Dấm Nghiện

Chương 33: Liễu tổng tuyên thệ chủ quyền

Cố Phiên Vũ rất nhanh liền tránh đi, ở bàn của nàng còn có vài nữ nhân khác, ăn mặc đều thập phần có phẩm vị, thoạt nhìn hẳn là bằng hữu của Cố Phiên Vũ ở X thị.


"Khinh Ca... Nàng nói việc tư, sẽ không phải là... Vì Lạc tổng mà đến đi?"


Hoa Ngữ An thanh âm cực nhẹ, một lần nữa nhìn thấy nữ nhân mỹ lệ Cố Phiên Vũ này, tâm hồn bát quát của nàng lập tức bốc cháy hừng hực, nhưng theo đó cũng có chút lo lắng cho Lạc Phỉ.


"Tám, chín phần là như vậy."


Liễu Khinh Ca đối với Cố Phiên Vũ có thể tính có chút hiểu biết, ở trong miệng Lạc Phỉ lúc trước biết được, Cố Phiên Vũ là người đã quyết định làm một việc tuyệt đối sẽ không thay đổi, cố chấp đến cực điểm, hơn nữa còn rất kiên nhẫn, nàng ta có một ít thủ đoạn, ngay cả Liễu Khinh Ca cũng cảm thấy có chút lo lắng cho Lạc Phỉ.


"Kia Lạc tổng sẽ không xảy ra chuyện gì đi?"


Hoa Ngữ An khẩn trương hỏi, thoạt nhìn Lạc Phỉ còn chưa có chân chính buông bỏ Cố Phiên Vũ, nhưng Lạc Phỉ cũng không nghĩ lại cùng Cố Phiên Vũ có bất luận dây dưa gì, cái loại tình cảm rối rắm rồi lại ưu thương này, ngay cả người ngoài cuộc là Hoa Ngữ An cũng có thể cảm giác được.


"Không biết."


Lúc này Liễu Khinh Ca cũng không có nắm chắc, thứ nhất, nàng cũng không chân chính hiểu biết Cố Phiên Vũ, thứ hai, nàng đối với cảm tình, luôn luôn có chút trì độn, nếu là phương diện công tác, có lẽ nàng đã sớm làm ra phán đoán, còn tìm được phương pháp giải quyết rồi.


"Chúng ta có thể hỗ trợ làm cái gì không?"


Hoa Ngữ An còn rất lo lắng, Liễu Khinh Ca nhíu mày, nhìn bộ dạng lo lắn của Hoa Ngữ An, chính mình đáy lòng ít nhiều cũng có chút lo lắng, nàng cầm lấy di động, đánh mấy chữ xong, đưa cho Hoa Ngữ An xem, trên di động viết chính là: Cố Phiên Vũ tới X thị, chính ngươi cẩn thận.


Người nhận là Lạc Phỉ.


Cái này có thể làm Hoa Ngữ An ít nhiều an tâm một ít, bằng không một ngày nào đó các nàng ngẫu nhiên gặp nhau, khi đó Lạc Phỉ hoàn toàn không có chuẩn bị, sợ là lại phải chịu một vòng tra tấn.


Liễu Khinh Ca đem tin nhắn gửi đi, sau đó nói: "Trước đừng nghĩ chuyện này, chúng ta ăn trước."


Chờ đồ ăn tới rồi, mùi hương BBQ nướng cũng không có cách nào kích thích nổi cảm giác thèm ăn của hai người, các nàng còn đang lo lắng vì Lạc Phỉ, thật vất vả ăn xong một bữa cơm, Cố Phiên Vũ bên kia cũng đã đi rồi.


Liễu Khinh Ca nhìn nhìn di động, Lạc Phỉ không có trả lời, thời điểm nghĩ rằng nàng sẽ không trả lời lại, di động của Liễu Khinh Ca lại vang lên, là Lạc Phỉ.


"Uy, Lạc Phỉ."


"Khinh Ca..."


Thanh âm của Lạc Phỉ hiển nhiên có chút men say, nhưng xung quanh nàng an tĩnh đến cực điểm, có lẽ là nhìn thấy tin nhắn xong lại ở trong nhà uống say.


"Nữ nhân chết tiệt kia... Ách... Ta không muốn nhìn thấy nàng!"


