Đại Tranh Chi Thế

Quyển 4 - Chương 241: Công dục thiện kỳ sự (Thượng Trung Hạ)

Khánh Kỵ hứ môt tiếng to, nghiêm mặt nói:

“Trường Khanh, ngươi hãy nhớ kỹ, cho dù khanh một lòng trung thành, xuất phát từ lòng ngay thật, nhưng nếu khanh không nói trực tiếp với quả nhân, dùng mưu dùng kế, tự cho rằng có thể trêu chọc quả nhân như giỡn trên lòng bàn tay, khanh cũng không thoát nổi tội xem thường quả nhân đâu, một khi bị phát hiện, quả nhân tuyệt đối không tha !”

Khánh Kỵ giọng nói sắc mặc đều nghiêm khắc, Tôn Vũ nghe xong mặt mày biến sắc, vội vàng khấu đầu vâng dạ, trên trán đã dần dần xuất hiên mồ hôi. Khánh Kỵ lúc này mới phất tay áo cho hắn lui.

Người làm vua đại kỵ, là bị người khác khống chế. Một người vốn trung thành, nhưng nếu dung túng quá lâu, dần dần cũng khó tránh vì ngạo mạn mà nảy sinh dã tâm. Cho nên một khi có đầu mối, nhất định phải ngăn chặn kịp thời, không thể vì những nhận định trong lịch sử đối với Tôn Vũ mà sơ ý được.

Ngày Chu công hoảng sợ vì lời đồn đại, còn Vương Mãng lại được lòng người, nếu năm xưa đã chết rồi, một đời là gian hay trung nào ai biết. Ngay cả trong sử sách đã có nhận định đối với nhân vật nào đó, và định luận này là thật, thì cũng chỉ là kết luận về một mặt nào đó trong sự phát triển của lịch sử mà thôi.

Nay lịch sử đã có thay đổi, nếu hắn dùng người mà đều dựa vào những gì sử sách chép lại, trong sử sách nói hắn là trung, thì dùng mà không nghi, không có quản thúc, không có đề phòng, vậy thì thật đáng thương. Cái phức tạp nhất của tính cách là, dễ dành xuôi theo sự thay đổi của địa vị, hoàn cảnh mà thay đổi, khi lịch sử thay đổi, những người mà lịch sử đã có nhận định cũng có khả năng đi trên một đường đời khác hoàn toàn, Khánh Kỵ không mong một Tôn Vũ tuổi còn trẻ đã nắm đại quyền trong tay sẽ có một ngày vì sự dung túng của hắn, mà đi trên một con đường hoàn toàn khác.

Tôn Vũ không ngờ rằng việc hắn thông qua Thái Chúc và Tông Bá, dùng một số thủ đoạn uyển chuyển để đại vương chịu đưa sính lễ đến cầu thân công chúa nước Tần lại khiến Khánh Kỵ tức giận đến thế, từ lúc hắn đi theo Khánh Kỵ, Khánh Kỵ đối với hắn đều theo lễ nghĩa, đây là lần đầu tiên Khánh Kỵ nổi trận lôi đình với hắn. Tôn Vũ vâng vâng dạ dạ lui ra khỏi cửa, một cơn gió mát thổi quá, lúc này hắn mới phát hiện áo hắn đã ướt đẫm mồ hôi, Tôn Vũ bất giác ngấm ngầm cảnh giác.

Trên điện, Khánh Kỵ lại hừ một tiếng, lại nghĩ đến việc Câu Tiễn đột nhiên đi sứ: “Câu Tiễn? Tên cao thủ tuỳ cơ ứng biến, mặt dày và lòng dạ đen tối này, lại không biết sống chết tự đến nạp mạng, tâm trạng của quả nhân không được tốt, thật đúng lúc có thể lấy hắn ra mà tiêu khiển, tiêu khiển !”.

Gió thu xào xạc, trong Cô Tô thành trời đã bắt đầu se lạnh. Lúc này không có mùa đông ấm, ở phía nam vào mùa đông thường có tuyết rơi, nhưng vào mùa thu, tuy bốn mùa ở đây không rõ ràng như ở phương bắc, nhưng cũng cảm nhận được cái lạnh của khí trời, những người đi ra ngoài cũng nên khoác thêm một chiếc áo.

Đoàn dù lọng vương giá của Khánh Kỵ kéo dài từ con đường lớn trong thành uốn lượn theo hướng bắc về phía Tề Môn. Khánh Kỵ thường xuất cung tuần du, nên cảnh tượng này đã trở thành chuyện thường ngày ở Cô Tô, các bá tánh trong thành cũng đã quen mắt, vì vậy trên phố cũng rất trật tự, không bị hỗn loạn. Chỉ là khi đoàn dù lọng đi qua, thì họ bớt ồn ào huyên náo hơn.

