Dâm Thú Chi Quế Hoa

Chương 11

Quế Hoa kỳ thật cũng đã nhận ra biến hóa của Hàn Kính Tùng mấy ngày nay, từ sau khi nhìn thấy một đám quái vật kia, Hàn Kính Tùng vốn cả ngày bồi y chơi đùa bây giờ liền thay đổi. Hầu hết thời gian, Hàn Kính Tùng đều dành để bồi nhóm quái vật kia nhặt rác rưởi trên bãi biển, giống như muốn nhặt sạch toàn bộ rác rưởi ở Bắc Lục.

Có lẽ, đây là cách thức thân cận của đồng loại, chung quy, y với Hàn Kính Tùng vốn dĩ không phải đồng loại a.

Quế Hoa phiền muộn ôm một nồi lớn canh cá nấu hoa tươi, vuốt ve Tiểu Bảo đang lăn lộn trong lòng, cảm giác vắng vẻ mỗi lúc một dâng lên trong đôi mắt vàng kim.

Hàn Kính Tình cơ hồ bận rộn cả ngày ở bên ngoài cuối cùng cũng trở lại, đêm nay, hắn không có dẫn theo mấy bằng hữu Trung Lục lại đây.

Thấy Quế Hoa tịch mịch ôm một nồi canh cá, Hàn Kính Tùng cảm thấy trong lòng chua xót, hắn biết sống ở một nơi băng nguyên mờ mịt như Bắc Lục, chỉ có một mình thì sẽ cảm thấy cỡ nào tịch mịch.

Cho nên, hắn sợ hãi sự tịch mịch này, càng tưởng niệm người thân ở quê nhà,

“Quế Hoa, đang nấu canh cá a.”

Canh cá nấu hoa tươi là món duy nhất Quế Hoa làm, đại khái là vì chiếu cố khẩu vị của hai người, Quế Hoa sẽ thả những thứ hai người thích ăn – cá cùng hoa tươi, nhưng mà món ăn hỗn hợp như vậy, hương vị cũng theo đó mà thật sự cổ quái, kỳ thật, hắn tuyệt đối không động vào.

Thấy Hàn Kính Tùng trở lại, Quế Hoa lúc trước còn phiền muộn, rất nhanh đã tươi cười, y quay đầu ngốc ngốc cười cười với Hàn Kính Tùng, một bên ném Tiểu Bảo ấm áp đang chơi đùa trong lòng sang một bên, giống như mọi khi lấy muôi gỗ múc cho Hàn Kính Tùng một bát canh cá.

“Ngao ngô…… Ăn cơm……”

Quế Hoa dùng hai tay đưa bát đá tới trước mặt Hàn Kính Tùng, ngóng trông chờ mong đối phương có thể ăn mỹ thực mà y tỉ mỉ nấu. (N/A: Tôi thương ẻm quá:(()

Hàn Kính Tùng hơi hơi gật đầu, cầm lấy cái bát Quế Hoa đưa qua, hắn nhìn bát canh cá màu sắc quái dị, vẫn cúi đầu uống một hớp lớn.

“Ngon….. Uống ngon sao?”

Quế Hoa cẩn thận hỏi, vì khiến Hàn Kính Tùng có thể ở lại bên cạnh y mà cảm nhận được không khí của gia đình, y đã phi thường cố gắng học phương pháp nấu nướng của người Trung Lục.

“Uống ngon.” Hàn Kính Tùng cười cười, đặt bát xuống, nắm chặt lấy tay Quế Hoa cũng kéo y ngồi xuống.

Ngày rời đi đã được xác định, là buổi trưa ngày mai, trước lúc đó, Hàn Kính Tùng cũng không nguyện ý nói cho Quế Hoa việc hắn sắp rời đi nơi này.

Hắn lẳng lặng, nhìn đôi mắt vàng kim sáng sủa, trong veo của Quế Hoa, trong nội tâm âm thầm cảm thấy xin lỗi.

“Xảy ra chuyện gì, ngô……”

Quế Hoa phát hiện Hàn Kính Tùng hôm nay đặc biệt dị thường, y cười cười lấy lòng, cầm chặt tay Hàn Kính Tùng, không biết vì cái gì, tim y đập nhanh, y cảm thấy thực bất an, y nghĩ, nếu bản thân không nắm chặt lấy tay đối phương, có lẽ ngay trong giây lát sẽ mất đi người nam nhân yêu thương y.

“Không có gì, chúng ta ở chung với nhau đã nhiều ngày, Quế Hoa ngươi còn học được nhiều thứ đâu. Hiện tại ngươi còn biết nổi giận, còn có thể nấu cơm, thật sự rất giỏi.”

