Đài

Chương 3: 3 Trời Nhiều Mây Nhiệt Độ Trong Không Khí 28°c



Lớp sương mù bao trùm khắp nhà máy điện, mấy con chim điểu hót líu lo trên cành cây mang theo hơi thở của cây cỏ.

Đêm qua, một trận mưa giông đã làm ngập cả thảm thực vật ở lưng chừng núi.

Cây đu đủ xanh sinh trưởng bên tường của các hộ gia đình đang vươn ra những cành lá xanh tươi, sương trên phiến lá rơi xuống người qua đường như một cơn mưa nhỏ.

Hai giọt sương rơi xuống vai Chương Minh, hắn quay đầu lại nhìn cây xanh bên vách tường, người đứng ở bậc cầu thang vô tình lọt vào tầm mắt hắn, trên đôi chân gầy là đôi giày vải màu trắng.

Hắn còn chưa kịp ngẩng đầu lên nhìn chủ nhân của đôi giày thì đôi bàn chân nhỏ gầy ấy đã hoảng sợ chạy trốn vào khoảng rừng xanh bát ngát.

Hầu hết người dân sống trong nhà máy điện đều là công nhân viên chức, ban đầu chỉ xây dựng mấy phòng nhỏ, sau này các công nhân viên mới cùng gia đình lên định cư.

Phòng cạnh phòng nối tiếp nhau tạo thành khu xóm nhỏ.

Sau đấy thì xây thêm các khu vườn, phòng nghỉ ngơi, thiết bị tập thể dục ngoài trời và các lối đi xuyên núi; đồng thời cố gắng hết sức để giữ lại thảm thực vật và các loại cây cao to để toàn bộ khu xóm nhỏ tràn ngập trong sắc xanh.

Đôi khi sẽ thấy có một con đường quanh co dẫn đến nơi sâu nhất.

Tại đó có thể thấy hồ nước và bán đảo ở đối diện, thi thoảng sẽ lại có vài con mèo hoang đi dạo trong rừng.

Ở lưng chừng núi đều là những căn nhà biệt lập, từng bậc thang kéo dài xuống đến chân núi.

Đường xuống núi bị những vạt lá ở hai bên tường che khuất, mỗi khi tới mùa mưa là những góc bậc thềm lại phủ đầy tầng tầng lớp lớp rêu xanh.

Người nọ xoay người trốn vào trong góc rừng nào đó, vô tình làm phiền đến con chó bảo vệ, nó liền sủa ầm ĩ trước cửa.

Chương Minh cũng không đứng lại lâu, ngược lại, hắn lại quay đầu đi xuống.

Từ đường này xuống dưới là một trường học, hắn cố ý đi chậm lại.

Khi tới cửa quán mì, đôi giày vải trắng kia liền bước xuống bậc cuối cùng.
Hôm nay cậu đeo khẩu trang trắng, áo phông có hơi xộc xệch, hai ông quần rộng thùng thình, chẳng trách hàng xóm cứ hay nói cậu là bệnh nhân sắp chết.

Cậu làm bộ như không nhận ra tầm mắt của Chương Minh, bước vào quán cháo gần mình nhất.


—— Thật là, tôi cũng không muốn ăn mì nữa.

Hắn nghĩ rồi liền theo cậu vào trong quán cháo.

Văn Thanh chỉ gọi một bát cháo, từ trong túi lấy ra một tờ tiền hồng.

Những quán ăn sáng như này đều thường thiếu tiền lẻ nên ông chủ không muốn nhận tờ tiền này lắm.

Cậu cầm tiền bối rối đứng im, đưa cũng không được mà không đưa cũng không xong, vành tai thoáng chốc đỏ bừng lên.

Chương Minh cúi đầu nhìn chằm chằm cái cổ trắng ngần kia, một giọt mồ hôi chảy từ chân tóc xuống đốt sống cổ.

Chương Minh bước hai bước tới gần cậu, cầm tiền trong tay cậu đi, lơ đãng mà gãi gãi mu bàn tay khiến Văn Thanh hoảng hốt mà đứng thẳng người lên.

“Tôi có tiền lẻ.

Để tôi trả giúp cậu.” Sau đó hắn vòng ra trước mặt cậu gọi hai bát cháo và một ít mì.

