Dâm Thú Chi Quế Hoa

Chương 4

Ăn cũng ăn no, nghĩ cũng nghĩ nhiều, Hàn Kính Tùng tự nhiên cảm thấy buồn ngủ, hắn khều đống lửa, lúc này mới nằm xuống chuẩn bị đánh một giấc ngon lành, nhưng Hồng Mao Quái vật đang ngồi một góc lại tựa hồ không buồn ngủ, chỉ trầm mặc ngồi bên đống lửa, đầy mặt ưu thương ôm lấy hai tay.

Hàn Kính Tùng cũng không biết, nét ưu thương khắc sâu trên mặt đối phương đều là do cơn đói gây ra.

“Ta ngủ đây, có chuyện gì thì gọi ta.”

Hàn Kính Tùng nói xong, vừa nằm xuống đã lập tức ngày hô hô.

Hồng Mao Quái vật nuốt nuốt nước miếng, đôi mắt giảo hoạt chuyển chuyển, trong đầu tính toán xem thời điểm nào là thời cơ tốt nhất để ăn thịt người kia.

Bên ngoài sơn động, gió tuyết rít gào đầy cô độc, trong sơn động chỉ có tiếng ngáy của Hàn Kính Tùng đầy tịch mịch, cùng với âm thanh đói bụng của Hồng Mao Quái vật.

Hồng Mao Quái vật chờ một lúc lâu cuối cùng nhịn không được, sờ sờ cái bụng kẹp lép, tha cái chân bị thương lặng lẽ bò đến bên người Hàn Kính Tùng. Y nhìn bộ dáng đối phương đang ngủ say, cắn môi, vẫn là có chút không đành lòng khi nghĩ đến việc ôm đối phương ăn luôn.

Nhưng là bản thân thật sự rất đói a……

Thứ duy nhất khiến y ăn vào không bị tiêu chảy là hoa tươi của nơi này, nhưng hết mùa cũng đã sớm héo tàn, trừ hoa ra, y hoàn toàn không tìm được thứ gì có thể ăn, bất quá người này nhìn bộ dáng thực sự mĩ vị, tốt xấu gì cũng phải thử xem.

Nghĩ đến đây, Hồng Mao Quái vật cuối cùng bỏ qua rất nhiều cố kị, thứ duy nhất khiến y suy nghĩ là nên bắt đầu ăn từ chỗ nào?

Tuy rằng Hàn Kính Tùng so với Hồng Mao quái vật nhỏ hơn một chút, nhưng cũng là sinh vật lớn nhất Bắc Lục mà Hồng Mao Quái vật từng gặp qua.

Hồng Mao Quái vật nghĩ nghĩ, dứt khoát cúi đầu đem ngón tay Hàn Kính Tùng ngậm vào miệng, chỉ là khi cảm xúc cứng rắn của xương cốt từ ngón tay chạm đến môi y hình thành rõ rệt, khiến y không dám cắn, cũng không muốn cắn.

Có xương, Hồng Mao Quái vật không thích, thế nhưng y lại thích cảm giác ngậm ngón tay đối phương, bởi vì cảm giác khi Hàn Kính Tùng sờ sờ y thật sự rất thoải mái.

Hồng Mao Quái vật vẫn đem ngón tay Hàn Kính Tùng đang ngậm trong miệng ái muội mút một cái, cuối cùng vẫn là cẩn thận nhả ra khỏi miệng.

Đối mặt với Hàn Kính Tùng đang ngủ say, Hống Mao Quái vật rất là rối rắm, hắn nghĩ nghĩ, người này đối xử với mình cũng không tính là xấu, như vậy mình chỉ ăn một bộ phận nho nhỏ để no bụng liền tốt rồi.

Thế nhưng vô luận là tay hay chân hay đầu của đối phương, đối với suy nghĩ của Hồng Mao Quái vật vẫn là bộ phận lớn rồi.

Rơi vào đường cùng, Hồng Mao Quái vật quyết định lại tìm trên người đối phương xem còn có địa phương nào có thể ngoạm không.

