[Đam Mỹ] Dư Hương

Chương 42: 42 Hoa Đậu Biếc



Lục Cảnh Niên định đặt vé tàu vào tối thứ sáu nhưng bị Dư Tri Ý ngăn cản, "Anh Niên, em vẫn có thể chịu đựng thêm một tuần nữa, tuần sau anh hẵng đến.

"
"Nhưng anh chịu không nổi, anh muốn gặp em, túi thơm lần trước em tặng đã phai mùi rồi.

"
Túi thơm kia là Dư Tri Ý lấy hoa khô làm, Lục Cảnh Niên mỗi ngày đều để dưới gối đầu giường ngửi mùi hoa đi vào giấc ngủ, dạo gần đây mùi hương gần như không còn nữa.

"Lúc nãy em không nói hết, cuối tuần này em bận việc, nếu anh đến em cũng không có thời gian để ở cùng anh.

"
Lục Cảnh Niên nói: "Vậy anh càng phải đến, đến giúp em.

"
"Không cần đâu, cũng không phải việc gì khó nhọc, trang trí hội trường, làm hai ngày, chỉ yêu cầu một người đi.

"
Lục Cảnh Niên không nói gì nữa, dù nhớ nhưng không thể quấy rầy đối phương được, chỉ dặn dò anh chú ý nghỉ ngơi, đừng quá mệt nhọc.

Dư Tri Ý liên tục đồng ý, cúp máy mới nhẹ thở ra một hơi.

Anh nói dối, không cho Lục Cảnh Niên tới bởi vì anh bị thương.

Ngày hôm qua ngủ không ngon, cứ nghĩ ngày mai có khả năng Lục Cảnh Niên sẽ đến 3 rưỡi sáng đã dậy đi mua thịt bò, ở đây có người bán thịt bò vàng, nếu đi muộn sẽ không còn, mua về tẩm ướp trước, chờ lúc hắn đến là ăn vừa ngon.

Lúc quay về trời còn tờ mờ sáng, trên đường có một hòn đá nhỏ ẩn trong tối, Dư Tri Ý không nhìn thấy, lái xe cán qua, hòn đá nảy lên khiến xe điện bị mất lái, Dư Tri Ý ngã trầy một mảng lớn trên đầu gối.

Cũng không có gì to tát nhưng nhìn có hơi đáng sợ, một mảng da lớn bị trầy xước chảy máu, Lục Cảnh Niên mà thấy chắc chắn lại đau lòng lo lắng, vậy nên dứt khoát không cho hắn tới, dù sao một tuần trôi qua cũng rất nhanh, lại tích góp thêm một chút nhớ mong, đến lúc đầy tràn rồi Dư Tri Ý đi Quảng Châu gặp hắn cũng không phải không được.

Mấy ngày tiếp theo nhiệt độ liên tục tăng cao, Dư Tri Ý sáng sớm rời giường mở di động ra xem, trên bản tin thời tiết dự báo: Đài khí tượng ra cảnh báo màu xanh về cơn bão số 16, vào lúc 2 giờ trên biển Thái Bình Dương xuất hiện áp thấp nhiệt đới, áp thấp nhiệt đới mạnh dần lên thành bão, sức gió mạnh nhất vùng gần tâm bão 17 (55 m/ s), áp suất của lên đến 980 hPa.

Theo dự báo, bão sẽ di chuyển theo hướng Tây Bắc với tốc độ khoảng 25km/1h.

Theo đường di chuyển, trong 24 giờ tới cường độ của nó sẽ từ từ suy yếu gây ra gió mạnh mưa lớn ở vùng Đông Sơn và các địa phương ven bờ biển.

Đề nghị mọi người dân chú ý đề phòng!
Chưa kịp xem đường đi bão di chuyển, điện thoại đã hiển thị cuộc gọi đến, là Lục Cảnh Niên.

"Em xem dự báo thời tiết chưa?"
Dư Tri Ý nói: "Vừa mới xem xong.


"
"Có khả năng sẽ đổ bộ vào nơi em.

