- Ngươi... Rốt cuộc có thể có biện pháp gì? Nếu định lấy vũ lực để mong thành công, thì chỉ có thể rơi vào kết cục thân chết ở dị quốc. Cho dù ngươi thật sự là dũng sĩ địch vạn người, cũng tuyệt đối không thể ứng phó được với những hậu quả sau đó đâu.
Thanh âm của hắn có chút phát khổ, rõ ràng biết rằng Khánh Kỵ không thể có khả năng nghĩ ra biện pháp ứng phó với cục diện nan giải này, thế mà hắn cứ ma xui quỷ khiến thế nào, đã đi rồi lại quay đầu trở lại.
- Ta biết. Vũ lực không thể không có, nhưng chỉ khi ta đã có được thực lực tuyệt đối, nếu không vũ lực sẽ là không đủ. Có điều, ta đương nhiên có biện pháp của ta. Theo tình hình thực tế, tuyệt đối không có nửa điểm có lợi cho ngươi, ngươi chỉ cần giúp ta kéo dài thêm mười ngày, trì hoãn phản ứng ở các nơi, sau đó ngồi đợi tin tức của ta. Ngươi chỉ cần làm được những điều này, là có cơ hội thực hiện được nguyện vọng cả đời, đặt cược thế này, mới là đáng giá, không phải vậy sao?
Dương Hổ nhìn hắn một cái thật sâu, hỏi:
- Chỉ cần mười ngày?
- Đúng! Chỉ cần mười ngày!
Khánh Kỵ thở dài:
- Ta nghĩ, đây cũng đã là cực hạn mà ngươi có thể làm rồi.
Dương Hổ cũng đã ngầm đồng ý với hắn, nói:
- Dù sao, trong tình hình phức tạp này, mười ngày cũng hơi..., được! Vậy mười ngày đi, nhưng mà ngươi cần phải cho ta một lí do.
- Yên tâm, lí do à, trước chập tối hôm nay, ngươi sẽ nhận được.
Dương Hổ cắn răng, nặng nề gật đầu một cái, sau đó mắt hổ xoay chuyển, hỏi:
- Thúc Tôn tiểu thư hiện đang ở đâu? Ả là nữ nhi của Thúc Tôn Ngọc, ngươi lưu ả lại bên người, nhất định là một đại họa tày trời, một khi vô ý, đại kế có thể bị hủy bởi ả đàn bà này, nữ sắc, chỉ có thể giải trí, không thể trầm mê, nếu không, khó thành đại sự.
Khánh Kỵ hơi xoay chuyển ánh mắt, liếc mắt nhìn Thúc Tôn Diêu Quang đứng ở xa xa trong nhóm binh sĩ, cười cười nói:
- Ta biết, trong kế hoạch của ta, nàng nhất định là một đại tai họa, có điều... không phải họa cho ta, mà là cho ba nhà thế gia.
- Sao có thể như vậy?
Dương Hổ nhíu mày, nghi hoặc liếc mắt nhìn hắn.
Khánh Kỵ cười mà không đáp, lại nói:
- Hiện tại xin mời Hổ huynh quay về hồi đáp với Quý Tôn đại nhân đi, nói rằng Khánh Kỵ cảm động tâm ý này, cũng biết chuyện không thể khác được nữa, sẽ không làm Quý Tôn đại nhân phải khó xử, ta sẽ rời đi. Nhưng mà đại trượng phu một lời đáng giá ngàn vàng, Khánh Kỵ đã đáp ứng sẽ giúp Thành Bích phu nhân trong cuộc đua thuyền rồng, đường đường một đấng nam nhi sao có thể thất tín với phụ nữ? Ta phải tới hồ Lịch Ba an bài một chút, lưu lại dũng sĩ dự thi, sau đó cùng những người khác quay về thành. Sáng sớm ngày mai, sẽ khởi hành trở về Vệ quốc.
Dương Hổ ánh mắt hơi lóe lên, chắp tay nói:
- Được, ta chờ tin tức của ngươi. Cáo từ.
- Không tiễn!
