Đại Tranh Chi Thế

Quyển 1 - Chương 90-2: Rắn và kim thiền (Trung)

- … Có thể thấy rằng, chỉ có anh hùng mới biết anh hùng, trọng anh hùng. Những kẻ khinh khỉnh với ngươi đều là hạng xoàng xĩnh bất tài. Công tử việc gì phải để ý đến ánh mắt của chúng? Trọng Nhĩ một đời bá chủ, còn có lúc lên lúc xuống, ba chìm bảy nổi như thế, công tử việc gì phải vội nản lòng?

Khánh Kỵ bật cười nói:

- Diêu Quang, lời của nàng đã gom cả phụ thân của nàng vào rồi đấy.

- Ta đâu có nói vậy.

Thúc Tôn Diêu Quang khẽ rung cặp mày ngài nói:

- Quý Thị ruồng rẫy ngươi, là hắn đã bỏ lỡ một cơ hội tốt. Phụ thân của ta thường hay khen ngợi ngươi không tiếc lời, chỉ là... ngươi muốn dựa vào thế lực của Quý Thị, mà phụ thân của ta lại không mong muốn Quý Thị nhờ vào những kế hoạch của ngươi độc chiếm quyền bính ở Lỗ quốc. Đạo bất đồng bất tương vi mưu (người không đi trên cùng một con đường thì không thể bàn mưu tính kế với nhau được, ví von với việc ý kiến, chí hướng không giống nhau thì không thể bàn chuyện cùng nhau được.), đã không thể làm bạn, vậy thì chỉ còn làm địch được thôi, kỳ thực... phụ thân của ta rất quý mến ngươi. Mối thù của ngươi và phụ thân ta cũng không phải là không thể giải, cái họa Quý Thị một khi được tiêu trừ thì các người cũng không có lý do gì để bị phụ thân ta coi là địch nữa.

Khánh Kỵ mỉm cười nói:

- Cho nên, nhi nữ bảo bối của hắn mới dám yên tâm to gan lớn mật yêu thương địch nhân của hắn?

Thúc Tôn Diêu Quang sững sờ, đột nhiên bị hắn nói toạc ra tâm sự. Dù là Diêu Quang xưa nay gan dạ hùng dũng, lúc này cũng không giấu nổi vẻ xấu hổ, nhất thời cái khuôn mặt xinh đẹp thanh lệ như ngọc kia bị sự xấu hổ e thẹn khiến cho quay cuồng mặt mũi, kiều diễm như một đóa hoa đào khoe sắc, Khánh Kỵ nhìn mà không giấu nổi vẻ thèm muốn, chịu không nổi sáp lại gần, nhẹ nhàng nâng cằm Thúc Tôn Diêu Quang lên.

Thúc Tôn Diêu Quang ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của hắn, lập tức xấu hổ nhắm mắt lại. Bộ dạng đó trông điềm đạm đáng yêu, trông như cái kiểu "ai cần thì cứ việc", khiến cho Khánh Kỵ không kiềm nổi sự hoan hỉ trong lòng. Cặp môi ngọt ngào kia, lại một lần nữa trở thành đóa hoa cho hắn giày vò.

Lúc này đây, đầu lưỡi của hắn rốt cục giống như một con linh xà, đã được toại nguyện chui vào trong cái miệng nhỏ nhắn thơm tho như đinh hương của Thúc Tôn Diêu Quang. Điểm thủy thức, loa toàn thức, thâm nhập thức, hấp duyện thức, triền miên thức... (nói chung là tất cả những thứ mà một cái lưỡi có thể làm được khi cho vào trong miệng người khác giới, a di đà phật, thiện tai, thiện tai ^.^) Ngay cả thâm khuê oán phụ (1) cũng không thể chống chịu được những cái đưa lưỡi muôn hình muôn vẻ của chàng Khánh Kỵ đã "tu luyện thành tinh" kia. "Đáng thương" cho một đứa con nít như tiểu Diêu Quang, chỉ cần bị hôn thoáng qua thôi mà cũng đã ngây ngất đê mê chìm đắm trong sự cực lạc rồi. Lúc này đầu cũng quay quay, thân hình mềm nhũn rồi. Trong lồng ngực con tim bé nhỏ đang đập thình thịch, hồn phách bay lên cửu tiêu vân ngoại, chỉ có thể để mặc cho hắn điều khiển. Bất cứ ý niệm gì trong đầu cũng đều không còn nữa.

