chẳng môn nào không lợi hại. Điều đáng lạ hơn nữa, ban đầu gã là bạn thân của Bách Hoa sơn trang và đã làm Tam trang chúa ở đó. Nhưng sau hắn biến thành kẻ đối nghịch của Bách Hoa sơn trang. Thẩm đại trang chúa thu dụng những cao thủ trên chốn giang hồ, lập ra Hắc y vệ đội, Thập bát kim cương mà chẳng những không vây hãm được gã, lai còn bị đánh cho thất điên bát đảo. Trong vòng nửa năm nay, oai danh của Bách Hoa sơn trang bị thương tổn rất nhiều vì sự xuất hiện của Tiêu Lĩnh Vu đã khiến cho quần hùng võ lâm phấn khởi nổi lên phong trào chống đối Bách Hoa sơn trang.
Phan Long hỏi :
- Tiêu Lĩnh Vu lơi hại đến thế ư?
Vũ Văn Hàn Đào mỉm cười đáp :
- Nếu gã không lợi hại thế thì Thẩm đại trang chúa chẳng cần mời tại hạ đến khu ẩn bí này để tìm giúp cung cấm.
Phan Long hỏi :
- Tiên sinh đã nói nhiều mà chưa cho biết hình dáng Tiêu Lĩnh Vu ra sao?
Vũ Văn Hàn Đào cười mát đáp :
- Tiêu Lĩnh Vu tuổi chưa đầy hai chục, tướng mạo thanh tú, vẻ người phong nhã, phong độ ung dung. Kể tướng mạo thì gã khiến cho các cô thiếu nữ đều mơ ước được gã làm tình lang. Người nào chưa biết gã thì chẳng khi nào ngờ con người thiếu niên thanh tú như vậy lại là một tay võ công tuyệt thế, uy danh chấn động giang hồ.
Phan Long nghe lão nói trồng ngực đánh thình thịch, bất giác quay đầu nhìn lại Tiêu Lĩnh Vu.
Bách Lý Băng nghe người tán dương chàng trong lòng khoan khoái không nhịn được, bất giác nhoẻn miệng cười.
May mà Vũ Văn Hàn Đào chưa nhìn thấy, Bách Lý Băng cũng mau cảnh giác, vội ngậm miệng lại.
Lại nghe Vũ Văn Hàn Đào nói :
- Phan huynh! Câu chuyện này mà Phan huynh hỏi Nhị trang chúa thì y nhất định không nói đâu nhé.
Phan Long đáp :
- Tiên sinh khuất mình hạ giáo, Phan mỗ thật lấy làm vinh hạnh vô cùng.
Tiêu Lĩnh Vu động tâm nghĩ thầm :
- Lão này nham hiểm mà tâm kế sâu xa. Lão đã phí lời với Phan Long như vậy tất là có dụng ý gì.
Bỗng thấy Phan Long nghiêng mình đáp :
- Phan mỗ dược lọt vào mắt xanh của tiên sinh thì còn hân hạnh nào bằng?
Vũ Văn Hàn Đào nói :
- Phan huynh dạy quá lời. Chúng ta là chỗ ngang hàng kết bạn với nhau là phải...
Lão dừng lai một chút rồi tiếp :
- Tiểu đệ có một điều muốn thỉnh giáo với Phan huynh.
Phan Long đáp :
- Nếu tại hạ biết xin trình bày hết.
Vũ Văn Hàn Đào hỏi :
- Thế thì hay lắm. Chắc Phan huynh biết nhiều về câu chuyện có liên quan đến cung cấm?
Phan Long trầm ngâm một lúc rồi đáp :
- Cái đó ư? Thẩm đại trang chúa chưa từng nói qua với tại hạ điều chi?
Phan Long ngẫm nghĩ một lúc rồi tiếp :
- Kể ra cũng có mấy điều rất khả nghi.
Vũ Văn Hàn Đào nói :
- Xin Phan huynh cho hay, tiểu đệ rửa tai để nghe đây.
Phan Long đáp :
- Đại khái là một năm trước đây, bọn tại hạ vào trong một tiểu động lượm được một thanh đoản kiếm, hình thù rất cổ quái.
Vũ Văn Hàn Đào ngắt lời nói :
- Thanh đoản kiếm đó hiện giờ ở đâu?
Phan Long đáp :
- Thẩm đại trang chúa lấy đem về rồi.
Vũ Văn Hàn Đào không sao được miễn cưỡng nói :
- Hay lắm... Phan huynh cho biết hình dạng thanh kiếm đó.
Phan Long nhắm mắt lại, ngẫm nghĩ dường như để tìm lại trong ký ức. Hồi lâu, hắn mở mắt ra đáp :
- Hơn một năm rồi, tại hạ nhớ không rõ lắm. Đại khái thanh kiếm đó dài chừng thước hai, rộng bằng ba ngón tay, vỏ kiếm màu xanh thẫm. Không hiểu kiếm đúc bằng gì mà cứng rắn vô cùng! Vũ Văn Hàn Đào khẽ nói :
- Vỏ kiếm màu tía thẫm, thanh kiếm nổi danh trong thiên hạ...
Lão quay sang ngõ Phan Long hỏi tiếp :
- Thanh kiếm ở trong vỏ hình thù thế nào?
Phan Long đáp :
- Tại hạ chỉ được nhìn thấy thanh kiếm cả vỏ, chứ chưa được nhìn thấy thanh kiếm.
Vũ Văn Hàn Đào hỏi :
- Lúc các vị lấy được thanh kiếm đó, Thẩm đại trang chủ đang đứng bên, nên chưa kịp rút kiếm ra đã bi Đại trang chúa lấy đem đi ngay phải không?
