Dấm Phu

Chương 12: Chương 12



Tả Tấn Nguyên gắt gao ôm chặt người trong ngực, vỗ nhẹ vào lưng hắn.
"Ngủ đi, cứ mất ngủ như vậy là không được."
Những lời này khiến Hạ Vân Hoàn bật cười.

Nhưng cũng không tiếp tục suy nghĩ những việc trong lòng, hắn chỉ khẽ nâng mắt liếc nhìn nữ nhân say rượu phát điên phía sau.
"Ta nói, ngươi nên buông ta ra rồi nhanh cút khỏi đây.

Như vậy ta mới có thể ngủ, không phải sao?"
Tả Tấn Nguyên trừng mắt nhìn hắn.
Từ đáy lòng nàng biết Hạ Vân Hoàn miệng rất chặt, nếu hắn không muốn nói thì không ai ép buộc được, cho dù nàng nói thẳng ra, nam nhân này vẫn có thể không thừa nhận.

Nàng thực sự cũng hết cách với hắn.
Nàng cũng lười ép buộc hắn thừa nhận, chỉ muốn yên lặng ôm người nam nhân hay ghen ghét và hẹp hòi này.
Sáng sớm trước khi Hạ Vân Hoàn thức dậy, Tả Tấn Nguyên đã dậy rồi.
Ngày hôm nay cũng sẽ công bố kết quả khoa cử.
Từ sáng sớm, ngay cả những người trong quan phủ cũng không đợi được, họ khua chiêng gõ trống khắp nơi, đi ngang qua nơi nào, nơi đó tiếng pháo nổ không ngừng cho đến khi dừng lại trước cổng Hạ phủ.
Sau khi Tả Tấn Nguyên tắm rửa xong, đã bị Hạ tể tướng phái tới người bảo nàng đi ra cổng lớn bên cạnh.  
Trước cổng có rất nhiều người vây xem, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào các quan sai đang đứng trước cổng Hạ phủ.
Quan sai tươi cười đầy mặt, cầm chiêng trống trên tay đánh ba hồi, cao giọng reo lên.

"Tả Tấn Nguyên đậu chức danh Bảng Nhãn đương triều."  
Cao giọng lớn tiếng hét 3 tiếng, Tả Tấn Nguyên bị tiếng chiêng, trống bên cạnh làm chói tai.

Đầu nàng bị Hạ Tể tướng ấn xuống, để nàng quỳ lại tạ ơn thánh chỉ sắc phong của kim hoàng.
Khi làm Hạ Ngọc Sanh, nàng chưa bao giờ trải qua tình huống như vậy, nhất thời hưng phấn cùng thỏa mãn khiến nàng cảm thấy chùng xuống.

Nàng cảm giác như đang ở trong mơ, khóe miệng cười đến không thể bình tĩnh được.
Cho đến khi nàng nhìn thấy Hạ Vân Hoàn mặt vô biểu tình đứng sau cây cột, tâm tình vui sướng của nàng mới bình tĩnh lại.
Hạ Vân Hoàn cảm thấy xem thường tư thái giả vờ bình tĩnh này của nàng.
"Nhìn chút tiền đồ này của ngươi, chờ thấy được nữ hoàng, không lẽ ngươi sẽ vui đến phát bệnh thần kinh luôn à?"
Nàng không trả lời mà cẩn thận bước tới đỡ lấy hắn.

Lại bảo Ngọc Nhi hầu hạ bên người Hạ Vân Hoàn bưng tới một mâm điểm tâm.  
Gần đây, Hạ Vân Hoàn rất yêu thích đồ ăn có vị chua, bàn điểm tâm này trước kia Hạ Vân Hoàn sẽ không thèm để ý, từ khi có hỉ, mỗi ngày hắn đều ăn hết sạch sẽ, nhưng nếu bị nàng nhìn thấy, hắn giống như cảm thấy thật mất mặt, lúc ăn đều tránh nàng.  
Đối với loại hành động lòng dạ hẹp hòi này của hắn, Tả Tấn Nguyên cũng không nói gì, chỉ nói hắn cứ quang minh chính đại mà ăn trước mặt nàng, không cần lén lút như vậy.
Cho dù thế, Hạ Vân Hoàn vẫn ghi hận nàng tối hôm qua mượn rượu giả điên.
"Lần sau ngươi lại say rượu phát điên, ta sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ngươi như vậy, hiểu không?"
Nàng xưa nay luôn coi trọng lòng tự trọng của mình nhất, nhưng vì sự thăng quan tiến chức trong tương lai, nàng buộc phải nhịn xuống, đối với trào phúng cùng khinh thường của Hạ Vân Hoàn, nàng càng ngày càng quen, cũng không dễ nổi nóng.