Khánh Kỵ dùng một tay ôm lấy cái eo thon nhỏ của nàng. Thân thể của nàng lúc này đã mềm oặt đi như không còn xương nữa rồi, nếu không ôm chặt lấy một chút thì e là đã rơi phịch xuống đất rồi.

"Đến lúc rồi!" Khánh Kỵ thầm nghĩ, liếc nhìn về đám cỏ cây ở bên cạnh, sau đó một tay nhẹ nhàng thò vào trong áo bào.

Đột nhiên, thân thể hắn cứng đờ, toàn thân cứng nhắc không thể cử động được. Thúc Tôn Diêu Quang lúc này mới khôi phục được một chút linh hồn, ngượng ngùng dùng tay đẩy hắn ra, khuôn mặt trắng nõn trở nên đỏ ửng, cái miệng thấm ướt còn hơi sưng sưng, bộ ngực sữa che lấp dưới lớp y phục đang phập phồng kịch liệt. Nàng há miệng thở một hơi thật dài, cặp mắt trong veo to tròn bịt kín một tầng sương mù ướt át, quyến rũ như là tích nước vậy.

Đáng tiếc, Khánh Kỵ không còn tâm trí thưởng thức khuôn mặt lung linh kiều diễm của nàng nữa, sắc mặt hắn trắng bệch, toàn bộ tâm can đều đặt vào trong đũng quần. Ách... nói là đũng quần, thực ra chỉ là tương đương với cái bộ vị trong đũng quần kia. Chỗ đó nhất trụ kình thiên, ngẩng lên thật cao, có một vật thể, đang mang theo sinh khí bừng bừng, không khuất phục dựng lên cao, cao dần... cao đến mức dưới háng của hắn dựng lên một cái lều nhỏ...

- A!

Thúc Tôn Diêu Quang kinh hãi kêu lên một tiếng, đưa tay ra che lấy miệng, hoảng sợ nhìn phần phía dưới của hắn.

Quốc nhân thời Xuân Thu chiến quốc cũng không có nhiều quy tắc như những người đời sau, chuyện chăn gối chẳng phải là chuyện gì đáng xấu hổ cả, trên thực tế thì ngay cả những công khanh đại phu đạo mạo đường hoàng nghị sự trong triều, có lúc cũng dùng chuyện chăn gối để bỡn cợt nhau. Nữ nhi thành niên bây giờ đương nhiên cũng không còn là những nữ tử ngây ngô khờ dại, ngốc nghếch ngờ nghệch, đối với chuyện nam nữ, Thúc Tôn Diêu Quang ít nhiều cũng hiểu được đôi chút. Nhìn thấy cảnh tượng hùng vĩ như vậy, làm sao mà không sợ đến mức tim đập chân run cho được cơ chứ?

Khánh Kỵ bình sinh chỉ sợ rắn, lúc này tay chân lạnh buốt, hồn bay phách tán kêu lên:

- Hình...hình như nó muốn lấy mạng của ta, đây là cái túi của ai thế, tại sao lại để cho nó chạy ra ngoài? Nó... nó liệu có cắn ta không?

- Ngươi... Ngươi ngươi...

Thúc Tôn Diêu Quang trợn tròn đôi mắt, run rẩy chỉ vào Khánh Kỵ. Nhưng dù sao thì nàng cũng là đại cô nương gia, tuy rằng kinh hãi, cuối cùng cũng ngượng nghịu không dám thốt ra câu hỏi.

Toàn bộ tâm thần Khánh Kỵ đều dồn hết vào phía dưới đũng quần, đâu có còn nghe thấy những lời nàng nói, tuy nói rằng con rắn kia đã bị loại bỏ nọc độc ở răng, thế nhưng nó cứ bò ở "chỗ hiểm" nấn ná không chịu rời đi, nhìn mà thấy khiếp chết đi được!

Con rắn kia tự mình chui ra khỏi túi, thò đầu ra, lúc nãy Khánh Kỵ thò tay vào, định lấy cái túi ra. Thừa dịp Thúc Tôn Diêu Quang điên đảo thần hồn, nhẹ nhàng cởi bỏ miệng túi, bỏ rắn để xuống dưới đất. Sau đó giả bộ bị rắn cắn, không ngờ rằng khi tay thò vào trong lại vừa hay sờ ngay được cái thân hình lành lạnh, trơn tuột, lúc đó không giật mình mới là chuyện lạ.

