- Không có khả năng, không có khả năng, Tề thị ta đã lao tâm khổ tứ phò tá cho Vệ Hầu, mấy trăm năm nay luôn trung thành tận tâm chưa từng có ý gì khác. Quốc quân nếu tự dưng tước đi chức khanh của ta, chẳng phải sẽ làm rét lạnh cái tâm của những thế tộc trong nước ư.
- Vậy đã là gì, thiên hạ chỉ lo không có vua, chứ lo gì không có thần? Về phần chúng khanh Vệ quốc, đến lúc đó tuyết nhà ai nhà đó quét, ai quản Tề đại phu ngài gặp tai họa lâm môn?
- Ta có tội gì? Chỉ là bởi mở ruộng riêng sao? Đó là cánh đồng hoang vu, ngay cả đi khai khẩn để trốn tránh thuế ruộng, cũng không thể vì vậy mà tước đi chức khanh của ta...
- Muốn có thêm tội, đâu có khó, Công Mạnh Trập đại phu nếu đã muốn dồn ngài vào chỗ chết, tội danh chẳng phải là muốn nhiều có nhiều, muốn ít có ít sao?
Khánh Kỵ ngồi ở đó không nhúc nhích, chỉ mỉm cười nói:
- Chỉ sợ quân phu nhân lần này cũng không thể nào cứu được ngài, quân phu nhân nếu có thể cứu được ngài, cũng sẽ không đợi tới lúc này, huống hồ Vệ Hầu đã có tâm tư, lúc này... hắc!
Hắn quay sang Di Hạ, hỏi:
- Ung Thư nói, Công Mạnh Trập đại phu mời Vệ Hầu dự tiệc, còn mời một vị mỹ thiếu niên giỏi kiếm kỹ múa cho hắn xem, có phải không?
Di Hạ chính mình là luyến đồng của Vệ Hầu, nhắc tới chuyện này thì có chút không được tự nhiên, hắn hơi hơi xấu hổ nói:
- Đúng vậy, nghe Ung Thư nói, thiếu niên kia kiếm nghệ xuất chúng, phong thái rạng ngời, Vệ Hầu nhìn thấy, thất hồn lạc phách, bởi vì lúc đó không thể mang được hắn về cung, cho nên dọc theo đường về luôn thở ngắn than dài, sau khi trở về cung còn... còn nhớ nhung quên cả cơm nước.
Nói tới đây, trong lời nói của Di Hạ còn ẩn ẩn mang chút ghen tuông.
Tề Báo thầm nghĩ: "Khó trách hắn dù không có thâm giao với ta, lại không ngại đắc tội với Công Mạnh Trập, nói tin tức trọng yếu như vậy cho ta biết, hóa ra là lo lắng Công Mạnh Trập hiến mỹ nhân, đoạt đi niềm vui của Vệ Hầu. Chỉ có điều Khánh Kỵ..."
Lúc này, hắn mới thanh tỉnh lại, đột nhiên nhớ tới Khánh Kỵ mới vừa rồi nói rằng " Tới xin tương trợ, cũng là xin giúp đỡ", vội vàng hỏi hắn:
- Khánh Kỵ công tử do thám biết được tin tức, lại tới báo cho ta, không biết ý muốn của công tử là gì?
Khánh Kỵ liếc mắt nhìn Di Tử Hạ một cái, áy náy cười nói:
- Tử Hạ có thể ra ngoài một lát được không, việc này ngài biết càng ít càng tốt.
- Đương nhiên.
Di Hạ tự biết rằng đối với những thủ đoạn ngươi lừa ta gạt, tranh danh đấu lợi trên quan trường hắn không hiểu được, Khánh Kỵ không cho hắn tham dự, thực ra là vì lo lắng cho hắn, liền ngoan ngoãn đứng dậy đi ra ngoài.
Tề Báo vội nói:
- Di đại phu đi đâu vậy, không thể để ngài đứng ngoài sân được, Di đại phu mời ngồi lại, ta mời công tử đi vào trong phòng nói là được.
Lập tức Tề Báo mời Di Tử Hạ quay lại, rồi dẫn Khánh Kỵ tới hậu thất, đóng nhanh cửa, lúc này mới khẩn trương hỏi:
- Công tử, hiện tại có thể nói.
Khánh Kỵ nói:
- Tình hình gấp gáp cùng hậu quả đáng sợ của các hạ hiện giờ, tin rằng Tề đại phu đã biết rõ trong lòng. Muốn hóa giải kiếp nạn này, chỉ có một biện pháp, tiên phát chế nhân (hành động trước để kìm chế đối phương)!
Ánh mắt Tề Báo chợt lóe, vội vàng hỏi:
- Tiên phát chế nhân? Ý công tử là gì?
