“Đại vương, có sứ giả vào triều, mời đại vương hồi cung.”
Bên ngoài, đột nhiên có tiếng nói lanh lảnh vang lên, Nam Tử giật mình thức dậy, vội tránh khỏi cái ôm của Khánh Kỵ, sụt sùi nước mắt, nói vẻ e thẹn: “Nam Tử có hơi mất lễ nghi, xin đại vương đừng chê cười.”
“Không sao, vậy… quả nhân về cung nhé.”
Khánh Kỵ do dự một lát, từ từ đứng dậy, Nam Tử cũng đứng dậy im lặng bước theo sau lưng hắn.
Khánh Kỵ sải bước chậm rãi đến trước cửa, một tay vịn vào thành cửa, suy ngẫm giây lát, quay đầu lại hỏi: “Phu nhân định…khi nào thì quay về?”
Nam Tử từ trước vẫn say đắm nhìn theo bóng lưng Khánh Kỵ, Khánh Kỵ đột nhiên quay đầu, nàng vội cúi đầu xuống nhưng vẫn không tránh kịp ánh mắt đưa tới, tất cả bị Khánh Kỵ nhìn rõ cả.
“Thiếp…rời khỏi đã lâu, quả thực không yên tâm chút nào, giờ phải…lập tức về nước thôi. Lần này đến đây, vốn chỉ là chuyến đi bí mật, đại vương cứ lo quốc gia đại sự, không cần… không cần đưa tiễn.”
Khánh Kỵ nhìn trưng trưng vào Nam Tử, gật đầu nhè nhẹ: “Được, vậy quả nhân không tiễn nữa. Ta sẽ dặn dò Thái Nghĩa chuẩn bị cho chu đáo, hộ tống đội xe đoàn sứ giả Vệ quốc nhanh chóng trở về.”
“Hư…” Nam Tử rên nhè nhẹ, đột nhiên ngẩng mặt lên hỏi: “Đại vương, vừa rồi những lời trao đổi giữa chúng ta, có được coi như một lời hứa hẹn của đại vương với Nam Tử không?”
Đôi mắt đen láy nhìn không chớp mắt vào Khánh Kỵ, ẩn hiện vẻ gì đó lo lắng nôn nao.
Khánh Kỵ ừ hử một cái, mỉm cười: “Nam Tử sắc nước hương trời, đẹp như hoa như ngọc, được phu nhân để mắt, đối với bất kì một nam nhân nào đều là niềm vinh hạnh lớn nhất đời người, Khánh Kỵ đâu dám ngoại lệ? Nhưng ta đã nói, chỉ nguyện lòng ấy như lòng ta, nếu nàng đối với ta chân thành dựa vào tình yêu, Khánh Kỵ tuyệt đối không phụ lòng phu nhân.”
Nam Tử im lặng cúi đầu, đột nhiên lao người tới nhón chân lên, đặt môi hôn nhẹ Khánh Kỵ một cái.
Hơi thở thơm tho như hoa lan làm si mê lòng người, Khánh Kỵ nhắm nghiền mắt tận hưởng cảm giác đê mê của nụ hôn, không biết trải qua bao lâu, hai chiếc môi mềm mới chịu lưu luyến tách ra, Nam Tử mang theo một cảm giác tiếc nuối, rầu rĩ nói khẽ: “Khánh Kỵ đại vương, hẹn ngày gặp lại.”
“Hẹn ngày gặp lại.” Khánh Kỵ vẫy vẫy tay, sải bước đi ra ngoài.
Khi bóng lưng Khánh Kỵ đi khÚc, Nam Tử lộ vẻ hụt hẫng, chiếc cổ dài từ từ cụp xuống, lẩm bẩm nói một mình: “Đừng suy nghĩ lung tung nữa, một nam nhân kiêu ngạo tự phụ sao lại có thể tha thứ khi bị lừa dối và lợi dụng chứ?”