"
"Còn chưa biết được, bão khó dự đoán trước lắm, nói không chừng lại di chuyển chệch đi chỗ khác.

"
Lục Cảnh Niên nói: "Em phải chú ý an toàn, chuẩn bị ít đồ ăn dự phòng, với cả nhớ dự trữ nước uống, em chắc chưa bao giờ trải qua trận bão nào như vậy phải không?"
"Chưa lần nào.

"
"Đừng hoảng hốt, bây giờ em đi mua ít đồ ăn, mua mấy thứ như bánh mì mì gói, trong nhà có đồ gì chứa được nước thì dùng, càng nhiều càng tốt, sạc đầy pin dự phòng, còn có mua thêm băng dán, dán hết các cửa sổ kính lại.

"
Dư Tri Ý cười, "Em là đàn ông con trai thì sợ gì bão.

"
Giọng nói Lục Cảnh Niên không còn căng thẳng như trước nữa, "Vậy thì tốt.

"
Suốt buổi sáng Lục Cảnh Niên đều thất thần, cách mấy phút lại xem tin tức về cơn bão.

11 giờ tin tức mới nhất, bão đổ bộ vào Phúc Kiến, dự tính kéo dài hai ngày, Lục Cảnh Niên nhanh chóng kiểm tra vé tàu, vẫn còn rất nhiều, hắn vội vàng đặt vé, bàn giao lại những công việc quan trọng trong hai ngày cho cấp dưới, sau khi chào hỏi cấp trên thì xách theo notebook rời khỏi văn phòng.

Vừa lên tàu đã nhận được điện thoại Lục Cẩm Hoa gọi tới, mấy ngày tới mưa lớn, Lục Cẩm Hoa hỏi hắn có thể ở nhờ mấy ngày được không, chỗ của anh bị ngập úng nặng, có khi còn bị tràn nước thải, Lục Cảnh Niên nói anh có chìa khóa đấy cứ qua đi.

"Vậy được, chiều anh qua, anh dẫn Tiểu Vinh tới luôn, em muốn ăn gì anh mua chút đồ ăn về nấu.

"
"Không cần đâu, mấy ngày nay em không ở Quảng Châu.

"
"Em đi công tác sao?"
Lục Cảnh Niên nói: "Đi đảo Đông Sơn.

"
Anh trai hắn ở đầu dây bên kia kêu "Em lại đi Đông Sơn, em có chuyện gì mà cứ chạy tới đó vậy, này, khoan đã cúp máy!.

"

Lục Cảnh Niên tắt máy, tranh thủ ngồi trên tàu xử lý công việc, không có thời gian để ý đến anh trai mình.

***
Tiếng ve sầu đột nhiên biến mất, thành phố yên tĩnh đến kỳ lạ, Dư Tri Ý nghe theo lời Lục Cảnh Niên nói đi siêu thị mua đồ, mua một thùng mì gói, một bình nước khoáng, không còn đồ để chọn, khu thực phẩm tươi sống trong siêu thị gần như đã trống không.

Trong nhà lầu trên lầu dưới những thứ có thể đựng nước anh đều lấy ra dùng, cửa kính bị kín bằng băng keo trong suốt, chuẩn bị xong tất cả, anh ngồi phe phẩy quạt nhìn trời, mặt trời chói chang, không trung xanh thẳm, không có dấu hiệu nào cho thấy sắp có bão đổ bộ.

Úc Lê nhàn nhã bóc lựu, "Anh Dư, anh không cần phải lo lắng như vậy, em chẳng chuẩn bị cái gì hết, nếu bão vào thì nằm ở nhà, không ăn không uống coi như giảm béo.

"
"Em không biết chứ, buổi sáng anh đi siêu thị thì thấy, các ông các bà chỉ thiếu điều dọn sạch cái siêu thị thôi.