Lạc Phỉ tựa hồ có chút kích động, bất quá cũng còn may Lạc Phỉ là biểu hiện loại này, nếu là an an tĩnh tĩnh, Liễu Khinh Ca mới chân chính muốn lo lắng.


"Tra nữ kia, ai muốn gặp nàng a!"


Lạc Phỉ nói như vậy, có vẻ Cố Phiên Vũ đã liên lạc với Lạc Phỉ rồi, nhưng Lạc Phỉ là cự tuyệt cùng nàng gặp mặt.


"Ta đến xem ngươi đi!"


Nhìn Lạc Phỉ dáng vẻ say đến không nhẹ, tuy rằng Liễu Khinh Ca rất muốn cuối tuần hảo hảo nghỉ ngơi, nhưng cố tình Lạc Phỉ lại phát sinh ra chuyện này, nàng cho dù nghỉ ngơi cũng không thể an tâm được.


"Hảo a, Khinh Ca ngươi tới, ta muốn ôm ôm ngươi..."


Lạc Phỉ thanh âm thấp dần xuống, Liễu Khinh Ca thở dài, treo điện thoại, giương mắt nhìn về phía Hoa Ngữ An đang tràn đầy lo lắng kia, nói: "Đi thôi, đi tìm Lạc Phỉ."


Hoa Ngữ An lập tức gật đầu như giã tỏi, Lạc Phỉ đối với nàng tốt, nàng vẫn có thể cảm nhận được, tuy rằng nàng vẫn luôn thông qua mình mà tưởng niệm Cố Phiên Vũ, nhưng Hoa Ngữ An lại không chút nào thèm để ý, nàng biết có đôi khi có một số việc là vô ý thức mà làm.


Liễu Khinh Ca đem xe lái vào tiểu khu Lạc Phỉ nơi ở, sau đó lên lầu tìm Lạc Phỉ, đè đè chuông cửa, bên trong một trận tiếng động, sau đó cửa mở ra.


Lạc Phỉ dựa vào cạnh cửa, trên người mặc váy ngủ gợi cảm, trong tay cầm một lọ Whiskey, sắc mặt đỏ bừng ngây ngốc mà nhìn hai người.


"Ha hả a... Tiến vào ~"


Lạc Phỉ say đến không nhẹ, nhưng bước đi lại rất vững vàng, Hoa Ngữ An đem hết thảy đều xem ở trong mắt, e rằng nàng say không phải là thân thể, mà là tâm, không muốn đối mặt với hiện thực, cho nên lựa chọn trốn tránh.


Hai người đi vào, ngồi ở trên sô pha, nhìn Lạc Phỉ lại cầm rượu muốn đưa lên miệng để uống, Liễu Khinh Ca cúi người đem bình rượu đoạt trở lại, hai người dằn co làm đổ ra ngoài không ít rượu, Liễu Khinh Ca bị dính Whiskey, nhưng nàng lại không thèm để ý, chỉ lo đem bình rượu dành về, sau đó đặt ở bên kia bàn trà.


"Nếu không, ta cho ngươi mấy ngày nghỉ, ra ngoài du lịch giải sầu?"


Cố Phiên Vũ tới, Liễu Khinh Ca có thể giúp Lạc Phỉ, chính là để nàng tạm thời rời đi X thị.


Lúc này Lạc Phỉ mắt đẹp lại thanh tỉnh đến dị thường, Hoa Ngữ An càng thêm xác định, người này tựa hồ cũng không có say như mình tưởng tượng.


"Vô dụng, trốn được nhất thời, không trốn được cả đời, vừa rồi... Nàng hẹn gặp ta."


Lạc Phỉ trầm tĩnh, tựa hồ làm hô hấp của người khác cũng đình trệ theo, khóe miệng của Lạc Phỉ gợi lên một mạt ý cười, đầy khinh thường.


"Chuyện Cố Phiên Vũ, ta sẽ giải quyết, chỉ là hiện tại, ôm ta một cái đi Khinh Ca."


Lạc Phỉ mở hai tay ra, Liễu Khinh Ca thân thể cứng đờ, nàng dùng dư quang nơi khóe mắt nhìn nhìn Hoa Ngữ An, thấy nàng không có phản ứng gì, lúc này mới tiến lên đem Lạc Phỉ ôm lấy.


Lạc Phỉ gắt gao đem Liễu Khinh Ca ôm vào trong ngực, đem tất cả trọng lượng thân thể đều đặt trên người Liễu Khinh Ca, bỗng nhiên cảm giác tâm mình đang trôi nổi thì chạm được mặt đất.