Phan Long lắc đầu đáp :
- Không phải. Bọn tại hạ lấy được thanh đoản kiếm rồi, sau một tuần Đại trang chúa mới tới đây.
Vũ Văn Hàn Đào cười nói :
- Trong vòng mười ngày mà Phan huynh cũng chưa rút kiếm ra coi thì thật là nhẫn nại, tại hạ khâm phục vô cùng.
Phan Long đáp :
- Không phải tại hạ nhẫn nại đến thế đâu. Chỉ vì thanh kiếm dính chặt vào vỏ kiếm, tại hạ không thể rút ra được.
Vũ Văn Hàn Đào nói :
- Có phải thanh kiếm đó có cơ quan khóa lại?
Phan Long đáp :
- Tại hạ đã kiếm rất kỹ mà không thấy chỗ nào có khóa để mở, tựa hồ vỏ kiếm và thân kiếm đúc liền với nhau.
Vũ Văn Hàn Đào hỏi :
- Cái đó chỉ là một khối gang thép màu tía thì sao Phan huynh lại khẳng định đó là một thanh đoản kiếm?
Phan Long đáp :
- Tại hạ đã có mấy chục năm kinh nghiệm nên nhận ra nhất định là một thanh đoản kiếm.
Vũ Văn Hàn Đào hỏi :
- Phan huynh bằng cứ vào điều chi mà quyết đoán như vậy?
Phan Long đáp :
- Chuôi kiếm và thân kiếm to nhỏ khác nhau. Màu sắc chuôi kiếm cũng không giống nhau, nên tại hạ xác định đó là một thanh đoản kiếm.
Tiêu Lĩnh Vu rất lấy làm kỳ nghĩ thầm :
- Không hiểu thanh đoản kiếm này có điều chi kỳ dị mà Vũ Văn Hàn Đào hỏi căn hỏi vặn như vậy?
Lại nghe Vũ Văn Hàn Đào hỏi :
- Phan huynh còn phát hiện ngoài vỏ kiếm điều gì nữa không? Tỷ như tự tích, hoa văn.
Phan Long đáp :
- Nếu Vũ Văn tiên sinh không hỏi tới điều này thì tại hạ quên mất. Trên vỏ kiếm có khắc hoa. đồ giống như con rồng mà không phải rồng. Tại hạ là người cổ lậu không hiểu nét vẽ đó đại biểu cho cái gì?
Vũ Văn Hàn Đào lộ vẻ kinh dị hỏi :
- Trong bức họa giống con rồng còn khắc một hình người phải không?
Dường như lão sợ Phan Long không hiểu liền nói tiếp :
- Tại hạ muốn nói là tướng mạo người đó rất cổ quái.
Phan Long trầm ngâm một chút rồi đáp :
- Dường như có một cái đầu người...
Vũ Văn Hàn Đào la lên :
- Đáng tiếc ơi là đáng tiếc.
Phan Long lấy làm kỳ hỏi :
- Đáng tiếc điều chi?
Vũ Văn Hàn Đào biết mình lỡ lời vội đáp :
- Nghe lời Phan huynh nói thì dường như đó là một thanh kiếm báu, nhưng tại hạ chưa trông thấy, khó mà quyết đoán được...
Lão ngừng lại một chút rồi hỏi :
- Thẩm đại trang chúa lấy thanh kiếm đó rồi có nói gì không?
Phan Long đáp :
- Lão nhân gia cầm lấy một lúc rồi cất vào bọc.
Vũ Văn Hàn Đào không hỏi gì nữa, đảo mắt quanh một lượt rồi nói :
- Đã lâu không thấy tiếng còi báo động, chắc người vào hang đã bị bọn ta đả thương rồi?
Phan Long lắc đầu đáp :
- Không có đâu.
Vũ Văn Hàn Đào đã đứng dậy cất bước toan đi. Lão nghe Phan Long nói vậy đột nhiên đứng lại hỏi :
- Sao Phan huynh biết người tới đây chưa bị hạ?
Phan Long đáp :
- Trong hang núi này đã có tín hiệu. Nếu người đó bị hạ sát hay bị bắt thì đã có tín hiệu truyền ra để người trong hang khỏi phải đi tìm kiếm...
Vũ Văn Hàn Đào hỏi :
- Vậy tình trạng lúc này ra sao?
Phan Long đáp :
- Đã phát giác ra tung tích bên địch nhưng họ lai tẩu thoát mà chưa tìm thấy.
Vũ Văn Hàn Đào hỏi :
- Hang núi này tuy dài, nhưng theo nhận xét của tại hạ thì hình thế cũng không lấy gì làm phức tạp mà sao không tìm thấy hành tung bên địch?
Phan Long đáp :
- Những người vào đây dù võ công cao cường đến đâu cũng không thể trốn thoát được cách điều tra tinh mắt của bên ta. Hãy chờ một lát nữa là có tin truyền ra.
Vũ Văn Hàn Đào đột nhiên quay lại nhìn Tiêu Lĩnh Vu và Bách Lý Băng hỏi :
- Nếu người tới đây trà trộn vào trong đám nhân công, há chẳng làm cho chúng ta khó mà điều tra được ư?
Tiêu Lĩnh Vu giật mình kinh hãi nghĩ thầm :
- Lão này quả nhiên đáo để! Từ giờ trở đi mình phải lưu tâm mới được.
Phan Long dường như trong lòng cũng hồi hộp. Hắn hắng đặng một tiếng rồi đáp :
- Chúng ta hãy chạy lại phía trước kia xem sao? Nếu cần thì chúng ta giúp họ lục tìm hành tung bên địch.
Vũ Văn Hàn Đào trong lòng chưa muốn đi giúp người lục tìm cường địch, nhưng Phan Long nói vậy không tiện chối từ, xách tráp đứng lên đáp :