Đại Tranh Chi Thế

Quyển 4 - Chương 230: Một đường sinh cơ (Thượng Hạ)

Khánh Kỵ thần sắc bình tĩnh, xúc động nói:

“Thiên ý đã như vậy, thì người còn gì để nói nữa? Thi đại ca, huynh chỉ là một người dân vô tội chẳng may bị liên đới mà thôi, ta không thể để huynh bị liên lụy được. Huynh đưa ta qua đó đi, ơn huynh cứu mạng, để cho Khánh Kỵ được sống thêm vài ngày, sống những ngày bình lặng không có chinh chiến sát phạt, không có những nghi kị, lừa dối lẫn nhau, Khánh Kỵ… như thế là đã quá đủ rồi.”

Hắn vuốt ve khuôn mặt của Tiểu Quang, nhìn cô bé cười, hắn từ từ đứng dậy, thanh đoản kiếm trong tay hắn rơi xuống thuyền, hắn bước tới phía trước chiếc thuyền, đứng hướng về ánh nắng chiều, ánh tà dương chiếu xuống những tia nắng vàng nhạt, soi xuống trên tóc, trên mặt, trên người hắn, giống như được mạ lên một lớp ánh kim màu vàng nhạt.

“ Sông nước mênh mông, mênh mông sông nước. Khí phách nam nhi, vang thấu trời xanh. Chí lớn chưa thành, khó được tiêu dao. Sông nước mênh mông, mênh mông sông nước. Khí phách nam nhi, vang thấu trời xanh. Chí lớn chưa thành, khó được tiêu dao …”

Âm thanh chìm dần chìm dần, rồi từ từ bay theo trên mặt nước mênh mông mất hút, Tiểu Quang đứng bên cạnh nhìn vị nam tử được ánh mặt trời chiếu vào những tia sáng vàng rực, giống như một vị thần tôn kính. Hắn lúc này thân hình to lớn, giọng hát từ từ im lìm, hình ảnh này sẽ mãi không phai mờ trong tâm hồn trẻ thơ của cô bé.

“Khó được tiêu dao ….” Âm thanh từ từ chìm dần, Khánh Kỵ nhìn về ngọn núi phía xa xa, ánh mắt lướt qua trên mặt nước buồn thiu, lướt qua đám binh lính hung ác như hổ đang đứng trên bờ kia, lướt qua những dãy núi trùng trùng điệp điệp, lướt qua thời khắc cách đây hai ngàn năm, trong đầu hắn đột nhiên xuất hiện rõ ràng những bước chân rộn rã tìm kế sinh nhai, tất cả đang ùa về trong hắn…

Xuất sắc và bình thường, tầm thường và phát đạt. Xoay quanh một đống tư liệu kịch bản và một chiếc máy quay, là một nhóm nam nữ không liên quan đến nhau, đang vui vẻ nô đùa, rồi đến hắn bản thân đã thành trụ cột một quốc gia, một nhóm những thanh niên tràn đầy nhiệt huyết bao quanh hắn, những bậc mĩ nhân hồng nhan tri kỉ cùng với hắn đang thổ lộ tâm tình…

“Ta vốn đã chết, nhưng lại bị đưa đến một nơi ngoài ý muốn, nếu lại chết một lần nữa, vậy ta có phải sẽ lại được trở về tương lai? Nếu ta có lựa chọn, ta sẽ lựa chọn cuộc sống hiện tại, cho dù chỉ sống có một năm ở đây, cũng đã tốt hơn trăm năm sống như thế kia rồi…”

Trên bờ quân Việt nhìn xuống có vẻ thèm thuồng, Khánh Kỵ lại đứng sừng sững trên thuyền, ánh mắt cuối cùng lại nhìn về phía con gái, Thi lão đại lúc này trong lòng đấu tranh hoang mang dữ dội cầm cây sào, cây sào đã dùng thành thục trong tay hắn lúc này dường như nặng ngàn cân…

Sau đó hắn đưa cây sào từ từ xuống dòng nước, cúi sát đầu, nghiến răng, hướng về phía quân Việt chèo đi.

“ Cha…”

Tiểu Quang chạy qua, hướng ánh mắt có vẻ chỉ trích nhìn cha, Thi lão đại không có dũng khí mà nhìn thẳng vào mắt con gái, hắn nghiến nghiến răng, quai hàm hắn nhẹ nhẹ run rẩy, lại chèo một sào.