"Cố Phiên Vũ nữ nhân đáng giận kia..."


Lạc Phỉ ở bên tai Liễu Khinh Ca nhẹ giọng hùng hùng hổ hổ, nhưng Hoa Ngữ An vẫn nghe được rõ ràng, không nhịn được mỉm cười, cảm thấy tính trẻ con của Lạc Phỉ lúc này thật là thú vị.


"Hảo hảo, hảo hảo nghỉ ngơi, đã ăn cơm chiều chưa?"


Liễu Khinh Ca an ủi Lạc Phỉ, Lạc Phỉ rời khỏi cái ôm của Liễu Khinh Ca, nói: "Còn chưa có ăn."


Lời này vừa nói ra, ánh mắt Liễu Khinh Ca dần dần biến lãnh, lại ngửi được mùi rượu trên người nàng, tức khắc muốn mang Lạc Phỉ đi kiểm tra chỉ số thông minh một chút, nhìn xem người này có phải hay không chỉ mới có ba tuổi.


"Không ăn cái gì liền uống rượu?"


Thanh âm lạnh lùng của Liễu Khinh Ca truyền đến, Lạc Phỉ tức khắc nghẹn lời, nhìn ánh mắt của Liễu Khinh Ca, khô nóng trên người bởi vì uống rượu lập tức tan đi, từ trong xương cốt bắt đầu run bần bật.


"Ta đi nấu điểm cháo nha!"


Hoa Ngữ An nghe hai người nói chuyện, thật sự là nhìn không được nữa, hỏi Lạc Phỉ phòng bếp ở đâu, sau đó liền đi nấu cháo.


"Ngươi nói nếu ta gặp gỡ Ngữ An trước, thật là tốt biết bao a ~"


Lạc Phỉ thích Hoa Ngữ An thiện giải nhân ý, không giống như Cố Phiên Vũ, thời thời khắc khắc đều muốn kiểm soát mình.


Lời vừa nói ra, Liễu Khinh Ca đôi tay ôm ngực, thân mình khuynh về sau, khóe miệng cười như không cười mà nhìn Lạc Phỉ.


"Làm... Làm gì?"


Lạc Phỉ cảm giác được nguy hiểm, cái loại nguy hiểm từ ý cười cùng trong ánh mắt của Liễu Khinh Ca truyền đến, như những con dao nhỏ rơi xuống trên người nàng, tùy thời cắt vỡ da thịt của nàng.


"Ngươi dám ra tay với nàng thử xem..."


Liễu Khinh Ca sâu kín mở miệng, thanh âm thanh lãnh mang theo vài phần uy hiếp, làm Lạc Phỉ bỗng nhiên tỉnh rượu không ít, sau đó nàng giống như từ trên người Liễu Khinh Ca cảm giác được khác thường.


"Ngươi... Ngươi thích Ngữ An?"


Lạc Phỉ mở miệng hỏi thử, Liễu Khinh Ca cười, trong mũi phát ra: "Ân hừ ~" thanh âm, nháy mắt giữa trán Lạc Phỉ toát ra mồ hôi lạnh.


"Ngươi... Thật sự thích Ngữ An?"


Lạc Phỉ lại nhắc lại lần nữa, Liễu Khinh Ca ôm ngực, cả người dựa vào lưng ghế sô pha, tươi cười như cũ tựa tiếu phi tiếu.


"Hảo a, ta hiểu được."


Lạc Phỉ buông tay, nàng hiểu rõ Liễu Khinh Ca, nàng có thể cảm giác được trong mắt Liễu Khinh Ca để lộ ra cảnh cáo, đó là sát khí hàng thật giá thật a, thoạt nhìn Liễu Khinh Ca là thật sự thích Hoa Ngữ An.


"Chỉ là Khinh Ca..."


Lạc Phỉ cúi người, một tay chống tay vịn sô pha đỡ lấy đầu, rũ mắt nghiêm túc nói: "Ngươi cùng Minh Dật Nhiên còn dây dưa không rõ, ngươi nhất định phải xử lý tốt, không cần trở thành Cố Phiên Vũ thứ hai."


Lạc Phỉ nghiêm túc nói, ý cười trên khóe miệng Liễu Khinh Ca dần dần tan đi, cặp con ngươi lập tức có chút hoảng hốt.


