Đàn Chị, Con Gái Chị Sao Lại Giống Em?

Chương 1

Buổi sáng lúc Lương Tiểu Nhạc rửa mặt hai mí mắt vẫn đang nháy liên tục, tục ngữ nói mắt trái nháy vận hên tới, mắt phải nháy vận xui đeo, nhưng cả hai con mắt cùng nháy thì chuyện gì xảy ra? Miệng Lương Tiểu Nhạc ngậm bàn chải đánh răng, miệng đầy bọt kem, ghé vào trước gương nghiên cứu. Thẳng đến khi mẹ Lương giục ăn sáng cô mới nhanh chóng đẩy mạnh tốc độ rửa mặt. Không lâu sau, Lương Tiểu Nhạc tóc cột đuôi ngựa quần áo chỉnh tề đứng trước mặt mẹ Lương chào:

“Chúc mẹ buổi sáng tốt lành!”

Trong tay Mẹ Lương bưng tô cháo tà tà liếc mắt “Đi! Ăn nhanh lên còn đi làm”

“Yes, madam!” Lương Tiểu Nhạc vui vẻ đi đến bàn ăn bắt đầu hưởng thụ bữa sáng tràn đầy tình yêu.

Ngày hôm nay là một ngày đẹp trời! Chẳng quan tâm mí mắt nhảy nhót.

Lương Tiểu Nhạc vào làm việc trong tạp chí Nhạc Phong mới một năm, cô làm ở khâu quản lý thu chi trong bộ phận tài vụ, bình thường hay chạy qua ngân hàng thanh toán các khoản phí tòa soạn cần, không nhàn cũng không bận.

Ngồi trước bàn làm việc, Lương Tiểu Nhạc tỉ mỉ chuẩn bị hồ sơ nghiệp vụ để sáng nay đi sang bên ngân hàng, kế toán sát vách thấu hiểu ghé qua nói: “Tiểu nhạc, nghe nói chưa, hôm nay có phó tổng tài vụ mới đến”

“Việc này không phải đã được thông báo từ sớm sao ” Lương Tiểu Nhạc cũng không ngẩng đầu lên, thuận miệng trả lời, “Thông báo đã một tháng rồi mà không thấy động tĩnh, hôm nay rốt cuộc cũng được xác nhận?” nói rồi từ trong đống chứng từ ngân hàng ngẩng đầu lên nhìn với một ánh mắt thấu hiểu.

“Nghe người bên phía nhân sự nói, bọn họ cũng được thông báo từ sớm nhưng cũng như không” Thông thường đều nói người làm khâu tài vụ từ lời nói đến hành động phải thật thận trọng, nói ít làm nhiều, mà cái người mật thám này, thật xin lỗi cái cương vị kế toán cô đang làm này, cô thích hợp làm phóng viên báo lá cải hơn, trong đầu Lương Tiểu Nhạc khinh bỉ.

Một người cùng một người cách nhiều năm mới gặp lại nhau lần thứ hai là tình cảnh thế nào, Lương Tiểu Nhạc có một thời gian rất dài toàn nghe nhạc của Trần Dịch Tấn

‘Đã lâu không gặp’ nghe mà muốn rơi lệ — cô nghĩ: người đó có thể đột nhiên xuất hiện tại quán cà phê nơi góc đường hay không; cô càng sợ: rời đi không hề nói trước, chỉ nói một câu! Chỉ nói một câu đã lâu không gặp. Hai người từng có ràng buộc sâu sắc, tình cảm không nhất định phải thể hiện nhiệt liệt, nhưng cô cùng Tống Nhu nếu nhiều năm sau gặp lại nhau mà chỉ nói chuyện qua loa chán nản thì tốt nhất không nên gặp, cô tình nguyện không cần nhìn thấy! Thế nhưng không gặp, nhớ nhung trong lòng sẽ giảm đi sao? Thời gian càng lâu tình cảm lúc trước càng thêm sáng tỏ, thời gian càng dài càng không thể hòa tan tình cảm đã từ từ đặc lại, thời gian càng dài càng thêm tiếc nuối. Quấn quýt cùng thấp thỏm, ước mơ cùng sợ sệt mấy năm nay sụp đổ vào thời khắc sụp nhìn thấy Tống Nhu, nhưng cũng một lần nữa bộc phát mạnh mẽ hơn.