Hàn Kính Tùng cúi đầu, thấy đôi bàn tay với những móng vuốt màu bạc của Quế Hoa đang gắt gao túm lấy tay hắn. Thế nhưng, giờ phút này nắm được thì làm sao, hai người bọn họ, dù sao cũng phải buông tay.

May mà, hắn đã cố gắng hết sức đem một ít cách thức sinh hoạt của người dân Trung Lục dạy cho Quế Hoa, chỉ hi vọng sau này y có thể sử dụng tốt những kỹ năng này, có thể tiếp tục sống tốt tại Bắc Luc.

Quế Hoa nghe Hàn Kính Tùng khen mình, liền nhếch miệng nở nụ cười, nói thật, trước khi Hàn Kính Tùng đến nơi này, y luôn luôn chưa từng thấy qua lửa, càng không biết lửa có thể nhờ vào gỗ mà lan ra, hơn nữa lửa có thể dùng để nấu canh, nấu cơm, thậm chí chiếu sáng, điều này làm cho sinh hoạt của y gia tăng thêm rất nhiều lạc thú, ít nhất, những đêm sau này, y sẽ không bao giờ sợ bóng tối.

“Ta…… còn có thể làm thật nhiều…… Ngươi chỉ cần dạy ta, ta sẽ làm được!”

Quế Hoa ngẩng đầu dương dương tự đắc, y nhìn nhìn Hàn Kính Tùng, đôi mắt vàng kim tràn ngập hạnh phúc.

“Ân.” Hàn Kính Tùng vỗ vỗ cái đầu màu đỏ sậm của Quế Hoa, tâm chua xót mà gật đầu.

Bỗng nhiên, hắn lấy trong túi áo ra một cái vòng cổ vừa dùng vỏ sò xuyên thành, nhét vào trong tay Quế Hoa, cười hỏi “Ta hôm nay vừa mới làm cho ngươi, ngươi xem có thích không?”

Quế Hoa nghi hoặc nhìn cái vòng kỳ quái, cầm lên đưa đến miệng cắn cắn.

“Ngô…… Ăn không ngon.” Vỏ sò cứng rắn tự nhiên va vào răng Quế Hoa, đôi mắt vàng kim co rụt lại, nhanh chóng nhả vỏ sò ra khỏi miệng.

Hàn Kính Tùng nhìn bộ dáng ngốc ngốc của Quế Hoa, vừa tức giận vừa buồn cười, vội vàng lấy vỏ sò từ trong tay y “Ai, này không phải cho ngươi ăn, mà là cho ngươi đeo a.”

Vừa nói, hắn vừa tự tay cầm lấy vòng cổ làm bằng vỏ sò đeo lên cổ Quế Hoa.

Quế Hoa cả người tản ra khí tức nguyên thủy, tục tằng, thêm cái vòng cỏ làm bằng vỏ sò, ngược lại lại mang đến một loại khí chất tiêu sái.

“Ngô……”

Chỉ là Quế Hoa hoàn toàn không biết vì cái gì lại đeo cái này lên trên cổ, y nghi hoặc dùng móng vuốt nghịch ngợm vỏ sò, nghĩ lại vẫn cảm thấy thứ này thật khó ăn.

“Đây là tín vật ta đưa ngươi, đến nơi này đã lâu, ta vẫn còn chưa đưa cho ngươi cái gì.”Hàn Kính Tùng thấy Quế Hoa đầy mặt nghi hoặc, cười giải thích cho y.

Quế Hoa nghe hắn nói như thế, vội vàng lắc lắc đầu, chỉ chỉ mảnh vải may vá thô sơ từ da cáo trắng che đi nơi tư mật.

“Này là của ngươi đưa.”

“Đứa ngốc, ta đưa ngươi tín vật, cái tạp dề này không tính.”

“Tín vật…… Cô ngô…… Đó là cái gì?”

Trong đôi mắt vàng kim của Quế Hoa lóe ra một tia thần thái thiên chân, mặc kệ như thế nào, Hàn Kính Tùng đưa y cái gì, y đều quý trọng, mặc kệ là tín vật kỳ quái a.

“Tín vật, là thứ khiến ngươi vừa thấy liền có thể nhớ đến ta.” Hàn Kính Tùng thong thả nói.

Càng đến lúc chia lìa, càng cảm thấy bi thương, khoảng thời gian cùng Quế Hoa sinh hoạt từng chút từng chút đều tích tụ trở thành một đoạn hồi ức tốt đẹp trong sinh mệnh của Hàn Kính Tùng.

Hắn nghĩ, bản thân cuối cùng lại thích Bắc Lục dị thú này, cho nên hắn hi vọng đối phương có thể nhớ rõ chính mình, tựa như hắn cũng nhớ rõ y.