Khánh Kỵ ung dung nói:
- Đại phu biết rõ rồi còn hỏi? Hiện giờ ngài cũng biết âm mưu của Công Mạnh Trập, chẳng nhẽ muốn chờ chết phải không? Không bằng giành động thủ trước, đánh vào tử địa của Công Mạnh Trập, tình thế nguy hiểm của các hạ tự nhiên là dễ dàng được giải quyết.
Tề Báo nghe thấy lời nói long trời lở đất này, khuôn mặt lập tức xám như tro, kinh sợ nói:
- Công tử sao lại nghĩ được ra chủ ý đó? Thế này... này chẳng phải giống với mưu phản sao. Quốc quân nếu đã đáp ứng Công Mạnh Trập, tất sẽ muốn trị tội Tề Báo. Huống chi, Công Mạnh Trập tay cầm binh quyền, nếu chỉ bằng mấy trăm gia tướng của ta mà muốn giết Công Mạnh Trập, thì chẳng khác gì lấy trứng chọi đá, không được không được, kế này không được.
- Tề đại phu, ngài hiện tại đã bị dồn vào tử địa, hoặc là ngồi chờ chết, hoặc là dốc sức làm một trận chiến. Chỉ có một trận chiến, mới có cơ hội, ngài đã không còn có lựa chọn thứ hai rồi!
Khánh Kỵ lạnh lùng nói:
- Điểm này, ngài chắc cũng đã rõ ràng. Về phần lo lắng của ngài, chỉ là binh quyền của Công Mạnh, cái này kì thực giải quyết rất dễ dàng.
Tề Báo thân mình chấn động, gắt gao nhìn hắn hỏi:
- Công Mạnh Trập tay nắm binh quyền, Tề Báo làm sao có thể thắng được? Công tử mời nói rõ hơn.
Khánh Kỵ bình tĩnh cười nói:
- Công Mạnh Trập tuy có thiên quân vạn mã, bên người hắn lại chỉ có chừng ngàn người. Kết hợp Tề đại phu, Bắc Cung đại phu, Chử Sư Phố đại phu, Công Tử Triều, tập hợp gia tướng của bốn người, nhân số cũng đã đủ để địch lại, huống chi hắn lại còn không phòng bị cơ mà? Về phần binh lính bên ngoài, Khánh Kỵ bất tài, nguyện dẫn quân trong tay ngăn trở ở ngoài thành Đế Khâu. Trong thành Đế Khâu kể cả có làm loạn tới long trời lở đất, Khánh Kỵ cũng không để cho ai được vào thành, tình hình như vậy, Tề đại phu cảm thấy được có thể có phần thắng hay không?
Nghe thấy lời nói long trời lở đất như vậy, Tề Báo đầu tiên là giương lớn hai mắt, hoảng sợ nhìn hắn hồi lâu, rồi hoài nghi nói:
- Công tử tương trợ ta như thế, không biết công tử có yêu cầu gì?
Khánh Kỵ thản nhiên nói:
- Không gì khác, một là cầu sự thuận tiện, dốc sức lập công, hi vọng làm quân phu nhân vui vẻ, có thể cho Khánh Kỵ chiêu binh mãi mã, để mà phạt Ngô quốc; thứ hai là, phục quốc chiêu binh, thiếu tiền ít lương thực, nếu Khánh Kỵ có công trợ giúp quân phu nhân, giúp Tề đại phu cùng các công khanh thoát khỏi hiểm cảnh, tin rằng quân phu nhân và các công khanh có thể viện trợ cho ta. Ngoài cái này, không còn cầu gì.
Tề Báo vẫn chưa loại bỏ nghi ngờ, lại hỏi:
- Tương trợ ta, vô cùng nguy hiểm, cũng không nắm chắc mười phần thành công. Ngăn cản công tử tiếp tục chiêu binh chính là quân phu nhân, vì sao công tử không đến cầu trước mặt quân phu nhân, cũng không đi cầu Công Mạnh Trập tương trợ?
Khánh Kỵ thong dong đáp:
- Có mua mới có bán, có người cần mới có người giúp. Công Mạnh Trập hớn hở đắc ý, Tề đại phu một khi ngã xuống, toàn bộ Vệ quốc sẽ không còn địch thủ, thử hỏi hắn còn cần Khánh Kỵ hiến sức lực vào chỗ nào? Mà các công khanh lại không giống vậy, hiện giờ các công khanh nguy cơ sớm tối, cảnh ngộ so với một công tử mất nước phải nương tựa vào Vệ như Khánh Kỵ còn hung hiểm hơn. Các công khanh đang đi tìm cường viện, thời gian cấp bách, nước xa khó cứu được lửa gần, nếu muốn phản kháng, chỉ có thể dựa vào Khánh Kỵ mà thôi. Hợp tác đôi bên cùng có lợi, vậy thì vì sao lại không bắt tay hợp tác được?
