Căn phòng chật hẹp, sắc xuân vô hạn. Khánh Kỵ và Thúc Tôn Diêu Quang vẫn còn đang ngập ngừng, nhưng ánh xuân sáng lóa đã chiếu rọi vào tâm can hai người rồi. Thúc Tôn Diêu Quang ngả vào trong lòng Khánh Kỵ, lưng m ông tựa vào hắn, hai mắt nhắm hờ đê mê, sung sướng tận hưởng những cái vuốt ve mơn trớn của tình lang.
Sau tà áo mỏng, phần thân thể yêu kiều mờ mờ lộ ra, cặp nhũ phong phập phồng khe khẽ theo hơi thở, nếu như cặp mắt đủ tinh tường, có thể nhìn thấy được cặp nhũ hoa trắng hồng mìn mịn, một cặp nhũ châu xinh đẹp bị Khánh Kỵ nhấm nháp trở nên ướt át, giống như hai quả anh đào căng mọng vậy. Đôi tay của Khánh Kỵ khẽ vuốt ve dưới làn áo của nàng, ngón tay đưa đẩy mân mê khắp nơi, khiến cơ thể nàng khẽ rùng mình toát mồ hôi lạnh, cơ thể của nàng, quả thực là rất mẫn cảm với điều đó (nữ nhân nào cũng vậy thôi, theo ngu ý của tại hạ là vậy).
Mùi thơm da thịt đưa thoang thoảng, đường gân kẽ thịt trong cơ thể nàng đong đưa mềm mại, tràn ngập sinh cơ và co giãn bừng bừng, khiến Khánh Kỵ có cảm giác thương mến mà chẳng nỡ rời tay, thế nhưng Thúc Tôn Diêu Quang, người đang bị Khánh Kỵ nhấm nháp bừa bãi trên cơ thể, lại phải chịu sự giày vò tra tấn của xuân tình nhục dục, từng đợt từng đợt khiến chiếc bụng nhỏ nhắn không ngừng đưa từng luồng nhiệt lưu xuống những khe rãnh ở nơi nào đó, gây ra cảm giác ngứa ngứa khó chịu, nhưng nói ra thì xấu hổ lắm, nên nàng đành phải cắn răng mà chịu đựng, lâng lâng cảm thấy một chất nhầy nhầy tanh nồng xực ra ngoài, dần dần thấm ướt (chỗ tối mật) của nàng.
- Công tử...
Dường như không thể chịu được nữa Thúc Tôn Diêu Quang liền xoay người lại, ép chặt cặp song nhũ ngọc ngà vào lồng ngực Khánh Kỵ, đôi anh đào căng mọng đang dựng đứng cao vút ép thật chặt vào lồng ngực hắn, nhẹ nhàng cọ qua cọ lại, cảm giác sung sướng đê mê như bay lên mây truyền khắp cơ thể, thế là những tiếng rên rỉ nhẹ nhàng lại phát ra qua làn miệng nhỏ, dường như gió thổi qua tiêu quản khẽ khàng nấc từng tiếng nhẹ, khiến tâm tình Khánh Kỵ lại lần nữa dao động.
Thành Bích phu nhân hôm nay sẽ quay về Phí thành, sáng mai Thúc Tôn Diêu Quang sẽ quay trở về Khúc Phụ. Lần từ biệt này, không biết phải bao lâu nữa mới được gặp lại nhau. Thúc Tôn Diêu Quang khó cầm lòng trước những khổ nhọc của biệt ly, liền muốn hiến tặng tấm thân trinh nữ cho nam nhân mà mình yêu mến, cam tâm tình nguyện làm vậy. Ai ngờ..., tên Khánh Kỵ này, thân mật cũng thân mật rồi, sờ soạng cũng sờ soạng rồi, còn bắt nàng hầu hạ những chuyện bất kham như thế, lại không muốn cơ thể của nàng, lần này động tình, cái tư vị xuân tình trầm bổng khó mà miêu tả cho hết được.
Bàn tay Khánh Kỵ xoa vuốt cặp đùi thon dài săn chắc của nàng, rồi trượt đến cặp kiều đồn tròn vểnh, lưu luyến tại đó một lúc. Cặp mông nàng săn mềm rắn chắc, lại có tính đàn hồi, cái cảm giác đó tựa hồ dùng ngón tay có thể cảm nhận được. Chỗ da thịt bàn tay tiếp xúc nõn nà trắng muốt, mềm mại có thừa. Cảm giác mềm mại như không có xương khiến người ta chơi đùa lâu thêm nữa cũng chẳng thấy chán chường.
- Công tử...