“ Đại thúc, xin lỗi…”

Tiểu Quang nước mắt rơi đầy mặt quay người qua, nhẹ nhàng nắm lấy gấu áo Khánh Kỵ, Khánh Kỵ xoa xoa đầu cô bé, lần này, cô bé cứ để yên không lách đầu ra nữa.

“Lịch sử cuối cũng vẫn không thể thay đổi, tất cả mọi người đều xem thường tên tiểu tử Phù Sai trên miệng còn hơi sữa kia, ta chết đi, thế lực của ta tất nhiên sẽ sụp đổ, Phù Sai tất sẽ được giang sơn, sau đó tên Câu Tiễn chịu đựng nhục nhã kia sẽ…”

Khánh Kỵ suy nghĩ một lúc, rồi đợi cho ý thức đã dần dần tỉnh lại, mới đột ngột phát giác chiếc thuyền trúc vẫn không nhúc nhích trên dòng nước, trên bờ thì mấy tên lính nước Việt chờ đợi nãy giờ cũng bắt đầu náo loạn lại.

Khánh Kỵ quay đầu, chỉ nhìn thấy Thi lão đại đang chống sào chèo thuyền đi, hai tay chống sào, trên cánh tay y hằn lên những vệt gân xanh, hắn không biết Thi đại ca đã tiêu hao bao nhiêu sức lực, hắn cúi đầu nhìn xuống dòng nước trong xanh buồn bã kia, một lúc sau đột nhiên bật hơi phát lực, chiếc thuyền trúc giờ lại hướng ra giữa dòng mà chạy.

Khánh Kỵ ngạc nhiên hỏi: “ Thi đại ca?”

“ Khánh Kỵ đại vương, Thi mỗ chỉ là một tên tiểu nhân.”

Thi đại ca thần kinh có chút kích động, khuôn mặt hắn đỏ bừng bừng nói:

“ Trong cuộc đời ta vị quan chức vụ cao nhất mà ta từng gặp đó là vị đội trưởng đội quân lúc ta còn trong quân ngũ, ta từ trước giờ chưa từng gặp qua, một vị đại vương thiên sinh quý tộc… lại dùng thân thể của mình che chở trận mưa tên cho một người bình thường, vừa rồi, ta đã quá sợ hãi, người lúc này hoàn toàn có thể dùng thanh kiếm trong tay mình, bắt con gái ta làm con tin, rồi ép buộc ta chở người đi, nhưng người lại không làm vậy…, người lại muốn ta giao người cho bọn chúng, để bảo toàn tính mạng cho hai cha con ta. Ta không thể làm như vậy được, nếu ta làm như vậy, thì có thể giữ được sinh mạng mình, nhưng như vậy ta còn mặt mũi nào làm người nữa, những người thân thiết trong thôn xóm, thậm chí là vợ con ta, lúc đó cũng sẽ chê trách ta nhiều lắm…”

“ Cha!” Tiểu Quang sung sướng nhìn cha của mình, vui vẻ cười lên, khuôn mặt cô bé vẫn còn óng ánh những giọt lệ.

Thi lão địa cười cười, nói:

“ Ta không biết có thể cứu người thoát khỏi nơi đây không, nhưng sẽ cố gắng chút sức tàn còn lại này!”

Hắn vừa nói vừa giương sào chèo thuyền đi, mặc cho vết thương trên bả vai vẫn đang hành hạ, chiếc thuyền tiếp tục chạy ra giữa dòng…

Vừa nhìn thấy thuyền gia quay đầu bỏ chạy, đám quân Việt trên bờ lại hô hào ầm ĩ, tên lữ soái kia hung ác quát tháo:

“ Bắn tên, bắn tên, tiêu diệt hết bọn họ cho ta.”

Thi lão đại ráng chịu đau đưa thuyền về phía giữa dòng, bên cánh phải là một vạt cỏ dại, hướng về phía sau đó là một khu rừng cây cối um tùm.

Thi lão đại vừa cầm tay chống sào, vừa lo lắng nói:

“ Đến Tây Lục khẩu, chỉ cần bọn chúng hạ lệnh, lại có thể đưa rất nhiều người lên thuyền mà đuổi theo, tới lúc đó chúng ta khó mà thoát thân được, phía trước dòng sông chảy xiết, ta đưa đại vương núp vào một lùm cây nào đó, rồi hoán đổi y phục cho đại vương, dùng cỏ cây ngụy trang cho người, rồi đại vương từ đây mà lên bờ trốn vào trong rừng kia. Còn ta sẽ nghi binh thu hút bọn chúng đuổi theo, đợi khi qua được Tây Lục khẩu, với tài sông nước của ta thì có thể chạy thoát được, đến lúc đó trừ phi bọn chúng đuổi theo kiểm tra vết thương trên người ta, chứ không thì không dễ dàng gì tìm được ta đâu. Chỉ có… đại vương lại không có thuyền, bằng cách nào thoát khỏi nơi đây lại là chuyện rất khó khăn.”