Nam Tử cười chua chát, xoa nhè nhẹ lên làn da bóng loáng mịn màng của mình, ưu sầu tự nhủ: “Nam Tử ơi, nếu… ngươi không sinh ra trong gia đình công hầu quân thất, không phải bị nhiều thứ níu kéo, lúc đó…tốt làm sao…”
Khánh Kỵ đi ra ngoài, lại dừng bước quay đầu lại nhìn về tòa lầu dưới bóng hoa đào. Trong tim hắn, lúc này đã ít đi cảm giác giễu cợt và chơi khăm Nam Tử, thay vào đó là một tình cảm thương mến, vừa rồi Nam Tử kể lể thân thế, bộc lộ chân tình khóc lóc một trận, Khánh Kỵ tin rằng trong đó chiếm đến tám phần là sự thật.
Nghĩ kĩ lại, thật ra Nam Tử rất giống Nhâm Nhược Tích và Thành Bích, hơn nữa tuy nàng ta bề ngoài cao cao tại thượng, nhưng vì thế mà không tự quyết định số phận được, so với hai nữ nhân kia càng bất hạnh hơn. Nữ nhân thời này so với nữ nhân sau đời Hán trở đi một ngàn mấy năm sau độc lập hơn nhiều, nên họ cũng có trách nhiệm và trí tuệ hơn, có hơi giống với nữ nhân thời hiện đại bây giờ mà không giống với nữ nhân sống trong một ngàn mấy năm ở giữa, chỉ biết hoàn toàn phụ thuộc vào nam nhân.
Loại nữ nhân từ nhỏ không phải lo cho cuộc sống như Tiểu Man, Diêu Quang thì kém hơn chút, còn nữ nhân từ nhỏ phải lăn lộn gánh lấy trách nhiệm sinh kế và suy vong của gia tộc như Nhược Tích và Thành Bích, từ trong máu thịt đã tồn tại tính độc lập và tinh thần trách nhiệm, nếu họ đứng vào vị trí nhạy cảm như Nam Tử, tin chắc thái độ xử sự của họ cũng như Nam Tử mà thôi.
Nghĩ đến đây, Khánh Kỵ tiêu tan vài phần ý nghĩ thù địch với Nam Tử, lại phát sinh thêm vài phân thương hại. Hắn không biết Nam Tử đối với hắn có tình ý sâu nặng bao nhiêu, bây giờ cũng không muốn biết. Cùng rơi vào cảnh thân bất do kỉ, không chỉ có Nam Tử, mà Khánh Kỵ cũng vậy, hắn và Nam Tử đều đang gánh vác trách nhiệm nặng nề, đều đại diện cho lợi ích của rất nhiều người, ai mà biết được quan hệ giữa hai người sau này phát triển đến nước nào, dù cho từ quan hệ nam nữ thăng hoa đến tình yêu cao cả, hay đơn thuần chỉ là nam nhân theo đuổi nữ sắc, Khánh Kỵ biết rõ hơn ai hết, đó không phải tất cả trong cuộc sống, càng không phải thứ đáng theo đuổi cao nhất trong cuộc sống. Hắn phải vì bản thân, vì người thân, bằng hữu, thuộc hạ chịu trách nhiệm. Khánh Kỵ sau khi về đến hoàng cung, không thấy quan viên nào của hành nhân ti ở đó, kinh ngạc gọi Viên Tố ra hỏi: “Viên công, ngươi không phải nói có sứ giả nước ngoài đến thăm sao, người đâu?”
“Ơ…” Viên Tố tỏ vẻ khó xử, hắn vuốt mũi mấy cái, vén vạt áo bào lên quỳ mọp xuống thỉnh tội: “Xin đại vương tha tội, là Man phu nhân truyền khẩu dụ, mời đại vương hồi cung, vi thần không dám làm trái ý Man phu nhân, buộc phải…, thần có tội, thần có tội.”
Khánh Kỵ khóc cười không được, hỏi: “Tiểu Man tìm quả nhân gấp như vậy là có chuyện gì?”
Viên Tố láo liên đáp: “Cái này ấy mà…vi thần không biết.”
