Trong tiếng xì xào hỗn tạp, không biết ai kêu một tiếng, đám người nhìn về phía sau, sau đó tránh ra một lối đi, đạp đạp tiếng vó ngựa từ xa đến gần, trên lưng ngựa, người kia lưng đeo hai cán đao dài sâm bạch, mũi cao miệng rộng, cằm dưới có túm râu ngắn nhỏ, một mặt uy nghiêm túc mục.
Xuyên qua đền thờ, "Ô" một tiếng, ghìm ngựa dừng lại tại Trần Phủ ngoài, nhìn lướt qua dân chúng vây xem bên kia, đưa tới mấy tên bộ khoái.
- Đều xua tan hết mọi người xung quanh, không nên tới gần nơi này.
Bốn tên bộ khoái lĩnh mệnh, chạy gấp tới, kéo ra chuôi đao hướng đám người đang vây xem lớn tiếng quát tháo, giới tuyến đẩy ra phạm vi đền thờ.
Tả bộ đầu chuyển thân mang theo phụ tá và mười bộ khoái bước lên bậc thang, gõ vài cái lên cửa, không lâu sau, cửa lớn sơn đỏ két két một tiếng hơi mở ra khe hở. Lộ ra một tấm mặt mo, là người gác cổng của Trần Phủ, nhìn thấy một đám người mặc đồ bộ khoái, vội vàng mở ra toàn bộ cửa lớn.
- Trần viên ngoại nhà của ngươi đang ở đâu?
Tả bộ đầu cởi xuống áo khoác gió sau lưng đưa cho phụ tá, đi vào.
Lão đầu coi cửa theo sát đến dưới mái hiên.
- Bẩm Tả bộ đầu, viên ngoại bị kinh sợ, đang tĩnh dưỡng ngay tại phòng ngủ.
Tả bộ đầu ừm, tiếp tục tiến lên, hai bên là bồn hoa đón khách, một đường kéo dài đi xuống, có thuỷ bích sơn thủy rừng hoang, chính là đến tiền viện. Trước phòng lúc này tụ tập không ít người trong phủ, phần lớn đều là bàng thân phụ thuộc, Tả bộ đầu dẫn người đi tới, ở ngoài đều có thể nghe được âm thanh ồn ào bên trong, cũng có tiểu hài chơi đùa ở thềm đá ngoài cửa, hơi chút đi xa liền bị người lớn trong nhà ôm lấy, mang về trong sảnh. Một nam hài gan lớn ngồi trên thềm đá, chơi lấy tản đá, nghe được tiếng bước chân, ngửa mặt lên, kêu một tiếng:
Các thúc thúc tốt.
Tả bộ đầu vuốt ve đầu hắn, nhanh chân đi vào trong sảnh, chắp lên tay.
- Chư vị, tại hạ là Bộ đầu Phú Thủy huyện nha, Tả Chính Dương.
Trong nhà xảy ra chuyện như thế, trên mặt mọi người trong sảnh phần lớn rất khó coi, phụ nữ trẻ em càng biểu lộ khẩn trương, sợ hãi, nhìn thấy người nha môn tới, trong lòng bắt lấy hi vọng, chen chúc tới gần.
- Tả bộ đầu, ngươi cần phải tìm ra quái sự trong phủ, ta cũng không tin là quỷ ám tác nghiệt.
- ..... Tả bộ đầu, nếu không, ngươi hỗ trợ tìm Pháp Sư đến đây, trước giúp đoàn người bình tĩnh tâm.
Người giành trước mở miệng không có gì quyền lợi nghị sự, bị người quát tháo, một lão bộc quản sự đi lên làm lễ ra mắt.
- Tả bộ đầu, mời tới bên này, viên ngoại đã thức dậy, ở bên viện chờ ngươi.
- Mời!
Tả Chính Dương gật gật đầu, làm một thủ thế mời, theo tên quản sự kia đi hướng viện bên cạnh, đây là viện lạc tam tiến tam xuất, hành lang thủy tạ, giả sơn vườn hoa, bất quá dưới mắt xem ra, lại có chút cảm giác âm trầm. Sắp đến viện bên cạnh, xa xa, một người lão nhân mặc bào phục kim ti đồng tiền được hai nha hoàn nâng đứng ở nơi đó, bên cạnh còn một người trẻ tuổi chừng hai mươi, một thân thư sinh, nắm vuốt quạt giấy, nho nhã tuấn tú, giống như người đọc sách lên kinh đi thi.
- Trần viên ngoại!
Tả Chính Dương đi qua làm lễ ra mắt, đồng thời gọi phụ tá dẫn người đi vào trước kiểm tra thực hư của thi thể. Lão nhân kia có chút kích động, râu bạc dưới cằm đều đang khẽ run.
- Nghe nói Tả bộ đầu sắp thăng nhiệm, lần này còn có thể tới, chút tình mọn của lão hủ có thể dùng, vô cùng cảm kích, vô cùng cảm kích!
Thấy Trần viên ngoại liên miên nói lời cảm tạ, Tả Chính Dương cũng không khách sáo vừa đi vào trong, vừa ở một bên nói:
- Tả mỗ chỉ có thể nhanh chóng tra ra nguyên nhân cho Trần viên ngoại, cho người chết một công đạo.