Dương Hổ trở lại Quý Thị phủ đệ, Quý Tôn Ý Như nghe thấy Khánh Kỵ đã đồng ý rời đi, không khỏi vui mừng hớn hở, liên tục vuốt râu vuốt cằm. Trọng Lương Hoài và Công Sơn Bất Nữu cũng thở phào nhẹ nhõm, hai người liếc mắt nhìn nhau, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười vừa lòng.
Dương Hổ chắp tay thi lễ, tiếp tục hồi đáp:
- Khánh Kỵ công tử nói, đại trượng phu trọng chữ tín, hắn đã đáp ứng với Thành Bích phu nhân, phải giúp đỡ nàng tham gia cuộc đua thuyền rồng, không thể bởi chuyện như vậy mà hủy bỏ lời hứa. Lúc này hắn cũng đã đi hồ Lịch Ba, lưu lại nhân thủ dự thi, sau đó nhổ trại quay về thành, sáng sớm ngày mai sẽ trở về Vệ quốc.
- Tốt, tốt lắm.
Quý Tôn Ý Như liên tục gật đầu, chỉ cần Khánh Kỵ chịu đi, đừng nói là một ngày, dù là hai ba ngày hắn cũng chờ được tốt. Nghĩ lại một chút, hắn lại cảm thấy một chút hổ thẹn, khẽ thở dài:
- Khánh Kỵ, thực là một người thành thật, đúng là lão phu đã phụ hắn rồi. Dương Hổ, chuẩn bị cho lão phu ba mươi xe tiền tài trâu dê, ai... Coi như là lễ vật lão phu đưa tặng Khánh Kỵ công tử, bày tỏ ý xin lỗi trong lòng vậy.
- Chủ công yên tâm, một chút việc nhỏ, Dương Hổ sẽ tự mình sắp xếp ổn thỏa. Sáng sớm mai khi Khánh Kỵ công tử rời đi, Dương Hổ sẽ thay chủ công tiễn hắn ra khỏi thành mười dặm, cấp mặt mũi cho hắn, thể hiện lòng hiếu khách, danh nhân nghĩa của chủ công.
- Tốt, tốt lắm.
Quý Tôn Ý Như vui vẻ cười nói:
- Việc này để ngươi làm, không cần phải nói cho lão phu.
Hắn vỗ kỷ án, nâng một chén rượu lên uống, thống khoái nói:
- Lần này Ngô sứ hùng hổ tới, Khánh Kỵ rời đi, là có thể khiến chiến tranh chấm dứt được không? Hừ! Thúc Mạnh hai tên hỗn đản đó sao có thể làm khó dễ được ta? Thúc Tôn Thị lão cáo già muốn chê cười lão phu, Mạnh Tôn Thị lão thất phu lại luôn muốn gây loạn, cứ theo kế hoạch này, nan đề đã được giải quyết dễ dàng. Lão phu vẫn sẽ làm Lỗ quốc chấp chính như thường, chỉ cần ta còn ở đây một ngày, thì vẫn sẽ vững vàng ngồi trên đầu bọn chúng, ha ha ha ha...
Công Sơn Bất Nữu và Trọng Lương Hoài cũng cùng ha ha cười lớn, Dương Hổ liếc mắt nhìn ba người đang đắc ý vênh váo, trong lòng âm thầm thở dài: "Dương Hổ thời vận không tốt, phụng dưỡng phải một kẻ tầm thường, cộng sự lại là hai kẻ ngu đần. Ai! Cứ việc đắc ý đi. Đến khi Quốc Quân trở về Lỗ quốc, ngươi còn có thể an ổn ngồi ở đây được sao?
Hắn có tâm muốn nói ra tin tức về việc Thúc Mạnh hai nhà lên kế hoạch nghênh đón Lỗ Quân quay về, chỉ có điều nhớ tới tính cách nhất quán của Quý Tôn Ý Như, hắn liền gạt ý niệm này ra khỏi đầu. Quý Tôn Ý Như tuy rằng dã tâm bừng bừng, nhưng mà chí hướng lớn nhất cùng lắm chỉ là vĩnh viễn nắm giữ quyền hành chấp chính, đứng trên Thúc Mạnh hai nhà, tuyệt đối không có dũng khí soán vị tự lập.