Tề Báo nghe thấy vậy thì thần sắc trở nên âm tình bất định. Lời nói của Khánh Kỵ rất có logic, hắn không còn nghi ngờ vào dụng tâm của Khánh Kỵ, chỉ là suy nghĩ tới đủ các loại hậu quả của việc hành sự như vậy. Khi thì nghĩ rằng Vệ Hầu tức giận, sẽ phủ quyết đi chủ ý đại nghịch bất đạo này, khi thì lại sợ gia tộc mình từ nay về sau xuống dốc, chính bản thân mình có thể còn bị người ta ám sát ngoài đầu đường, nghiến răng nghiến lợi quyết liều chết một phen, khi thì lo lắng Vệ Hầu sẽ phát binh trong cung thành để giải vây cho Công Mạnh Trập, khi đó cả nhà đều sẽ bị chém đầu.
Khánh Kỵ lại nói:
- Tề đại phu, ngài cùng với Công Tử Triều, Bắc Cung đại phu, Chử đại phu một khi tổn hại sẽ cùng tổn hại, một khi quang vinh sẽ cùng quang vinh, đại sự như vậy ngài đâu phải tự mình gánh vác, chuyện này ngài có thể thương nghị với bọn họ một chút, là muốn sống sót từ trong hung hiểm, hay là ngồi yên chờ chết, mọi người không ngại thương nghị một chút. Về phần lực lượng cung thành cấm vệ, ngài đừng quên, trong cung còn có một vị Nam Tử phu nhân đứng về bên phía các ngài, chỉ cần bà ta có thể kiềm chế được một chút, tới khi Công Mạnh Trập đầu rơi xuống đất, tất cả bụi bặm coi như được quét đi rồi.
Tề Báo do dự nói:
- Khó, khó đó, cung thành cấm vệ, là do thân tộc của quốc quân nắm giữ, quân phu nhân sợ cũng không điều động được.
- Chuyện đó thì có gì? Trước hết thì giam lỏng Vệ Hầu lại, đợi tới khi quét sạch bụi bặm, lại cung thỉnh Vệ Hầu vào triều. Hắn ngay cả có cam lòng hay không, cũng dám xử trảm người đã nắm trong tay toàn cục hay sao, chưa kể các ngài còn xem như là có công nữa.
Chiêu này của Khánh Kỵ là được tiếp thụ từ giáo huấn của Ngũ Tử Tư. Ngũ Tử Tư ở Trịnh quốc mê hoặc những quyền thần có dã tâm làm phản, chính là ban đầu khống chế Trịnh quốc quốc quân, khiến cho hắn không thể thoát ra ngoài để triệu binh mã, tránh cho việc sắp thành lại bại. Hiện giờ hắn muốn lợi dụng tình thế hung hiểm không còn đường thối lui của bọn Tề Báo để phản kháng lại Công Mạnh Trập, đương nhiên trước tiên phải khống chế được quốc quân.
Tề Báo suy nghĩ trước sau, tóm lại vẫn cảm thấy không ổn, không khỏi liên tục lắc đầu.
Khánh Kỵ nói tới đây thì đứng lên, vẻ mặt khinh thường cười lạnh nói:
- Công Mạnh Trập mài kiếm soàn soạt, cũng đã chém tới đầu ngài rồi. Đại phu cứ ở chỗ này do do dự dự, khó quyết làm hay không, Khánh Kỵ sớm nghe nói Tề đại phu thần lực vô địch, có sự dũng mãnh vạn người khó địch, là dũng sĩ của Vệ quốc, cho nên mới có ý muốn kết giao với đại phu, không thể tưởng được lại là một người thiếu quả quyết, đối với một kẻ thọt như Công Mạnh Trập lại sợ hãi, giống như một thiếu phụ bất tài, thật sự là khiến anh hùng thiên hạ chê cười! Thôi, ngài cứ đóng cửa chờ chết đi, Khánh Kỵ cáo từ!
Khánh Kỵ vén trường bào, đi nhanh về phía cửa. Tề Báo bị hắn nói tới đỏ lựng cả mặt, mắt thấy Khánh Kỵ đã nắm lấy cánh cửa, đột nhiên hét lớn một tiếng:
- Công tử chậm đã!
Khánh Kỵ quay đầu lại, chỉ thấy Tề Báo chậm rãi gục đầu xuống, cúi đầu nói:
- Công tử chậm đã, việc này... việc này chờ Tề Báo triệu tri kỷ đến để bàn bạc một phen.
- Được, Khánh Kỵ sẽ ở quý phủ Di Hạ đại phu chờ tin tức của ngài. Có điều thời gian cấp bách, từ bến Hoàng Hà tới Đế Khâu, chỉ mất mấy ngày hành trình. Công Mạnh Trập đại quân chốc lát là tới, hy vọng đại phu sẽ không đợi tới thời điểm kiếm kích tới sát người, cả nhà bị chém mới thay đổi chủ ý!