Từ trong túi lấy ra một ít tiền lẻ, đặt lên tay cậu, liền như lưu manh mà nắm chặt lấy tay cậu, cười nói: “Lần sau đi mua đồ ăn sáng nhớ mang tiền lẻ.”
Sau năm phút bị dày vò, cậu cầm theo bữa sáng mà bỏ chạy, hai cái chân nhỏ nhắn đạp trên cầu thang, đôi giày vải trắng đã bị rêu xanh làm bẩn, chuyển sang xanh đen.

Chương Minh đuổi kịp cậu.

Dưới tán cây xanh, tự nhiên nắm chặt lấy tay cậu dắt cậu đi hướng khác.

Trên lối đi chỉ còn nghe được tiếng bước chân và thở gấp của hai người họ; bọn họ đi vòng qua bức tường, bụi cây xanh… Chương Minh cuối cùng cũng giảm tốc độ, đẩy cậu lên hàng rào sắt gỉ rồi cứ thế mà hôn tới.

Nụ hôn có mùi kem đánh răng, hơi thở ấm áp phả lên mặt, đôi môi lạnh lẽo nhưng trong miệng lại ấm nóng; hắn liền đem đầu lưỡi tiến vào trong miệng Văn Thanh để cùng cậu chia sẻ hương vị ngọt ngào của nụ hôn.

Hắn dùng tay vuốt ve đôi tai lạnh ngắt của cậu, giúp cậu vén phần tóc che mất khuôn mặt ra sau tai.

Túi đồ ăn sáng rơi xuống đất, hai bàn tay trắng xanh nắm chặt lấy cổ tay Chương Minh —— “Tay lạnh quá đấy.” Chương Minh vừa nói vừa hôn cậu rồi lại nắm chặt tay để có thể cho cậu một chút ấm áp.

Hôn xong, Văn Thanh cúi đầu thở dốc, hơi thở phả vào cổ Chương Minh khiến hắn khẽ run lên sau đó liền nâng mặt cậu lên hôn tiếp.

Hơi thở của Văn Thanh rất giống sương sớm, thật kì lạ khi mà hắn có thể ngửi được mùi khí tức của cây cỏ trên người cậu.


“Cháo bị đổ rồi.”
“Cậu cũng cứng rồi.”
Chương Minh quay lại, cười toe toét đè cậu lên hàng rào sắt, áp hạ bộ vào người mà xoa nắn.

Tòa nhà này từng là trường dạy lái xe nhưng giờ đã bị bỏ hoang, chiếc ghế sô pha mục nát bị vứt ra giữa, miếng bọt biển vàng rơi trên mặt đất.

Đối diện với ngôi trường này là một cái hồ nước, có thể nhìn thấy được mấy cái biệt thự trên bán đảo bên kia.

Văn Thanh đẩy nhẹ hắn ra, cậu không quen làm tình ngoài trời nhưng cũng không muốn từ chối, liền xấu hổ cúi xuống nhìn chằm chằm mũi chân.

“Cậu thích đôi giày này vậy sao?”
Chỉ là một đôi giày trắng bình thường nhưng cậu lại không nở bỏ.

Chúng phải được giặt sạch hàng ngày, dùng giấy bọc lại rồi phơi khô; do giặt quá nhiều lần nên vải đã bị nhăn một chút.

“Thích, rất thích.” Văn Thanh cười nhẹ mà nói, không tự chủ được mà đỏ ửng cả khuôn mặt.

Cậu thích đôi giày này không phải vì nó đẹp mà bởi vì đây là đôi giày màu trắng duy nhất của cậu và cũng là do Chương Minh tặng.

“Cái đó… Tôi cũng rất thích.”
Nghe được cậu nói như vậy, hai má hắn cũng có chút nóng lên.

Để che giấu sự ngượng ngùng này hắn liền duỗi tay ôm Văn Thanh vào ngực.

Hắn dùng sức ôm chặt Văn Thanh, vùi tay vào trong tóc của cậu, nhẹ giọng nói:
“Cực kì yêu thích.”
Văn Thanh rất gầy, eo và cánh tay nhỏ đến mức tưởng chừng như hắn chỉ cần chạm nhẹ vào là sẽ đứt gãy, từ lưng quần trở lên trống hơn một nửa, che lấp đi phần hông của cậu.