Lúc này, Hàn Kính Tùng ngủ y hệt heo chết một chút cũng không phát hiện có người lột quần áo trên người ra, hắn chỉ cảm giác trên cơ thể có chút ngứa, nhưng mắt cũng không chịu mở một cái liền xoay người, tiếp tục liên tưởng đến Quế Hoa muội trong mộng.

Hồng Mao Quái vật thuận lợi lột quần áo Hàn Kính Tùng, bên cạnh đống lửa đang cháy bập bùng, lung lay rung động.

Y nhìn nhìn đầu v* phấn hồng trên lồng ngực đối phương, cảm thấy nó thật sự quá nhỏ, còn chưa đủ nhét kẽ răng, thế nên chỉ vùi đầu dùng đầu lưỡi liếm liếm, cảm nhận hương vị bình thường, nhưng sau đó, đôi mắt khát vọng liền rơi xuống khố hạ Hàn Kính Tùng.

Chỗ đó nhìn qua có cái côn th*t ngon miệng đâu.

“Cô ngô…..” Hồng Mao Quái vật nặng nề nuốt nuốt một ngụm nước miếng, ánh mắt thẳng tắp mà nhìn chằm chằm vào khố gian cũng đang say ngủ cùng với Hàn Kính Tùng.

Tốt, liền ăn cái đó đi, khổ người đối phương lớn như thế, thiếu một khối nho nhỏ như vậy chỉ sợ cũng không tính là gì.

Vừa tưởng tượng như vậy, Hồng Mao Quái vật liền cảm thấy nhẹ lòng, thậm chí, gương mặt lạnh lùng của y cũng chậm rãi lộ ra một nụ cười vừa lòng.

“Ngao ngô……”

Đôi mắt vàng kim hơi hơi nheo lại, Hồng Mao Quái vật cẩn thận đem phân thân của Hàn Kính Tùng ngậm vào miệng, cái côn th*t này nhìn qua mĩ vị quả nhiên đáp ứng yêu cầu của y, vừa ngậm vào trong miệng liền mang lại một loại khí tức bản thân yêu thích.

Đang lúc Hồng Mao Quái vật định một ngụm lớn cắt đứt côn th*t, rồi liền lập tức bỏ trốn mất dạng, y bỗng nhiên cảm thấy côn th*t biến lớn.

“Ngô……”

Hồng Mao Quái vật ngây người, y không dám tin khi cảm thấy thứ đó trong miệng bắt đầu trở nên cứng rắn, đồng thời cũng ngửi được càng nhiều khí tức mà bản thân yêu thích, loại khí tức có thể mê hoặc tâm trí con người, nhanh chóng khiến cả người y cũng dần nóng lên theo.

Đối mặt với biến hóa này, Hồng Mao Quái vật liền làm ra một quyết định, quyết định này chính là: Y muốn chờ cái căn côn th*t này đến khi dài nhất, lớn nhất mới cắn đứt, để tránh chịu thiệt. ( N/A: Tiểu thụ thông minh nhất quả đất. Thương ẻm quá.)

Rất nhanh sau đó, Hồng Mao Quái vật liền phát hiện một bí quyết, muốn cho căn côn th*t trong miệng trở nên càng thô, càng dài, chỉ cần dùng sức vừa liếm vừa hấp là được.

Thế là y bắt đầu co rút lại cổ họng, để có thể đem côn th*t trong miệng nhét vào sâu hơn, đồng thời y cũng linh hoạt sử dụng miệng lưỡi, từng chút một an ủi căn côn th*t đang thỉnh thoảng run rẩy trong miệng mình, trong lòng tràn đầy chờ mong cái căn này nọ của đối phương có thể lớn đến mức độ khiến y ăn no no trong thời gian tới.

Hàn Kính Tùng là một người đánh cả giỏi, cũng là một người giả ngủ rất tốt.

Mặc dù cơ thể hắn hiện tại đã bị người lột sạch quần áo, mặc dù tiểu tổ tông giúp hắn nối dõi tông đường đang bị một Hồng Mao Quái vật ngậm trong miệng — hắn vẫn có thể ngủ như vậy ngon lành, bởi vì hắn đang mơ một giấc mơ.

