Đại Viên Vương

Chương 9: Phi an thổ, vô cầu học







Vốn không biết chính mình nên tới nơi nào. Vương Phật Nhi tới nơi này, tụ họp với nhóm dân tránh nạn. Truyện "Đại Viên Vương " Truyện "Đại Viên Vương "



Thô Kính tiên sinh là người rất tốt, Vương Phật Nhi đang lo chính mình có khuynh hướng ít học, mỗi ngày lúc rảnh rỗi đều tới nhà Thô Kính tiên sinh, nghe hắn dạy học, thuận tiện học tập chữ nghĩa, lịch sử vương triều Đại Kiền.



Bắt đầu, Thổ Kính tiên sinh giảng về những môn học nhập môn, nhưng ngay lập tức phát hiện thấy Vương Phật Nhi học một hiểu mười, thấy dạy bắt đầu những điều sâu xa, thoáng một cái đã qua một tháng, kho sách của ông đã được Vương Phật Nhi đọc hơn nửa.



Chiến tranh ở Linh Châu đã kết thúc, Linh Châu mục đông phương Sóc Minh phái một đội binh lính, kiểm kê nhân khẩu và tài sản 6 quận 22 huyện trực thuộc, và cũng phân phát lương cho tòa thành nhỏ này.




Kể từ khi biết dân chúng Đại Kiền vương triều ưa chuộng võ học, muốn học chút bản lĩnh để bảo vệ tính mạng, chỉ cần tích góp một chút tiền học phí, là có thể đầu nhập học viện Đạo quan để cầu học. Vương Phật Nhi liền quan tâm đến việc đi kiếm tiền.



Tuy nhiên địa phương ở nơi hẻo lánh vắng vẻ, đừng nói đến cơ hội phát tài, hay chính là đến cả cơ hội kiếm việc làm cũng không có. Mọi người đều tự làm ăn, ra vùng đất ngoài thành, thu lượm quả chín, săn bắt dã thú, không ai thừa tiền để thuê đứa trẻ làm công.



Nghiêm đại thẩm cũng rất tốt, bình thường coi hắn như con ruột mình, Vương Phật Nhi tuy trăm mưu nhưng cũng vô kế khả thi, không nỡ làm cho người phụ nữ này thương tâm một lần nữa. Kế hoạch rời nhà thì có, thật sự là có kế nhưng không thể thực hiện.



Thu hoạch duy nhất chính là tại kho sách của Thổ Kính tiên sinh, sao ra một bộ ‘Thập Nhị Thú Hình quyết’, theo truyền thuyết là cơ sở võ học của Tây Địch Mộc tộc truyền lưu, hắn chăm chỉ nghiên cứu kỹ lưỡng, cũng có chút thu hoạch.



Sau khi đọc sách hàng ngày, thì chạy ra chỗ yên tĩnh ngoài thành khổ cực tu luyện.



Hắn đã nghe ngóng được, tổng trấn Linh Châu, Duyện Châu, Kiền Châu là tiết độ sứ Mộc Nguyên Trực, có hai đại gia truyền dị bảo, Thủy Hỏa Lung Linh Tháp có thể làm cho người ta gia tăng chân khí và Biến Thần châu có thể giúp người ta biến hóa vô cùng. Có sự tham khảo chi tiết này, hắn lập tức biết rằng trong tay mình có được món đồ gì.



Mộc Nguyên Trực sử dụng Diễm Thú thương, Hoả Long liễn, Xà Diễm đao, Thôn Kim khải, Cầu Long cung đều là vũ khí tinh xảo khó có được. Toàn bộ giá trị đã hơn mười vạn lượng hoàng kim.



Hô! Một đao chém trên mặt đất, mang theo dòng kình khí mạnh mẽ, làm bùn đất bắn ra hai bên, chém thành một rãnh sâu.



Vương Phật Nhi hôm nay nhất thời cao hứng, lấy ra vũ khí của Mộc Nguyên Trực, luyện tập một hồi, mặc dù tư thế rất oai, nhưng thực tế không hề có tác dụng gì. Hắn từ bộ sách ‘Thập Nhị Hình Thú quyết’ lấy được từ chỗ Thổ Kính tiên sinh, thuần tuý là công phu quyền cước. Chính là võ học lưu truyền từ thời xưa của Mộc tộc.




Nếu nói về địa vị, thì cũng giống như là Thái Tổ trường quyền, Thiếu Lâm trường quyền ở địa cầu. Chỉ cần muốn học là có thể dễ dàng học được, chỉ là thiếu niên trong Mộc tộc, căn cơ có hạn, chỉ rèn luyện thân thể. Thủ đoạn không có gì quá mạnh mẽ để thắng được địch thủ.



Hơn nữa, sau vài ngày tu luyện, Vương Phật Nhi mới phát hiện, tại sao lúc đầu Thổ Kính tiên sinh trả lời hắn lúc lấy đi bộ này, nói:” Võ công Mộc tộc không thích hợp cho ngươi tu luyện. Ngươi nên tìm người có võ công cao minh, dò xét khí huyệt trong cơ thể một chút, xem xét tỉ mỉ thuộc tộc nào, mới lựa chọn được phương pháp học tốt.”