Khánh Kỵ ngao ngán lắc đầu: “Thôi vậy, quả nhân vào hậu cung xem thử, ngươi lui xuống trước đi.”
“Dạ, dạ, thần có tội, thần cáo lui.” Viên Tố như trút bỏ được gánh nặng, vội hấp tấp đứng lên, chạy như luồng khói rời khỏi.
Khánh Kỵ sải bước đi vào phía hậu cung, đợi khi hắn bước vào tẩm thất của Tiểu Man, hỏi qua đám cung nữ phụ trách hầu hạ, bèn đi vòng qua cung điện, đến một mái đình phía sau hồ nước. Lúc này đã vào tháng ba, tiết trời vùng Giang Nam có chút oi bức như tháng tư tháng năm rồi, trong đình đang phủ tấm chiếu tre thượng hạng từ Việt quốc tiến cống, ba cô nương Diêu Quang, Nhược Tích, Tiểu Man đang mặc áo tơ mỏng dính, để chân trần người nằm người ngồi, đang tủm tỉm nói cười với nhau.
Phu thê mới thành thân, chuyện giường chiếu khó tránh nhiều hơn ngày thường, ba cô nương trải qua vài trận mây mưa, từ trong ra ngoài tỏ ra uể oải, đưa tay múa chân đều toát ra mấy phần quyến rũ.
Khánh Kỵ nhìn thấy, trong lòng mừng rơn, dang rộng hai tay nói: “Ba vị mỹ nhân của ta, quả nhân đến đây.”
Khánh Kỵ bước vào trong đình, không thấy ba cô nương xinh đẹp đứng dậy nghênh tiếp, đã không ai bước tới cởi giầy cho hắn, cũng không ai đứng dậy cởi mũ, hoàn toàn không giống cảnh tượng háo hức chạy ra đón của ba mỹ nhân này khi hắn bước vào tẩm cung của họ.
Nhược Tích uể oải nằm tựa mình lên cái gối, hai ngón tay ngọc ngà kẹp lấy một quả nho, mở to cái miệng chúm chím xinh xinh, nhè nhẹ đưa vào trong miệng, nuốt ực một cái, xong chìa môi ra ngoài phun hột ra, phun chính xác vào một cái chén sành đặt trên tấm chiếu.
Diêu Quang nằm gác lên đùi của Nhược Tích, liếc mắt nguýt Khánh Kỵ một cái, sau đó lông mày khẽ nhướn lên, làm ra hành động khiêu khích hắn. Còn Tiểu Man ngồi ngoài cùng, vén lấy hai ống quần, thò đôi chân trắng nõn xuống dòng nước hồ mát dịu khua nhẹ, tay cầm thức ăn tung xuống cho lũ cá ăn, một lũ cá to béo bơi xung quanh chân nàng, làm Tiểu Man nhột nhạt thụt chân lại, hàng mi cong vút chớp chớp, cũng không quay lại nhìn hắn.
“Ơ? Quả nhân có gì đắc tội với ba vị mỹ nhân, sao đều làm ra bộ dạng này cho ta xem rồi?”
Khánh Kỵ cười hí hí đá bay đôi ủng, tự mình bước lên tấm chiếu, ngồi xuống bên cạnh Diêu Quang, đặt tay vuốt ve bắp đùi thon thả của nàng.
“Hứ! Đừng đụng vào thiếp.” Diêu Quang ngúng nguẩy đánh vào tay hắn, xoay nhẹ tấm lưng tránh ra hướng khác.
Khánh Kỵ nhìn dáo dác, nhìn thấy vải áo trước ngực Nhược Tích hở ra để lộ khe ngực trắng nõn quyến rũ, bèn cười hí hí thò tay qua đó vuốt một cái trên bờ ngực đầy đặn của nàng, nói: “Nhược Tích của ta hiền thục dịu dàng, nào, nói cho phu quân biết, các nàng rốt cuộc vì chuyện gì giận dỗi thế?”
“Đáng ghét, mau đi rửa tay cho sạch sẽ, bằng không không cho chàng đụng vào thiếp.”