Con rắn kia cuối cùng đã được giải phóng khỏi lao tù, đến một không gian rộng lớn hơn trước rất nhiều. Thế nhưng không ngờ được khi nó bò ra ngoài, lại gặp phải cái đống vải trên áo dưới xiêm tạo thành rào cản ngăn trở nó. Không thể động đậy, con rắn bắt đầu có chút tức giận, đầu của nó đột nhiên đong đưa thật mạnh, Thúc Tôn Diêu Quang trông thấy, nhãn châu đều sắp rơi ra ngoài mất rồi. Nàng nhìn thấy một dị vật gì đó dưới lớp áo bào của Khánh Kỵ với một tốc độ đáng sợ đong đưa hết phải sang trái, quả thực... (hóa ra là hiểu lầm -- ai bảo, hỉu đúng đó chớ )

“Trời ơi là trời, hắn... rốt cuộc hắn có phải là người không? Không phải sơn tinh mộc tiêu (ma núi) biến thành người chứ?”

Thúc Tôn Diêu Quang lồng lộn trong lòng.

Lúc này, con rắn kia dường như cảm nhận được có luồng gió thổi qua phần dưới của lớp áo choàng, đầu rắn chồm lên mạnh mẽ, lao về phía dưới bào. Khánh Kỵ cảm thấy cái thân thể lành lạnh của nó đang di chuyển xuống phía dưới. Tình thế cấp bách, vội vàng kêu thảm một tiếng:

- A!

Thúc Tôn Diêu Quang nghe hắn hét thảm một tiếng, liền ngay sau đó nhìn thấy một con rắn trườn ra từ phía dưới áo bào của hắn, xoạt một cái đã lẩn vào bụi cỏ, trong lúc kinh hoảng chỉ kịp nhìn thấy cái đuôi sặc sỡ của nó.

Thúc Tôn Diêu Quang lúc này mới hiểu ra, nàng sợ hãi bổ nhào tới, một tay bấu chặt vào Khánh Kỵ, run sợ nói:

- Chàng... chàng sao rồi? Thương... thương ở....

- Mau, ta bị rắn độc cắn rồi, không thể di chuyển, mau xuống núi gọi người.

- Ơ, ơ ơ, chàng.... ta... được! Chàng đợi ở đó, đừng sợ!

Thúc Tôn Diêu Quang dậm chân một cái, vội vã quay người chạy xuống dưới núi.

Bên trong bụi cỏ lập tức nhảy ra ba người, Đông Cẩu A Cừu cùng một sĩ tốt có thân hình, tướng mạo có vài phần giống với Khánh Kỵ, kiểu tóc, áo bào đều giống hệt với Khánh Kỵ.

- Công tử, chúng tôi đến rồi.

Khánh Kỵ ngay lập tức đứng phắt dậy, một tay nắm chặt cổ áo A Cừu nói:

- Đáng chết, cái túi của ngươi thế nào vậy? Con rắn đó đột nhiên bò ra ngoài, ta... ta... ta chả sợ gì cả, chỉ sợ mỗi cái loại mềm mềm nhờn nhờn này thôi. Ngươi thật sự dọa cho ta hết cả hồn.

A Cừu không ngờ rằng công tử nhà mình đường đường là một chiến thần địch vạn người, thế mà cũng có thứ phải sợ, bị con rắn dài trườn san sát mặt đất kia khiến cho mặt không còn hột máu, suýt chút nữa thì không nhịn nổi cười, Khánh Kỵ trừng mắt nhìn hắn, rồi lại nhìn viên sĩ tốt chuẩn bị đóng giả hắn, thần sắc hơi do dự:

- Hữu binh vệ... đã nói với ngươi hết rồi chứ?

Viên sĩ tốt kia xúc động nói:

- Lũ chúng tôi theo gót công tử, chuyện sống chết từ lâu đã không còn để tâm đến, nếu có thể giúp công tử hoàn thành đại sự, nô tài chết còn vinh quang hơn là sống. Huống hồ đây chỉ là làm thế thân cho công tử, vậy chẳng khác gì một kẻ lùn mà còn có thể nghĩa bạc vân thiên (tinh thần cao thượng đấu tranh vì chính nghĩa), nô tài cũng là nam nhi có máu nóng trong người, công tử nếu còn do dự, thì tức là đã xem thường nô tài rồi, xin công tử bắt đầu đi.

Khánh Kỵ nhìn thẳng vào hắn, khó khăn gật đầu, dùng sức vỗ một cái thật mạnh vào vai hắn:

- Tốt! A Cừu...

A Cừu đáp:

- Có nô tài!