Phía bắc Cô Tô thành có hai cửa thành, một là Tề Môn, một là Bình Môn, tên của hai cửa thành này ghép lại sẽ là “Bình Tề”, nước Tề là đông phương đệ nhất đại quốc, Khi Hạp Lư xưng vương, đã xây đại thành Cô Tô, cố ý đặt cái tên này cho hai cửa phía bắc, ý đồ của hắn đã rõ ràng, nhưng nay đại thành Cô Tô vẫn còn, chỉ là chủ nhân của thành đã là người khác rồi.

Khánh Kỵ tha thiết căn dặn Diêu Quang và Tiểu Man:

“Diêu Quang, Tiểu Man, khí trời đã bắt đầu se lạnh, càng đi về phía bắc, khí trời sẽ càng lạnh, qua sông rồi, khí hậu ở phía nam lại khác hoàn toàn, các nàng nhớ mặc thêm áo ấm, tránh dọc đường lại nhiễm phong hàn.”

Ngoài Tề Môn, cành dương liễu đong đưa, bên dưới là nước hồ xanh biếc, phản chiếu một bầu trời đầy mây trắng và bóng dáng lung linh của ba người, nam thì tráng kiện, nữ thì thướt tha, như cùng hòa vào cảnh đẹp của đất trời. Lời của Khánh Kỵ làm cho Thúc Tôn Diêu Quang nghĩ đến nỗi sầu biệt ly, đôi mắt nàng đỏ gay, môi nàng khẽ run run, như sắp rơi lệ.

Quý Tôn Tiểu Man lại nhìn Khánh Kỵ với ánh mắt xinh đẹp, hết kiên nhẫn nói:

“Thiếp nói đại vương à. Hình như thiếp và Diêu Quang tỷ mới là người phương bắc mà, phía bắc đại giang là nóng hay là lạnh, hai thiếp còn rõ hơn chàng, chuyện này cũng cần chàng nhắc nhở sao.”

“Nha đầu thúi, để ta bày tỏ một chút chân tình nàng sẽ chết à !”

Khánh Kỵ dở khóc dở cười tức giận với nàng ấy.

Quý Tôn Tiểu Man ối dào một tiếng. Lấy tay che đầu nói:

“Chết thì không đến nỗi. Nhưng nghe một đại nam nhân như chàng ăn nói lôi thôi như thế, thiếp cảm thấy ớn lạnh quá. Diêu Quang tỷ tỷ, tỷ có muốn khoác thêm áo không ?”

Thúc Tôn Diêu Quang bị trêu đến nỗi cười “hi hi”, tâm trạng đã đỡ hơn nhiều:

“Đại vương, thiếp và Tiểu Man phải lên đường đây. Hai thiếp… sẽ ở nước Lỗ chờ tin của Đại Vương.”

“Nàng yên tâm, mọi chuyện ta sẽ an bài thỏa đáng”,

Khánh Kỵ giúp nàng buộc chặt lại chiếc áo khoác, nhẹ giọng nói:

“Lần này về nước Lỗ, trước tiên sẽ phải qua Đông Di, Đông Di và nước Ngô ta từ lâu đã có quan hệ mật thiết với nhau. Thấy trên xe có cờ phướn của nước Ngô, họ sẽ không gây khó dễ cho hai nàng. Đợi khi đến nước Lỗ, tự sẽ có người thường xuyên giữ liên lạc với hai nàng.”

Khánh Kỵ cười nói:

“Mạng lưới cửa tiệm của Thành gia rất lớn, chỉ cần chỉnh đốn lại một chút, là đã có thể lập nên một đội ngũ mật thám xuất sắc, ta đang chuẩn bị lấy đó để làm nền móng, tạo dựng cho nước Ngô một mạng lưới tin tức rộng khắp thiên hạ, nay dùng để trao đổi tin tức với nàng, chỉ là dùng thử con dao mổ trâu này mà thôi. Nhất định sẽ không thành vấn đề.”

Thúc Tôn Diêu Quang buồn bã liếc hắn, nhẹ nhàng trách mắng:

“Chàng rõ biết thiếp không phải ý này mà.” Tiếc là giọng nàng quá nhỏ, cũng chỉ có mình nàng nghe được.

Một con cá nhảy lên khỏi mặt nước, thân uống cong như lưỡi câu, nhảy khỏi mặt nước rồi lại chui đầu vào trong nước, trên mặt nước sóng gợn lăn tăn.