Nhược Tích hậm hức, lôi từ tay áo ra chiếc khăn tơ tằm, lau chùi mấy nhát mạnh vào ngực, chà đến nỗi làn da nõn nà đỏ chót cả lên.
“Không phải chứ? Tay quả nhân đâu có dơ đâu nào.”
“Hứ!” Quý Tôn Tiểu Man giơ chân đá tung bọt nước trắng xóa, lũ cá hoảng sợ bơi tứ tung: “Dơ hay không ai mà biết? Người ta đột nhiên bắt chàng quay về, không làm hỏng việc tốt của chàng chứ?”
Khánh Kỵ ngớ người, nhớ lại hình ảnh Nam Tử ngả vào lòng hắn khóc lóc kể lể, trong lòng có hơi bối rối: “Mấy nha đầu này, không phải đã biết chuyện của Nam Tử chứ?”
Nghĩ đến đây Khánh Kỵ cảm thấy sầu não, hắn không để bụng chuyện Quý Tôn Tiểu Man sai Viên Tố lừa hắn hồi cung, nhưng hắn không chấp nhận thần tử của hắn đem hoạt động của chủ nhân tiết lộ ra ngoài, cho dù người kia tuyệt nhiên không làm hại hắn, còn là thê tử thân yêu của hắn.
“Là Viên Tố nói cho nàng biết à?” Sắc mặt Khánh Kỵ trầm hẳn xuống.
“Còn cần Viên công nói ra sao? Trong cung ngoài cung ai mà không biết?” Quý Tôn Tiểu Man phụng phịu nhấc chân lên khỏi mặt nước, ngồi bó gối trên tấm chiếu, đôi chân búp măng hồng hồng của Tiểu Man nhìn khá dễ thương.
Mỹ nhân làm dáng, ẻo lả quyến rũ, được ánh nắng phản chiếu lung linh, khuôn mặt khi mờ khi tỏ, tăng thêm vài phần xinh xắn, nhưng Khánh Kỵ đang tức tối, cũng không tỏ ra mềm mỏng nữa, lạnh lùng quát: “Trong cung ngoài cung ai cũng biết ư? Há! Thật là nực cười, từ lúc nào nhất cử nhất động của quả nhân đều bị người khác biết được thế hả?”
Nhược Tích thấy hắn nổi giận, không dám tiếp tục chọc giận hắn, bèn ngồi dậy ấm ức nói: “Đại vương, thần thiếp có câu này muốn hỏi đại vương.”
“Nàng nói đi.”
“Đại vương, có phải chúng thần thiếp…hầu hạ đại vương có chỗ không được chu đáo khiến đại vương không vừa lòng?”
Khánh Kỵ ngây mặt ra, hoài nghi nhìn ba mỹ nhân, ngạc nhiên hỏi: “Nhược Tích sao lại hỏi vậy? Quả nhân có được ba vị hiền thê như các nàng, là niềm hân hạnh cho quả nhân. Quả nhân đối với các nàng thương yêu o bế, chẳng lẽ các nàng không cảm nhận được ư?”
Nhâm Nhược Tích cúi đầu xuống, nắm lấy tà áo, vò lấy vò để nói: “Ba người thần thiếp đương nhiên biết tình cảm của đại vương, chỉ là… chỉ là…”
Khánh Kỵ nhướn mày, hỏi dồn: “Chỉ là cái gì, nàng cứ nói ra, ấp a ấp úng là thế nào?”
Diêu Quang đột nhiên lên tiếng xen vào: “Tỉ không chịu nói, để muội nói!”
Diêu Quang trừng to đôi mắt, quay sang Khánh Kỵ: “Đại vương ở tại Vệ quốc hơn một năm, từ lúc nào cũng học thói hư tật xấu của bọn nam nhân thối tha Vệ quốc rồi? Tên Di Hạ… Di Hạ…, tên nam nhân đó rốt cuộc có gì hay chứ? Lại khiến đại vương mê muội ba lần bảy lượt đi gặp hắn, hai nam nhân với nhau lại làm chuyện… chuyện kia đó, người ta nghĩ tới là thấy muốn nôn ọe cả ra.”