Huống chi, người nam nhân này còn mang thai người quan trọng nhất của nàng.

Nàng híp mắt, tay không khỏi vuốt ve cái bụng nhỏ còn chưa lộ rõ của hắn.
Vừa đưa tay lên, đã bị Hạ Vân Hoàn đánh xuống.
"Ngươi muốn làm gì?"
Nhìn bộ dáng đề phòng nàng của Hạ Vân Hoàn, Tả Tấm Nguyên ngứa ngáy, nàng có một xúc động rất muốn bóp chết người nam nhân này.

Việc quan trọng như thế lại gạt nàng.

Có khi nàng là người cuối cùng trong phủ biết hắn có hỉ cũng nên.
Sau vài ngày, đúng như dự đoán, nàng và hai người cao trung khác tiến vào bái kiến nữ hoàng, chiêm ngưỡng thánh nhan của người chấp chính đương triều.
Tả Tấn Nguyên bị Hạ Vân Hoàn châm chọc mỉa mai rất nhiều ngày, lúc này không có nhiều cảm xúc, tâm trạng giống như một hồ nước, cực kì rất bình tĩnh.
Đôi mắt nàng lặng lẽ đánh giá ánh nhìn của nữ hoàng.
Vẻ ngoài của Tả Tấn Nguyên không phải là nổi bật nhất, lớn lên cũng miễn cưỡng xem như tuấn tú lịch sự, nhưng cách 2 từ xuất chúng rất xa, cho nên nữ hoàng hậu chỉ nhìn thoáng qua đệ nhị Bảng Nhãn là nàng, ngược lại ánh mắt của nữ hoàng đều tập trung trên người của cao cư đệ nhất Trạng Nguyên quốc sắc thiên hương, thật lâu cũng không có rời đi.
Tả Tấn Nguyên rất đồng cảm với sự bối rối của Trạng Nguyên.
Sở thích của nữ hoàng, với tư cách là thần tử nàng không thể tùy tiện nghị luận, chỉ có thể cùng Thám Hoa hai người mắt to trừng mắt nhỏ, quỳ ở thiên điện một lúc lâu mới nghe thấy giọng nói của nữ hoàng cho phép họ đứng dậy.
Danh tiếng của Trạng Nguyên không tồi nhưng thân phận đặc thù không thể tham dự việc triều chính, chỉ có chỗ tốt là được cưới hoàng tử, có hư danh phò mã nhưng lại không được thực sự nắm quyền thế.
Bởi vậy, nàng thấy Trạng Nguyên hậm hực không vui cũng không nói gì, nhưng nàng lại nhìn thấy thân thể của Thám Hoa bắt đầu run rẩy khi nghe danh húy của hoàng tử được hứa hôn, giống như gặp phải đả kích rất lớn.
Khi hạ triều, nàng đem chuyện này kể cho Hạ Tể tướng cùng Hạ Vân Hoàn nghe, Hạ Tể tướng không nói gì, Hạ Vân Hoàn thì nhếch miệng cười giễu cợt.
Ngày mai là ngày nàng chân chính tham gia thượng triều, nàng đã được phong làm văn chức ở Hàn Lâm Viện trước khi hồi phủ.

Đời này nàng đã hoàn thành được mong muốn nàng làm quan của Hứa Hàn Ngọc, cũng có thể quang tông diệu tổ, chờ tới khi đi xuống hoàng tuyền, nàng cũng có thể ăn nói với tổ tông.
Điều này làm nàng hài lòng, thậm chí rất vui mừng.
Nhưng nàng cảm thấy chán ghét với những gì sắp xảy ra.
Khi nàng trở về phòng của mình, bị thủ hạ ép thay một bộ quần áo màu đỏ.

