Vừa về đến nhà anh, cô bất giác nhìn anhh bằng một con măt của con thỏ con nhỏ nhìn con hổ to lớn.
Anh biết tâm lý của cô hiện giờ nhưng cố tình dọa nạt.
- Nếu còn nhìn tổ như vậy nữa thì tôi sẽ cho cậu biết thế nào là hôn.
Mắt cố lại ngấn lệ, anh vội vàng chạy đến ôm cô sau đó đưa cô vào nhà, vừa vào đến nhà anh lại được nghe một dàn hợp ca của hai cô gái.
Cô vừa nhìn thấy ả ta liền bật khóc to, còn ả ta vừa nhìn thấy anh thì cũng khóc theo.
Anh lúng túng, liền gọi ông quản gia ra dỗ ả, còn anh bế cô lên phòng mình, quỳ xuống.
- Đàm An Nhiên cậu nín đi.
Cô vẫn khóc.
- Cậu có nín không hả. Anh mất kiên nhẫn.
Cô lại càng khóc lớn hơn.
- Tôi...tôi xin lỗi. Anh thầm nhủ, mình đúng là không biết dỗ còn gái.
- Nín đi tôi hỏi cậu.
Cô cũng đã thấm mệt, biết mình đang trong thế bất lợi, liền im lặng.
- Nhìn tôi này Đàm An Nhiên, sao cậu lại chạy ra ngoài đường hả, cậu nếu mà làm sao thì tôi biết ăn nói thế nào với hai cô chú đây.
Anh tra khảo cô, nước mắt cô lại chảy dài, anh biết điều đó nên đã chuẩn bị sắn 1 cốc trà sữa.
Anh đưa cho cô, lập tức cô vui vẻ trở lại, ngồi im.
- Đàm An Nhiên, cậu không quen nhà tôi, nên từ giờ cậu phải ở đây, ở bên cạnh tôi nge rõ chưa, cậu ra ngoài đường ai bắt cóc cậu thì sao, thế thì tôi kiếm người khác tráo lại con cho chú Đàm nhá, biết chưa, ở nhà tôi, tôi còn biết đường mà bảo vệ, chứ ra ngoài, sao tôi biết mà tôi đén trông cậu được. Thật sự tình trạng lúc này rất giống bố đang mắng con.
- Ừm, tôi sợ lắm.
- Tôi biết mà, có tôi đây rồi. Anh biết, một người con gái như cô, mà vừa vào tình cảnh suýt thì mất đi cả đời con gái nếu anh không đến cứu vậy thì không sợ mới lạ.
Anh thầm tự nhủ trong lòng, từ nay anh sẽ bảo vệ em An Nhiên à.