Khánh Kỵ thấy khu rừng kia, nói là núi rừng chứ thực ra chỉ là những cồn cỏ nhô cao mà thôi, nhưng cây cối ở đây thì rậm rạp nên lại có thể ẩn núp được, nhưng nếu có người truy tìm vào trong khu vực này thì cũng khó mà thoát thân. Hơn nữa hắn lúc này, nếu trốn vào khu vực này, vẫn chưa đợi đến việc đóng một chiếc bè mà đi, đại quân nước Việt lúc đó biết được đã truy đuổi đến mất rồi.

Khánh Kỵ bất giác lắc lắc đầu:

“ Không ích gì đâu, đó cũng chỉ là biện pháp nhất thời thôi. Nếu muốn chạy trốn, thì phải ở những nơi tập trung đông đúc người qua lại, như vậy nếu chúng ta có thể trốn được trước khi lệnh bế quan tỏa cảng chưa có hiệu lực, thì may ra vẫn còn một cơ hội.”

Quân Việt men theo dòng sông truy đuổi theo ráo riết lúc hét lúc gọi, bọn chúng liên tục bắn tên, nhưng do dòng sông ở đây rộng rãi, lại gặp gió ngược chiều, nên khó mà sát thương được bọn họ.

Thi đại ca nói:

“ Bến cảng Tây Lục khẩu là nơi phồn hoa nhất nơi đây, bên cạnh là thành Tây Lục, thuyền bè xe ngựa qua lại rất nhiều, thương gia nam tiến bắc vãng cũng vì thế mà tập trung đông đúc, nên có thể dễ dàng che đậy được thân phận của mình, nhưng bọn chúng lại gấp rút đuổi theo phía sau, chỉ sợ chúng ta vừa mới lên bờ, thì bọn chúng lại tìm thấy thuyền vượt sông mà đuổi đến, lúc đó chúng ta ở trên bờ, thế thì cũng đưa tay chịu trói mà thôi.”

“ Cha! Chúng ta làm thế này được không.”

Tiểu Quang cô nương đôi mắt châu mọng nước dao động nói:

“ Con sẽ đưa đại vương nhảy xuống nước mà chạy trốn, rồi tìm một nơi nào đó vắng vẻ, như thế này…sẽ có thể thoát khỏi bọn họ.”

“ Con?” Thi lão đại vừa nghe liền lắc đầu nói:

“ Không cần liều lĩnh như vậy, con còn nhỏ, có thể làm được việc gì chứ?”

Tiểu Quang ưỡng ngực lên, không phục đáp lại:

“ Tây Lục khẩu nơi này con đã cùng cha đi qua nhiều lần rồi, nên không lạc đường đâu, chỉ cần đưa đại vương trốn thoát được, con sẽ đến ẩn nấp ở nhà Hoa bá bá.”

Khánh Kỵ gật đầu nói:

“ Cách này ba người chia nhau ra, nên có thể an toàn được.”

Thi lão đại không biết làm sao đành nói:

“ Đại vương đừng nên tin những lời nói nhảm của trẻ con. Thương thế của đại vương chưa lành, sao có thể bơi dưới nước được? Hơn nữa trên bờ bến cảng người qua lại không ít, lại không thể đào tẩu được, nếu như vậy thì phải bơi đến một nơi thật xa kia mới có thể được. Ta không biết tài bơi lội của đại vương, nhưng hiện tại người đang bị trọng thương, như thế thì vạn lần không thể làm được. Hơn nữa, nó chỉ là một đứa trẻ, tự nó bơi dưới nước cũng là một vấn đề rồi, làm sao có thể còn mang theo một người khác nữa chứ. Nếu là do ta mang đại vương đi, thì không thể thu hút bọn chúng rời đi được, đại vương vẫn không thể còn cách nào mà thoát thân…”

Khánh Kỵ đưa mắt nhìn Tiểu Quang cô nương, rồi nhìn Thi lão đại nói:

“ Không có vấn đề gì cả, ta tin rằng cô bé có thể đưa ta trốn khỏi bến cảng được.”