Trong giấc mộng hư vô kia, Hàn Kính Tùng mơ thấy Quế Hoa muội ở cách vách, hắn phồng lên dũng khí cầm lấy đôi tay ngọc thanh thoát, quả nhiên giống như hắn tưởng tượng cảm xúc mềm mại, mượt mà, tiếp theo Quế Hoa muội mĩ lệ ngượng ngùng, thân thể mềm mại liền dựa vào trong lòng Hàn Kính Tùng.

Giấc mơ này không phải giấc mơ bình thường, mà là một hồi mộng xuân.

Cho nên trong lúc Hàn Kính Tùng mơ thấy Quế Hoa muội hầu hạ hắn, nhịn không được liền cúi đầu phát ra một tiếng rên rỉ.

Điều này làm cho Hồng Mao Quái vật đang cẩn thận vừa ngậm vừa liếm phân thân Hàn Kính Tùng liền hoảng sợ, đôi mắt lăng lăng nhìn đến Hàn Kính Tùng không biết vì sao lại phát ra tiếng rên, liền ra sức liếm láp cái côn th*t nóng bỏng trong miệng.

Bởi vì y muốn nhanh chóng cắn một ngụm no bụng rồi mới nhanh chóng chạy trốn.

Thế nhưng y thật sự quá tham lam, tưởng rằng khi được bản thân vừa liếm vừa hấp, cái căn này nọ sẽ càng lúc càng lớn càng thô, lại không chú ý chủ nhân của căn côn th*t bởi vì quá hưng phấn mà bừng tỉnh.

“Ách……”

Đang trong cơn mơ dục hỏa đốt người từ từ mở mắt, Hàn Kính Tùng miệng khô lưỡi khô cả người căng thẳng, chỉ cảm thấy từ bắp đùi hướng lên trên cả người đều tràn ngập một cảm giác tê dại tuyệt vời, phân thân ở khố gian tựa hồ bị bao bọc bởi một địa phương ấm áp và ướt át dị thường, còn có một cái gì đó mềm mại đang chậm rãi liếm qua nơi đỉnh mẫn cảm.

Ban đầu, Hàn Kính Tùng hoảng hốt tưởng Quế Hoa muội đang ở trong lòng mình hầu hạ là sự thật, nhưng rất nhanh sau đó, hắn lại chậm rãi nhớ lại bản thân còn đang bị mắc kẹt tại băng nguyên Bắc Lục.

Chuyện gì đang xảy ra? Hàn Kính Tùng cố gắng hít thở, chống tay ngồi dậy, liền lập tức thấy được một quái vật đang vô cùng chuyên chú phủ phục tại khố gian của hắn.

Mái tóc đỏ như máu lòa xòa quét qua hai bên đùi non, che đi gương mặt của đối phương, thế nhưng Hàn Kính Tùng đương nhiên vẫn biết đối phương đang làm cái gì.

Hắn nghĩ muốn ngăn cản, nhưng bên hông lại nhuyễn cực kì, hắn muốn nói gì đó, nhưng âm thanh vừa ra đến cửa miệng lại biến thành rên rỉ.

“Ngô……” Hàn Kính Tùng gian nan thở dốc, một bên chịu đựng đối phương đang dốc hết khả năng có thể chăm sóc huynh đệ của mình, một bên oán hận nói: “Uy…… Ta từng nói với ngươi ta thịt ta không thể ăn!”

Thông minh như Hàn Kính Tùng, đương nhiên sẽ không cho rằng một người chưa được khai hóa như Hồng Mao Quái vật lại chịu ủy khuất, hắn lại nghĩ đến cái nhìn chằm chằm đầy tham lam đến mức chảy nước miếng của Bắc Lục dị thú trước khi đi ngủ.

Hồng Mao Quái vật vốn đang chuyên chú vừa nghe đến thanh âm của Hàn Kính Tùng, đôi mắt vàng kim liền trừng lớn, y khẩn trương ngẩng đầu, miệng vẫn ngậm phân thân Hàn Kính Tùng, đến lúc này, vẫn tham lam không chịu nhả ra.