Lần thứ ba thành thân khiến nàng gần như mất kiên nhẫn.
Thành thật mà nói, nàng không thích Hạ Vân Hoàn đưa nam nhân đẩy vào lòng ngực nàng, còn là nam nhân rất giống với Hạ Vân Tự.
Cơ Phác Ngọc làm trắc thất, hình thức thành thân cũng không phức tạp như lúc nàng cùng Hạ Vân Hoàn thành thân, không cần cao đường, chỉ cần đãi mấy bàn mời những người thân cận, uống chén rượu giao bôi là xong.
Mặc dù đây là quyết định của Hạ Vân Hoàn, nhưng trong bữa tiệc Tả Tấn Nguyên lại thấy phụ quân Vân thị mang vẻ mặt âm trầm, đôi mắt nhìn chằm chằm nàng, khiến nàng cảm thấy rất khó xử.  
Hạ Vân Hoàn hiểu lầm rằng nàng thích Hạ Vân Tự, nàng không có gì để nói, dù sao cũng không ai tin là nàng vì hổ thẹn với Hứa Hàn Ngọc mới luôn bị bừng tỉnh vào nửa đêm.
Vừa bước vào tân phòng, mùi hương bên trong thật sự rất khó chịu, toàn bộ căn phòng tràn ngập mùi cổ hương, nàng trời sinh rất chán ghét mùi cổ hương, ngay cả khi ở trong cơ thể Tả Tấn Nguyên, nàng vẫn cảm thấy rất khó chịu.
Khi Cơ Phác Ngọc đến gần, nàng nhịn không được lấy một cái chậu trong buồng nôn ra.

Bộ dáng của nàng lúc này không khác mấy so với bộ dáng đang mang thai của Hạ Vân Hoàn.
Nàng nôn đến mức lục phủ ngũ tạng đều đau đớn.
Cơ Phác Ngọc tiến lên muốn giúp nàng, nàng lại sợ hãi lùi về phía sau.
Cơ Phác Ngọc không biết là cố ý hay được người khác chỉ dẫn, nàng không thể chịu đựng được mị hương hay mấy thứ thuốc linh tinh.

Vốn dĩ nàng muốn làm tùy tiện một chút là được, nhưng bây giờ ngay cả tùy tiện nàng cũng không làm được.
Nàng sai người mang nước ấm vào, đem Cơ Phác Ngọc đẩy ra sau bình phong.
"Ngươi tắm gội trước đi, ta ở trên giường chờ ngươi."
Nghe nàng nói như vậy, mặt Cơ Phác Ngọc nhất thời đỏ bừng, Tả Tấn Nguyên lại thấy buồn ngủ.
Nàng bước ra khỏi tân phòng đi qua hành lang, đến cái ao thường ngày Hạ Vân Hoàn dùng để tắm thuốc, cởi bỏ hết quần áo, ngâm mình trong ao tắm rửa.

Khi trở về tân phòng, Cơ Phác Ngọc còn chưa tắm rửa xong, may là mị hương trong phòng đã biến mất, nàng buồn ngủ đến mức không mở mắt ra được, trực tiếp nằm trên giường nhắm mắt lại và chìm vào giấc ngủ.
Nàng mơ hồ cảm thấy có người nằm bên cạnh, tay vẫn không ngừng xoa xoa mặt nàng.

Nàng vươn tay nắm lấy bàn tay lộn xộn, giam chặt người đó trong lòng ngực, cuối cùng người đó cũng ngừng cử động, nàng mới có thể yên tâm ngủ.
Đến ngày thứ hai, nàng bị một người hung hăn nắm chặt vành tai, véo một vết sưng tấy đỏ.
"Cơ Phác Ngọc, ngươi ..."
Như thế nào to gan như vậy, đến nàng cũng dám động thủ?
Nàng còn chưa nói xong, nhìn thấy người đang nắm lỗ tai mình, tự động nuốt những lời này vào bụng.
Hạ Vân Hoàn hơi nheo mắt lại, vẻ mặt lạnh lùng.
"Cơ Phác Ngọc đúng không? Mới chỉ mới có một đêm, ngươi đã đối với hắn nhớ mãi không quên, ngay cả ta cũng dám nhận nhầm?"
Nàng mê mang nhìn xung quanh.
Nàng không đi sai phòng a, đây chính xác là tân phòng của nàng.

Nhưng Cơ Phác Ngọc đi đâu rồi? Tại sao người không nên xuất hiện lại xuất hiện ở đây?
Hạ Vân Hoàn nhìn ánh mắt nghi hoặc của nàng, bình tĩnh thừa nhận.
"Cơ Phác Ngọc sau khi tắm xong thì bị nổi mẫn đỏ, ta sợ ngươi bị nhiễm bệnh lại liên lụy ta, cho nên ta mới kêu hắn đổi phòng."
Lần đầu tiên nàng nhìn thấy một người nam nhân thất thường như vậy, còn dám tự thừa nhận hắn lòng dạ hẹp hòi, nàng cũng không biết nói gì nói hắn.
Nàng lại đưa tay ra sờ sờ bụng của hắn.
Không ngờ, sắc mặt hắn trở nên trắng bệch.

Khuôn mặt tuấn tú đổ mồ hôi lạnh, đôi môi hồng nhạt dần mất đi màu máu..