Thi lão đại kinh ngạc nói:

“ Đại vương tin…nó sao?”

“ Ta tin!” Khánh Kỵ gật gật đầu:

“ Thi đại ca, đừng khinh thường Tiểu Quang, cô bé mặc dầu còn nhỏ, nhưng khả năng bơi lội của nó thì không phải nói nữa. Nên việc đưa ta đi khỏi, thì tuyệt không có vấn đề gì.”

“ Sao? Sao có thể được?”

Thi lão đại kinh ngạc nhìn con gái mình, dường như không nhận ra được nó, Tiểu Quang chột dạ cúi đầu xuống. Khánh Kỵ cười nói:

“ Thật đấy, nó là đứa trẻ bơi lội giỏi nhất mà ta từng thấy.”

“ Chúng ta hãy làm theo cách của con bé đi.”

Khánh Kỵ nghĩ một lát rồi nói:

“ Như thế này. Thuyền vừa khuất vào trong lùm cây, sau đó ta sẽ cởi bỏ áo khoác ngoài rồi bện một hình nhân bằng cỏ mặc vào cho nó để đánh lừa đám truy binh kia, rồi Thi đại ca thu hút bọn chúng đuổi theo. Thi đại ca không cần dừng lại ở Tây Lục khẩu, cứ chạy thẳng vào nhánh sông ở giữa mà đi, Tây Lục khẩu là một nhánh sông do ba con sông hợp lại, bọn chúng sẽ kiếm được một chiếc thuyền ở đó, rồi cũng đuổi theo huynh ở nhánh sông trung tâm đó, lúc này cự ly sẽ được thiết lập, Thi đại ca có thể thu hút bọn chúng càng nhanh càng tốt, rồi sau đó tìm cách trốn thoát, nhưng phải cố gắng bảo toàn tính mạng an toàn. Còn Tiểu Quang, phiền cháu đưa thúc lên bờ, chỉ cần lên được trên bến cảng, cháu sẽ lập tức đến nhà Hoa bá bá ẩn nấp ở đó, còn một mình ta, lúc đó hành động cũng thuận tiện hơn.”

“ Chỉ cần dựa vào Tiểu Quang con bé này sao? Việc này…có được không, có thể chạy thoát được không?”

Thi lão đại nơm nớp lo sợ hỏi.

Khánh Kỵ nói chắc chắn:

“ Làm thế này, chín phần chết một phần sống, không theo cách này thì mười phần chết không có hi vọng sống nào cả. Vậy thì chúng ta nên dốc hết sức làm rồi hi vọng vào thiên mệnh mà thôi!”

………………….

“ Đại nhân, chúng ta có đuổi theo phía trước nữa không? Nơi này dân cư hai nước Ngô, Việt chung sống lẫn lộn, lại đi về phía trước, sẽ tới bến cảng Tây Lục khẩu, đó là khu vực mà nước Việt khống chế hoàn toàn, đến đó chúng ta muốn đột phá vòng vây, e rằng cũng thập phần khó khăn, hơn nữa, đại vương có thật sự lạc nhập vào nước Việt, e rằng đại vương cũng không thể đi vào trung tâm của nước Việt Tây Lục khẩu này đâu?”

“ Ài!..” Anh Đào lo nghĩ chuyện đại sự khiến hắn càng thêm trầm mặc, trước khi chưa xâm nhập vào nước Việt trong lòng hắn nóng như lửa đốt, bất chấp tất cả, chỉ biết tấn công thần sát vào, nhưng vẫn giữ được bình tĩnh nói:

“ Người Việt đối với tất cả những động tĩnh của chúng ta không phải là không hề biết gì, e rằng hiện tại bọn chúng cũng đang điều chỉnh binh tướng tiến đánh chúng ta rồi, chúng ta không nên tiếp tục tiến sâu vào bên trong, cứ dàn hàng ngang mà hành quân, không tấn công thành trì, không dừng lại quá lâu, chỉ cần gây rối thu hút bọn chúng vừa đủ là được.”

Anh Đào vừa hạ lệnh xong, một viên tướng gấp gáp tiến vào, thở hổn hển nói:

“ Tướng quân, chúng ta có tin tức từ một tên tù binh người Việt, đại vương..đại vương chính xác đang ở nước Việt, bọn chúng vừa mới đuổi theo truy sát đại vương.”

“ Sao?” Anh Đào phóng tới như tên bắn, chộp lấy viên tướng kia hỏi:

“ Nói mau, tin tức gì?”

