[Đam Mỹ] Thù Đồ

Chương 58

Thù Đồ [58]

*****

Chuyện Trầm Bích Tuyết muốn đem 6% cổ phần trong tay tặng cho Trầm Kế, Trầm phụ rất nhanh đã nói với Trầm Kế.

Phản ứng đầu tiên của Trầm Kế là cự tuyệt: “Phụ thân, số cổ phần này là ông nội tặng cho cô cô, cô cô nên giữ lại nó cho Minh Hiên cùng Minh Phi.”

Trầm phụ không lưu tâm tới lời Trầm Kế: “Đây là ý tốt của cô cô con, dượng con cũng đồng ý.”

Trầm Kế chần chờ nhìn phụ thân, anh không tin phụ thân không nhìn ra dụng ý của dượng khi làm vậy. Hành động này hiển nhiên muốn biểu thị bọn họ không muốn nhúng tay vào chuyện Trầm thị, nhưng đồng thời cũng là một loại phân cách với Trầm gia.

Trầm Kế hiểu phụ thân làm vậy cũng vì muốn tốt cho mình, cũng hiểu phụ thân hi vọng quyền khống chế tập đoàn Trầm thị tập trung vào tay anh, nhưng anh cũng có niềm kiêu ngạo của mình, ngay cả số cổ phần trong tay Trầm Hi anh còn không thèm tính kế, sao lại nhận phần cô cô tặng.

Trầm Kế định mở miệng khuyên phụ thân thay đổi ý kiến, nhưng tầm mắt đảo qua vẻ mặt mệt mỏi của phụ thân thì lời nói đã lên tới miệng vẫn nuốt xuống. Hôm nay phụ thân đã bị Trầm Hi chọc giận một lần, anh không hi vọng vì chuyện này mà nảy sinh tranh chấp với phụ thân, cô cô muốn làm xong thủ tục thì vẫn cần thêm một thời gian, Trầm Kế quyết tâm dấu phụ thân, lén tìm cô cô uyển chuyển cự tuyệt.

Hôm nay Trầm phụ ngủ khá sớm, Trầm Kế nhẹ nhàng tắt đèn, một mình trong bóng đêm im lặng nhìn Trầm phụ hồi lâu.

Không biết có phải anh ảo giác hay không, Trầm Kế cảm thấy khoảng cách giữa mình với phụ thân ngày càng xa. Từ Sở Thiến Thiến xuất hiện tới cơn bão Vân Nhu, một bức tường vô hình dần dần chắn giữa anh cùng phụ thân. Trầm Kế chua xót nghĩ, rốt cuộc là mình thay đổi, hay là phụ thân thay đổi? Người phụ thân cơ trí, hòa ái, có cảm tình sâu sắc với cô cô đâu mất rồi? Từ khi nào phụ thân trở nên cố chấp như vậy, thậm chí còn đa nghi tới mức nghi ngờ cả cô cô.

Trầm Kế im lặng rời khỏi phòng bệnh, ngoài hành lang, Trầm Thừa không biết đang gọi điện cho ai, mặt mày tươi rói đang nói gì đó không ngừng. Trầm Kế lẳng lặng nhìn bóng dáng Trầm Thừa, kí ức trước kia chậm rãi hiện lên trong đầu. Trầm Thừa sinh ra không lâu thì mẫu thân mất đi. Trước khi mất, mẫu thân đưa Trầm Thừa co thành một cục bé xíu tới trước mặt anh, bảo anh sau này phải làm anh trai tốt, chăm sóc cho em trai. Bởi vì lời giao phó của mẫu thân, mấy năm nay anh cố gắng bảo hộ Trầm Thừa ở bên cạnh mình, năm đó lại vì lo lắng Trầm Thừa mà từ bỏ việc du học ở nước ngoài, quyết định ở trong nước học đại học.

Anh nhìn Trầm Thừa ngày một lớn, bất đồng với sự lạnh lùng dành cho Trầm Hi, Trầm Thừa trong lòng anh chính là thân nhân ruột thịt, giống như phụ thân cùng cô cô trước kia vậy. Trầm Kế không dám tưởng tượng có một ngày, anh sẽ giống như phụ thân, bởi vì đa nghi mà nảy sinh kiêng kị với Trầm Thừa.

