Đại Viên Vương

Chương 6: Hồi hỏa long liễn







Chi chi!



Trong cánh rừng, bốn cái chân nhỏ của một con chuột đồng đang chạy điên cuồng, phía sau đang bị một con mãnh thú đầu báo thân thỏ cỡ nhỏ truy đuổi vào tuyệt lộ, đang muốn trốn lên cây, đột nhiên một cái thi thể tựa hồ như đã chết từ rất lâu, thân hình dài ra, đưa tay chộp vào cổ con mãnh thú nhỏ nhấc lên.



Mãnh thú đầu báo thân thỏ đang muốn đớp trở lại, bàn tay chộp vào cổ của nó đã siết chặt lại, ‘rắc’! Một tiếng đã vặn gãy cổ của nó.



Vương Phật Nhi thở ra một hơi dài, một đêm ngủ ngon, sau khi thức dậy thần thái thật sáng láng. Hàn khí nhè nhẹ trong cơ thể, đã có thể tùy tâm điều động, bất quá cũng làm cho hắn minh bạch một điều, thân thể này của hắn cũng không phải thân thể thiên tài võ học gì, chỉ bất quá là luyện qua mấy năm công phu nào đó, trong cơ thể có chút căn cơ chân khí.




Con chuột đồng vừa rồi, đã đào thoát tính mạng, giờ đã chẳng biết tung tích đâu. Vương Phật Nhi giương mắt nhìn đầu con mãnh thú này, nhớ lại trong bụng còn đói, lúc này mới ra tay, con chuột đồng bất quá chỉ to bằng nắm tay, hắn căn bản không có chú ý.



Vương Phật Nhi một tay nắm vào Thao Thi Đồng Hoàn, ngũ đại thi binh lập tức đều đứng lên, động tác chỉnh tề, vóc người cao thấp khác nhau, có vẻ có chút cổ quái.



“Tháp Lợi Ban thi binh Giáp, ngươi đi kiếm chút củi, Tháp Lợi Ban thi binh Ất ngươi đi lấy mấy cây xiên chịu được lửa, lão Đinh ngươi vào trong rừng phát sạch cỏ dại, làm chỗ đất trống để nướng, không đợi lát nữa chút ta nhóm lửa, sẽ đốt trụi cả cánh rừng này.” Truyện "Đại Viên Vương "



Phân phối nhiệm vụ xong, Vương Phật nhi sờ sờ lên đầu mình, phát hiện những vết bỏng rộp tuy chưa xẹp xuống, nhưng cũng không còn đau đớn gì lắm, đột nhiên hắn nhớ tới điều gì đó, ánh mắt hắn đảo qua khắp nơi, liền thấy được cái cây thước đồng sáu tấc đã nguội lạnh.



Hắn trong lòng căm tức duỗi chân giẫm vào hai dấu hiệu, lại cảm giác được chưa hả giận, liền nhặt lên, hai tay vận kình muốn bẻ gãy.



Bất quá khi cầm cái thước đồng nho nhỏ này, Vương Phật Nhi liền cảm giác cái này rất cứng rắn, hắn bẻ đến mười lần, căn bản cũng không lay động được chút nào. Liên tục thay đổi vị trí nắm, cũng không biết hắn **ng đến chỗ nào, cái thước đồng này đột nhiên chuyển nóng, chợt được hâm nóng lần nữa, Vương Phật nhi kinh hãi, vội vàng buông tay.



Thước đồng này cũng không rơi xuống, hai đầu phóng xuất hồng quang mờ ảo, lúc trước và lúc sau chênh lệch chừng 7,8 mét, vừa rung lên một cái,liền to lên hàng trăm nghìn lần. Hồng quang trong thước đồng hóa thành một tòa tinh đồng chiến xa, được kéo bởi tám dị thú, hiện hình tại trong rừng.



“Không phải chứ! Cái này cũng cho ta gặp được sao?”



Bị lực lượng tinh đồng chiến xa hiện hình, chấn bay ra sau mười thước, một đầu va vào thi binh Ất đang đi lấy củi nhóm lửa, hai người nhất thời như hai cái hồ lô lăn lông lốc.



Vừa đứng lên, Vương Phật Nhi ngây ngốc nhìn tòa tinh đồng chiến xa này, vừa rồi ở xa quan sát không rõ, tòa chiến xa này ở cự ly gần nhìn càng có vẻ cực kỳ uy phong. Tám dị thú kéo xe thể cách tráng kiện, bốn vó thật dài, hình thể so với bất kỳ giống ngựa nào tốt nhất trên trái đất còn muốn cao lớn hơn. Đầu như tê ngưu, có một cái sừng màu đỏ, tuy hiện tại thần sắc rất là mệt mỏi nhưng vẫn toát lên vẻ hung ác dị thường.




Tinh đồng chiến xa này so với loại xe ngựa thông thường còn muốn cao lớn rộng rãi hơn, thân xe dùng một loại giống như là tinh đồng, nhưng cẩn thận xem xét thì lại không biết được chế tạo từ kim loại gì, giống như một tòa pháo đài nho nhỏ di động, đủ dung nạp khoảng hai ba mươi người di chuyển bên trên.