Hắn sợ hãi như vậy, thật ra là bởi lo lắng phải đối kháng vũ lực với Thúc Tôn, Mạnh Tôn hai nhà, làm suy yếu thực lực ba nhà thậm chí thực lực của cả Lỗ quốc, khiến cho kẻ thù bên ngoài thừa cơ áp chế. Còn có nguyên nhân lo lắng danh dự tiếng tăm bị hao tổn, hắn không muốn làm một kẻ hành thích vua soán vị, lại bị hậu nhân thóa mạ. Danh dự tiếng tăm là một thứ gì đó vô hình, có đôi khi, nó có thể sinh ra được sức mạnh cường đại, chỉ cần có người còn quan tâm đến nó, thì nhất định hành vi của hắn còn bị ràng buộc, Quý Tôn Ý Như đúng là một người có tiếng tăm rất tốt.
Cứ cho rằng biết Thúc Tôn, Mạnh Tôn khao khát nghênh đón Quốc Quân về nước, Quý Tôn Ý Như cũng tuyệt đối không dám gây thương tổn gì cho Quốc Quân. Khi đó, bị dồn vào ngõ cụt, hắn sẽ chẳng biết làm gì mà phải lui từng bước, hồi phục lại cục diện thế chân vạc ba nhà khi trước, chắp tay nghênh đón Lỗ Quân về nước. Nhưng mà, hai năm qua, bởi vì để đối phó với Quý Thị hắn, Thúc Tôn, Mạnh Tôn hai nhà đã trở nên cực kỳ thân cận, hiện tại hai nhà còn muốn trở thành thông gia, kết thành đồng minh chính trị, chỉ sợ hắn có muốn hồi phục lại cục diện chính trị ban đầu cũng không được nữa rồi, lại còn bị Thúc Mạnh hai nhà cưỡi ở trên đầu.
Thúc Tôn Thị, Mạnh Tôn Thị đều là hậu nhân của Lỗ Hoàn Công (1), đều mang họ Cơ. Theo quy củ thì cùng họ không được kết hôn, những quy củ này dân gian chấp hành rất triệt để, ngược lại, các quý tộc xuất phát từ đủ loại lợi ích cá nhân, lại chưa từng nghiêm khắc chấp hành. Thời này những chư hầu cùng họ xuất phát từ lợi ích chính trị mà kết làm thông gia có rất nhiều, Thúc Tôn, Mạnh Tôn hai nhà từng là họ hàng xa nhưng đã tới mấy trăm năm rồi, làm gì có chuyện còn quan tâm đến quy củ này?
Đến lúc đó, Quý Tôn Ý Như từng bước nhượng bộ, tất nhiên sẽ trở thành kẻ yếu nhất trong ba nhà. Quý Thị nếu đã chẳng còn gì, thì mình còn có nơi nào mà dốc sức? Nghĩ đến đây, suy nghĩ trong đầu Dương Hổ xoay chuyển, đặt hy vọng duy nhất lên người Khánh Kỵ. Hiện giờ, hắn chỉ hy vọng có thể kéo dài thêm mười ngày, có thể khiến cho Khánh Kỵ rẽ mây nhìn thấy bầu trời, xuất hiện bước ngoặt.
Lúc này, ở một căn phòng trong Nhã Uyển đang nghênh đón một vị khách nhân, vị khách nhân này chính là Triển Hoạch đại phu. Mới sáng sớm hắn đã bị gọi tới phủ đệ của Thúc Tôn Thị, nhận sự ủy thác của Thúc Tôn Ngọc, đi tới Nhã Uyển khuyên bảo Khánh Kỵ giải trừ đánh cuộc, thả Thúc Tôn Diêu Quang về phủ. Nhưng khi xe ngựa của hắn chạy tới Nhã Uyển, cỗ xe của Khánh Kỵ cũng đã ra khỏi thành, thẳng đến hồ Lịch Ba. Triển đại phu đã nghĩ ra đủ mọi lời lẽ rồi, vậy mà tình cảnh lại như vậy, cũng không tiện đuổi theo, có vẻ hắn cũng gấp thật, đành phải lệnh cho xe ngựa quay đầu lại, trở về Thúc Tôn Thị, chờ buổi tối Khánh Kỵ trở về thành rồi tính tiếp.