"
Đàm Vĩ gật đầu, "Đúng vậy, mẹ em lấy bể bơi cao su của Dương Dương đựng đầy nước, cô đừng chủ quan, tôi nhớ hồi còn nhỏ, có lần bão đổ bộ, cây trên đường đều bị bật gốc, nước với điện bị cắt gần 10 ngày, nhà nước mỗi ngày cho người đưa nước với đồ ăn cứu trợ, không có nước tắm rửa, không có nước đi vệ sinh, hi vọng cơn bão này tránh không vào chỗ chúng ta.

"
Úc Lê trợn tròn mắt, "Thật hay giả vậy? Vậy em có nên đi mua chút đồ ăn không, lỡ như chết đói, không được không được, em còn chưa sạc pin dự phòng, còn phải tải mấy bộ phim với tiểu thuyết, kẻo đến lúc đó không có cái gì giải trí thì thật đúng là nằm chờ chết.

"
"Đừng lo lắng," Đàm Vĩ lại nói, "Mẹ Tổ sẽ phù hộ cho chúng ta.

"
"Hèn gì hôm nay nhiều bà, cô mua bánh hoa, hương, giấy như vậy, ra là đi cầu Mẹ Tổ, này Đuổi Nhỏ, Mẹ Tổ có linh không?"
Đàm Vĩ nghiêm túc nghĩ một lúc mới trả lời: "Nếu bão không đến thì có nghĩa là Mẹ Tổ linh, còn nếu đến thì chắc Mẹ Tổ đang đi du lịch ở nơi khác, hiểu không?"
"Không hiểu.

"
Dư Tri Ý nghe hai người bọn họ nói chuyện, bật cười thành tiếng, đột nhiên lại nhớ chưa dẫn Lục Cảnh Niên đi đền thờ Mẹ Tổ, chờ lần sau lại dẫn hắn đi xem, còn cả chùa Văn Công nữa, mới đi qua nhưng chưa vào.

Úc Lê lướt xem tin tức trên điện thoại nói, "Xem ra cơn bão lần này rất lớn, em thấy trên tin tức có nói 2 giờ chiều nay tàu cao tốc sẽ ngừng hoạt động toàn bộ.

"
Dư Tri Ý ngẩn ra trong chốc lát, Lục Cảnh Niên chắc là đang bận, tin nhắn anh gửi nửa tiếng trước vẫn chưa thấy trả lời.

Úc Lê lại chuyển sang lướt vòng bạn bè, cô bỗng vỗ bàn kêu lên, "Oa, mấy cô mấy bà thật là giỏi, cướp sạch nến đi cầu Mẹ Tổ, bạn bè em đều đang kêu không còn nến để mua, chúng ta làm sao bây giờ, còn chưa có cây nến nào cả.

"
Đàm Vĩ bình tĩnh nói, "Có nến thì có ích gì, mất điện thì mạng cũng chẳng có, không có mạng thì nến đối với tôi cũng vô dụng.


"
Chạng vạng, chân trời đổ vàng âm u, lá cây vẫn không nhúc nhích, mặt trời không biết đã trốn đi đâu, tin tức cảnh báo nhắc nhở dồn dập tới, Dư Tri Ý vốn không để ý cũng bị làm cho lo lắng, anh chạy lên sân thượng, kéo màng nhựa che mấy giàn hoa, lại chạy xuống ban công lầu 2, 3 chuyển hết hoa xuống, anh chưa bao giờ phải trải qua trận bão nào, cảm thấy như thế này là ổn thỏa rồi.

Dọn xong người đầy mồ hôi, tắm rửa xong đi ra, bầu trời đã hoàn toàn thay đổi, hàng cây oằn mình trong gió, rác trên đường bị gió thổi bay lơ lửng khắp nơi, Đàm Vĩ vội vàng nhắc Dư Tri Ý với Úc Lê dọn cửa hàng, Dư Tri Ý dọn hết đồ bên ngoài vào, khi cửa cuốn được kéo xuống, một chiếc xe đạp bên đường bị gió thổi đổ, cửa cuốn bị gió tạt vào vang lên tiếng ầm ầm.