Diêu Quang tuy to gan lớn mật, nhưng nói ra những lời đáng xấu hổ này xong e thẹn đỏ ửng cả hai má.
Khánh Kỵ nghệch mặt ra, trừng mắt nhìn ba mỹ nhân hồi lâu, đột nhiên mở miệng cười khanh khách như điên: “Ha ha ha ha…, ta thấy mấy nàng hôm nay cứ khác lạ so với ngày thường, thì ra các nàng là vì chuyện đó, ha ha ha…”
“Chàng còn cười, chàng còn cười được à…” Tiểu Man tức tối giậm chân đùng đùng: “Hai nước Ngô và Lỗ ít nam nhân đồng tính, đại vương đường đường là nam tử hán, bị một tên nam nhân mê đến điên đảo đầu óc, không sợ bị dân chúng chê cười sao? Chàng nếu không vừa ý ba tỉ muội thiếp hầu hạ, với thân phận đại vương một nước của chàng, muốn chiêu nạp mỹ nhân thế nào vào cung mà chẳng được? Chúng ta… chúng ta dù cho có thêm mấy tỉ muội hầu hạ chàng, cũng tốt hơn… tốt hơn tranh giành phu quân với một tên nam nhân.”
Tiểu Man đối với chuyện nam nữ không còn ngu ngơ như thuở trước nữa, nói ra chuyện này cũng thấy ngại ngùng, nhưng nhìn vẻ mặt hậm hực của nàng, đủ hiểu tuy cảm thấy nói ra chuyện này không hay ho gì, nhưng lại không thể chấp nhận việc phu quân của mình thích sủng ái một tên nam nhân.
Khánh Kỵ cười đến nỗi đau cả bụng, vỗ đùi cái đét: “Ba nàng đó, ha ha ha…, theo ý quả nhân, các nàng không việc gì làm thì đi chèo thuyền, câu cá, du sơn ngoạn thủy hay săn bắn giải khuây, hoặc đi thăm viếng dân chúng để hiểu nỗi khổ của dân cũng được, quả nhân đâu có nhốt các nàng lại đâu, hà cớ gì không việc gì làm thì suy nghĩ lung tung, quả nhân thích nam nhân bao giờ chứ? Quả thật có nam nhân làm cho quả nhân động lòng, trừ khi hắn có đôi chân dài thon thả của Diêu Quang, chiếc eo bé bỏng mềm mại của Nhược Tích, vẻ tinh nghịch đáng yêu của Tiểu Man, nhưng nam nhân như thế thì trên thế gian chưa từng xuất hiện nhỉ?”
Nhược Tích và Diêu Quang nhìn vào nhau, Nhược Tích vội hỏi: “Đại vương đi gặp Di Hạ, có thật là không… không làm gì… với hắn…”
Khánh Kỵ quả quyết: “Đương nhiên là không rồi.”
Nhược Tích thở phào nhẹ nhõm, e thẹn nói: “Thần thiếp nghe nói mỗi khi đại vương đi dự yến tiệc cùng Di Hạ, đều đơn độc đi cùng hắn đến một căn phòng phía sau quán trọ, ít thì hơn một canh giờ, nhiều thì suốt mấy canh giờ, các thị vệ cận thân đều bị đuổi hết ra ngoài, nghĩ đến tên Di Hạ này vốn là man đồng của Vệ hầu, nên mới hiểu lầm… hiểu lầm…”
Diêu Quang lại không chịu dễ dàng tin vào lời giải thích của Khánh Kỵ, vẫn cứ nhìn trưng trưng: “Nếu đại vương không có chuyện mờ ám với tên Di Hạ, vì lí do gì không bày yến tiệc ở bên ngoài sảnh, lại chạy đến phía sau quán trọ lén lút gặp mặt, hai nam nhân với nhau, có chuyện tâm tư gì mà cần bày tỏ cùng nhau nào?”