Ánh mắt Trầm Kế quá phức tạp, cho dù là Trầm Thừa vô tâm cũng cảm thấy tình huống Trầm Kế lúc này không đúng, liền cẩn thận tiến tới: “Anh cả, anh không sao chứ?”

Trầm Kế cười cười, đưa tay xoa đầu Trầm Thừa, từ lúc Trầm Thừa bắt đầu hiểu chuyện, Trầm Kế đã rất ít khi làm vậy.

Vẻ mặt Trầm Thừa cứ như gặp quỷ: “Anh cả?”

Trầm Kế thản nhiên ‘ừ’ một tiếng, khôi phục vẻ mặt bình thường: “A Thừa, em về nghỉ sớm đi, buổi tối để anh ở bệnh viện được rồi.”

Trầm Thừa định nói lưu lại bồi, nhưng lén nhìn biểu tình Trầm Kế một chút, vẫn ngoan ngoãn trở về Trầm gia.

Ở phía sau, Trầm Kế hít một hơi thật sâu, có lẽ trong lòng phụ thân, Trầm thị là thứ quan trọng nhất, nhưng anh không giống, trong lòng anh còn có thứ khác quan trọng hơn cả Trầm thị.

Mấy ngày kế tiếp, Trầm Hi không còn tới bệnh viện, Lý Minh Hiên cũng không nói gì, chính là dành chút thời gian gọi điện cho Trầm Kế, giúp Trầm Hi tìm một cái cớ.

Bộ phim của Trần Chí Vĩ đã quay xong, đối với bộ phim này ông rất tin tưởng, trước mặt Trầm Hi cứ một mực khẳng định bộ phim này nhất định sẽ kiếm cho Trầm Hi một khoảng lời to. Vì thế Trần Chí Vĩ cố ý tìm Lý Minh Hiên, nhờ quan hệ của anh với Lâm Diệu, chuẩn bị tung ra vào ngày lễ giáng sinh.

Trầm Hi đối với việc này chỉ cười cười cho qua, cậu cũng không để ý tới doanh thu phòng vé. Từ trước lúc bộ phim khởi quay, Trầm Hi đã thông qua công ty đại lý ở nước ngoài đăng ký một công ty ở quần đảo Harman. Chờ bộ phim hoàn tất, Trầm Hi lập tức chi phối công ty liên hệ với lão K, lấy danh nghĩa mua bản quyền phát hành ngoài hải ngoại, thành công chuyển được một phần tài chính.

Trần Chí Vĩ sau khi biết cuộc giao dịch này, tuy cảm thấy kì quái nhưng liền thức thời không lắm miệng. Trầm Hi ở nước ngoài năm năm, nói không chừng cũng có một số mối quan hệ không muốn người ta biết. Dù sao Trầm Hi đã thưởng cho ông một bao lì xì thật to, ông chỉ cần có tiền, mặc kệ tiền này xuất phát từ đâu.

Hài lòng nhìn tài khoản hợp pháp của công ty có thêm một khoản tiền, tâm tình Trầm Hi rất tốt. Khó trách lúc mọi người muốn rửa tiền đều chọn thành lập công ty nước ngoài, quả thật rất tiện a.

Trong lòng thầm tính toán sử dụng phần tiền này, Trầm Hi quay qua phía lão K: “Liên hệ với Thường Lỗi trong Trầm thị thế nào rồi?”

Lão K gật gật đầu: “Người này có nhiều nhược điểm trong tay chúng ta, rất nghe lời.”

Trầm Hi thoáng trầm ngâm: “Giao một nửa phần thù lao đã đáp ứng cho anh ta, chuyện này tôi hi vọng anh ta làm không sót chút kẽ hở nào.”

Lão K hiển nhiên rất tin tưởng Thường Lỗi: “Yên tâm, trước kia Thường Lỗi đã có kinh nghiệm về chuyện này, giải quyết rất sạch sẽ, bằng không tôi cũng không tìm tới người này.”

