- Nếu như trên phố lưu truyền như vậy, cái chết của Trần Nghiêu Khách này, bản huyện không chỉ mặc kệ, còn muốn uống thả cửa một bầu!
- Huyện tôn khó sửa đổi tính tình ghét ác như cừu, nếu tương lai bị triệu hồi nam trần, chỉ sợ phải sửa lại, dè đặt lại muốn được tội nhân, bị giáng chức.
Trong một gian phòng bên trái viện bên cạnh, hai bàn đối lập, chủ vị đối diện cửa, Huyện Lệnh người mặc quan bào, ước chừng bốn mươi đang tức giận nói, đập vang mặt bàn, nhưng khuôn mặt hắn đoan chính, râu dài dưới cằm nhìn qua rất có khí độ.
Người mới nói những lời kia là ở đối diện, còn là một vị lão nhân tuổi tác gần như người trước, chính là Chủ Bộ Phú Thủy Huyện, bởi vì huyện thành cũng không lớn, công vụ cũng không nhiều nên không có thiết trí Huyện thừa, Huyện Úy, chính là chuyển đến cùng một gian phòng với Huyện Lệnh, cũng dễ nói, dễ đàm luận công vụ, không cần triệu kiến qua lại, quá rườm rà.
Huyện Lệnh uống một hớp nước trà, cầm bút lên phê công vụ.
- Giáng chức liền giáng chức, quan ở kinh thành còn không có tiêu dao khoái hoạt như hiện tại đây, chính là nơi này, náo cái ra thần thần quỷ quỷ, ngược lại để người nghĩ đến toát da đầu...
Lão nhân bên kia cười nói:
- Nơi này trên phần lớn là như vậy, Trần Nghiêu Khách đã chết, vậy cứ để người phía dưới đi kiểm tra, tra không được còn chưa tính, loại chuyện cổ cổ quái quái này, khó mà nói rõ, Huyện tôn và ta, có tâm tình an nhàn, không bằng trước hết xử lý cho xong công vụ hai ngày qua chưa động đến.
Nói xong, hắn lấy ra công vụ đã phê qua trước mặt, đưa tay cầm lấy một đơn kiện còn chưa xử lý ở bên khác, nhìn xem nội dung phía trên, bỗng nhiên cười một tiếng.
Huyện Lệnh hơi ngẩng đầu:
- Phía trên kia có cái gì mà cười?
Lão nhân buông xuống đơn kiện, lắc đầu.
- Cái đơn kiện này, nội dung giản dị tự nhiên, giống như mới vào học đường viết cố sự, nhưng chữ này lại để cho người ta xem dễ chịu, chữ đẹp... A..., đặt bút chính là Lục Lương Sinh, tên cũng không tệ.
- Ồ?
- Có thể để cho lão tiên sinh tán thưởng, bản huyện cũng muốn nhìn thử một chút.
Huyện Lệnh đi tới, tiếp nhận tấm đơn kiện kia, nhìn trên dưới một lần, nhịn không được nhẹ gật đầu:
- Xác thực viết chữ đẹp, một bút một họa không chút nào dây dưa dài dòng, tinh tế mà hữu lực, đáng tiếc quá mức tinh tế, tựa đang như vẽ, âm u đầy tử khí.
Khi nói chuyện, tiếng gõ cửa phòng vang lên,
Huyện Lệnh quay đầu:
- Chuyện gì?
- Khởi bẩm Huyện Lệnh, Chủ Bộ, Tê Hà Sơn Lục gia thôn - Lục Lương Sinh đến huyện nha tố chuyện hai thôn tranh chấp.
Huyện Lệnh thả tay xuống, nhìn lại lão nhân, nở nụ cười.
- A..... Mới nói đến hắn liền đến, ta ngược lại muốn nhìn một chút người viết chữ này có dáng dấp cao thấp ra sao.
Người sau cũng cười lên, sau đó đứng dậy, đi theo ra ngoài.
- Lương Sinh, ngươi nói đợi lát nữa thăng đường, Huyện Lệnh hỏi đến chuyện thôn chúng ta, có thể đánh roi hay không?
Bên ngoài, gian hiên nha môn, bọn người Lục Phán to con lực lưỡng nhưng đứng ở ngoài công đường, ít nhiều có chút khẩn trương, dân gặp quan, trên khí thế liền thấp đi ba phần.
Hắn cẩn thận nhìn quanh qua cửa ra vào bên kia:
- Cũng không biết người thôn bắc có thể tới hay không, bọn hắn thế nhưng có Lý Chính dẫn đầu.
- Phán thúc, Lý Chính hướng về bọn hắn thì càng không có gì sợ hãi.
Lục Lương Sinh chỉnh lý áo bào, mặc dù hơi cũ nát một chút nhưng mặc trên người hắn tỏ ra rất có tinh thần, sau đó sờ soạng ngân lượng trong bao.
- Cùng lắm thì không tranh nổi, chúng ta lui xuống một bước, cầm hoa màu đền bù cho bọn hắn.
Lục Khánh siết chặt hai tay, lớn tiếng la một câu.