Khánh Kỵ cười khanh khách: “Các nàng đoán sai hết cả rồi. Quả nhân tuy cùng hắn bước vào quán trọ, nhưng người quả nhân gặp không phải là hắn, mà là gặp một đại mỹ nhân xét dung mạo thân hình đều không hề thua kém các nàng.”
Tiểu Man vừa mới nói chấp nhận cho Khánh Kỵ tuyển chọn thêm một số mỹ nhân vào cung lập tức trợn mắt lên, chất vấn hắn liên tục: “Cái gì mà mỹ nhân? Họ tên là gì? Người ở đâu? Đại vương vừa mới nạp ba hoàng phi còn chưa được một tháng, trong lòng còn không thấy mãn nguyện ư?”
Khánh Kỵ biết ngay tình hình không ổn, vừa rồi ba mỹ nhân tưởng hắn đi lén lút với nam nhân, trong lòng khó tránh khỏi ấm ức phiền muộn, bây giờ nghe nói hắn đi gặp mặt nữ nhân, lại còn là một đại mỹ nhân nữa, trong lòng lại nổi cơn ghen. Khánh Kỵ vội ứng biến, làm ra vẻ mặt tội nghiệp: “Quả nhân chỉ đùa giỡn một chút với các nàng thôi mà, quả nhân có bản lĩnh lớn đến đâu đi chăng nữa, cũng không dễ dàng gì kiếm được mỹ nhân xinh xắn hơn các nàng về đây chứ? Không giấu gì các nàng, quả nhân và Di Hạ đang bàn luận một đại sự, quả nhân muốn giúp Vệ quốc một việc lớn, đổi lại Vệ quốc sẽ cắt Bành thành để đáp tạ, việc hệ trọng cơ mật, tất nhiên phải cẩn thận hành sự.”
Ba người Tiểu Man nghe xong, mối nghi ngờ tiêu tan, Nhược Tích vội tạ lỗi với Khánh Kỵ: “Đại vương, là tỉ muội Nhược Tích trách lầm đại vương, đêm nay hay là cho phép Nhược Tích cùng hai vị muội muội Diêu Quang, Tiểu Man bày yến tiệc tạ lỗi với đại vương vậy.”
Nhược Tích nói xong cúi đầu e ấp, Diêu Quang và Tiểu Man kế bên cũng đỏ chót cả mặt, nhưng hai người không ai lên tiếng phản đối. Từ khi đêm tân hôn ba cô gái bị Khánh Kỵ cưỡng ép cùng qua đêm với nhau, một tối phong lưu xong, Diêu Quang và Tiểu Man đều đã hiểu chuyện, từ đó không chịu đồng ý cho Khánh Kỵ làm chuyện hoang đường bốn người ngủ chung giường nữa, Khánh Kỵ năn nỉ mấy nàng nhiều lần cũng không được, làm hắn mỗi khi nổi hứng lên phải đi tuần đêm, chạy hết cung này đến cung khác. Giờ đây thấy Khánh Kỵ bận tâm việc nước, ba người lại không giúp sức được phần nào, ngược lại còn suy nghĩ lung tung, ba mỹ nhân thấy có lỗi với Khánh Kỵ nên e ấp chủ động đưa ra đề nghị này.
Khánh Kỵ nhìn thấy ba mỹ nhân e lệ kiều diễm trước mặt, không khỏi hứng khởi lên lập tức, nhưng nghĩ đến việc Tần quốc xuất binh không nên chậm trễ, nhưng lại không chịu bỏ qua dịp may hiếm có, hắn đưa tay ra kéo một cái, Nhược Tích ây da một tiếng ngả vào lòng hắn, Khánh Kỵ cúi xuống rúc đầu vào khe ngực mê hồn của nàng ta, hít lấy hít để mùi thơm thoảng thoảng tiết ra, hôn lên bầu ngực tròn trịa như trái đào của nàng, vẻ đê mê không nỡ rời xa, cười nham nhở: “Đó là ba vị mỹ nhân đề nghị với quả nhân đó nha, hí hí, nhưng… yến tiệc tạ lỗi này tạm thời phải gác lại, quả nhân đêm nay không thể ở trong cung, một lát nữa quả nhân phải rời khỏi Cô Tô thành, đích thân đi Nhâm gia bảo một chuyến.”