“Ngô……”

Nhục côn vẫn không ngừng phân bố ra chất lỏng ngon miệng khiến Hồng Mao Quái vật tiếc nuối không dám cắn đứt, y phát hiện được côn th*t này có chỗ tốt, tại cái lỗ nhỏ phía đầu côn th*t chảy ra một chất lỏng thật sự rất thích hợp khẩu vị của mình, nếu bây giờ cắn mất, chỉ sợ sau này sẽ không còn đồ ngon để nhấm nháp.

Hồng Mao Quái vật mang gương mặt tràn đầy thất lạc, y biết khi Hàn Kính Tùng tỉnh, cái tâm nguyện có thể ăn no liền thất bại. Kìm lòng không được, y lại nuốt nuốt nhục côn đang bị bản thân ngậm trong miệng, không cẩn thận liền hút nó vào chỗ sâu bên trong cổ họng kẹp lấy.

Nào ngờ một kẹp này khiến Hàn Kính Tùng triệt để thất thần, bị cái loại nóng bỏng và chật chội bao bọc lấy cuối cùng cũng khiến hắn thất thủ mà bắn tinh.

Một cỗ tinh trọc đặc quánh hoàn toàn bắn vào bên trong cổ họng Hồng Mao Quái vật, mà Hàn Kính Tùng cũng liền rên rỉ ngã xuống.

Đến khi Hàn Kính Tùng lần nữa mở mắt, khóe mắt hắn có thêm một giọt lệ, một giọt lệ này là vì Quế Hoa muội trong lòng hắn mà rơi.

Hắn giữ thân hai mươi lăm năm xử nam, cư nhiên tại cái nơi quanh năm băng lãnh này, bị một Hồng Mao Quái vật cùng giới tính với mình đoạt mất.

Hàn Kính Tùng xấu hổ và giận dữ vội vàng bò dậy, vậy mà lúc này Hồng Mao Quái vật vừa mới đoạt đi thân xử nam của hắn cư nhiên còn không biết sống chết tiếp tục liếm lộng phân thân mới tiết qua một lần, thậm chí còn vươn đầu lưỡi từng chút từng chút một liếm hết bạch trọc vẫn còn dính trên đỉnh côn th*t.

Cái bản tính dâm đãng mà tham lam, khiến người ta nhìn như thế nào cũng cảm thấy hận!

“Lăn!” Hàn Kính Tùng gầm lên một tiếng, thuận tay chộp lấy lưới đánh cá tự làm.

Từ khi nhận thức được lục địa Bắc Lục đến nay, chưa bao giờ Hồng Mao Quái vật được ăn một thứ gì đó cảm thấy ngon lành chùi chùi khóe miệng, sau khi nhìn thấy đối phương thực sự nổi giận, vội vàng thối lui vào một góc.

Hồng Mao Quái vật tưởng bản thân đến cùng vẫn không cắn bị thương hắn, đối phương lấy lý do gì để sinh khí với mình đâu?

Đối với một quái vật lấy dâm dịch làm thức ăn mà nói, đương nhiên đâu có hiểu được tầm quan trọng của trinh tiết ……

“Cô ngô……’

Hồng Mao Quái vật hơi hơi nhăn mày, nhìn Hàn Kính Tùng đang dần trở nên hung thần ác sát, đáy lòng liền cảm thấy kinh hoảng, y rất sợ chính mình bị lưới đánh cá trùm lên, rồi bị người lôi lên giá nướng, nướng ăn luôn.

Sau đó, Hàn Kính Tùng liên tiếp mắng chửi để trút ra sự xấu hổ cùng phẫn nộ, hắn vung lưới đánh cá, cơ thể trần trụi đối diện cùng Hồng Mao Quái vật cũng đang trần trụi bị ánh lửa hắt lên đỏ bừng.

“Ngươi, tên hỗn đản này, ta đã nói ta không thể ăn, ngươi còn xằng bậy cái gì?!”

Hồng Mao Quái vật bất đắc dĩ ngẩng đầu, vẻ mặt bi thương mà cổ quái, hắn một tay gom lại mái tóc đỏ sậm đang tán loạn, một tay nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng rắn chắc, vô thanh đối với Hàn Kính Tùng nói rằng –hắn thật sự rất đói bụng, là bất đắc dĩ.