Ngay khi cánh cửa khép một nửa, một bóng người khom lưng từ bên ngoài nhảy vào, Dư Tri Ý hoảng sợ, nhìn thấy rõ người bước bước vào thì sửng sốt hồi lâu mới lên tiếng: "Sao anh lại tới đây?"
Lục Cảnh Niên thở dốc, "Đến cùng em, anh sợ em sợ.

"
Dư Tri Ý cầm lấy balo của hắn, "Sao anh tới được, em thấy tin tức nói tàu cao tốc dừng hoạt động rồi mà?"
"Là anh may mắn, anh xuống tàu rồi mới có thông báo, nhưng mà xe taxi xe bus từ ga tàu lại đây cũng đều ngừng luôn.

"
Cửa cuốn tiếp đất phát ra tiếng vang nặng nề, bên ngoài gió lớn gầm rú, sau lưng Lục Cảnh Niên ướt đẫm mồ hôi, "Có một chiếc xe tư nhân trùng hợp cũng đi tới Đồng Lăng, anh bỏ tiền đi nhờ một đoạn tới đại lộ Đồng Lăng, rồi tìm một chiếc xe công cộng đạp lại đây.

"
Lục Cảnh Niên không nói rõ, hắn sau khi xuống tàu thì mới biết các phương tiện giao thông đều ngừng hoạt động, chờ mãi cũng không thấy xe bus đến, hắn đành đi bộ khoảng chừng hai dặm mới gặp được một chiếc minibus chở khách, trên xe nhét đầy người, tài xế thả hắn trên đường lớn, đường lớn không một bóng xe qua lại, phải đi bộ hơn nửa tiếng mới tìm thấy được chỗ có xe đạp công cộng, lại mất gần một tiếng đồng hồ cưỡi gió mới tới được đây.

Dư Tri Ý buông balo trong tay, đi lên ôm lấy Lục Cảnh Niên, dụi dụi mũi vào vai hắn, "Có mệt lắm không? Em đi nấu cơm, anh tắm rửa đi.

"
Lục Cảnh Niên xoa xoa gáy anh, "Không mệt.

"
Có thể nhìn thấy anh thì thế nào cũng không mệt, có thể ở bên lúc anh cần, mệt như thế nào cũng đáng giá.

Lúc Dư Tri Ý đang nấu cơm gió bên ngoài càng lúc càng mạnh, mưa nện lên khung cửa sổ như muốn phá vỡ tấm kính, cửa cuốn dưới lầu không ngừng kêu, gió như muốn xé toang mọi thứ, Dư Tri Ý lần đầu tiên chứng kiến cảnh tượng này, nếu ở một mình thì đúng thật là hơi sợ.

Lục Cảnh Niên vẫn mặc bộ đồ thể thao kia của Dư Tri Ý, sợ lát nữa sẽ cúp điện, hai người vội vàng đi ăn cơm.

"Bão đổ bộ vào rồi sao?"
Lục Cảnh Niên lướt xem tin tức về cơn bão, "Vẫn chưa, đây chỉ mới là bắt đầu.

"
Dư Tri Ý có chút lo lắng nhìn hoa bên ngoài, "Vậy hoa của em có thể gặp nguy hiểm.

"
Lục Cảnh Niên để buống chén, "Chúng ta nhanh chóng dọn hết hoa vào nhà.

"
Đang nói chuyện thì Đàm Vĩ gọi điện tới, tiếng gió bên kia còn lớn hơn nữa, nhà Đàm Vĩ ở ven biển, cậu nói: "Anh Dư, anh có cần em hỗ trợ gì không? Nhà em chuẩn bị xong hết rồi.

"
"Không cần, anh Niên em tới đây.


"
"Cái gì? Anh Niên tới? Anh Niên sao lại tới, đúng rồi, bố em nói bão có khả năng sẽ dẫn nước biển chảy ngược, lầu một có thể sẽ bị ngập, anh tốt nhất đem những thứ quan trọng kê lên hết đi.

"
"Được, bọn anh đang dọn.