Trầm Hi gật gật đầu, cậu rất tin tưởng ánh mắt của lão K. Trong lòng thầm lên kế hoạch một lần, bên cậu đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ còn chờ gió đông bên Lục Cách Sâm, cậu không tin Lục Cách Sâm không nhân cơ hội Trầm phụ nằm viện làm ra việc gì đó.

Trầm Hi đoán không sai, Lục Cách Sâm không tính toán buông tha cơ hội hiếm có như vậy.

Nhìn một chồng báo cáo chi chít trong tay Lục Cách Sâm, Trầm Thừa cảm thấy đau đầu không thôi: “Cách Sâm, anh trực tiếp giản bớt trước số sổ sách này đi, nói cho tôi biết kết luận cuối cùng là được rồi.”

Lục Cách Sâm nghiêm nghị, đối với yêu cầu của Trầm Thừa rất giận nhưng không làm được gì: “Kết luận là dựa vào con số mà ra, Thừa thiếu tốt nhất vẫn nên hiểu những con số này.”

Trầm Thừa bất đắc dĩ, nhận chồng hồ sơ lật xem vài cái: “Tôi xem xong rồi, anh nói thẳng kết luận là được.”

Lục Cách Sâm bình tĩnh đánh giá Trầm Thừa, chọn những điểm quan trọng trong báo cáo nói lại một lần.

Lực chú ý của Trầm Thừa rất nhanh bị nội dung báo cáo hấp dẫn: “Đây là bộ đầu tư làm?”

Lục Cách Sâm gật gật đầu.

Trầm Thừa hưng phấn nhìn về phía Lục Cách Sâm: “Anh cảm thấy thế nào?”

Lục Cách Sâm cân nhắc một chút: “Tôi đã xem qua báo cáo của bộ đầu tư, cảm thấy rất đáng bỏ vốn. Nhưng mức độ phiêu lưu khá cao, vẫn nên cẩn thận một chút.”

“Mức phiêu lưu cao chứng tỏ thu vào cũng cao, nếu dựa theo đánh giá của bộ đầu tư, chúng ta có thể kiếm được bao nhiêu?” Trầm Thừa lười nghe Lục Cách Sâm nói mấy thứ thận trọng gì đó, trực tiếp hỏi vấn đề mình quan tâm nhất.

Vẻ mặt Lục Cách Sâm không chút biến đổi: “Này cần xem chúng ta đầu tư bao nhiêu, lợi nhuận đánh giá bước đầu là năm đến mười lần.”

“Cao như vậy?” Ánh mắt Trầm Thừa nhất thời tỏa sáng.

Lục Cách Sâm rất nhanh liền hất vào một bát nước lạnh: “Nếu đầu tư sai thì chúng ta cũng phải chịu tổn thất như vậy, không đơn giản là chỉ mất phần vốn đầu tư đâu.”

Trầm Thừa hiển nhiên không để ý những lời này, trong lòng chỉ muốn nhanh chóng trình bản báo cáo này lên cho ban giám đốc.

Vương Trường Lâm từ miệng Lục Cách Sâm, rất nhanh liền biết được phản ứng của Trầm Thừa: “Đoạn thời gian này, Trầm Thừa bị Cao Thu Lâm ca tụng quá mức, một lòng cứ nghĩ mình là thiên tài kinh doanh. Nếu là Trầm Kế nhất định sẽ cẩn thận hơn.”

Lục Cách Sâm gật gật đầu, nghĩ tới Trầm Kế thì không khỏi lo lắng nói: “Chỉ sợ Trầm Kế sẽ phản đối, cậu ta luôn luôn thích hạng mục đầu tư tài chính của công ty.”

Vương Trường Lâm không chút lo lắng: “Yên tâm, người chủ thật sự của công ty vẫn là Trầm Đức Hàn.”

Vương Trường Lâm nói vậy, Lục Cách Sâm tất nhiên hiểu cha nuôi có biện pháp làm Trầm Đức Hàn đồng ý, lập tức cảm kích: “Lại phải phiền cha nuôi.”