- Vậy cũng trước phải tranh giành một chuyến, vất vả trồng ra, tự nhiên cho người ta, trong lòng không đau sao!
- Đúng đấy, vậy cũng trước phải nói với bọn hắn rõ ràng, miễn cho còn tưởng rằng thật là thôn chúng ta đoạn đi nguồn nước!!
Những người khác cũng nhao nhao nói theo, âm thanh đàm thoại vừa dừng lại, hán tử tên Lục Nhị Đản trong đó chuyển mặt, hạ thấp âm thanh:
- Mau nhìn, người thôn bắc tới.
Hai hán tử đang đi tới, một gầy yếu, trên môi râu ria, một người khác thân hình cũng có chút cao lớn, áo ngắn màu trắng, khi đi tới, cũng nhìn thấy chín người Lục Lương Sinh dưới mái hiên. Cũng không nói chuyện, đứng ở một bên khác dưới mái hiên.
Không lâu, trong công đường vang lên một tiếng:
- Thăng đường!
Hơn mười cây mộc côn cùng nhau đánh xuống vang lên âm thanh, lốp ba lốp bốp truyền ra, một sai dịch chạy ra từ cửa ra vào, vẫy vẫy tay về phía bọn người Lục Lương Sinh và Lý Chính bên kia cùng người thôn nhân.
- Chư vị vào đi.
Lục Lương Sinh quay qua gật gật đầu với bọn người Lục Phán, sau đó cùng đi vào công đường, sai dịch ở giữa đứng vững hai bên, sau đó, Lý Chính mang theo người thôn bắc cũng tiến vào. Hai bên ai cũng không nói chuyện, không bao lâu, có hai thân ảnh đi ra từ hậu đường, trong đó có một người mặc quan bào đi lên chủ vị ngồi xuống, một người khác tuổi chừng năm mươi, ngồi xuống bàn nhỏ phía dưới bên cạnh, cầm viết lên mực, lại cười mỉm nhìn xem Lục Lương Sinh trong đường.
Thiếu niên nhìn về phía vị lão nhân này, vẫn chưa đoán ra thân phận của đối phương, lễ phép chắp tay.
- Lục gia thôn, Lục Lương Sinh gặp qua Chủ Bộ.
Lão nhân phía sau bàn nhỏ cười tủm tỉm gật đầu hoàn lễ, trên dưới quan sát một chút thiếu niên.
- Tốt cho một thiếu niên lang.
Trong đường, Lý Chính và hán tử thôn bắc thấy thế, có chút lo sợ không hiểu, nếu như Lục gia thôn cùng Chủ Bộ, Huyện Lệnh kéo lên quan hệ, vậy nhất định phải thua.
Lão nhân giống như biết rõ ý bọn hắn, cười cười, hướng hai bọn họ khoát tay.
- Huyện tôn thẩm án quyết đoán, từ trước đến giờ theo lẽ xử lý công bằng, nếu thôn thiếu niên đang ở thật có hành vi không hợp cũng tuyệt không bao che, cứ thoải mái tinh thần.
Trên thủ vị, ánh mắt Huyện Lệnh mang theo dò xét, khẽ vuốt râu quai nón.
- Tất nhiên là như thế.
Thật ra cái gọi là bị thẩm vấn công đường, bất quá là Huyện Lệnh bồi Chủ Bộ tới xem thiếu niên trước mắt một chút mà thôi, loại tranh chấp hai thôn bởi vì nước sông này, mỗi ngày đều có, nếu như đều cầm tới trên công đường, vậy hắn cơ bản cái gì cũng không cần làm. Huống chi chuyện ấy, ai chiếm thượng phong ai chiếm hạ phong từ trước đến giờ khó nói, nước sông lại là chảy ra từ trong núi, thật muốn giải quyết, phái một sai dịch kéo lên Lý Chính cùng người hai thôn, đi trong núi là sẽ tìm tòi được hư thực, cầm tới trên công đường liền có chút chuyện bé xé ra to.
Huyện Lệnh vừa nói dứt lời, Lý Chính trong đường tiến lên khom người chắp tay:
- Khởi bẩm Huyện tôn, hai thôn lúc lên lúc xuống, Tê Hà Sơn chỉ có một con sông nước như thế, trước phải qua Lục gia thôn, lại trở về hạ lưu, những năm qua hai thôn đều bởi vì nước rót vào đồng ruộng, tranh đấu nhiều lần, lần này, chắc hẳn ghi hận trong lòng, chặn gãy mất một phần trên thượng nguồn mới khiến cho mực nước ở hạ lưu rất ít, khó mà tích nước.
Hán tử thôn bắc cũng đi theo gật đầu, phụ họa nói theo:
- Đúng vậy đó Huyện tôn, thu hoạch trong ruộng đất thôn chúng ta năm nay, sinh trưởng không tốt, thu hoạch tự nhiên cũng thiếu đi rất nhiều, chỉ sợ phụ nữ trẻ em trong thôn muốn chịu đói trong mùa đông này.
Huyện Lệnh giơ tay lên để cho người đứng thẳng, ánh mắt chuyển tới Lục Lương Sinh bên này.