“Cá nhỏ mong nước trong, thiếp mong tin chàng sớm đến. Đại vương, thần thiếp… xin cáo từ…”

Thúc Tôn Diêu Quang lưu luyến nhìn hắn, tay nàng nắm lấy tay của Quý Tôn Tiểu Man. Từ từ bước lên chiếc xe đang đứng chờ họ để xuất phát.

“Bảo trọng !”

Khánh Kỵ nhẹ nhàng chấp tay. Mắt nhìn họ rời khỏi. Hơn hai trăm kỵ sĩ toàn bộ vũ trang bảo vệ chiếc xe ngựa của họ đang lăn bánh trên đường về hướng bắc, Khánh Kỵ đứng dưới bóng cây, cho đến khi xe ngựa của họ khuất xa tầm mắt.

Khánh Kỵ vẫn chưa quay đi, đôi mắt vẫn nhìn về phía xa xa, bỗng nhiên hô to:

“Thành Tú !”

“Hả ! Có vi thần !”

Loading...



Thánh Tú bất thình lình được hắn gọi, chút sau mới đáp lại, bèn kéo vạt áo khoác, vội vàng chạy ra từ trong đám đông.

“Diêu Quang và Tiểu Man cô nương lần này trở về Lỗ… “

“Đại vương xin yên tâm, vi thần đã phái người bàn bạc với bên Đông Di, họ sẽ không gây khó dễ cho hai vị cô nương này. Tại Đông Di, hiện nay đều dưới quyền cai trị của Đông Di nữ vương, bên trong có rất nhiều lưu manh thổ phỉ, nên vì đảm bảo an toàn, nữ vương Đông Di sẽ phái hơn trăm thị vệ đi theo hộ tống, những người này đều là Đông Di tộc thần tiễn thủ, họ sẽ hộ tống hai vị cô nương cho đến khi an toàn vào đến biên cương nước Lỗ.”

“Ừm, Vậy tại nước Lỗ…”

“Tại nước Lỗ cũng không thành vấn đề, thần đã phái người xuất phát trước hai vị cô nương, thông báo với Quý thị và Thúc thị hành trình của hai vị cô nương, Dương Hổ đại nhân sẽ đích thân sắp xếp người ngựa ra tiếp ứng, sẽ không để đám người Triển Chích và Công Tôn Bất Nữu thừa cơ làm loạn.” 

“Vua Lỗ Cơ Tống lâu nay vẫn rất yêu thích Tiểu Man, quả nhân lo là hắn vì đố kỵ mà sinh hận, sẽ giở một số thủ đoạn, nên khi hai vị cô nương về đến nước Lỗ, không có nghĩa là mọi phiền phức đều đã hết. Về phía nước Lỗ nếu có động tĩnh gì, ngươi phải kịp thời báo cho quả nhân biết, tránh lỡ đại sự.”

“Vâng vâng, xin đại vương yên tâm. Trong số hạ nhân ở phủ Thúc Tôn và Quý Tôn, đều có tai mắt của thần, trong cung vua Lỗ, trước mắt cũng đang tiến hành đồng thời hai mặt, một mặt dùng kim ngân mua chuộc quản sự trong cung, một mặt sắp xếp cho người của ta nhập cung làm tạp dịch, chỉ cần bên đó có động tĩnh gì, sẽ không qua khỏi tai mắt của đại vương.”

Khánh Kỵ đột nhiên quay người lại, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Thành Tú, Thành Tú chợt lui lại một bước, thấp thỏm hỏi:

“Đại vương… đại vương thấy có chỗ nào chưa được hài lòng chăng ?”

Khánh Kỵ mỉm cười, nói:

“Không, chỉ là trong thời gian ngắn, khanh đã có thể sắp xếp ổn thỏa những việc này, quả nhân rất vui mừng. Đúng rồi, việc bán châu báu, đổi lương thực, và vận chuyển số lượng thực này về nước đã làm đến đâu rồi ?”

Thành Tú nuốt nước bọt, nói:

“Vi thần vẫn đang tiến hành, việc bán châu báu, trước tiên phải tìm được người mua thích hợp, đồng thời, hiện nay chiến sự căng thẳng, ở các nước lương thực thuộc loại hàng tiêu thụ mạnh, lương thực mà Thành Gia dự trữ phải thông qua rất nhiều khâu mới chuyển đến được nước Ngô, dọc đường phải kiểm lại số lượng, khai thông, an bài, và nhiều khâu khác nữa, mọi việc đều không được sơ sót, không để xảy ra nhầm lẫn, vì vậy việc không thể gấp được.

