Đại Việt Dị Thế Ký

Chương 32: Xuất phát

Việc đệ tử trong gia tộc ra ngoài là rất bình thường, thủ vệ cũng sẽ không ngăn cản hay tra hỏi gì.

Mặc dù trong thành vẫn sẽ có tai mắt của Tiêu gia cũng như các gia tộc khác để ý hướng đi của các đệ tử nhưng trừ khi được lệnh đặc biệt chú ý, nếu không việc cắt đuôi là rất dễ dàng. Tiêu Vân Thiên chỉ vòng vèo qua 3 truyền tống trận, đảm bảo đã không có người kịp theo dấu của hắn. Sau đó hắn còn ghé thăm một tiệm ăn, một tiệm trang phục, một chợ sủng thú, lại tiếp một tiệm vũ khí. Tất cả như một chuyến dạo chơi không mục đích bình thường vậy.

Thật ra những thứ này cũng chỉ là đề phòng vạn nhất mà thôi. Hắn không muốn lúc xuất thành lại bị nhận ra, sau đó người ta lại nghi ngờ lung tung, truy theo dấu vết, cuối cùng lại làm hỏng việc của hắn.

Từ tiệm vũ khí đi ra đã không còn là một thiếu niên mặt trắng nữa, quần áo cũng đã bị thay đổi. Tiêu Vân Thiên tiếp tục hướng phía bắc Lạt Thành cất bước. 

Qua thêm 4 lần truyền tống, cuối cùng hắn cũng đến được cửa bắc.

Việc kiểm tra ra vào thành cũng không phải rất nghiêm ngặt. Mặc dù Tiêu Vân Thiên còn nhỏ tuổi lại đi một mình ra ngoài thành là hiếm có, nhưng khi Tiêu Vân Thiên giao ra 1 viên hạ phẩm linh thạch, lại cung kính 2 thủ vệ mỗi người 1 viên Bạch Linh Đan hạ phẩm thì đã không ai tiếp tục tra xét hắn.

-----------

Tiêu Vân Thiên không biết, ngay lúc bản thân ra khỏi thành thì tại Phủ Thành Chủ, Long Nghiên vị nữ tử thần bí kia cũng chuẩn bị xuất phát đi Lạc Nguyệt Trấn.

- Thành chủ đại nhân, lần này công việc chỉ đến đây thôi. Đồ vật kia hi vọng đại nhân tự mình bảo quản kĩ càng và giữ bí mật. 

Thành chủ Lạt Thành mặc dù vẫn không biết khối sắt đen xì xấu xí to bằng cả người ôm Long Nghiên mang tới có tác dụng gì. Nhưng thân phận của nàng, lại vâng lệnh “bề trên”, không thông qua truyền tống trận, tự mình không quản đường xá xa xôi mang đến chôn sâu dưới Phủ Thành Chủ. Sau đó lại liên tục dặn dò như thế… đủ thấy tầm quan trọng của nó.

Hắn nào đâu biết khối sắt đen xì kia không thể thông qua truyền tống trận, không thể bỏ vào giới chỉ. Cũng không biết không chỉ mình hắn nhận được vật này, mà khắp 64 hùng thành Đại Việt Quốc, mỗi tòa thành đều nhận được một khối. 

Chỉ biết rằng từ khi khối sắt không phải sắt đá không phải đá này được chôn dưới phủ thành chủ thì ngay hôm sau linh khí trong cả phủ thành chủ đã nồng đậm gấp đôi. Tiếp đó 1 tháng, thiên địa linh khí cả Lạt Thành dường như cũng dầy hẳn lên, mặc dù không rõ ràng như phủ thành chủ. Đặc biệt mật thất nơi chôn viên đá kia linh khí đã dày gấp 10 lần, trở thành dạng sương mù rồi. Điều kì lạ là linh khí này không phải từ khối sắt kia tỏa ra mà dường như là linh khí khắp nơi xung quanh Lạt Thành bị khối sắt thu hút mà tụ tập lại. Hắn cũng đã kiểm tra trong mật thất và nhận ra linh khí sương mù đang rất chậm rất chậm thấm qua mặt đất, có lẽ là sẽ bị khối sắt hấp thu.

Nhưng điều này không ảnh hưởng gì. Chỉ cần linh khí dầy đặc lên nghĩa là tốc độ tu luyện tăng lên, chỉnh thể thực lực trong tương lai cả Lạt Thành sẽ tăng mạnh, thế là hắn đã vui vẻ rồi.

- Lời dặn dò của đại nhân tại hạ nhất định sẽ tuân theo. Xin đại nhân báo cứ yên tâm.

- Được rồi, tin tức Tử Tinh Lôi Diễm Báo chạy ra từ Băng Hỏa Hoang Mạc đã bị công khai trên bảng tin tức của Đan Các, nếu ta không nhanh tay thì sẽ có người cướp mất thôi.