Nào biết Quế Hoa cầm lấy cái vòng cổ làm bằng vỏ sò cười ha ha “Ta…… Thấy cái gì cũng có thể nhớ tới ngươi.”

Dựa sát vào người nhau dùng lửa sưởi ấm, cùng nhau nằm ngủ trên tấm thảm bằng da cáo trắng, cùng nhau sử dụng cái nồi đá thô ráp, cùng nhau khi dễ Tiểu Bảo, kể cả ban ngày hay ban đêm ở Bắc Lục, ấm áp hoặc rét lạnh, mỗi một sự vật, mỗi một hành động vừa xảy ra đã ngay lập tức lưu lại trong hồi ức của Quế Hoa cùng Hàn Kính Tùng.

Quế Hoa cười đến thực vui vẻ, y phát hiện nguyên lai người dân Trung Lục khôn khéo cũng có một ngày nói ngốc như vậy.

Y học bộ dáng mọi khi Hàn Kính Tùng giễu cợt y, đưa tay qua, nhẹ nhàng chạm vào mặt Hàn Kính Tùng “Đứa ngốc…… Cô ngô……”

Hàn Kính Tùng run rẩy đôi môi, không biết bản thân lúc này dùng loại ngôn ngữ nào để đáp lại cảm giác hạnh phúc, hoặc tự cho là hạnh phúc của Quế Hoa.

Hắn chỉ trầm mặc nâng tay, gắt gao ôm eo Quế Hoa, cùng đối phương ôm lấy nhau thành một cục.

Đây vẫn là lần đầu tiên, Quế Hoa không kêu đói, Hàn Kính Tùng liền chủ động muốn uy y.

Quế Hoa có chút thụ sủng nhược kinh, y nâng tay thu mái tóc dài toán loạn cho gọn, tiếp theo đó liền ngoan ngoãn nằm sấp xuống, nhếch lên cái mông chặt chẽ co dãn của mình.

Nhìn cách Hàn Kính Tùng bảo vệ Quế Hoa, không giống như chỉ xem Quế Hoa là hậu bối.

Hắn cảm thấy bản thân hẳn là đã đem từng cử chỉ, từng nụ cười, thậm chí cả tiếng rên rỉ mê loạn, thiên chân khả ái đều toàn bộ ghi tạc trong lòng.

Gặp được Quế Hoa, là kỳ tích lớn nhất đời này của hắn.

Hàn Kính Tùng cầm lấy cánh tay của Quế Hoa, khiến y quay mặt đối diện với hắn, cùng lúc đó, hắn đưa tay nhẹ nhàng xoa nắn cái mông căng chặt của đối phương.

“Ngô……”

Mỗi một lần bị vuốt ve, mỗi một lần bị hôn môi, đều khiến Quế Hoa cảm giác phi thường thoải mái, đặc biệt người đang âu yếm chính mình là người mà mình thích, khiến y càng thêm thoải mái.

Quế Hoa nhẹ nhàng mà thở dốc, dục hỏa rất nhanh bị đốt lên, ánh mắt y bắt đầu trở nên mê ly mà hạnh phúc, trong đôi mắt vàng kim dâng lên một mạt nước mắt.

Y cầm lấy tay Hàn Kính Tùng, dùng tay đối phương xoa bóp phân thân của mình, sau đó càng không nhẫn nại được mà mở ra hai chân, đem hậu huyệt bởi vì cơ khát mà mấp máy, lõa lồ trước mặt Hàn Kính Tùng.

“Ngao ngô……”

Trong mê loạn, Quế Hoa đột ngột hiện ra bản chất của dị thú, y ngưỡng cao đầu, đôi mắt vàng kim nửa mị hoặc, mái tóc màu đỏ sậm run rẩy theo tiết tấu run rẩy của cơ thể, một ít nước bọt trong suốt trào ra khỏi miệng, thuận theo gương mặt góc cạnh mà chảy xuống, thật giống như một dã thú đói khát đã lâu.

Hàn Kính Tùng hiển nhiên bị Quế Hoa đả động, tuy rằng, rất nhiều năm qua hắn vẫn ảo tưởng bản thân có thể kết hôn cùng với Quế Hoa muội ôn nhu hiền thục cách vách, cùng nhau mây mưa, thế nhưng, giờ xem ra Quế Hoa tục tằng cuồng dã trước mặt hắn này cũng sẽ khiến hắn tình nan tự khống.

“Quế Hoa, ta thực thích ngươi….. Thích ngươi như vậy.”