Vả lại, dùng tiền bán châu báu để mua tiếp lương thực tại nơi bán châu báu. Cũng phải làm cẩn thận mới thành. Đại vương đã ủy thác cho thần trách nhiệm trọng đại, Thành Tú không dám chậm trễ, những ngày này chạy qua chạy lại trong cung để kiểm số châu báu, tìm cách bán ra, vồi vận chuyển lương thực, thần bận đến nỗi những việc khác lo không xuể nữa. Hiện nay tin tức mới được đưa ra, tin rằng chỉ trong vài ngày sẽ có thể nhận được tin phản hồi từ chủ hiệu buôn ở các nơi.”

“Ồ… bận đến nỗi những việc khác lo không xuể nữa à ?”

Khánh Kỵ chớp mắt, cười khó hiểu:

“Thành khanh quên ăn quên ngủ, cả ngày bận việc bán châu báu và chuyển lương thực, trung thành đáng khen. Đợi đến khi lương thực lần lượt được chuyển về nước, là khanh đã vì nước Ngô lập được đại công. Quả nhân tự sẽ có phong thưởng.”

Thành Tú vừa nghe mừng rỡ ra mặt, vội hành lễ nói:

“Tạ đại vương, đây là bổn phận của hạ thần. Đại vương khen ngợi như vậy, thần nguyện dốc hết tâm sức, nguyện làm tôi tớ cho đại vương.”

“Vậy… về phía tỷ tỷ của ngươi, đã tìm được tung tích của nàng ấy chưa ?”

“Tỷ tỷ ?”

Thành Tú lặng người một hồi. Như là mới vừa nhớ ra vậy, lắp bắp nói:

“Vẫn… vẫn chưa ạ…”

“Chưa à ?”

Khánh Kỵ hầm hầm giận dữ:

“Xem bộ dạng úp úp mở mở của khanh, khanh vốn không hề đi tìm ? Mặc dù quốc sự đang gấp, nhưng tỷ tỷ khanh sống chết chưa rõ, tung tích chưa biết, mà khanh lại có thể thản nhiên, máu lạnh đến thế, thật khiến người phải chê cười !”

“Không phải, ta là… đại vương… vi thần…”

Khánh Kỵ nghiêm giọng nói:

“ Im miệng, người có đức có tài thì là trụ cột quốc gia, có đức mà không tài là hiền lương. Không tài không đức thì chỉ là người thường, mà có tài lại không có đức, lại là mối nguy cho quốc gia. Nếu khanh vì ham mê quyền vị, có thể không lo cho tỷ tỷ, có thể máu lạnh bạc tình như thế, quả nhân còn dám dùng khanh sao ?

Thành Tú, khanh nghe rõ cho quả nhân, chuyện ở nước Lỗ, khanh không được sơ sót điều chi, việc mua lương thực, liên quan đến đời sống bá tánh nước Ngô, càng không thể có sai sót. Còn Thành Bích phu nhân… khanh cũng phải dốc sức tìm kiếm, quả nhân hạn cho khanh trong vòng một tháng, đến lúc đó nếu vẫn chưa có tin tức của Thành Bích phu nhân, hừm !”

Khánh Kỵ phất tay áo bỏ đi, Thành Tú bị hắn quở mắng đến không dám ngẩng đầu lên, đứng như trời trồng ở đó. Khánh Kỵ lên xe ngựa nghênh ngang bỏ đi. Xe ngựa vừa khởi động, bụi bay mù mịt, bao nhiêu dũng sĩ mặc giáp chạy theo sau.

Thành Tú đợi đến khi xe ngựa của hắn đã khuất xa, mới từ từ thẳng lưng lên, đưa vạt áo lên lau mồ hôi đang vả ra trên trán, lẩm bẩm nói:

“Lúc nãy còn mưa thuận gió hòa, đột nhiên lại nổi trận lôi đình, tỷ tỷ nói quả không sai, bên cạnh vua như bên cạnh hổ !”

Sau khi Khánh Kỵ tiễn Diêu Quang và Tiểu Man xong, mỗi ngày hắn đều triệu tập quần thần vào nội đình nghị sự, buổi sáng thương nghị dân chính với Tư Đồ, Tư Không, Tư Khấu và các quan viên khác, buổi chiều chủ yếu thương nghị quân sự với Tư Mã, Thiếu Phủ, Võ Khố, Vệ Binh và các võ quan. Tin Khánh Kỵ đại vương mong cải cách chính trị cũ, ban hành luật pháp mới ngay cả những bá tánh bình thường trong thành đều có nghe qua.

Cuối thời Xuân Thu, chế độ cũ đã sụp đổ, các nước đều đang tham vấn sách lược trị quốc mới, nên tư tưởng mới xuất hiện nhiều như măng xu