----------

Đứng trước cổng thành, Tiêu Vân Thiên mở bản đồ trước đó không lâu mua ở Liệp Yêu Công Hội, đột nhiên có chút thất thần, có chút bối rối.

“Bây giờ làm gì tiếp nhỉ, chẳng lẽ cứ như vậy đi bộ hơn 600 dặm? Phải biết đây là đường rừng nha, yêu thú cấp cao thì không có nhưng gặp yêu thú cấp 2 là mệt rồi à. Chưa kể đến địa điểm kia là bắt đầu vào dãy Trường Sơn rồi. Cũng bắt đầu xuất hiện yêu thú cấp 3 rồi, mặc dù rất hiếm, nhưng lỡ gặp… Thiệt tình, đạt được Đại Võ Sư thì tốt rồi, không đánh được cũng chạy được.”

“Đi theo con đường tây bắc đến Lạc Nguyệt Trấn cách đây 500 dặm trước vậy. Dù sao cũng có một con đường, ít ra so với tự mở đường đi trong rừng vẫn tốt hơn. Sau đó từ Lạc Nguyệt Trấn đến địa điểm kia chỉ còn khoảng 250 dặm. Tổng đoạn đường mặc dù xa hơn nhiều nhưng lại an toàn hơn.”

- Tiểu tử, tránh ra nào. Ngươi đang cản đường của đại gia đấy.

- Xin lỗi, là ta vô tình.

Tiêu Vân Thiên quay lại, đối diện hắn là một đoàn 4 người, người vừa lên tiếng là một đại hán mặt mũi lạnh lùng, giọng nói ồm ồm. Nhưng dường như cái miệng nói nhiều của hắn chẳng phù hợp với khuôn mặt và giọng nói:

- Ồ, tiểu tử, ngươi thật là trẻ. Ngươi bao nhiêu tuổi rồi? 10 tuổi? Ngươi đi đâu đây? Người nhà ngươi đâu? Ngươi tự mình xuất thành? Đám thủ vệ kia lại cho một kẻ chỉ 10 tuổi như ngươi đơn thân độc mã xuất thành sao?

Đầu Tiêu Vân Thiên lập tức lớn ra. Nữ nhân duy nhất trong 4 người bật cười rồi tiến lên giải thích:

- Ngươi đừng nghe tên lỗ mãng này, hắn có tật nhiều chuyện từ bé rồi. Xin tự giới thiệu một chút, chúng ta là người của Liệp Yêu Công Hội, lần này ra ngoài săn bắn một chút yêu thú. Không biết tiểu huynh đệ định đi đâu?

Nàng cũng không giới thiệu tên tuổi, cũng đúng thôi, ngươi trong mắt người ta chỉ là một tên nhóc 10 tuổi. Có lẽ chỉ gặp thoáng qua rồi sẽ quên ngay.

Tiêu Vân Thiên nhìn nữ nhân này, nàng đã qua giai đoạn thiếu nữ, đã đến giai đoạn thành thục. Lời nàng vừa nói ra, cả 3 nam nhân còn lại đều câm như hến, xem ra nàng rất có uy vọng trong nhóm 4 người. Chuyển ánh mắt qua 2 nam nhân còn lại, Tiêu Vân Thiên nhận ra đám 4 người này đều ở độ tuổi từ 40 đến 60 tuổi, chính là thời kì hoàng kim cho tu luyện. Tu vi cho dù chưa đến Tiên Thiên Võ Sư thì chắc cũng đã là Đại Võ Sư cao giai rồi.

- Xin chào, ta là Tiêu Vân Thiên. Lần này ta đến Lạc Nguyệt Trấn thăm bằng hữu.

- Ồ, mục tiêu chủ yếu của chúng lần này là một bầy Đoạt Mệnh Phong, tổ của chúng cũng gần Lạc Nguyệt Trấn, nếu may mắn có thể kiếm được chút mật của nó. Hi vọng khi chúng ta xong việc đi qua Lạc Nguyệt Trấn có thể gặp lại tiểu huynh đệ. Tạm biệt.

- Ồ, hi vọng mọi người bình an. Được rồi, tạm biệt.

Một đoạn đối thoại nho nhỏ, lại gợi cho Tiêu Vân Thiên chút ký ức. Kiếp trước 2 năm sau, Tiêu Vân Chiến đã gia nhập Vân Trung Giáo, Tiêu Như Nguyệt vì luyện tập đã một mình đi đến Xích Tùng Lâm, một trong 6 khu rừng thí luyện của Tiêu gia.

Tiêu Vân Thiên lúc đó nghe nàng đã đi Xích Tùng Lâm cũng không sợ trời sợ đất lên đường. Buồn cười là Tiêu Vân Thiên đi tìm nàng kết quả lại lạc trong rừng. Cuối cùng là nàng tìm thấy Tiêu Vân Thiên.