Hắn cho tay vào sờ đến cái mông vểnh cao, đôi chân của cậu bị giấu đi trong hai ống quần rộng thùng thình, chỉ có hắn mới biết được hai cái chân kia đẹp đến bao nhiêu.

Hầu hết mọi người trên thế giới đều không đánh giá cao những người đàn ông gầy, nhưng Chương Minh lại thích tất cả mọi thứ của cậu.


Từ khi hắn sinh ra đến nay, hắn cảm thấy chỉ có cậu là đẹp nhất.

Hắn luồn bàn tay nóng bỏng vào trong quần, có chút thô bạo mà nắn bóp hai cánh mông của cậu, đụng chạm mãnh liệt tới mức khoái cảm tâm lý còn lớn hơn cả khoái cảm về thể xác, Văn Thanh có chút luống cuống.

Rõ ràng 8 tiếng trước bọn họ vừa mới dùng điện thoại làm ‘một trận sóng gió’; 10 giờ trước hoa huy*t của cậu còn ngập tràn tinh dịch của hắn.

“Tôi muốn làm cậu ở đây.”
“Sẽ có người tới…”
“Đừng lo, giờ này sẽ không có ai đến đâu.”
“Anh sẽ bị trễ…”
Chương Minh kề môi lên khóe mắt cậu, cười nhạt hai tiếng, lồng ngực rung động, hơi thở phun vào lỗ tai.

Văn Thanh bị hắn đùa giỡn đến ngứa ngáy cả người, chỉ nghe thấy hắn cố ý thấp giọng nói:
“Ừm, vậy thì chúng ta phải làm nhanh một chút.”
Lòng bàn tay của hắn vô cùng nóng, các khớp ngón tay rất cân đối nhưng lại có chút thô cứng.

Một bàn tay bao trọn lấy mông cậu, ngón tay sờ qua hậu môn rồi ấn nhẹ hai lần khiến cho Văn Thanh phải rùng mình.

Sau đó hắn liền vươn tay về phía trước, cào nhẹ đường mu qua lớp quần lót.

Một bàn tay khác thì cởi cúc áo ra, thò tay vào gãi nhẹ hai viên trứng nhỏ.

Hắn dùng bàn tay thô to mà nắm chặt dương v*t đang nửa cứng qua lớp quần lót của cậu, làm cho cậu thấy ngứa ngáy từ thân thể cho đến tim.

Văn Thanh vô lực mà dựa người vào hàng rào sắt, bị sờ cả trước và sau như vậy khiến cho toàn thân cậu đều ngứa ngáy, bắt đầu run rẩy.

“Chương Minh, đừng sờ như vậy nữa…ngứa.”
“Không thoải mái sao? Nhưng cậu ướt rồi.”
Nước trong quần lót chảy ra, hai ngón tay liền một trước một sau mà đùa giỡn.

Hắn nhẹ nhàng xoa nắn âm vật cùng tiểu huyệt, thỉnh thoảng liền nhéo mép ngoài âm hộ.

Văn Thanh cong chân lên như muốn áp sát âm hộ vào tay của hắn.

Cậu hồn nhiên mà không nhận ra vẻ mặt của mình đang si mê nhường nào, hai chân cậu kẹp chặt lấy hai tay Chương Minh khiến cho quần lót ướt đẫm.

Chương Minh để quần lót sang một bên, dùng ngón trỏ sờ vào âm thần sau đó liền mở ra, hắn chạm vào lớp màng nhầy mỏng manh cùng hoa huy*t, vuốt lên trên, chọc vào âm vật đang sưng lên đầy kiêu hãnh.

Văn Thanh cắn môi khẽ ưm một tiếng, eo mềm nhũn liền ngã vào lồng ngực Chương Minh.

Trêu đùa phảng phất như thế này thậm chí còn khiến Văn Thanh cảm thấy có nhiều khoái cảm hơn là trực tiếp kích thích, cậu thật sự đang rất muốn hắn.


“Không đủ, anh…sờ nữa đi, sờ vào đây.” Cậu chủ động nhấc mông lên sau đó liền nhẹ nhàng ngồi xuống để ngón tay Chương Minh chạm vào âm vật - nơi mẫn cảm nhất của cậu.