Vương Trường Lâm trách cứ nhìn Lục Cách Sâm: “Phiền cái gì chứ, cha có thể giúp con cũng chỉ có thế mà thôi.”

Lục Cách Sâm cảm kích cười cười, ánh mắt nhìn về phía Vương Trường Lâm lại càng tình cảm hơn.

Từ nhỏ anh đã không có phụ thân, đoạn thời gian duy nhất được ở cùng chỉ là một đoạn thời gian ngắn ngủi vài ngày khi còn bé, tất cả sự tưởng tượng về phụ thân đều được anh gửi gắm trên người Vương Trường Lâm. Trong lòng anh, nếu phụ thân còn sống, hẳn chính là bộ dáng giống như thế này.

Nghĩ tới phụ thân, ánh mắt Lục Cách Sâm hiện lên một tia kiên kịnh, nợ máu phải trả bằng máu, Trầm gia nợ anh thứ gì, anh nhất định phải đòi lại toàn bộ.

Kiên định trong mắt Lục Cách Sâm bị Vương Trường Lâm nắm giữ, ở một góc Lục Cách Sâm không nhìn thấy, trên mặt Vương Trường Lâm lộ ra biểu cảm hài lòng.

Chiều hôm đó, Lục Cách Sâm trước lúc rời đi, nhìn Vương Trường Lâm có vẻ muốn nói lại thôi.

Vương Trường Lâm chú ý tới sự khác thường của Lục Cách Sâm, mỉm cười: “Sao vậy? Cha con chúng ta có chuyện gì không thể nói sao?”

Lục Cách Sâm do dự nửa ngày cuối cùng cũng mở miệng: “Cha nuôi, có muốn tìm thời gian để con đưa Tiểu Hi tới gặp một lần không?”

“Tiểu Hi?” Vương Trường Lâm hiển nhiên rất bất ngờ: “Sao con đột nhiên lại nghĩ tới Trầm Hi?”

Vẻ mặt Vương Trường Lâm trừ bỏ ngoài ý muốn cũng không có gì khác thường, Lục Cách Sâm cũng ổn định lại, nhẹ giọng giải thích: “Con nghe Trầm Thừa nói Trầm Đức Hàn đối với Tiểu Hi ngày càng tệ, nên có chút lo lắng. Nó là thân nhân ruột thịt duy nhất của con trên đời này, tuy từ nhỏ không có phụ thân, nhưng trong lòng con, cha chính là phụ thân. Mà Tiểu Hi mặc dù có phụ thân lại giống như không có, vì thế con hi vọng cha có thể xem Tiểu Hi giống như con vậy.” Nói tới đây, Lục Cách Sâm nhỏ giọng bổ sung một câu: “Mặc kệ thế nào, Tiểu Hi cũng là huyết mạch duy nhất của cô cô.”

Vẻ mặt Vương Trường Lâm vì câu nói cuối cùng của Lục Cách Sâm mà trở nên phức tạp. Lục Cách Sâm áy náy nhìn Vương Trường Lâm: “Cha nuôi, thật xin lỗi.”

Vương Trường Lâm lắc đầu: “Không liên quan tới con, là cha nuôi không vượt qua được cánh cửa tình cảm này.”

Lục Cách Sâm im lặng thở dài, không nói thêm gì nữa, đứng dậy nhẹ nhàng rời đi. Xem ra sự tồn tại của cha nuôi vẫn để từ từ rồi nói cho Trầm Hi vậy.

Đợi đến lúc bóng dáng Lục Cách Sâm biến mất ngoài cửa, Vương Trường Lâm trầm mặc lấy bóp tiền ra. Trong hai lớp vải kép, một tấm ảnh chỉ còn phân nửa lẳng lặng nằm đó trong tấm ảnh là gương mặt Hàn Nhu mỉm cười vô cùng rực rỡ.

Vương Trường Lâm phức tạp vuốt ve tấm hình, đưa tay nhẹ nhàng phất qua một nửa bị thiếu đi, khóe miệng lộ ra ý cười cổ quái.

Hoàn