Các tộc trung thổ Thần Châu, bởi vì có cùng một tổ tiên là Bạch Nguyệt yêu tộc. Bởi vậy, trừ các tộc nhỏ đặc thù ở ngoài ra, không có gì khác nhau đáng kể. Chỉ là ngoại trừ huyết mạch yêu tộc đang chảy trong cơ thể, hàng trăm nhân tộc đều có tổ tiên khác nhau. Kinh mạch, khí huyệt, khí tức, mùi vị trong cơ thể rất khác nhau.



Tổ tiên các tộc sáng tạo ra các loại bí pháp tu hành, thường thường nhắm vào đặc điểm bổn tộc, các tộc khác có được bởi vì thể chất bất đồng cũng khó tu luyện. Cho dù miễn cưỡng tu luyện cũng không có cách nào đạt được cảnh giới cao thâm.



Cũng vì nguyên nhân này, thường thường huyết thống càng thuần chủng, tốc độ tập võ, tu thuật so với thường nhân cao gấp vài lần. Nếu có chút hỗn tạp huyết thống nhiều tộc, mất nhiều thời gian cũng có thể tu luyện được, nhưng không có cách nào tu hành tới cảnh giới cao thâm được.



Tới bây giờ, Vương Phật Nhi mới gặp phải một nan đề lớn, hắn cũng không biết chính mình là tộc người nào. Từ bỏ tu luyện ‘Thập Nhị Hình Thú quyết’ cũng làm cho hắn hiểu được chính mình chắc không phải là Mộc tộc.



Tây Địch yêu tộc mặc dù chủng loại không ít, nhưng chỉ có Bạch Nguyệt yêu tộc, Đông Phương mộc tộc, A hạp La vũ tộc, Đế Già tộc, Ngột Tư tộc là ngũ đại gia tộc, các tộc khác số lượng cũng tương đối thưa thớt.



Trải qua vô số lần thử, Vương Phật Nhi chỉ có thể miễn cưỡng tu luyện, trong ‘Thập Nhị Hình Thú quyết” ba môn: Đại Lực quyết, Quy Giáp huyền cương luyện, Linh Thứu liệt cốt trảo. Chỉ thuần tuý là tăng được chút khí lực, là công phu thô vụng cứng rắn.



“Thật kém cỏi, vũ khí thì không biết, quyền cước thì lơ là, cứ thế này đúng là không sống nổi mất.”




Vương phật nhi đặt thanh Xà Diễm đao về lại Hỏa Long liễn, rồi hóa chiếc tinh đồng chiến xa thành thanh thước đồng. Từ trong kho sách của Thổ Kính tiên sinh hắn biết được rằng chiếc hỏa long liễn này là một cơ quan chiến xa do cơ quan thuật chế tạo ra. Xích Diễm Long kéo xe khong phải là thú sống, không phải là sinh mệnh mà là tinh hồn bị cơ quan thuật dùng hồn ấn thuật phong ấn lên trên xe không còn khỏe mạnh, dũng mãnh như khi còn sống, chỉ có thể dùng để kéo xe mà thôi.



Tương tự, là tinh hồn, công kích bình thường cũng không làm tổn thương được tới Xích Diễm Long thú bị hồn ấn thuật phong ấn. Điều này cũng cho biết tại sao quân lính của Mộc Nguyên Trực chết trận, mà dị thú tám đầu này lại không bị thương.



Nhìn xem sắc trời còn sớm, Vương Phật Nhi không muốn quay lại nhìn thần sắc Nghiêm đại thẩm. Hắn cũng biết Nghiêm đại thẩm chưa hẳn đã biết chính mình không phải là con ruột, nhưng lại cố gắng lừa gạt chính mình, nếu thương cảm như con gái, chỉ sợ không có cách nào khác để rời đi. Từ miệng người ngoài, Vương Phật Nhi đã biết cả nhà Nghiêm đại thẩm đều bị loạn quân giết sạch, trượng phu, ông bà, phụ mẫu, tỷ muội không còn lại người nào cả.



Đặt mông ngồi trên mặt đất, Vương Phật Nhi buồn chán đến chết, gần đây bắt đầu đã có thói quen tu luyện.



Hàn băng chân khí đã có trong cơ thể, là tự sinh ra ban đầu, có Thuỷ Hoả Linh Lung tháp trợ giúp, Vương Phật Nhi mỗi lần vận chuyển chân khí, đều phát hiện chính mình có một chút tiến bộ.



Mặc dù hắn cũng không biết loại tu luyện này tới cùng thành ra cái gì, bất quá mỗi khi hàn băng chân khí vận chuyển toàn thân thì khi đó, bên ngoài thân thể sẽ có một tầng nhàn nhạt hơi lạnh như sương, mặc dù không có cách sử dụng tốt hơn, nhưng ít nhất hắn hiểu được chính mình có thể đánh thắng năm đại thi binh dưới tay mình. Truyện "Đại Viên Vương "



Thông qua tu luỵên luồng hàn băng chân khí, Vương Phật Nhi rốt cục cũng biết trong cơ thể mình có tám đạo kinh mạch, tổng cộng tám mươi tám khí huyệt, mà luồng hàn băng chân khí cũng không phải có thể hoàn toàn đi thông suốt tất cả kinh mạch, khí huyệt. Mặc dù tất cả kinh mạch đều có thể lưu thông qua, nhưng lại chỉ có mười khí huyệt khi hàn băng chân khí đi qua có sinh chút cảm ứng. Hấp thu hoặc phóng thích chút hàn băng chân khí đồng loại.