Trong bóng đêm, ta cố gắng giãy dụa, dường như ở đằng xa kia có một tia sáng, còn có một thanh âm đang kêu gọi, là đang nói với ta sao? Tại sao chung quanh lại tối như vậy, ta đã chết rồi ư? Ta cố lết về phía trước, nhưng dường như hắc ám đang nuốt lấy ta…
Nhìn ánh sáng vẫn tít ở đằng xa, ta chán nản bỏ cuộc. Hay là cứ ngủ say mãi trong bóng tối, không có thống khổ, không có khuất nhục, hắc ám ấm áp an tĩnh này có lẽ chính là ngôi nhà mơ ước của ta.
Thanh âm một lần nữa lại vang lên, không nghe rõ là gì, nhưng trực giác nói cho ta biết, đó là đang kêu gọi ta…
Là hắn? Là hắn đang gọi ta…?
Thanh âm bắt đầu thê lương, hắn hình như đang tức giận? Tức ta vì đã không hoàn thành lời hứa với hắn sao…?
Cố dùng hết tất cả khí lực, ta ra sức đi về phía ánh sáng kia, vì hắn, cho dù bị ánh sáng thiêu đốt đả thương, ta cũng cam lòng…
Trong mông lung, ta mở mắt, lờ mờ mà nhìn người trước mặt.
Khuôn mặt của Seaman Mei hiện ra trước mắt ta… không phải hắn, không phải hắn… Ta thất vọng nghĩ muốn nhắm mắt tiếp tục ngủ say trong bóng đêm.
” Hắn tỉnh rồi! Đại phu, hắn tỉnh rồi.” Seaman Mei hét to khiến cái tai ta cứ ong ong cả lên.
“Chỉ cần tỉnh lại thì không nguy hiểm nữa.” Một giọng nói xa lạ vang lên, một bàn tay lạnh lẽo nhẹ nhàng sờ trán ta, tiện đà hướng cổ ta nghe mạch một chút, “Nhiệt độ cơ thể cùng mạch đập cũng rất bình thường, chỉ cần chú ý nghỉ ngơi, ăn một chút gì đó có dinh dưỡng, qua vài ngày là ổn.”
Quên tất cả những thanh âm xung quanh, ta chỉ muốn tiếp tục ngủ, vĩnh viễn không tỉnh lại.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, biết đại phu đã rời đi, tất cả lại hồi phục vẻ yên tĩnh vốn có.
Thì ra cái âm thanh kia không phải của hắn… Lòng ta khó nén một tia mất mát. Tự dối mình dối người, phải sớm biết không thể nào là hắn rồi.
Đột nhiên, Seaman Mei xoa xoa thân thể ta. Cho dù ở trong mộng, ta vẫn không kiềm chế được mà cứng ngắc cả người, cái xúc cảm quen thuộc này làm cho ta cảm thấy buồn nôn.
Hình như nhận thấy được sự thay đổi của ta, bàn tay thô ráp lại tiếp tục ôn nhu vỗ nhẹ lưng ta. Trong động tác có mang theo chút trấn an, hy vọng tỏ vẻ chính mình rất vô hại. Từ trong miệng hắn phát ra một bài hát nghe không rõ chữ, vốn là khúc hát ru dân gian của Scotland.
Nhắm mắt lại, tưởng tượng khúc hát ru của mẫu thân lại từ miệng của một tên nam tử bạo ngược phát ra, khiến ta không nhịn được muốn cười to, nhưng cuối cùng lại bị thần ngủ chinh phục, nhẹ nhàng trở lại giấc mộng ấm áp lúc nãy.
Khi ta tỉnh lại lần nữa, đã là hai ngày sau đó, Seaman Mei cẩn thận bưng một bát cháo rau cùng thuốc cho ta ăn. Xem động tác ngu ngu của hắn, ta không thể tin đó chính là cái tên trước kia thường xuyên lăng nhục ngược đãi ta.
Nguyên nhân do mải suy nghĩ lung tung khiến ta bị sặc cháo, Seaman Mei vội buông bát xuống, dùng bàn tay to vỗ nhẹ vào lưng ta.