Trên đường tới hồ Lịch Ba, một chiếc xe ngựa, hơn mười thị vệ đang vội vàng đi. Khánh Kỵ ngồi ở trong xe, vén bức màn, nhìn non xanh nước biếc ven đường. Ánh mắt khi thì bình tĩnh xuất thần, khi thì lấp lánh không thôi, cũng chẳng biết đang suy nghĩ cái gì nữa.
- Công tử, khi nào thì xuất phát đi đánh Ngô sứ?
Khánh Kỵ xoay chuyển con ngươi, khôi phục lại thanh tỉnh:
- Diêu Quang, nàng đi theo ta, không sợ khó có thể giải thích được với lệnh tôn sao?
- Sao có thể như vậy? Người là người, ta là ta, hiện giờ ta là thị tỳ của ngươi, tùy ngươi đối đãi. Vốn là chuyện tín nghĩa, người trong thiên hạ sao có thể bởi vậy mà trách móc gia phụ ta?
Khánh Kỵ cười cười không nói, Thúc Tôn Diêu Quang thấy hắn trầm mặc, con ngươi xoay chuyển, lại dẫn dắt để hắn nói chuyện:
- Công tử, tới hồ Lịch Ba tập hợp nhân mã, tới đêm nay sẽ khởi hành suốt đêm sao?
- Chuyện nam nhân, nữ nhân ít hỏi thôi!
Khánh Kỵ không còn kiên nhẫn, hung hăng đáp lại một câu.
- Ách... Người ta... chẳng phải chỉ là quan tâm đến ngươi thôi sao...
Thúc Tôn Diêu Quang đại khái là đã bị hắn câu mất hồn rồi, nói thế mà cũng không giận dỗi gì, ngược lại còn quanh co giải thích. Khi đôi mắt kia liếc đến, trong ánh mắt còn có chút oán hận sâu thẳm, thật sự khiến cho người ta có chút chịu không nổi. Ánh mắt của Thúc Tôn Diêu Quang Đại tiểu thư liếc hắn thật nóng bỏng, bên trong còn có chút thẹn thùng... Ai! Nói sao nhỉ, người mù cũng có thể nhìn ra đó là hương vị nữ nhân liếc nhìn tình lang của mình. Khánh Kỵ... Khánh Kỵ đành phải nhích sang bên cạnh một chút, lấy an toàn làm trọng.
Thúc Tôn Diêu Quang ngồi ngay ngắn ở giữa xe, liếc liếc mắt nhìn hắn, chỉ thấy Khánh Kỵ ngồi dán vào một bên xe, ngồi nửa mông trên đệm, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, giống như là mấy cái gốc cây ở ngoài kia nhìn còn thích hơn là nhìn nàng, trong lòng không khỏi nổi cơn tức đại cô nương, hừ lạnh một tiếng, sẵng giọng:
- Này!
- Hả?
Khánh Kỵ bâng quơ quay đầu lại, tiêu cự của ánh mắt rõ ràng không đặt lên người nàng.
Thanh âm của Thúc Tôn Diêu Quang lại trở nên ôn nhu:
- Đường còn dài lắm, ngươi ngồi như vậy... Có mệt hay không?
Khánh Kỵ gật gật đầu:
- Ừm, đúng là có hơi mỏi.
Khuôn mặt Thúc Tôn Diêu Quang hơi hơi ửng đỏ, nàng đáng yêu liếc mắt nhìn lướt qua Khánh Kỵ, sau đó cúi đầu, xấu hổ vân vê chéo áo nói:
- Vậy... ngươi ngồi... ngồi lại gần đây thì tốt hơn...
- Ừm..., cũng được!
------------------------
(1) Lỗ Hoàn Công Cơ Doãn 711 TCN - 694 TCN, chúa công Lỗ quốc, tại vị 18 năm.