Nhâm Nhược Tích ngớ người, ngạc nhiên hỏi: “Đại vương đi… đi Nhâm gia bảo để làm gì?”
Khánh Kỵ nói: “Tất nhiên là đi gặp em gái nàng rồi, chính là Nhâm thị gia chủ hiện giờ Nhâm Băng Nguyệt nhị tiểu thư đó.”
Nhâm Nhược Tích, Thúc Tôn Diêu Quang, Quý Tôn Tiểu Man cùng lộ vẻ mặt quái lạ, Khánh Kỵ lạnh toát cả sống lưng: “Không phải chứ? Các nàng lại nghi ngờ quả nhân có ý với Băng Nguyệt đó à?”
Thúc Tôn Diêu Quang phụng phịu: “Khi xưa bao vây tấn công Cô Tô thành, thiếp đã nhận ra rồi, hứ! Chàng nhìn nhị tiểu thư Nhâm gia ánh mắt khác với người khác, nếu không phải là sớm có ý đồ với người ta, nàng ấy gào thét chửi bới chàng, mạo phạm quân uy, sao không thấy chàng nổi giận, còn cười tủm tỉm có vẻ khoái trí lắm.”
Quý Tôn Tiểu Man hùa theo: “Đúng vậy đúng vậy, thiếp cũng từng nghe người hầu của Nhâm gia to nhỏ với nhau, Hứ! Hai tỉ muội Nhâm gia, chàng muốn đưa hết vào cung đó mà.”
Nhâm Nhược Tích không nói tiếng nào, trong lòng nghĩ thầm: “Đại vương quả nhiên động lòng với muội muội? Băng Nguyệt sau khi biết được đại vương từng nhìn thấy cơ thể của muội ấy, hình như cũng nảy sinh tình cảm với đại vương, tên nha đầu này trước giờ luôn ngang bướng, đột nhiên trở nên tỉ mỉ quan tâm biết người khác, mình còn nhất thời không đoán ra nguyên nhân, nhưng… muội ấy không thù ghét đại vương là được, nếu muội ấy quả thật được đưa vào trong cung, lúc đó…”
Khánh Kỵ không còn kiên nhẫn trừng mắt với ba mỹ nhân: “Thôi nha! Quả nhân muốn trút giận đây, từ khi đăng cơ ngôi vị Ngô vương, quả nhân ra sức trị nước, mỗi ngày đều bôn ba bận rộn, chỉ muốn làm một quân vương hiền đức, một chúa công sáng suốt, nỗi khổ của quả nhân có ai thấu hiểu? Chỉ có ba nàng, không phải suy nghĩ lung tung ta đi dan díu với nam nhân, thì là có ý đồ với người này người kia, ta còn tưởng các nàng là người hiểu ta nhất trên đời này, ba nàng ai cũng là hồng nhan tri kỉ của ta, ai mà ngờ… thật là tức chết quả nhân đi thôi.”
Nhược Tích nghe vậy có hơi hối hận, sợ lại hiểu lầm Khánh Kỵ, vội hỏi: “Vậy đại vương đi gặp Băng Nguyệt là vì chuyện gì?”
Khánh Kỵ quét mắt một lượt hết ba mỹ nhân, mới hậm hực trả lời: “Đương nhiên là vì chuẩn bị cho quốc quân Tần quốc một lễ vật lớn rồi.”
Ba cô gái đồng thanh kêu lên: “Ồ…”
“Các nàng hiểu ra rồi chứ?”
Nhược Tích thần sắc thiểu não: “Hiểu rồi!”
Diêu Quang hứ một tiếng: “Cũng là vì một nữ nhân!”
Tiểu Man ngún nguẩy: “Vì một nữ nhân của Tần quốc!”