Nói rồi mở túi ra, cái túi kia mềm nhũn treo trên không trung, con độc xà ở bên trong không có chỗ nào để bám vào, không thể bò ra ngoài được. Hắn thò đầu nhìn vào bên trong, nhanh tay lẹ mắt đã bắt được con rắn ngũ sắc kia. Đông Cẩu bên cạnh cũng móc ra một cái túi nhỏ, bên trong là một con ong độc cực lớn, đã bị cắt bỏ hai cánh. A Cừu nói với viên sĩ tốt kia:

- Với nọc độc của con rắn này, lại cộng thêm châm độc của con ong kia, sẽ có thể sản sinh ra hiệu quả mà chúng ta mong muốn. Ngươi không phải sợ, ta đã mang theo bên người thảo dược, tuyệt đối không để cho ngươi phải mất mạng.

Viên sĩ tốt kia cao giọng cười vang, vén áo choàng lên, để lộ ra cặp đùi của mình...

- Khởi bẩm chúa công, Khánh Kỵ công tử đi dạo trên núi ven hồ Lịch Ba bị một con rắn hai đầu cắn phải!

- Hả!

Quý Thị ngỡ ngàng ngẩng đầu lên, một hồi lâu mới có phản ứng:

- Hắn sao rồi?

Dương Hổ trầm giọng nói:

- Theo người truyền tin vừa trở về báo cáo, độc tính phát tác, vô cùng nguy hiểm. Nếu trong quân của hắn không có lang y lành nghề kịp thời đến dùng thảo dược chữa trị thì lúc này Khánh Kỵ đã đi đời nhà ma rồi. Hiện tại tạm thời giữ được tính mạng, thế nhưng...thất khiếu (gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng) chảy máu, ngũ quan sưng tấy, da dẻ tái nhợt, rốt cuộc ra sao cũng rất khó dự liệu.

- Làm sao có thể?

Trọng Lương Hoài không giữ được bình tĩnh, nghẹn ngào kêu lên:

- Trên đời làm gì có chuyện gì trùng hợp đến vậy, hắn sớm không bị rắn cắn, muộn không bị rắn cắn, vừa mới nhận lời ngày mai rời khỏi Lỗ quốc, hôm nay lại bị rắn cắn là sao?

Dương Hổ liếc mắt nhìn hắn, điềm nhiên nói:

- Chuyện trên thế gian, nếu tất cả đều có đạo lý có thể giảng, đều có đạo lý có thể theo, thì đã không có nhiều thị phi như thế rồi.

Công Sơn Bất Nữu xấu hổ giống như cười mà không phải cười nói:

- Khánh Kỵ thất khiếu rướm máu, ngũ quan sưng tấy, nói cách khác tức là... ngay cả người quen biết, bây giờ mà gặp hắn thì cũng không thể nhận ra?

Dương Hổ ung dung cười:

- Ngươi nghi ngờ Khánh Kỵ công tử dối trá? Khánh Kỵ là nhân vật như thế nào, ngươi cần phải hiểu rõ. Xa thì không nói, chuyện Yêu Ly là chuyện gần đây nhất phát sinh, với hạng người quân tử anh hùng khảng khái vô tư như hắn, mà lại biết giở trò mưu mô quỷ kế của lũ tiểu nhân sao?

Công Sơn Bất Nữu đang định phản bác lại, Dương Hổ ngắt lời nói tiếp:

- Vả lại, nếu là hắn sử dụng gian kế, hắn cố ý muốn ở lại Khúc Phụ, nguyên nhân là tại làm sao?

Quý Tôn nghĩ ngợi, đôi mắt hơi híp lại:

- Chuyện này, có ai nhìn thấy? Chỉ có người của Khánh Kỵ thôi sao?

Dương Hổ lập tức kính cẩn nói:

- Hồi bẩm chúa công, không phải chỉ có thuộc hạ của Khánh Kỵ công tử nhìn thấy, theo như người truyền tin bẩm báo, lúc đó nữ tử của Thúc Tôn đại nhân cũng ở bên cạnh hắn, tận mắt chứng kiến hắn bị độc xà cắn bị thương.

- Thúc Tôn Diêu Quang?

Quý Thị khẽ giật mình, sắc mặt lập tức dịu xuống:

- Nếu là Thúc Tôn Diêu Quang tận mắt chứng kiến, vậy chắc hẳn không phải là giả, Thúc Tôn Diêu Quang không thể nào không nhận ra được thật giả, càng không thể nào nói giúp cho hắn. Ai! Đang yên đang lành, tại sao lại bị rắn cắn cơ chứ?

------------------------

(1) Thâm khuê oán phụ: ý nói tiểu thư đài các bị nam nhân lạnh nhạt, suốt ngày lủi thủi trong khuê phòng với bộ mặt ảo não, bi thương, uất ức.