"
"Vậy được rồi, anh với anh Niên chú ý an toàn, có việc gì cứ gọi cho em, nhà em có thuyền kayak.

"
Hai người lên sân thượng dọn hoa, cầu thang từ trên sân thượng để một hàng hoa, gió theo cửa mà vào cuốn theo những giọt mưa, những cây hoa yếu một chút thì bị gió nhổ bật gốc, trước mắt không có thời gian để chăm sóc, chỉ có thể nhanh chóng dọn vào trong đã, Lục Cảnh Niên vừa mới tắm xong đã bị mưa xối ướt, hắn lớn tiếng kêu: "Tri Ý, em dọn hoa xuống lầu đi, cầu thang trên này không chứa hết, em dọn ở bên trong, anh phụ trách bên ngoài.

"
"Được, vậy anh cẩn thận một chút.

"
Lục Cảnh Niên vội vàng chuyển hoa vào bên trong, cuối cùng chỉ còn lại mùa hè bất tận mà hai người cùng nhau gieo, mùa hè bất tận gieo trong bệ xi măng không thể di chuyển được, Lục Cảnh Niên nghĩ một lát, lật ngược thùng chứa nước phủ lên, lại lấy hai bao đất đè phía trên, nhìn đi nhìn lại vẫn thấy chưa đủ, lại chạy xuống lầu hai lấy băng dán quấn xung quanh, cuối cùng vỗ vỗ, như vậy chắc không bị gió thổi bay được.

Không dọn thì không biết, nhìn đống hoa sau khi dọn vào mới thấy sốc, cầu thang lầu 3, phòng khách, lối đi nhỏ chất đầy chậu hoa, anh nói với Lục Cảnh Niên: "Ngoài ban công vẫn còn rất nhiều hoa, làm sao bây giờ, còn lầu một nữa, ruy băng, giấy gói đều phải chuyển hết lầu 2.

"
"Dọn đi, phòng ngủ, phòng bếp, chỗ nào để được thì để, lầu 3 giao cho anh, em xuống dưới làm đi.

"
Hoa ngoài ban công mới dọn được một nửa phòng khách đã không còn chỗ để, Lục Cảnh Niên bọc một lớp nilon vào sô pha để chậu hoa lên trên, gió bên ngoài càng lúc càng lớn, dọn xong lầu 3 hai người lại chạy xuống lầu 2, rèm cửa lầu 2 bị gió thổi quấn thành một đoàn, ban công bắt đầu đọng nước, Dư Tri Ý bây giờ mới cảm nhận được sức mạnh của bão.

Cuối cùng cũng dọn xong hoa, lại cuống tay cuống chân gia cố cửa kính trong nhà lần nữa, đồ ở lầu 1 cũng dọn hết lên lầu 2, quầy giữ tươi kê trên ghế đẩu.

Chờ làm xong tất cả cũng đã gần 10 giờ.

Dư Tri Ý thở phào nhìn Lục Cảnh Niên cười, "Anh Niên, mặt của anh toàn là bùn.

"
"Em cũng không sạch hơn," Lục Cảnh Niên nói, đưa tay lau giúp anh vết bẩn trên má.

Trên mặt đầy bùn, trên người đầy hoa, anh rướn người lên ngửi một hơi, than nhẹ: "Anh Niên, anh thật thơm!"
Lục Cảnh Niên cúi đầu nhìn mình, nắm lấy tay anh kéo vào người vào lòng, cọ cọ cằm trên vai anh, "Cho em chút mùi hương.

"
Dư Tri Ý ngẩng đầu hôn một cái trên môi anh, cười nói: "Anh đi tắm trước đi, em tìm cho anh bộ đồ khác.

"
Dư Tri Ý vào trong phòng mới biết, trên giường bày đầy hoa, Lục Cảnh Niên cũng bọc một lớp nilon rồi đặt hết chậu hoa lên đó.

Lúc đưa đồ cho Lục Cảnh Niên, Dư Tri Ý hỏi: "Tối nay anh tính ngủ thế nào?".