Mặc dù đã kinh qua nhiều trận chiến, có chút hư hại, nhưng trước khí phái phi phàm của tinh đồng chiến xa này, mơ hồ lộ ra một trận sa trường bách chiến gió tanh mưa máu.



Thân thể của hồng bào võ tướng, đã không còn đầy đủ, ngã ngồi ở trên đài trước tinh đồng chiến xa, toàn thân đầy thương tích. Trường thương của hắn được cắm ở sau lưng, cho hắn một điểm tựa cuối cùng, không để ngã sấp xuống.



Vương Phật Nhi phủi mông đứng lên, giậm chân lên trên người hắn, hai tay đang không ngừng điều khiển thi binh Ất đi lấy củi nhóm lửa, nhảy một cái lên trên tinh đồng chiến xa.



Chiến xa này cách mặt đất chừng một thước, Vương Phật Nhi tự nhiên sinh ra một loại cảm giác, “Cao! Thật sự là cao!”



Hắn đối với người chết, cũng chả có gì đặc biệt tôn trọng, mặc dù hồng bào võ tướng này, khi còn sống uy phong bát diện, nhưng nếu đã chết, Vương Phật Nhi tự nhiên trong đầu sinh ra ý niệm xem coi có cái gì giá trị không.



Đầu tiên hắn đưa tay nhổ cây trường thương lên, một nhúm hỏa diễm lóe lên trên thân trường thương, kêu lên thê lương đau xót, như là có tính mạng, thực sự đã dọa trái tim Vương Phật Nhi nhảy loạn lên hàng chục lần.



Hắn chờ một lúc, phát hiện hoàn toàn không có nguy hiểm, lúc này mới đưa tay vuốt ve trường thương, vũ khí này hiển nhiên giết qua vô số địch nhân, trong ngọn lửa mang theo một mùi máu tanh nồng nặc, trong tay trầm trọng dị thường, Vương Phật Nhi vận chân khí trong cơ thể, mới miễn cưỡng nhấc lên được.



“Con mẹ nó lão thiên a, muốn trêu ta sao, thân thể ta thấp thế này, hiện tại không cách nào sử dụng”



Buông tay ném nó rơi xuống mặt đất, Vương Phật Nhi đích xác là nghĩ đến chuyện khác.



“Tinh đồng chiến xa này có thể bảo tồn cây đại thương này, cùng thi thể của hồng bào lão huynh, tự nhiên cũng có thể bảo tồn những thứ khác! Ta hiện tại không có gì cả, vừa lúc dùng dể làm như một cái nhà kho rách nát.”




Nghĩ vậy, hướng hai tên thi binh đang đứng ngây ngôc ra lệnh, lục soát hết một vòng chiến trường, mang tất cả những gì có giá trị lại.



Mất đi sự chống đỡ của đại thương, hồng bào võ tướng ngã sấp xuống trên đài của chiến xa, Vương Phật Nhi cẩn thận cởi áo, đến gần kiểm tra một cách tỉ mỉ, một bộ bác đắc khải giáp, một thanh bảo đao, cung tiễn một bộ. Nội y ở sát người, xem xét cả nửa ngày, mặc dù hắn khi còn ở tại trường học, thường xuyên họa tranh lõa thể, nhưng cũng hiểu được, lấy hết đồ của những người chết thật là đại bất kính. Truyện "Đại Viên Vương "



“Ai, làm người phải hiểu đạo lí, đời người thấm thoắt trôi đi mặc dù nói là thoải mái tự tại, nhưng chắc là vị hồng bào lão huynh này không có tập tục ở tương lai như ta, nhưng ta cứ nên tôn trọng tập quán sinh hoạt của ông ta."



Lưu lại tài vật, Vương Phật Nhi đang nghĩ có nên xuất ra vài phần khí lực hay không, để đào huyệt mộ chôn hồng bào võ tướng.



Đột nhiên ở áo vải sát trên người võ tướng, phát ra hai luồng huyễn quang nhàn nhạt, hai luồng quang mang kì dị, từ bên trong thân thể bay ra.



Một bảo tháp nho nhỏ trong suốt, một hạt châu màu trắng nhạt.



Vương Phật Nhi trong lòng kinh hãi, thật muốn thối lui về phía sau, nhưng phát hiện trên người mình tựa hồ có vật gì đó hấp dẫn, hai luồng tinh quang bao phủ bảo tháp và hạt châu, mạnh mẽ bay đến, nhập vào trong cơ thể.



Đối với sự lưu động của khí tức trong cơ thể, Vương Phật Nhi có chút cảm ứng, lập tức phát hiện, bảo tháp nho nhỏ kia sau khi nhập thể hóa thành một luồng khí lãnh nhiệt bất định, ngay tại đan điền ổn định đi xuống. Hạt châu màu trắng nhạt lại thuận theo kinh mạch đi lên, hóa thành một luồng khí nhàn nhạt, cũng không rõ cảm giác của khí tức, chỉ đi tới mi tâm sau đó đi xuống.