Đại quân Anh Đào tiến đến trong tình trạng khẩn cấp, họ vốn dĩ đã biết là cô quân xâm nhập vào nước Việt, việc quan trọng nhất là không thể bị quân địch giam chân được, để tránh khỏi quân Việt bao vây, do đó nếu gặp quân địch thì cũng đánh sơ qua rồi chạy, chỉ cần gây rối nhiễu đối phương, tạo cơ hội cho Khánh Kỵ thoát ra, mà tuyệt đối không để ý đến chuyện thắng bại. Không ngờ lúc bọn họ tiến quân tới nơi này, đại quân nước Việt phụ trách ở đây lại chính là đại quân lữ soái lâm thời Tả Bưu trấn giữ.

Chủ tướng không có mặt, Tả Bưu uy vọng không đủ lớn, nên bốn tên đội trưởng kia đối với hắn khinh thường ra mặt, bọn chúng bằng mặt không bằng lòng, Tả Bưu lại bất mãn với lữ soái đại nhân tranh giành mất cơ hội lập công của hắn, bốn tên đội trưởng kia nghi kị lẫn nhau, vì thế làm sao có thể thảo luận chuyện chiến lực được? Lúc đó Anh Đào dẫn quân tấn công tới, đã đánh cho bọn chúng một trận tơi bời.

Đạo quân nước Việt nay không có khả năng tấn công, Anh Đào lại không khách khí mà vung tay giao chiến, lúc đó hắn không muốn liều lĩnh tấn công để nghe ngóng tình hình tin tức của đại vương.

Một hồi hỏi đáp vừa kết thúc, Anh Đào lại không chậm trễ, lập tức tập hợp binh mã, men theo dòng sông mà truy binh tiến đến.

……………

Chiếc bè trúc của Khánh Kỵ vì để tránh trận mưa tên nên trốn vào trong một lùm cỏ, chỗ đó nước chảy bình bình, từng vạc cỏ um tùm bao phủ, bao trùm che kín cả người ngồi trên mặt nước. Chiếc thuyền trúc thoắt ẩn thoắt hiện trên mặt nước, khiến cho đám truy binh mỏi mắt dõi theo vị trí của họ, để phòng ngừa bọn họ thừa thế mà trốn thoát. Đợi cho chiếc thuyền vừa xuất hiện, thì một trận mưa tên nữa lập tức bay xuống, chỉ nhìn thấy Khánh Kỵ kêu á lên một tiếng rồi rơi xuống nước.

Tên lữ soái trong đầu khẩn trương hỏi: “ Trúng tên rồi phải không?” Hắn lúc này vừa sung sướng vừa khẩn trương, hắn cầm cung tên trong tay đưa mắt chú ý nhìn chiếc thuyền trúc, hắn chỉ nhìn thấy Thi lão đại vứt bỏ cây sào, luống ca luống cuống đỡ Khánh Kỵ ngồi dậy, nhìn có vẻ Khánh Kỵ đã bị trúng tên, hắn đang đau đớn nằm trên thuyền, Thi lão đại cúi sát người xuống nói với hắn vài câu gì đó, rồi lại vội vàng dứng dậy tiếp tục chèo thuyền hướng về phía trước.

“ Tiếp tục bắn tên, bắn tên, tiêu diệt hết bọn chúng!”

Lữ soái Việt quân cuồng nộ quát. Nếu có thể bắt sống được Khánh Kỵ thì càng tốt, nhưng Khánh Kỵ uy danh vang dội, lúc này mặc dầu là hổ xuống đồng bằng, hữu danh vô thực, nhưng những người này đối với Khánh Kỵ vẫn thập phần dè chừng và sợ hãi, chỉ cần bắt được Khánh Kỵ, đối với bọn chúng mà nói, thì đã lập được đại công lao rồi.

“ Sắp đến chưa?”

Khánh Kỵ ngâm mình trong dòng nước, ôm lấy chiếc thuyền chỉ để lộ cái đầu trên mặt nước, hắn dùng cán trúc và nhiều loại tạp thảo che lấy thân mình bám vào ngay giữa chiếc thuyền, do đó mà không thể nào nhìn thấy rõ ràng ở phía xa được.