- Tả bộ đầu.
Trần viên ngoại bỗng nhiên nhỏ giọng hỏi:
- Trên phố đều đang nói, ta chuẩn bị tiệc thọ chọc Thái Tuế... Có thể bị quỷ ám, ngươi cảm thấy...
Tả Chính Dương khoát tay.
- Tả mỗ không tin thần quỷ…
Đi ra phía trước, trong nội viện bên cạnh bên kia là ba bộ thi thể đã đắp lên vải trắng, phụ tá tra xét chào đón.
- Đầu lĩnh, những thi thể này, trên thân đều không vết thương, sắc mặt tái xanh, bờ môi trắng bệch, cũng không phải trúng độc, giống như bị sống sờ sờ hù chết.
Tả Chính Dương đi qua mở ra vải trắng, là tiểu thiếp của Trần viên ngoại, tuổi trẻ mỹ mạo, đáng tiếc lúc này khuôn mặt vặn vẹo, hai mắt trừng trừng, xung quanh khóe mắt nâng lên mạch máu.
- Ngón tay cầm nắm, khuỷu tay có động tác nâng cao, nghĩ đến là muốn ngăn cản mặt, không muốn nhìn thấy thứ gì đó, thế nhưng chưa kịp.....
Chạm vào cánh tay một người chết, cùng với các bộ phận khác, sau đó tra xét hai cỗ thi thể còn lại, theo thứ tự là tuần tra ban đêm, cùng thủ vệ trong phủ.
- Đều giống nhau với mấy cỗ thi thể lúc trước.
Tả bộ đầu một lần nữa đắp vải trắng lên, để cho thuộc hạ trước đem thi thể mang về nha môn để cho Ngỗ Tác (*) tiến thêm một bước nghiệm tử thi, sau đó, trở lại bên kia của Trần viên ngoại.
[* Người khám nghiệm tử thi]
- Hí khúc kia, mỗi lần vừa xuất hiện, liền sẽ có người chết?
Trần viên ngoại nhìn xem nhi tử bên cạnh, buông buông tay:
- Xác thực như thế, chúng ta tính đến trang viện vùng ngoại ô, cũng sẽ theo tới.
- Bao lâu sẽ xuất hiện?
- Cái này lão hủ làm thế nào biết, có thời gian ngày này đều đến, có khi ba năm ngày không xuất hiện.
Bên kia, sắc mặt Tả bộ đầu trầm xuống, nhìn xem ba bộ thi thể bị khiêng đi, tựa hồ suy nghĩ cái gì đó, chốc lát sau, chắp lên tay:
- Những ngày này Tả mỗ cũng sẽ ở nha môn, nếu như hí khúc trong phủ kia lại xuất hiện, lập tức phái người đến tìm ta.
- Tả bộ đầu! Tả bộ đầu!
Trần viên ngoại liên thanh mời ở lại, Tả Chính Dương chỉ khoát tay liền đi ra ngoài, đại khái là muốn trước làm một tổng kết cho chuyện này, báo cho Huyện Lệnh, trước dẹp bỏ lời đồn lưu truyền ra bên ngoài. Đại viện ồn ào dần dần an tĩnh lại, cửa lớn một lần nữa đóng lại, tên thanh niên bên người lão nhân chắp lấy tay đi tới đi lui, thỉnh thoảng nhìn lại bên cạnh viện, liền đi về, dừng ở trước mặt lão nhân.
- Phụ thân, tiếp tục như vậy không thể được, đám người nha môn, chúng ta lại đợi không được.
Nói đến đây, trên mặt nhã nhặn tuấn tú có mồ hôi lạnh tinh mịn, một đoạn thời khắc, quạt giấy cũng không cần, giữ chặt tay Trần viên ngoại, oành một tiếng, quỳ xuống.
- Nếu như nhi tử không còn sống lâu nữa, lão nhân gia người sau khi trăm năm, ai đốt giấy để tang cho ngươi, mang linh vị kêu khóc tống chung đây, phụ thân!
- Ngươi suy nghĩ một ít biện pháp, lui về phía sau Trần gia liền rễ đứt, gia nghiệp to lớn này của ngươi cũng sẽ không có người để cho.
- Ngươi!!
Trần viên ngoại tức giận thân thể phát run, tránh ra khỏi tay nha hoàn, dùng sức nện hai lần lên trên đầu thanh niên kia.
- Còn không phải ngươi tên chó chết này làm ra chuyện tốt.
Thanh niên kia quỳ trên mặt đất kéo ra hai bước, lôi kéo tay đang đánh xuống.
- Phụ thân, ngươi thế nào cũng chửi chính bản thân mình, chúng ta vẫn nên nhanh nghĩ biện pháp đi, nếu không ra ngoài dán thông báo, mời một ít Pháp Sư pháp lực cao cường?
Nha hoàn đang không ngừng vuốt lưng thuận khí cho lão nhân, một lát sau, Trần viên ngoại vừa rồi trì hoãn, than thở tức giận, tay vô lực nâng lên, quơ quơ.