“Sờ, sờ ở đây, tôi ra mất… hức… thoải mái…” Thấy Chương Minh vẫn không nhúc nhích, cậu liền chủ động cọ cọ mà kẹp chặt tay hắn để đầu ngón tay chọc vào bên trong âm vật nhỏ bé.

Thấy vậy, Chương Minh giữ chặt eo, đem cậu ấn xuống, ngón tay liền đâm mạnh vào âm vật.

Văn Thanh run rẩy mà rên rỉ, kẹp chặt lấy tay hắn, thật sướng quá đi.

Vừa rồi hoa huy*t co giật kịch liệt liền chảy ra càng nhiều d*m thủy, dính dính trên đầu ngón tay Chương Minh; hắn rút tay ra để ngay trước mặt hai người họ:
“Sao lại nhiều nước như vậy hửm?”
Sau đó liền nhét ngón tay vào miệng Văn Thanh, nói tiếp:
“Tự mút nước của mình ngon không? Bữa sáng hôm nay đấy.”
Vị tanh mặn tràn đầy liền kích thích vị giác, Văn Thanh nắm chặt rồi liếm liếm ngón tay hắn.

Ánh mắt Chương Minh tối sầm lại, nói:
“Tôi cũng muốn nếm thử.”
Hắn ngồi xổm xuống, kéo chiếc quần rộng ra, Văn Thanh dựa lưng vào hàng rào, một chân mở rộng ra, một chân gác lên vai của Chương Minh.

Đầu tiên Chương Minh hôn lên quy đầu đã tiết ra chất dịch của tuyến tiền liệt, sau đó lại đẩy chân cậu ra, dùng lưỡi khẽ liếm dương v*t đã cương cứng.

Sáng sớm nhiệt độ có chút thấp, hai cái chân nhỏ gầy bị lộ ra ngoài liền nổi lên một tầng da gà; hơi thở nóng rực của hắn phun một cái, tiểu huyệt kích động co rúm lại, để lộ ra thịt ngao (editor: mình thấy raw để như vầy: 蚌肉, cầu ngừi giúp đỡ TvT) phấn hồng, âm vật mở ra, tỏa ra mùi thơm nhè nhẹ.

Hắn nhìn mà đầu lưỡi khô khốc, không nhịn được liền dùng lưỡi liếm quanh âm hộ của cậu; hắn liếm phát ra tiếng ‘lép nhép’, trong lúc liếm vẫn không quên bình luận: “Ngon.”
Nghe vậy, Văn Thanh không nhịn được cong mông lên kẹp chặt chân lại, hai chân run run mà chống đỡ cơ thể nhưng cẳng chân lại bị Chương Minh nắm lấy; hai cái chân trắng gầy giữa rừng cây xanh biếc? nhìn thật sự rất đáng thương.

“Chương Minh, đưa ngón tay vào, động một chút đi… Bên trong muốn…”
Ngón tay ướt đẫm d*m thủy cùng nước bọt của cậu chậm rãi đút vào bên trong hoa huy*t, Chương Minh liền ấn một cái vào âm vật của cậu.

Văn Thanh không đứng vững nổi nữa liền ngã về phía trước, Chương Minh vẫn giữ vững ngón tay cắm vào bên trong cậu, đứng lên giúp cậu ổn định sau đó ghé vào tai cậu mà nói:
“Sao càng làm càng chặt vậy? Ngón tay tôi suýt thì bị cậu làm cho gãy rồi.”
Tiếp theo hắn lại cong ngón tay lên tìm điểm G, dùng hai ngón tay ấn chặt vào âm vật của cậu.

Người trong vòng tay đã hoàn toàn mềm nhũn như một vũng nước, nhiệt độ cơ thể dần tăng lên, vùi đầu vào ngực hắn.

Đột nhiên bên trong bụi cây vang lên tiếng động, chim đang đậu trên cây cũng vỗ cánh mà bay, hoảng sợ mà làm rơi hai ba chiếc lông.

Cả hai liền ngẩng đầu lên, nhìn về nơi phát ra tiếng động, Văn Thanh sợ hãi mà kẹp chặt lấy tay hắn, kìm chặt tiếng thét vào trong miệng.

Hóa ra chỉ là một con thỏ xám đang nhảy về phía họ, trong miệng thì ngậm một nửa chiếc lá..