Thi lão đại nhẹ giọng đáp:

“ Sắp rồi, đã đến Tam Lục khẩu, tiểu nhân vẫn không dừng lại, đang mặc áo cho hình nạm, thu hút bọn chúng đuổi theo. Tiểu Quang…”

“ Vâng! Cha cứ yên tâm”

Tiểu Quang giả vờ sợ hãi ngồi co ro trong một góc thuyền, cô bé đã nhẹ nhàng dùng dây thừng cột ống tay áo, ống chân quần lại, Thi lão đại mặc dầu nghe Khánh Kỵ nói là con gái bơi rất giỏi, nhưng hắn vẫn bán tín bán nghi, đem việc đại sự này giao cho một tiểu cô nương còn bé tí, Thi lão đại thực sự cảm thấy bất an, nhưng hắn lúc này không còn cách nào khác, chỉ biết gật đầu, rồi hắn lại thở dài một tiếng…

Lại một trận tên lao đến, Tiểu Quang á lên một tiếng thất thanh, toàn thân lảo đảo, rồi rơi tòm xuống dòng nước chảy xiết…

“ Con gái!” Thi lão đại đau đớn gọi theo, lữ soái đại nhân phía trên bờ cười hung ác nói:

“ Thuyền gia, nhanh chóng giao hắn cho ta, nếu không thì hôm nay là ngày tận thế của cha con ngươi rồi! Ngươi đừng có hồ đồ như vậy.”

Thi lão đại cao giọng đáp lại:

“ Đã nhận lễ của người khác thì sẽ tận trung làm việc cho họ, ta tuy là kẻ bần tiện, nhưng không bao giờ có chuyện bội tín đâu!”

Hắn vừa nói vừa chống thuyền đi, rồi quay đầu lại nhìn Khánh Kỵ và Tiểu Quang.

Tiểu Quang hiểu ý cha, nhẹ gật đầu rồi, rồi ghé sát tai Khánh Kỵ nói:

“ Đại vương đừng sợ, Tiểu Quang sẽ đưa thúc rời khỏi nơi đây, thúc thả lỏng cơ thể, rồi hít một hơi thật sâu nhé.”

Lúc Khánh Kỵ luyện binh thủy sư ở Thái Hồ, đã luyện qua nhiều chiêu thức thủy chiến trên thuyền lớn thuyền nhỏ, tài bơi lội cũng không đến nỗi nào, Khánh Kỵ lúc này tuyệt đối tin tưởng Tiểu Quang, hắn liền lập tức hít một hơi thật sâu, Tiểu Quang vừa co người lại, hai chân bám chặt vào mạn bên của chiếc bè trúc, một tay nắm lấy cánh tay Khánh Kỵ nói:

“ Thúc thả tay ra đi!”

Sau đó hai chân đạp một cái, toàn thân lúc này đã lặn xuống dưới dòng nước, Khánh Kỵ vừa thả tay ra khỏi mạn thuyền đã được Tiểu Quang kéo đi, cả hai cùng lặn xuống dưới dòng nước…

Khi đã lặn sâu xuống dưới dòng nước, Khánh Kỵ lập tức cảm thấy bị một lực ép, hắn cố gắng nhắm mắt lại, toàn thân thả lỏng để mặc cho Tiểu Quang kéo đi dưới dòng nước, chỉ một lát sau đó rất nhanh, nhưng hắn lại cảm giác lúc này thời gian rất lâu, Khánh Kỵ cảm thấy miệng mình muốn mở to ra để hít một hơi nữa, hắn càng lúc càng muốn thở, hắn cảm giác bụng mình nhoi nhói càng lúc càng khó chịu, chỉ muốn nghỉ ngơi, nhưng lúc này hắn phải cố gắng chịu đựng.

Bỗng nhiên, hắn cảm thấy Tiểu Quang nắm tay hắn kéo lên trên, Khánh Kỵ lập tức ngoi lên, đầu hắn hướng lên trên mặt nước, một âm thanh “ A!” phát lên, hắn lập tức mở miệng ra hít lấy hít để không khí trong lành, bên người hắn là một đám cỏ lau, phía bên phải hắn lúc này đã nhìn thấy bên cảng, những hàng rào, những ngôi nhà phía sau bến cảng, có vài người đang tất bật vội vã qua lại trên bến cảng. Bên cánh trái, Thi lão đại đang cố gắng chèo thuyền hướng về phía trước, bên phía trên bờ bên cánh trái quân Việt đang hô hào la lối, âm thanh đó thu hút sự chú ý của những người đang thu xếp thuyền bè khởi hành, hay những người trên thuyền đang chuẩn bị cập bến, họ nghe thấy âm thanh này liền vội vàng hướng ánh mắt nhìn về hướng đối diện, có rất nhiều người đang tập hợp trên bến thuyền…