Như tình tiết máu chó tiểu thuyết hay có, đời người có nhiều thình huống vừa khớp, Tống Nhu lấy thân phận phó tổng tài vụ mới của tòa soạn một lần nữa xuất hiện trước mặt Lương Tiểu Nhạc, Tống Nhu trước mặt trang điểm tinh xảo, khuôn mặt quyến rũ, thân hình mảnh khảnh được bao bọc bởi một lớp trang phục tinh tế. Cô như gần rồi lại như xa.

Buổi chiều ba giờ, toàn thể nhân viên trong tòa soạn tạp chí Nhạc Phong đúng giờ tập trung tại phòng họp để tham dự hội nghị thông báo nhân viên được nhận vào và đuổi việc. Thông báo cái gì, nội dung hội nghị là gì, Lương Tiểu Nhạc nghe không vào, cô đang nhìn cô gái ngồi trêи khu vực dành cho ban lãnh đạo, vị trí thứ ba từ bên phải đếm vào — Tống Nhu.

So với việc Tiểu Nhạc gặp lại Tống Nhu nước sôi lửa bỏng, tình cảm dâng trào thì mẹ Lương nhàn nhã hơn. Ngày hôm nay bà cùng bà Triệu sát vách hẹn nhau đi đón cháu gái bà ấy tan học, bình thưòng đều là con dâu Tiểu Vương của bà ấy làm việc tại nhà trẻ đưa con bé về khi tan tầm, mà hôm nay nhà trẻ muốn giáo viên ở lại tập tiết mục cho nên Tiểu Vương mới nhờ bà ấy đến đòn con bé về nhà trước. Lúc đó, bà Triệu đang nói chuyện phiếm cùng mẹ Lương, nhận được điện thoại của con dâu thì lôi kéo bà cùng nhau đi, thế nhưng lại đi ngay lúc cao điểm tan tầm nên tới trễ.

Nhà trẻ Bảy Màu, các bạn nhỏ lớp mầm dần dần được cha mẹ đến đón về, chỉ còn hai người bạn nhỏ còn đang ngồi trong lớp chờ người lớn tới đón.

Triệu Tiểu Thất đối với người bạn mới đến học trong một tuần này rất thích, cô kéo tay bạn nhỏ nói: “Hề Hề, mẹ cậu còn chưa đón cậu, hay cậu đến nhà của tớ đi, hôm qua mẹ tớ mới mua cho tớ một con gấu bông lớn siêu cấp, chúng ta cùng nhau chơi”

“Gấu bông là cái gì?”

“Gấu bông cậu cũng không biết, còn có thỏ con cùng hà mã đầu bóng lưỡng…”

“Tiểu Thất, bà con tới nè” giáo viên trong lớp kêu Triệu Tiểu Thất.

“Bà nội!”Triệu Tiểu Thất thuận tiện kéo đồng bọn nhỏ đi về phía cửa lớp nơi bà nội và mẹ Lương đang đứng, “Bà nội, bà Lương, sao giờ này bà mới đến đón con?”

“Hôm nay kẹt xe, để cháu gái bảo bối chờ tới sốt ruột rồi” bà Triệu xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn béo béo của Triệu Tiểu Thất.

“Không sao, đã có Hề Hề chơi với con. Bà nội, đây là Hề Hề” nói xong Triệu Tiểu Thất như hiến vật quý đem đồng bọn nhỏ Hề Hề giới thiệu cho bà nội.

“Hề Hề a, ê, mẹ Tiểu Nhạc, bà xem đứa bé này sao nhìn giống Tiểu Nhạc nhà nhà bà thế?”