Nghĩ lại hắn cũng thấy rùng mình, Xích Tùng Lâm không giống Mộc Trúc Lâm lần trước Tiêu Vân Thiên gặp Tiêu Như Nguyệt, nơi đây có động vật ăn thịt đấy. May mắn là Tiêu Như Nguyệt tìm thấy mình trước chứ nếu là 1 con hổ tìm đến thì…

Nhưng lần ấy khi 2 người nướng thịt ăn không hiểu sao trong Xích Tùng Lâm vốn không nên xuất hiện yêu thú lại xuất hiện một đầu Đoạt Mệnh Phong lạc đàn, nó là yêu thú ăn thịt, lần theo mùi thịt nướng mà đến. Cũng may chỉ có 1 con Đoạt Mệnh Phong, nếu là cả bầy trăm con thì có lẽ cả ai cũng không thoát được.

Tiêu Vân Thiên nhớ đến biểu hiện của mình lúc ấy, lại xấu hổ, để một nữ hài 13 tuổi chiến đấu còn mình là nam nhi 17 lại núp phía sau. Nhưng chịu thôi, kiếp trước mình là phế vật không thể tu luyện, nàng ấy lại là Võ Sư Thất Trọng.

Đoạt Mệnh Phong lớn bằng cánh tay người trưởng thành, có tốc độ nhanh nhưng công kích đơn giản, chỉ biết húc vào đối tượng, trừ phi nó muốn dùng “đòn hi sinh” là cây kim nhỏ dưới bụng, nhưng làm như thế nó sẽ chết chắc. Võ Sư Thất Trọng chiến đấu với một con Đoạt Mệnh Phong thì rất đơn giản, nhưng kinh nghiệm của nàng thiếu thốn, cuối cùng lại để con ong kia phóng châm trúng cánh tay. Toàn thân bị tê liệt. Con Đoạt Mệnh Phong kia sau khi châm xong cũng lập tức chết đi. 

Trúng châm của Đoạt Mệnh Phong là cả cơ thể sẽ tê liệt, nhưng cần thời gian khoảng nửa giờ để độc phát tác. Chỉ khi bị nhiều con Đoạt Mệnh Phong châm trúng thì chất độc mới phát tác càng nhanh. Nếu bị trúng quá nhiều chất độc của Đoạt Mệnh Phong thì ngươi sẽ bị liệt vĩnh viễn, còn thống khổ hơn chết. Lần đó nàng chỉ bị 1 con Đoạt Mệnh Phong châm trúng, thật ra nếu biết cách hút bớt chất độc và ngăn máu độc di chuyển trong cơ thể thì vẫn có nhiều thời gian để 2 người rời Xích Tùng Lâm.

Nhưng cả Tiêu Vân Thiên và Tiêu Như Nguyệt lúc đó lại không biết làm sao, chỉ vội vàng chạy ra Xích Tùng Lâm mà không xử lý vết thương. Kết quả chưa ra khỏi rừng thì chất độc đã phát tác, Tiêu Vân Thiên chỉ có cách cõng nàng cả ngày đi trong khu rừng. Phải biết hắn lúc đó chỉ là một phế vật thôi, còn nàng thì bị tê liệt toàn thân, đến phế vật cũng không bằng. Lần đó mặc dù 2 người cũng không còn gặp nguy hiểm gì khác, nhưng cũng coi là cùng chung hoạn nạn.

Sau đó Tiêu Vân Thiên lại tiếp tục cõng nàng từ Xích Tùng Lâm một đường trở về Tiêu gia nhờ sư phụ nàng Tiêu Nhật Lam cứu chữa. Cũng chính lần đó Tiêu Nhật Lam cấm Tiêu Vân Thiên không được lại gần Tiêu Như Nguyệt, sợ làm ảnh hưởng đến tốc độ tu luyện của nàng.

Nghĩ đến đây Tiêu Vân Thiên liền hạ quyết định sau này luyện cho Tiêu Như Nguyệt một viên giải độc đan hoặc thứ gì đó tương tự mang theo bên người mới được.

----------

Chú thích: Xin nhắc lại một lần nữa, do Nguyên Thủy Tinh tràn ngập linh khí, tu luyện lại góp phần làm chậm thậm chí là đảo ngược quá trình lão hóa nên với Tiên Thiên Võ Sư và Kim Đan Kỳ trở xuống thì 20 tuổi được coi là thanh niên, từ sau 20 tuổi quá trình lão hóa sẽ giảm đi một nửa. Tức là 40 tuổi chỉ như người địa cầu 30 tuổi, 60 tuổi như người địa cầu 40 tuổi. Tương tự đối với Võ Hoàng hay Luyện Hư Kỳ thì 70 80 tuổi vẫn là thanh niên chán nhé.