Hàn Kính Tùng ôm lấy cổ Quế Hoa, một bên đưa nụ hôn nồng nhiệt của bản thân đến môi đối phương, một bên dùng hai ngón tay thâm nhập vào bên trong hậu huyệt ướt át nóng bỏng của Quế Hoa.

Hắn không trì hoãn mà nhanh chóng động ngón tay, xâm nhập thăm dò tận sâu bên trong cái nơi mang đến cho hắn vô hạn thích thú, nghe âm thanh dâm mĩ nho nhỏ vang lên, trong lòng tràn ngập thỏa mãn, điều đó chứng tỏ hắn có thể nắm bắt được khoái cảm của thân thể mỹ lệ mà cường đại trước mắt này.

“Ngao ô!”

Ngón tay Hàn Kính Tùng hoàn toàn đâm vào bên trong hậu huyệt của Quế Hoa, thắt lưng Quế Hoa liền căng thẳng, khóe miệng đang rên rỉ cuối cùng rống lên một tiếng kích động.

Y cúi đầu, ánh mắt nóng rực nhìn Hàn Kính Tùng đang đùa bỡn thân thể mình, thần sắc tràn ngập vài phần si mê.

Y thích cảm giác này, cảm giác được âu yếm đến chỗ sâu nhất, cảm thụ này lấp đầy nội tâm cô độc của y, cũng cho y biết, y không phải một mình nữa, y không bao giờ phải một mình ngủ trong đêm vắng cô độc, người trước mắt này đang ôm chặt y, giữ lấy y, khiến y không hề tịch mịch.

Thấy thần tình quấn quýt si mê của Quế Hoa, Hàn Kính Tùng rút ra ngón tay của chính mình, hắn dùng ngón tay mang chất nhầy vuốt ve gương mặt của Quế Hoa, rồi sau đó mới cởi đai lưng, lộ ra hạ thân, đem phân thân đã sớm cương cứng ôn nhu để ở huyệt khẩu của Quế Hoa.

“Quế Hoa…… Ngươi đáp ứng ta, ngươi phải nhớ kỹ ta…… Không được quên tình cảm của chúng ta trong thời gian này……”

Hàn Kính Tùng mang chua xót nở một nụ cười, vừa muốn ôm sát lấy Quế Hoa, đã thấy sắc mặt của đối phương thay đổi, đôi mắt vàng kim vốn dĩ chìm đắm trong tình dục không biết vì sao lại trở nên bi thương.

Ngay sau đó, Hàn Kính Tùng bỗng nhiên bị Quế Hoa hôn trụ đôi môi, mà hắn cũng cảm thấy phân thân bỗng trở nên căng thẳng, chắc là Quế Hoa đã chủ động đem phân thân của hắn nhét vào hậu huyệt.

Hậu huyệt nóng bỏng mềm mại mà không mất đi sự căng chặt mang đến cho Hàn Kính Tùng cực hạn hưởng thụ, mà Quế Hoa chủ động cuồng dã cũng tiết kiệm cho hắn rất nhiều khí lực.

Quế Hoa ngao ngao ô ô hôn hai gò má cùng cổ Hàn Kính Tùng, thân hình cao lớn vừa động, đã đem Hàn Kính Tùng đẩy ngã, y ngồi vững vàng trên người Hàn Kính Tùng, dịch chuyển cái mông, hoàn toàn nuốt tận gốc phân thân của Hàn Kính Tùng.

“Ngao ô!”

Quế Hoa cuồng loạn rống lên một tiếng, một tay thu gom mái tóc dài toán loạn, một tay sờ phần ngực nóng bỏng của chính mình, móng vuốt màu bạc cơ hồ bấm vào da thịt của y.

Y nặng nề, suyễn khí, xoay phần eo tráng kiện, đung đưa mông, cơ hồ muốn điên cuồng ép khô Hàn Kính Tùng.

Hàn Kính Tùng lăng lăng nhìn chằm chằm Quế Hoa đột nhiên trở nên điên cuồng, hốc mắt lại hơi hơi đỏ.

Trên đời này, có lẽ không ai sẽ giống như Quế Hoa cần hắn, giống Quế Hoa không muốn rời xa hắn.

Nếu có thể, hắn làm sao không muốn có thể vĩnh viễn cùng một chỗ với Quế Hoa, khiến y vĩnh viễn không bao giờ rời xa hắn, cũng khiến y cảm thụ được tình yêu không thể giữ lại này.

Chỉ là đáng tiếc…… Hàn Kính Tùng không muốn tiếp tục suy nghĩ, hắn chua xót nhắm mắt, phóng túng thân thể của mình cảm thụ bên trong trầm ấm của Quế Hoa, thẳng đến khi tinh hoa của hắn lần lượt bắn vào trong cơ thể Quế Hoa.