Cho dù đã cố gắng nhẹ nhàng, nhưng ta vẫn bị đau, trong phút chốc, lưng ta đã đỏ ửng lên.
Nhìn thấy sự giúp đỡ của mình càng làm ta thêm thương tổn khiến Seaman Mei xấu hổ không nhúc nhích, vỗ cũng không ổn, mà không vỗ cũng không ổn.
Ta kéo tay hắn xuống, tự bưng bát cháo lên, ” Để ta tự ăn.”
“À, được.” Seaman Mei đặt tay lên đùi như sốt ruột điều gì đó mà không ngừng cọ xát. Thân hình to lớn của hắn ngồi trên cái ghế bé xíu trông vừa ngu vừa tức cười.
Uống hết cháo, ta ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện hắn vẫn đang chằm chằm xem ta, không khỏi có chút khó chịu.
” Đại nhân, ngài có chuyện gì sao?” Gần đây, ta bị đưa đến cái nhà tù này, không cần phải đi ra ngoài làm việc, cũng không cần phải mỗi buổi tối bị điểm danh hầu hạ các chủ tử. Seaman Mei luôn cẩn thận chăm sóc ta, lúc rảnh rỗi nhân tiện nhìn ta đến ngẩn người, tất cả đều không giống bình thường, quá quái lạ.
“2078, mấy ngày nay, thân thể ngươi không được tốt….” Seaman Mei ấp úng nói, hai tròng mắt nhìn chăm chú vào mặt đất, ” Cho nên không có phái ngươi làm gì, nhưng bây giờ… đã nghỉ ngơi một tuần rồi, … cảm giác thấy khoẻ hơn nhiều không?”
” Ta đã khá nhiều rồi.” Mấy ngày nay được đối xử cùng cuộc sống trước kia, quả thực giống như thiên đường với địa ngục, thân thể luôn luôn bị thương cũng đã khỏi hẳn.
Seaman Mei lại nói tiếp: ” Vậy … ngươi đã có thể xuống đất … làm việc… được rồi chứ?… Ta khả năng có hạn, nếu như ngươi không ra ngoài làm việc… chỉ sợ cấp trên kiểm tra… Nhưng nếu ngươi cần nghỉ ngơi thêm, ta sẽ nghĩ biện pháp … trì hoãn vài ngày nữa…”
“Ta có thể làm việc được.” Ta bình tĩnh nói, ” Xin mời ngài phân phó.”
“… Được.”
Lành bệnh, ta được giao nhiệm vụ làm vườn.
Trước kia, công việc ban ngày của ta là trồng trọt trong vườn cây công nghiệp. Công việc khổ cực mệt nhọc, buổi tối nếu như bị điểm danh trúng, còn phải đi hầu hạ dục vọng của các vị chủ tử, thường xuyên mệt mỏi đến ngất xỉu.
Ta biết Seaman Mei đã dùng chức quyền để giúp ta được làm công việc nhẹ nhàng hơn.
So với làm ở vườn cây khổ cực lại thường bị các thị vệ cường bạo, thì công việc hiện nay vừa dễ dàng lại vừa an toàn.
Nhìn trước mắt màu sắc sặc sỡ, hồng phớt pha với vàng nhạt làm tâm tình ta cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Bắt đầu công việc này cũng đã được hai tuần, ta chưa bị lão gia hay các vị chủ tử triệu kiến qua, ta biết đây cũng là do Seaman Mei an bài. Cái cuộc sống này tuy yên bình nhưng vẫn làm cho ta thấy bất an, đó chính là Seaman Mei tại sao lại làm như vậy? Tại sao?
“Ngươi… ngươi có khoẻ không?” Giọng nói quen thuộc vang lên, mỗi ngày vào đúng giờ này, Seaman Mei đều đến kiểm tra công việc. “Nếu thấy mệt, ngươi có thể nghỉ một chút….”
Xoay người, ta nhìn thật sâu vào mắt hắn. Seaman Mei bị ta nhìn có chút ngại ngùng, liền quay đầu ra hoa viên giả bộ không để ý.