Đối mặt với một quái vật không thể nói chuyện như người bình thường, hơn nữa đầu óc tựa hồ cũng có chút vấn đề, Hàn Kính Tùng vẫn là nản lòng buông lưới đánh cá xuống.

Ở bên cạnh, đống lửa đang vào lúc cháy to nhất, thanh âm tí tách giống như vắt ngang giữa tịch mịch cùng im lặng của hai người.

“Ai……” Hàn Kính Tùng thở dài một tiếng, liếc mắt nhìn Hồng Mao Quái vật đang co rúc vào một bên, chỉ có thể cười cười tự giễu “Không nghĩ tới ta như thế lại chỉ có thể ở cùng một quái vật.”

Lúc này, thần sắc Hàn Kính Tùng nhìn qua có chút đặc biệt ưu thương, Hồng Mao Quái vật chớp chớp đôi mắt, ánh mắt vàng kim lập tức toát ra một phần áy náy cùng thương hại, đồng tình.

Y cô ngô xê dịch qua, môi nhẹ nhàng áp lại, y thích khí tức của người này, cũng thích hương vị của đối phương, đây là hương vị mà những sinh vật khác tại Bắc Lục không thể khiến cho y như vậy rung động.

Thấy Hồng Mao Quái vật nhích lại gần, Hàn Kính Tùng cũng không tiếp tục hung y, hắn nhận mệnh, tại địa phương không người sinh sống, cũng chỉ có quái vật này tựa hồ còn có khả năng trở thành đồng bạn của mình, trừ y ra, không thể bảo hắn đi coi tuyết hồ cùng tuyết hầu ngoài kia làm bằng hữu được.

Thế nhưng mối hận khi lần đầu tiên bị đoạt đi thì không thể cứ như vậy bỏ qua.

Đợt kích thích vừa rồi đã châm vào lòng Hàn Kính Tùng một mồi lửa hừng hực, đó là lửa báo thù, cũng là …… lửa nóng dục vọng.

Hắn liếc xéo Hồng Mao Quái vật đang cẩn thận tới gần chính mình, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, bỗng nhiên thò tay bắt lấy mái tóc màu đỏ sậm.

“Ngươi, gia khỏa này, còn dám lại gần đây? Thật là nghĩ ta không dám ăn ngươi sao?”

Hồng Mao Quái vật bị ép ngẩng đầu lên, gương mặt mang hình dáng đoan đoan chính chính, một chút cũng không giống với một dị thú Bắc Lục vừa ngốc vừa trì độn.

Thế nhưng y quả thật lai là Dị Thú Bắc Lục vừa ngốc vừa trì độn, cho nên khi y cảm thấy trong lời nói của Hàn Kính Tùng tràn ngập nguy hiểm, vẫn là ngốc hồ hồ bò lại gần.

Đôi bàn tay với những móng vuốt sắc bén chậm rãi nâng lên, thật cẩn thật vuốt ve mặt Hàn Kính Tùng. Đôi mắt y nhìn Hàn Kính Tùng hết sức chuyên chú, chuyên chú đến mức Hàn Kính Tùng cảm thấy có chút ngượng ngùng.

“Ngươi…… Muốn làm cái gì?” Hàn Kính Tùng hơi hơi buông lỏng tay, những sợi tóc đỏ sậm từng chút từng chút một theo ánh lửa bập bùng mà rơi xuống, rối tung, thật sự xinh đẹp.

Hồng Mao Quái vật cúi đầu rên rỉ một tiếng, nhẹ nhấc thắt lưng, cổ duỗi ra, cánh môi mềm mại liền áp lên miệng Hàn Kính Tùng.

Đây là một hành vi trong tiềm thức, Hồng Mao Quái vật cũng không biết vì cái gì bản thân y lại muốn làm như thế, y chỉ cảm giác nếu làm như thế, tâm tình của y sẽ cảm thấy tốt hơn, nói như vậy, tâm tình của đối phương cũng sẽ tốt lên theo.