Thúc Tôn Diêu Quang lại rên khẽ một tiếng, cặp đùi thon dài có lực kẹp chặt lấy mép chăn, tâm hồn bay bổng say sưa gọi hắn. Khánh Kỵ cũng dường như không thể kiềm chế được nữa rồi, hắn ôm chặt lấy thân thể Thúc Tôn Diêu Quang, dòng hỏa nhiệt bừng bừng nén chặt lấy chiếc bụng nhỏ nhắn của nàng, khiến nàng sợ hãi giống như thỏ ngọc trúng tên, cơ thể yêu kiều bỗng nhiên run lên, hai chân đang kẹp chặt lúc này đã không còn khí lực.
Khánh Kỵ ôm thật chặt lấy thân thể mê người của nàng, dường như muốn nàng rướn người về phía mình. Thúc Tôn Diêu Quang mặt đỏ tâm động, trong khoảnh khắc hồi hộp mong mỏi, Khánh Kỵ bỗng hít lấy một hơi qua làn tóc đang xõa thẳng, đột ngột thủ thỉ vào tai nàng thì thầm:
- Thành Bích phu nhân hôm nay sẽ về thành, nàng là khách nhân, không cần xuất thành nghênh đón. Nhưng cũng cần phải dậy sớm, nếu bị Thành Bích nhìn thấy bộ dạng này của nàng, sẽ bị lộ ra sơ hở ngay.
Thúc Tôn Diêu Quang ư hử một tiếng trong mũi, uốn éo nhúc nhích cơ thể mềm mại, nhắm mắt "ngây thơ" nói:
- Bộ dạng gì cơ?
Nàng bỗng hiểu được một chút gì đó, ngượng ngùng ôm chặt lấy thân thể Khánh Kỵ, áp khuôn mặt kiều diễm vào trong lồng ngực rắn chắc vạm vỡ của Khánh Kỵ, si mê hồi lâu, nhẹ nhàng ngẩng đầu u oán nói:
- Người ta phải về Khúc Phụ rồi. Chàng... tại sao chàng lại không muốn người ta?
Khánh Kỵ xoa nhẹ cặp kiều đồn rồi để nguyên tay tại đó, khẽ khàng thở dài nói:
- Diêu Quang, hai ta... dù sao vẫn chưa thành thân.
Thúc Tôn Diêu Quang há hốc mồm, hàm răng trắng muốt chỉnh tề ở trước ngực Khánh Kỵ cắn nhẹ một miếng:
- Tấm thân của người ta, cả đời này đã xác định sẽ trao cho chàng, thành thân hay không... có can hệ gì chứ? Chàng là đồ xấu xa, đã nói là chưa thành thân, vậy mà còn bảo người ta làm... làm cái chuyện nhục nhã xấu mặt kia, lá mặt lá trái...
Lời còn chưa dứt, chính nàng cũng thấy đỏ ửng hết mặt, xấu hổ rúc vào người Khánh Kỵ.
Khánh Kỵ cười gượng nói:
- Ta... thì đàn ông mà, khiêu khích như vậy, ta chịu sao nổi?
Nói đến đây, hắn không khỏi hồi tưởng lại quá khứ từ lâu đã lãng quên, còn nhớ bạn gái đầu tiên của hắn, cũng giống như Thúc Tôn Diêu Quang bây giờ vậy, yêu nhau được nửa năm, đầu tiên là nắm tay, sau đó là hôn hít, tiếp nữa là những cử chỉ thân mật không để người khác biết, tuần tự từng bước, giống như hôm nay. Nếu còn tiếp tục với Thúc Tôn Diêu Quang như vậy, thật không biết còn có thể cầm cự được bao lâu, duy trì tới sau khi thành thân hay không nữa.
Thúc Tôn Diêu Quang gắt giọng:
- Thật ích kỷ, chàng không chịu nổi, tại sao không... với người ta?
Khánh Kỵ gật gù đắc chí cười nói:
- Đó mới là hành động của kẻ quân tử. người ta thường nói Triển Hoạch ôm thiếu nữ trong lòng mà tâm không loạn, ai lại chịu cởi áo làm được chuyện như vậy? Vả lại dung mạo của cô nương kia cũng không được xinh đẹp cho lắm, nếu như đổi lại là một mỹ nhân như nàng, hắn mà chịu nổi thì mới là kẻ có bản lĩnh. Như ta hôm nay mới đúng là quân tử thật sự. Ai, sao ta khâm phục mình thế.
Thúc Tôn Diêu Quang khúc khích cười, nhẹ nhàng đánh hắn một quyền, sẵng giọng:
- Bớt khoe khoang đi, quân với chả tử, trên đời làm gì có hạng quân tử như chàng!