” Ngươi chăm sóc hoa rất khá…” Hắn cố gắng tìm đề tài nói chuyện với ta.
Buông cái cuốc trong tay ra, ta quỳ gối trước mặt hắn, rồi kéo khoá quần hắn xuống.
“Ngươi… ngươi làm gì vậy…?” Seaman Mei giật mình tóm lấy tay ta.
” Để ta báo đáp ngài, không được sao?” Ta ngẩng lên nhìn khuôn mặt xấu hổ của hắn, không cần ta cọ xát mà phân thân của hắn đã sớm cứng lên, “Ta ngoài thân thể ra cái gì cũng không có, nếu ngài không chê…”
Man Hi Mạn cúi xuống ôm lấy ta, giọng nói áp chế dục vọng mà run rẩy: “Thân thể của ngươi… được không?”
Bị ôm chặt quá khiến ta không cách nào nói chuyện được, chỉ có thể gian nan gật đầu.
Nơi này bốn mùa đều ấm áp như mùa xuân, khí hậu vô cùng dễ chịu, cho nên nô lệ như chúng ta dù ở bên ngoài không mặc quần áo cũng không sao. Nhẹ nhàng đặt ta trên mặt đất, Seaman Mei nhanh chóng cởi quần áo ra, vội vàng đè ép lấy thân hình trần truồng của ta.
Ta mềm mại mở bắp đùi ra, đem nơi riêng tư hướng về phía thịt khối của Seaman Mei, cố gắng buông lỏng huyệt khẩu, chuẩn bị nghênh đón cự vật xâm chiếm. Dựa vào kinh nghiệm quá khứ, phân thân của Seaman Mei còn thô to hơn người bình thường rất nhiều, cho dù mật huyệt đã được luyện tập thường xuyên để quen với việc bị tiến vào nhưng mỗi lần dung nạp hắn, ta đều cảm thấy vô cùng thống khổ.
Seaman Mei cũng không trực tiếp cắm vào như ta tưởng tượng, hắn đứng thẳng dậy, đem hai chân ta đặt trên vai, hai tay nhẹ nhàng tách mông ta ra, lộ ra mị thịt bên trong.
“Ngươi…” Ta kinh ngạc mở to hai mắt, không thể tin được tất cả những gì phát sinh trước mắt… hắn đang lấy tay vuốt ve huyệt khẩu của ta.
“Thương thế của ngươi vừa mới lành, quá lỗ mãng sẽ lại rách ra…” Seaman Mei tự nhủ, phảng phất như đang tự giải thích cho chính mình.
Ngón tay thô to vụng về tiến ra tiến vào, muốn làm cho mật huyệt của ta buông lỏng ra. Nhưng hơn nửa tháng nay không bị tiến vào khiến cho ta càng thêm chặt.
Hắn không phải là cái dạng ngược đãi điên cuồng sao? Tại sao lại làm như vậy? Đầu óc ta bị cử động của hắn làm cho quay cuồng mơ hồ.
Mật huyệt vẫn ngoan cố không chịu thối lui nửa bước dù hắn liên tục vỗ về xoa nắn không ngừng. Seaman Mei cũng bị dục vọng hành hạ đến cả người đầy mồ hôi.
Trong lòng vốn đã chết lặng lại xuất hiện một tia không đành, thân thể đã rách nát như vậy rồi, không cần người khác phải cẩn thận đối xử đâu?
Nhẹ nhàng xoay người, đẩy nhẹ Seaman Mei xuống, ta mở hai chân khóa ngồi trên người hắn.
“Để ta…” Ngón tay ta thuần thục mà cắm vào mật huyệt, liên tục cọ xát, dần dần trở nền mềm mại lỏng ra, chỉ trong chốc lát, mật huyệt đã có thể dung nạp ba ngón tay của ta.
Nghe thấy Seaman Mei gian nan nuốt nước miếng, ta rút tay ra, nhắm thẳng phân thân dùng sức ngồi xuống.