"Ta hiểu rõ."


Liễu Khinh Ca hơi hơi cúi đầu, Lạc Phỉ nhìn Liễu Khinh Ca rồi nói tiếp: "Ngữ An là đứa nhỏ tốt, không cần đem nàng cuốn vào phân tranh của các ngươi."


Lạc Phỉ hiển nhiên cũng biết kế hoạch của Liễu Khinh Ca, chỉ là cái kế hoạch này đến cuối cùng, kết quả như thế nào không ai biết chắc được, Lạc Phỉ không muốn thấy Hoa Ngữ An một người sạch sẽ như vậy bị cuốn vào thương nghiệp phân tranh này nọ.


"Ta sẽ bảo hộ nàng."


Liễu Khinh Ca trầm giọng nói, còn Lạc Phỉ lại khuynh thân mình về sau, cười nói: "Bất quá không nghĩ tới, Tiểu Hoa Tử mị lực lại lớn như vậy, ngay cả Liễu nữ vương của chúng ta cũng bị nàng mê hoặc."


Lạc Phỉ trêu ghẹo Liễu Khinh Ca, Liễu Khinh Ca lại không cho là đúng, nàng xác thực thích Hoa Ngữ An, đây là sự thật, chỉ là chuyện của Minh Dật Nhiên còn chưa giải quyết, nàng cũng không có biện pháp chân chính cùng Hoa Ngữ An biểu đạt tâm ý, chợt thấy tâm tình thập phần bực bội.


"Nói nhiều."


Liễu Khinh Ca đảo ánh mắt, mặt hơi hơi đỏ lên, cũng còn may trong nhà Lạc Phỉ ánh đèn không có chỉnh quá sáng, cho nên lúc này Lạc Phỉ mới không có phát giác ra Liễu Khinh Ca đang đỏ mặt.


"Chuyện Cố Phiên Vũ ngươi tính toán làm như thế nào?"


Liễu Khinh Ca rất thành thục mà chuyển đề tài, Lạc Phỉ lúc này mới liễm khởi tươi cười, nói: "Nên thương tâm cũng đã thương tâm, nên quên lại quên không được, chính mình cam tâm chịu nhục, có lẽ lần này nàng tới, nói không chừng lại là một cơ hội để đoạn tuyệt sạch sẽ."


Liễu Khinh Ca thở dài, không nói chuyện nữa, rốt cuộc đây là việc tư, nàng cũng không có năng lực đi quản.


Trong lúc đang nói chuyện, Hoa Ngữ An đã cầm hai ly nước từ trong phòng bếp đi ra.


"Tới, uống nước."


Hoa Ngữ An đem ly nước đặt trên bàn trà, Lạc Phỉ ngay sau đó bật cười, nói: "Ngươi đảo một cái thành chủ nhân nơi này rồi."


"Ngạch... Chỉ là lo lắng các ngươi khát..."


Hoa Ngữ An có chút xấu hổ mà cười cười, Lạc Phỉ quay đầu đối với Liễu Khinh Ca cười nói: "Ngữ An thật đúng là thiện giải nhân ý a, đúng không Khinh Ca?"


Liễu Khinh Ca liếc mắt Lạc Phỉ, nhẹ nhàng ứng câu: "Ân."


Được Liễu Khinh Ca công nhận, Hoa Ngữ An không nhịn được có chút mặt đỏ, trắng mắt nhìn Lạc Phỉ, lập tức lại quay về phòng bếp.


"Khinh Ca, thoạt nhìn Ngữ An cũng là thích ngươi."


Lạc Phỉ nhẹ giọng nói, Liễu Khinh Ca cả người chấn động, bỗng nhiên nghĩ tới màn hôn lưỡi nóng bỏng tối hôm qua, nháy mắt mặt nàng nóng ran, nhưng mà sắc mặt vẫn như cũ duy trì trạng thái bình tĩnh.


"Nàng chỉ có thể thích ta."


Liễu Khinh Ca bá đạo mà tuyên thệ, Hoa Ngữ An là người nàng đã nhận định, tuyệt đối sẽ không để nàng rơi vào tay người khác.


Tâm Lạc Phỉ bỗng nhiên lạnh thật lạnh, may mà thời điểm nàng truy Hoa Ngữ An, Hoa Ngữ An không có đáp ứng nàng, nếu không... Chính mình sẽ bị Liễu Khinh Ca chặt làm tám khúc.