Khánh Kỵ trông thấy khuôn mặt kiều diễm của nàng, lại cúi đầu, định liếm láp cặp song châu trước ngực nàng lần nữa, Thúc Tôn Diêu Quang kinh hô một tiếng, bứt ra khỏi Khánh Kỵ, thuận tay vớ lấy chiếc áo treo trên giường, qua một cú xoay người, trên mình nàng đã khoác một chiếc áo gấm.
Khánh Kỵ ngẩng đầu, say sưa nhìn động tác mặc áo của nàng, da lưng của nàng căng đầy, đường cong quyến rũ, thắt đáy lưng ong, kiều đồn tròn trịa, chỉ trong chốc lát, cơ thể kiều diễm say người kia đã được che chắn bởi quần áo khoác ngoài, sau đó buộc áo, cột tóc, cắm ngọc trâm vào..., một tiểu thư khuê các thướt tha yêu kiều, đoan trang nền nã xuất hiện trước mặt Khánh Kỵ.
Thúc Tôn Diêu Quang tựa hồ như biết ánh mắt hắn đang dán vào người mình, nàng chỉnh chu áo quần tóc tai xong, quay lại mỉm cười nhìn hắn, tựa như đào hoa hé nụ:
- Hối hận chưa? Ai cần chàng làm ngụy quân tử. Lần sau a... đừng mong người ta sẽ chịu làm cho chàng chuyện mất mặt đó, trừ phi chàng chịu cùng người ta cộng hiệu uyên ương song(đừng hỏi mình nhé)
Khánh Kỵ yêu say đắm sự hoạt bát hài hước của nàng, hắn cười ha hả, liền bật dậy khỏi giường, Thúc Tôn Diêu Quang ngượng ngùng kêu lên một tiếng, che mắt lại, sẵng giọng:
- Nhanh mặc quần áo vào, bộ dạng như vậy còn ra thể thống gì nữa.
Í? Lúc nãy ở trên giường thì thế nào cũng được, tại sao vừa mới ngồi dậy, đã chẳng ra thể thống gì rồi. Khánh Kỵ nhất thời dở khóc dở cười.
Thành Bích phu nhân thu hoạch được rất nhiều qua chuyến đi lần này. Ba khu muối lớn ở Đông Hải, dưới còn có một số khu muối nhỏ cát cứ khắp nơi, những chủ trường muối kia tuy hơn trăm năm qua đều dốc sức cho Quý Thị, nhưng vì đã sống lâu ở Đông Hải, trời cao hoàng đế ở xa, nên vì muốn có lãi nhiều, cũng thường làm một vài vụ buôn lậu. Triển Chích vốn không có khu muối, có muối lậu để buôn bán, chính là lén lút cấu kết với những chủ trường muối tham tiền kia mà ra.
Nước trong quá ắt không có cá, Thành Bích phu nhân đi guốc trong bụng chúng, chỉ cần chúng không làm quá đáng, nàng cũng chẳng cần bận tâm làm gì. Dù sao, nàng cũng chỉ độc quyền sinh ý muối ở đây có ba năm, với những chủ trường muối kia, chỉ cần lôi kéo là chính, không việc gì phải làm phật lòng bọn chúng cả.
Có điều ân trọng tất dùng uy, ngay cả khi Đại Vũ trị thủy, ông đã giết Phòng Phong Thị để chinh phục các bộ lạc, Thành Bích phu nhân lần này đi tuần thị Đông Hải, cũng có ý muốn bọn chúng kính sợ mình hơn. Một nữ tắc(chuẩn mực đạo đức của người phụ nữ), muốn răn đe những nhân vật cường hạng kia, chỉ dựa vào ân trọng thì đâu có thể thành?
Trong lòng nàng chất chứa nỗi niềm như vậy, liền có cơ hội được thử thách. Một chủ trường muối Xích Thị ở lân cận Tề quốc bình thường rất không biết điều, không những tư thông buôn bán muối với Tề quốc, lọt tai mắt của Quý Thị vận chuyển muối sang Tề quốc, sản lượng lúc báo lên thấp nhất, hơn nữa sau khi nghe ngóng được việc Thành Bích phu nhân, một nữ nhân nắm giữ việc sinh ý muối ở Quý Thị, hắn lại càng không coi ra gì. Sau khi Thành Bích đến Đông Hải, hai lần truyền triệu các lộ chủ trưởng quản sự tới, hắn đều khước từ không chịu đến, muốn hạ uy danh của nữ nhân này.
Thành Bích phu nhân không thấy hắn tới, những quản sự kinh doanh và chủ trường muối đều có vài phần chế nhạo nàng, nàng cũng không hạ đạo khẩu lệnh lần thứ ba nữa, trực tiếp lệnh cho 300 thị vệ của nàng, rồi lại phái hai vị chủ trường muối tin cậy dẫn theo muối đinh hộ binh khoảng nghìn người, nhân lúc đêm tối tập kích trường muối Xích Thị, lấy thủ cấp Xích Thị, tịch biên gia sản của hắn, sau đó chia trường muối của hắn cho hai vị chủ trường có công.
Chiêu này quả nhiên rất nhanh chóng khiến cho quần hùng ở Đông Hải nội tâm lo sợ, bỗng chốc trở nên rất phục tùng. Thành Bích mượn đó để lập uy, triệu tập các chủ trường muối tới nghị sự, cuối cùng vạch định ra các khâu sản xuất, vận chuyển, tiêu thụ, đợi khi mọi việc xong xuôi, nàng liền khéo léo từ chối những lời mời mọc của các chủ trường muối, quay trở về Phí thành. Phong cảnh Đông Hải tuy đẹp, nhưng không có chàng bên cạnh, cánh chim cô đơn giữa biển trời rộng lớn, nào được thanh thoát như cánh én dập dờn.
Phí thành thủ (thủ - quân thủ vệ Phí thành) nghe nói Thành Bích phu nhân quay lại, đã vội chuẩn bị một nghìn năm trăm tinh binh đến đón, Thành Bích đi đường thủy, thủ hạ Triển Chích đều là sơn tặc, trên mặt nước chẳng làm khó nổi nàng, lại thêm đội tinh binh tiếp ứng, đương nhiên là không ngán gì cả.
Thành Bích phu nhân hồi phủ, tắm rửa nghỉ ngơi nửa ngày, rồi xuất hiện bày tiệc rượu chào đón Thúc Tôn Diêu Quang.
Trong bữa yến tiệc, Thúc Tôn Diêu Quang đa tạ những khoản đãi của phu nhân, xin được từ biệt trở về Khúc Phụ, Thành Bích phu nhân có chút bất ngờ, cặp mắt đẹp đẽ liếc qua Khánh Kỵ, Khánh Kỵ đứng bên cạnh, không nói không rằng. Thành Bích đảo mắt nhìn ra chỗ khác, khẽ mỉm cười, rồi thản nhiên nói với Thúc Tôn Diêu Quang:
- Muội muội nếu không ngại thì ở đây thêm mấy ngày nữa, Thành Bích vừa trở về, còn muốn cùng muội thăm thú Phí ấp nữa.
- Đa tạ ý tốt của phu nhân, Diêu Quang ở đây cũng không phải là ngắn rồi, gia huynh mấy hôm nữa sẽ hồi quốc, Diêu Quang sao có thể không ở đô thành nghênh đón? Mấy ngày này được phu nhân thịnh tình khoản đãi, Diêu Quang vô cùng cảm kích, đợi khi phu nhân trở lại đô thành, Diêu Quang sẽ thiết yến hồi thỉnh phu nhân.
Thành Bích phu nhân cười thoải mái:
- Thì ra lệnh huynh sắp hồi quốc, đáng mừng đáng chúc. Nếu đã vậy, Thành Bích cũng không tiện giữ lại. Dương Bân...
- Có nô tài.
Khánh Kỵ vội vàng chắp tay ứng đáp.
Thành Bích phu nhân không thèm nhìn hắn:
- Lát nữa tàn tiệc, ngươi ra hậu trạch, bản phu nhân chọn một vài đồ cần thiết, để làm quà tống tiễn (lễ vật tiễn biệt) tiểu thư lên đường. Gần đây đường xá không yên tĩnh, phải an bài thị vệ dọc đường, hành trình qua đêm, nên cũng phải bàn bạc cho tốt.
Khánh Kỵ gật đầu lia lịa, Thúc Tôn Diêu Quang nâng chén tạ ơn Thành Bích, sau một hồi khách sáo, Thành Bích phu nhân liền kể những điều mắt thấy tai nghe ở Đông Hải, Thúc Tôn Diêu Quang cũng chưa từng đến biển, nghe vậy thì rất phấn khích. Trông bộ dạng chuyện trò thân mật của hai người, không hề thấy bộ dạng đấu khẩu như lúc trước nữa, Khánh Kỵ đứng bên cạnh quan sát, nghĩ tới tình hình lúc bạn lúc thù của mình với Tam Hoàn, rốt cục cũng chẳng tự nhiên như bọn họ được, không khỏi âm thầm cười nhạo: nữ nhân với nhau, bất kể trong lòng nhau có mấy phần thân thiết, khi đóng kịch tỷ muội thân tình, đều cùng một giuộc như nhau cả.